Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 211: Giả làm bạn gái (IV)
“Phụt!” Kỷ Hi Nguyệt suýt phun nước miếng, cô trợn mắt kinh ngạ: “Anh lấy tự tin đâu ra vậy? Anh Hàn còn đẹp trai hơn anh gấp mấy lần đấy!”
Gương mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn bỗng chốc ôn hòa. Vô Cốt khinh thường, trừng mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, người phụ nữ này không biết xấu hổ lại đi dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cậu chủ sao?
“Tôi cũng đâu có thua kém? Mặt cậu ta lúc nào cũng lạnh lùng như cương thi, làm gì đẹp trai thân thiện thu hút phụ nữ như tôi?” Cố Cửu chép miệng.
“Anh đủ rồi đấy. Nói nghe thử xem anh có chỗ nào đáng để tôi thích không. Nếu không phụ nữ ưu tú như tôi làm sao có thể thích một người như anh được?” Kỷ Hi Nguyệt liếc xéo anh ấy.
“Tiểu Nguyệt, cô, cô, cô quá đáng lắm rồi đấy. Được rồi! Chẳng phải tôi là bác sĩ sao? Cứ nói là cô bị thương, đến bệnh viện được tôi chữa trị, rồi chúng ta vừa gặp đã yêu, bắt đầu từ ba năm trước.”
“Vậy lúc đó tôi chỉ mới mười tám, vẫn còn là học sinh! Anh có bị thiểu năng không đấy?” Kỷ Hi Nguyệt bực mình trừng mắt, “Nói như vậy lại khiến cho bố mẹ anh nghĩ tôi không học hành đàng hoàng, suốt ngày lo nói chuyện yêu đương?”
Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn có chút quái đản, hình như là đang nén cười. Nhìn biểu cảm sốt ruột của Cố Cửu đối diện, trong lòng anh cảm thấy rất sảng khoái. Người phụ nữ của anh đúng là lợi hại, ngay cả người tự nhận mình có tài ăn nói như Cố Cửu cũng phải câm nín.
Cố Cửu sững sờ, thiếu nước muốn gọi Kỷ Hi Nguyệt là bà cô.
“Vậy phải bịa thế nào đây?” Cố Cửu đưa mắt cầu cứu Triệu Húc Hàn, sau đó lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt rướn môi cười: “Anh Hàn, anh có chủ ý gì hay không?”
Triệu Húc Hàn lập tức xoay đầu lại. Nụ cười của người phụ này quá rực rỡ, làm anh cảm thấy chói cả mắt.
“Em tự nghĩ đi.”Triệu Húc Hàn đáp gọn lẹ, dứt khoát.
Cố Cửu khinh thường Triệu Húc Hàn.
Vô Cốt cũng rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
“Vậy thì bắt đầu từ năm ngoài đi. Ban đầu tôi là một sinh viên kém cỏi và luôn đeo đuổi Triệu Vân Sâm, còn anh là người khiến tôi biết lạc đường mà quay về. Sau đó thấy tôi nổ lực làm phóng viên, đưa được không ít bản tin lớn, thỉnh thoảng bị thương vào bệnh viện của anh đều được anh chăm sóc. Tôi đối với anh là từ cảm động chuyển qua yêu thích, còn anh thích tôi là bởi vì bị tính cách của tôi hấp dẫn, từ một cô gái kém cỏi trở thành một người ưu tú trong sự nghiệp.”
Kỷ Hi Nguyệt trình bày xong thì nhìn bọn họ tự hào nói: “Thế nào?”
Khóe miệng hai người đàn ông khẽ run rẩy, bao gồm cả Vô Cốt, bọn họ đều không biết nên đáp lại cô thế nào.
“Tôi thấy như vậy có vẻ hợp lý hơn. Đương nhiên đó chưa phải là lí do Cửu thiếu yêu tôi sâu đậm, nhưng ít nhất mẹ anh sẽ cảm thấy anh còn biết phân biệt đúng sai, còn có lương tâm bảo vệ kẻ yếu, từ đó mẹ sẽ cho rằng, nếu anh ở với tôi, anh sẽ cư xử chuẩn mực giống con người hơn.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nhìn Cố Cửu.
“Cái gì mà giống con người hơn? Tôi vốn dĩ là con người!” Cố Cửu thực sự nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng không phải bố anh vẫn luôn cho rằng anh văn dốt võ nát, ăn chơi đàn đúm, cà lơ phất phơ chẳng làm nên trò trống gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh ấy.
Cố Cửu chịu thua.
“Được rồi, cứ vậy đi. Các anh về được rồi đấy!” Triệu Húc Hàn đột nhiên đứng lên đuổi khách.
Có Cửu vội vàng nói: “Có khả thi không?”
“Là giúp anh nhất thời, đâu thể giúp anh cả đời? Chuyện sau này anh tự mà nghĩ cách đi!” Triệu Húc Hàn nói xong thì kéo Kỷ Hi Nguyệt lên lầu.
“Có người yêu rồi là không coi bạn bè ra gì!” Cố Cửu thấy hai người không thèm đếm xỉa tới mình, tức giận nói: “Vô Cốt, chúng ta về thôi!”
Vô Cốt ở đằng sau nhìn Triệu Húc Hàn kéo tay Kỷ Hi Nguyệt lên lầu, gương mặt xinh đẹp càng lạnh lùng hơn, đôi mắt cũng tràn đầy sự bất mẫn với Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 212: Vì một yêu cầu (I)
Trên lầu, Kỷ Hi Nguyệt hỏi Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, như vậy có ổn không?”
“Không ổn cũng không sao. Dù sao em cũng đã thực hiện lời hứa với anh ta!” Triệu Húc Hàn nói.
“….!” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời.
“Thay đồ đi huấn luyện.” Tới cửa phòng Triệu Húc Hàn buông tay cô ra.
Kỷ Hi Nguyệt thấy đã gần chín giờ, nhưng cũng không muộn lắm nên khẽ gật đầu. Cô cũng không muốn dừng lại. Không dễ gì mới kiên trì được lâu như vậy, còn có chút thành tựu, cô nhất định phải giữ vững.
Triệu Húc Hàn thấy cô quay về phòng mình thì khẽ nhướng mày bất ngờ, còn tưởng đâu cô sẽ lươn lẹo bảo là muộn rồi không học nữa, ai ngờ lại tự giác như vậy.
Khóe miệng anh rướn lên một nụ cười nhàn nhạt, quả nhiên nguy hiểm sẽ khiến cho cô từ từ kiên cường hơn.
Chốc lát sau Kỷ Hi Nguyệt lên lầu. Cô không ngờ tối nay Triệu Húc Hàn sẽ đích thân dạy kỹ năng tự vệ cho cô mà không phải thím Lý.
“Anh Hàn, thím Lý đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.
“Về rồi.” Triệu Húc Hàn mặc bộ đồ thể thao màu đen sọc trắng, thân hình cao gầy khỏe khoắn, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, dáng vẻ giống như con báo lúc nào cũng ở trong tư thế chuẩn bị tấn công.
“Vậy anh dạy tôi sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ đẹp trai của Triệu Húc Hàn mà đã cả con mắt. Người đàn ông này đúng là ưa nhìn.
“Ừm, tối nay em tấn công tôi, nếu có thể làm tôi rơi khỏi thảm, tôi sẽ đáp ứng với em một yêu cầu!” Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô.
“Wow! Thật sao? Anh Hàn, anh nói lời giữ lời đấy nhé!” Kỷ Hi Nguyệt hưng phấn la lên.
Tấm thảm này gần giống với tấm đệm trên sàn đấu judo, nhưng bây giờ không phải dùng võ judo mà sẽ dùng những chiêu thức khác nhau, chỉ cần đẩy anh ra ngoài là được.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy chuyện này không quá khó.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ hưng phấn của cô thì có chút ngại ngùng cúi đầu bước qua.
“Quá tốt. Anh Hàn, vậy tôi không khách khí đâu nhé!”
Kỷ Hi Nguyệt liều mạng vì một yêu cầu. Suy cho cùng, được người đàn ông cường thế như Triệu Húc Hàn đây đáp ứng một yêu cầu là chuyện rất hạnh phúc.
Triệu Húc Hàn gật đầu. Thực ra anh muốn kiểm tra hiệu suất của Kỷ Hi Nguyệt trong thời gian này, đồng thời đánh giá xem khả năng đối với phó với nguy hiểm của cô ra sao.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức bày ra tư thế. Không thể không công nhận là dáng vẻ của cô đã có chút khí khái mạnh mẽ. Vừa bày ra động tác, hơi thở trên người cô đã trở nên quyết đoán và linh hoạt hơn.
Triệu Húc Hàn đứng bất động. Kỷ Hi Nguyệt lao thẳng đến đá một cước vào đũng quần của Triệu Húc Hàn.
Khuôn mặt điển trai của Triệu Húc Hàn bỗng chốc đen lại, người phụ nữ này có cần phải tàn nhẫn vậy không?
Vì một yêu cầu mà đánh đổi cả ‘sinh mệnh’ của anh?
Cũng không nghĩ xem đá vào chỗ hiểm như vậy, sau này cô còn gì mà hưởng hạnh phúc?
Triệu Húc Hàn phát hiện bản thân đang suy nghĩ sâu xa, nhưng theo bản năng phản ứng của cơ thể, anh vẫn nhấc chân chặn lại.
“Ôi!” Chân Kỷ Hi Nguyệt bị chặn lại, đau đớn làm cô hét lên rồi lùi về sau ôm một chân nhảy lò cò. Bởi vì bắp chân của Triệu Húc Hàn quá cứng, cảm giác sao cứ như bê tông cốt thép.
Triệu Húc Hàn khẽ nhói lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Anh Hàn, anh cứng thật đấy!” Kỷ Hi Nguyệt buồn bực quở trách.
Triệu Húc Hàn sững sờ, sau đó ho khan vài tiếng: “Lại nào!”
Nhưng trong đầu anh không biết đã trôi xa đến phương nào, ban nãy mà để cô đá trúng đũng quần thì không biết anh còn cứng nổi không.
Tuy nhiên cứng rắn cũng không phải là chuyện tốt lành gì, nó hoàn toàn là một loại giày vò.
Anh đang nghĩ cái gì thế này?
Khuôn mặt điển trai của Triệu Húc Hàn đã có chút nóng, nhưng sắc mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Đây mà một cách để anh tự kiểm điểm lại chính mình.
Chương 213: Vì một yêu cầu (II)
Kỷ Hi Nguyệt đành phải nhịn đau tấn công lần nữa. Lần này là cú đá xoay người. Đôi chân dài của cô cơ hồ chỉ chạm đến bả vai của Triệu Húc Hàn.
Đáng tiếc lại bị Triệu Húc Hàn dùng tốc độ như vũ báo tóm chân cô lại, trong nháy mắt đẩy về phía trước. Kỷ Hi Nguyệt bị đẩy ngã nhào trên thảm, lại lần nữa đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng cô thật sự không tin. Chẳng lẽ cô kém cỏi vậy sao?
Vì vậy, Kỷ Hi Nguyệt lại bò dậy tiếp tục tấn công. Nửa tiếng đồng hồ sau, cô mồ hôi nhễ nhãi bị Triệu Húc Hàn đánh đá tới tấp, đau đớn khiến cô muốn bật khóc.
Nhưng Triệu Húc Hàn vẫn đứng như trời trồng ở vị trí cũ, quá lắm là xê dịch trước sau trái phải tầm ba bước chân. Thực lực này quả thực chênh lệch quá lớn.
Kỷ Hi Nguyệt có chút nản chí ngã lòng, nghĩ bụng để đòi hỏi được một yêu cầu từ anh thực sự quá khó khăn.
Quả nhiên tên đàn ông này không dễ dàng cho người khác cơ hội một cách tùy tiện.
“Em chỉ có như vậy mà dám nói là tự bảo vệ mình được sao?” Thấy Kỷ Hi Nguyệt ngã xuống đất nằm thở hổn hển, Triệu Húc Hàn hờ hững nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức bò dậy: “Tôi, tôi chỉ mới học một tháng sao có thể so sánh với anh từ năm tám tuổi đã bắt đầu huấn luyện?” Cô không phục.
“Đừng viện cớ, trừ phi em không muốn đi làm nữa.” Triệu Húc Hàn nheo mắt, sự nghiêm khắc và cường thế trong đó khiến Kỷ Hi Nguyệt không khỏi run rẩy.
“Haha, anh Hàn, không phải tôi chỉ nói giỡn thôi sao? Lại nào!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách tiếp tục tấn công.
Nhưng lần này cô đã hiểu cách né tránh, còn biết cách đánh úp, làm cho Triệu Húc Hàn có chút kinh ngạc và vui mừng. Xem ra người phụ nữ này không dồn ép là không được.
Một tiếng rưỡi sau, Triệu Húc Hàn vẫn đứng im trên thảm, nhưng trên đầu đã lấm tấm mồ hôi. Dù sao anh cũng phải vận động khá nhiều.
Còn Kỷ Hi Nguyệt thì nằm sấp bên mép thảm như một con chó chết, chiêu thức cuối cùng cô cũng đã sử dụng, kết quả là Triệu Húc Hàn né được, sau đó còn dùng chân đá vào mông Kỷ Hi Nguyệt, cho nên bây giờ cô mới có dáng vẻ này.
“Được rồi, tối nay đến đây thôi.” Triệu Húc Hàn chuẩn bị rời đi.
“Anh Hàn, tôi không đứng dậy được, mông đau quá.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gọi anh lại. Cô ngước đôi mắt đầy đau khổ lên nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt đau đớn của cô cũng hết hồn, lật đật chạy qua.
“Đau quá, mông muốn nát luôn rồi.” Kỷ Hi Nguyệt đáng thương nói.
Triệu Húc Hàn muốn ôm cô lên, nhưng hình như Kỷ Hi Nguyệt rất đau đớn nên anh đành phải ngồi xổm xuống.
Kỷ Hi Nguyệt đưa tay cho anh, Triệu Húc Hàn vội nắm lấy chuẩn bị kéo cô lên.
“Đau lắm à?” Mặt Triệu Húc Hàn đầy vẻ lo lắng.
“Ừm.” Kỷ Hi Nguyệt vừa mới dứt câu, đột nhiên dùng sức lật người, đẩy ngã Triệu Húc Hàn nằm xuống đất rồi xoay mình phủ phục lên người anh.
“Haha, ra thảm rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hưng phấn reo hò, làm gì còn dáng vẻ đau đớn như ban nãy.
Triệu Húc Hàn nằm trên đất, nửa người trên đã ra khỏi thảm. Khuôn mặt tuấn tú bất chợt khó coi đến cực điểm.
Người phụ nữ này vậy mà dám lừa anh. Vừa rồi anh còn sợ đến mức đau tim, lỡ như cô bị thương thì làm thế nào bây giờ?
Kỷ Hi Nguyệt hoan hô reo hò xong cúi đầu nhìn Triệu Húc Hàn. Sắc mặt của anh đã tối sầm rất khó coi.
Cô lật đật xoay người leo xuống, bĩu môi nói: “Anh Hàn, anh sẽ không tức giận đấy chứ?”
Triệu Húc Hàn bật dậy, vừa trở người đã dùng hai tay lôi mạnh Kỷ Hi Nguyệt, khiến cô ‘á’ lên một tiếng rồi ngã nhào vào ngực anh, phần mông của cô còn hướng lên trên.
Ngay sau đó là ba phát đánh vào mông trong trẻo vang lên, đi kèm theo đó là ba tiếng thét đau đớn trong nước mắt của Kỷ Hi Nguyệt.
Đánh xong ba phát đó, Triệu Húc Hàn lập tức đẩy cô ra, làm cô ngã nhào trên thảm, còn bản thân anh thì thoăn thoắt đứng dậy bước ra ngoài.
Chương 214: Vì một yêu cầu (III)
Song lúc Triệu Húc Hàn xuống lầu lại không nghe tiếng chân của Kỷ Hi Nguyệt xuống theo. Anh khẽ cau mày.
Ban nãy anh đánh cô là vì cô dọa anh sợ hết hồn. Người phụ nữ này thực sự không biết phân biệt nặng nhẹ, đánh cô cũng là để sau này cô biết thế nào là chừng mực.
Hơn nữa bản thân anh ghét nhất những việc không thể kiểm soát, vừa rồi anh thực sự đã có một thoáng hoang mang.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa xuống, trong lòng anh lại bắt đầu bất an. Anh đứng ở hành lang lắng tai nghe động tĩnh, phải chắc chắn là cô không sao anh mới yên tâm đi tắm được.
Ba phút, năm phút trôi qua. Triệu Húc Hàn càng lúc càng bất an.
Tám phút trôi qua vẫn không thấy động tĩnh gì. Anh nhịn không được xoay người chạy lên lại.
Lên tới nơi vẫn nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt nằm bẹp trên thảm, không hề có dấu hiệu động đậy.
“Tiểu Nguyệt!” Triệu Húc Hàn hoảng hốt, gương mặt điển trai lập tức biến sắc. Anh sải bước lao đến, miệng hoảng sợ hét lên.
Kỷ Hi Nguyệt không có động tĩnh. Triệu Húc Hàn sợ hãi, vội vàng lật người cô lại thì nhìn thấy mặt cô tràn đầy nước mắt, hơn nữa còn ngủ thiếp đi.
Triệu Húc Hàn thấy cô như vậy thì tim như bị va đập mạnh. Cơ thể anh run lên vì đau đớn.
Anh lập tức bế Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu, đến phòng cô đặt cô lên giường rồi vào phòng tắm xả nước.
Trong lúc xã nước, anh đứng bên giường nhìn dáng vẻ mệt mỏi say ngủ của Kỷ Hi Nguyệt. Trên gương mặt cô đều là nước mắt, giống hệt với chú mèo nhỏ đáng thương vô tội, khiến lồng ngực anh bùng lên một loại xúc cảm mà ngay cả bản thân cũng không thể giải thích.
Sau khi chuẩn bị xong nước tắm, anh cởi quần áo của Kỷ Hi Nguyệt ra. Nhìn thấy làn da trắng như tuyết của cô bầm tím thê thảm, trong lòng anh lại càng khó chịu.
Không hề có chút động tình, chỉ có sự áy náy và đau lòng. Ôm cơ thể trần như nhộng của Kỷ Hi Nguyệt đặt vào bồn tắm, anh dùng khăn lông nhẹ nhàng lau chùi cơ thể cho cô rồi nhấc cô lên.
Mà trong khoảng thời gian này Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn bất tỉnh, ngủ say như chết.
Sau khi lau khô người xong thì đặt cô lên giường. Lúc này anh mới phát hiện giường ngủ đã ẩm ướt. Triệu Húc Hàn khẽ cau mày, anh lại ôm cô lên đi tới phòng của mình.
Đặt Kỷ Hi Nguyệt lên giường, đắp chăn ngay ngắn cho cô xong bản thân anh mới đi tắm.
Nhưng vừa tắm rửa tỉnh táo, anh lại nhớ đến mọi chuyện diễn ra ban nãy. Trước mắt anh là làn da trắng như tuyết và đường cong cơ thể quyến rũ của Kỷ Hi Nguyệt, xúc cảm mềm mại tinh tế đó đã khiến cơ thể anh bắt đầu có phản ứng.
“Chết tiệt!” Triệu Húc Hàn hận bản thân không thể bình tĩnh. Những buổi huấn luyện trước kia hoàn toàn vô hiệu trước thân thể của Kỷ Hi Nguyệt, hơn nữa còn càng lúc càng mạnh mẽ.
Anh mất dần tự chủ, từ từ duỗi tay xuống.
Sau khi giải quyết xong, Triệu Húc Hàn tắm rửa đi ra ngoài, thấy Kỷ Hi Nguyệt đã lật người nhưng vẫn ngủ say như cũ, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.
Đáng tiếc người đẹp nằm bên cạnh, lại vừa ngay trước mặt nhưng không làm được gì. Anh phát hiện bản thân không tài nào di chuyển được tầm mắt. Hình như ngắm nhìn vẻ say ngủ của Kỷ Hi Nguyệt lại khiến anh suy nghĩ miên man, nhưng trong lòng anh biết mình rất thích điều đó.
Cuối cùng cũng có một loại hứng thú có thể ảnh hưởng đến anh, khơi dậy phản ứng sinh lý trong anh.
Mặc dù chuyện này có khả năng sẽ mang đến mối đe dọa cho anh, nhưng nội tâm của anh lại cảm thấy rất thỏa mãn, dường như phần trống rỗng trong anh đã được người phụ nữ này lấp đầy.
Năm rưỡi sáng hôm sau, lúc thím Lý đến làm đồ ăn sáng thì phát hiện cậu chủ và Kỷ Hi Nguyệt đều chưa dậy. Bà cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì bình thường năm giờ là cậu chủ đã dậy, còn Kỷ Hi Nguyệt sáu giờ cũng phải tập luyện thể chất. Hôm nay có chuyện gì vậy?
Bà không dám đi gõ cửa cậu chủ, vì vậy chỉ có thể nhẹ nhàng đến đẩy cửa phòng của Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 215: Đắp chung chiếc chăn
Vừa bước vào phòng bà đã phát hiện không có bóng dáng của Kỷ Hi Nguyệt. Lẽ nào tối qua tiểu thư ra ngoài cả đêm không về?
Không đúng, trên sàn đều là quần áo huấn luyện của tiểu thư, phòng tắm cũng rất bừa bộn. Mặc dù những thứ này bình thường là bà dọn, nhưng thím Lý biết Kỷ Hi Nguyệt thực ra là một cô tiểu thư rất lịch sự.
Quần áo và đồ dùng thay giặt hằng ngày cô đều bỏ vào giỏ đựng đồ giặt, tuyệt đối sẽ không vứt lung tung như thế này, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên vẫn còn một khả năng!
Thím Lý tới trước cửa phòng của Triệu Húc Hàn.
Kỷ tiểu thư có khi nào ở trong phòng cậu chủ không?
Bà định gõ cửa, nhưng nếu Kỷ tiểu thư thật sự ở trong phòng cậu chủ thì phỏng chừng đêm qua đã rất mệt, bà không nên đánh thức bọn họ.
Thím Lý chép miệng cười, xem ra cậu chủ đối xử với Kỷ tiểu thư rất khác biệt.
Bà vẫn nên đi làm đồ ăn sáng thì hơn.
Thế nhưng vừa mới bước tới đầu cầu thang, từ trong phòng cậu chủ vang lên âm thanh ‘a’ rất lớn.
Thím Lý xoay đầu thì nhìn thấy cửa phòng cậu chủ bị mở ra, liền ngay sau đó là thân hình trần như nhộng của Kỷ Hi Nguyệt lao ra ngoài, vết bầm tím trên cơ thể cô được phơi bày rất rõ ràng.
Thím Lý bị cảnh tượng này làm cho đờ đẫn.
Thì ra Kỷ Hi Nguyệt đã có đồng hồ sinh học, cứ tầm giờ này là cô sẽ tự động thức dậy.
Còn Triệu Húc Hàn thì đêm qua mất ngủ, mãi cho đến nửa đêm mới chợp mắt nên đồng hồ sinh học cũng không đánh thức anh dậy được.
Kỷ Hi Nguyệt vừa mở mắt là đã nhìn thấy nam thần đang say ngủ trước mặt mình.
Đầu tiên là cô đờ đẫn, hoàn toàn không biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
Sau đó cô vén chăn lên, vừa nhìn là đã thấy bản thân không một mảnh vải che thân. Bởi vì đắp chung một chiếc chăn với đại ma vương, cho nên lúc cô kéo lên nhìn vào bên trong đã thoáng thấy được Triệu Húc Hàn cũng trần như nhộng.
Đây không phải là vấn đề nhỏ.
Sau đó cô lập tức hét lên, hất chân ra rồi lao xuống giường, chạy như bay về phòng của mình.
Đó cũng là cảnh mà thím Lý thấy được.
Nhưng thím Lý đã nhanh chóng xuống lầu trốn vào phòng bếp. Cậu chủ lại làm gì Kỷ tiểu thư rồi sao? Nghe nói lần trước nguyên cả một đêm rất đáng sợ.
Nhưng bà không dám lắm miệng hỏi, dù sao cậu chủ đối với Kỷ tiểu thư không quá bất thường là được.
Bà thực sự rất thích Kỷ tiểu thư, nhưng nếu cô làm chủ mẫu thì vẫn chưa đủ tư cách. Hy vọng là cô càng ngày càng kiên cường để có thể làm chủ mẫu quản lý Triệu gia.
Triệu Húc Hàn bị hết hồn mà tỉnh giấc, lúc anh mở mắt ra cũng là lúc Kỷ Hi Nguyệt trần truồng chạy ra ngoài.
Sau đó anh cau mày nhìn đồng hồ treo tường, đã năm giờ bốn mươi lăm phút, anh vậy mà lại ngủ quên.
Xem ra người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này có sức ảnh hưởng với anh quá lớn.
Nhớ đến đêm qua mãi ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ như chú mèo nhỏ đáng thương của cô đến nửa đêm mới chợp mắt, trong lòng anh dường như tốt hơn một chút. Như thể có cô ở bên cạnh khiến anh cảm thấy an tâm hơn.
Hất chăn ra mới phát hiện bản thân cũng không mặc quần áo, khóe miệng anh không khỏi run rẩy.
Đêm qua anh ở trong bồn tắm ‘xử lý’ xong thì lên giường nằm ngủ rất tự nhiên, cũng không hề cảm thấy có gì bất hợp lý.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang run rẩy trốn trong chiếc chăn trên giường của mình, trong đầu cô là một mảnh trắng xóa. Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô cô gắng nhớ lại, hình như là cô bị Triệu Húc Hàn đánh vào mông xong tủi thân bật khóc, rồi sau đó cô ngủ thiếp đi?
Lẽ nào sau khi cô ngủ anh đã bộc phát thú tính với cô?
Không thể nào. Nếu đã trải qua chuyện nam nữ, sao bộ phận đó của cô không có cảm giác gì?
Nguyên một đêm hôm đó cô đau muốn chết đi sống lại, cái cảm giác đó cho dù đã trải qua hai kiếp nhưng cô vẫn nhớ rất rõ.
Vậy thì? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Húc Hàn ôm cô xuống, giúp cô tắm rửa?
Cho dù như vậy thì tại sao cô lại nằm trên giường của anh?
Hơn nữa, tại sao anh cũng trần như nhộng?
Aaaaaaa! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chương 216: Lực tự chủ mạnh mẽ
Kỷ Hi Nguyệt không hiểu nổi, nội tâm cô rất sợ hãi, phải rất lâu sau mới bĩnh tĩnh trở lại. Ngước đầu lên nhìn, đồng hồ treo tường đã điểm sáu giờ mười phút.
Cô sực nhớ đến chuyện huấn luyện, lật đật bật dậy rửa mặt thay quần áo rồi chạy lên sân thượng.
Quả nhiên Triệu Húc Hàn đã đứng trên đó tưới nước cho hoa lan.
“Hàn, anh Hàn, chào buổi sáng.” Kỷ Hi Nguyệt rất khó xử, thân thể cũng rất đau nhức, nhưng cô đã quen dần với cơn đau vì huấn luyện.
Chỉ là trên mông vẫn còn đau nhức vì ba phát đánh của anh, nghĩ đến mặt cô lại có chút nóng.
Lớn tướng vậy rồi mà còn bị đánh vào mông, chuyện này quả thực quá mất mặt. Ai mà biết được cô nhất định sẽ giết người diệt khẩu.
Triệu Húc Hàn ‘ừm’ một tiếng rồi tiếp tục tưới hoa. Hình như anh không hề có ý định giải thích về chuyện tối hôm qua.
Kỷ Hi Nguyệt bước tới, nhìn hoa lan nở rộ xinh đẹp mà cảm thán: “Hoa này đẹp thật đấy. Giống hoa chắc mắc lắm nhỉ.”
“Ừm, chậu này hai mươi tám vạn.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói.
Con ngươi của Kỷ Hi Nguyệt suýt rớt vào chậu hoa lan. Sau đó cô đưa mắt nhìn những chậu lan xung quanh sân thượng, rồi lại nghĩ đến sân vườn chật kín những chậu hoa lan ở biệt thự sườn núi.
Giàu có đúng là tùy hứng!
“Khụ khụ, anh Hàn, đêm qua, đêm qua tôi, sao tôi lại ngủ trên giường của anh vậy?” Kỷ Hi Nguyệt đỏ mặt hỏi.
Cánh tay đang tưới nước của Triệu Húc Hàn thoáng khựng lại một chút: “Huấn luyện xong thì em ngủ thiếp đi. Tôi bế em xuống tắm rửa. Do giường em đã bị ướt nên để em ngủ trên giường của tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt ngẩn tò te một lúc, sau đó khẽ gật đầu: “Thì ra là như vậy, làm tôi hết cả hồn.”
Triệu Húc Hàn xoay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt bị anh dọa hết hồn.
“Sao thế? Sợ tôi ăn em à?” Triệu Húc Hàn nheo mắt hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt sững người, vấn đề này không thể trả lời bậy bạ.
“Đâu, đâu có. Cũng đâu phải chưa từng ăn. Haha, tôi, tôi đi tập luyện.” Kỷ Hi Nguyệt co giò chạy trốn.
Thân thể Triệu Húc Hàn khẽ cứng lại, sau đó từ từ xoay đầu tiếp tục tưới nước cho hoa lan, khóe miệng anh cũng bất giác rướn lên.
Kỷ Hi Nguyệt ở trong phòng huấn luyện đứng tấn mà đỏ cả mặt.
Trong lòng lại suy nghĩ, quả nhiên là tối hôm qua không có gì xảy ra.
Chỉ là, cô nam quả nữ ở chung giường với nhau, còn trần như nhộng mà lại không có chuyện gì phát sinh, chuyện này nói ra dám chừng chẳng ai dám tin?
Người đàn ông này chắc chắn có vấn đề.
Lẽ nào sức hấp dẫn của cô quá kém, hay là khả năng kiểm soát của đại ma vương quá mạnh mẽ?
Cũng có khi anh không xem cô là phụ nữ cũng nên.
Ây da, thật là hao tổn tâm trí.
Sợ anh làm gì cô rồi lại hoang mang khi anh không làm gì cô?
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình sắp bị điên rồi.
Xét đến cùng chính là: Suy nghĩ của đại ma vương không phải là thứ mà người bình thường có thể đoán được!
Nếu có thể đoán được thì người đó đã là Triệu Húc Hàn .
Sau hai tiếng tập luyện thể chất, Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu ăn sáng. Thím Lý kéo hai chiếc vali ra thu dọn hành lý cho hai người đến thủ đô.
Triệu Húc Hàn ngồi trên sô-pha dùng ipad trả lời chuyện gì đó. Kỷ Hi Nguyệt không dám làm phiền, ngoan ngoãn ngồi ăn sáng.
“Tiểu thư, tối qua cô không sao chứ? Có cần mua thuốc không?” Thím Lý trước đây không hề biết trên cơ thể của Kỷ Hi Nguyệt lại bầm tím nhiều như vậy. Bởi vì quần áo tập luyện đều là đồ dài, căn bản là không để lộ da thịt.
Bà cho rằng rằng tối hôm qua Kỷ Hi Nguyệt bị cậu chủ giày vò, sau đó còn rùng mình nhớ lại cảnh tượng khốc liệt một mình đấu với mười người của cậu chủ năm xưa.
Chương 217: Anh làm như tôi ngốc lắm
Kỷ Hi Nguyệt sững người, mặt đỏ tía tai nói, “Thím Lý, thím, thím nghĩ sai lệch rồi. Tối qua cháu tập luyện mệt quá nên ngủ quên. Anh Hàn giúp cháu tắm rửa thôi chứ không có chuyện gì xảy ra cả. Thật đấy!”
Vẻ mặt thím Lý có chút kỳ lạ: “Thật sự không sao?”
“Không sao. Chỉ là tập luyện hăng quá nên mới đau nhức toàn thân thôi. Phải rồi, dầu xoa bóp của anh Hàn dùng trước đây vẫn còn chứ? Lát nữa phiền thím giúp cháu thoa một chút nhé. Cháu sợ tới thủ đô đau quá diễn không tốt.” Kỷ Hi Nguyệt chuyển đề tài một cách tự nhiên.
“Đương nhiên là còn rồi. Nhưng có chắc là không cần cậu chủ thoa giúp cô không?” Thím Lý cười có chút gian manh.
“Thím Lý, thím càng ngày càng xấu tính rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt hờn dỗi nói.
Thím Lý bật cười, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, mau ăn đi, buổi trưa còn phải xuất phát.”
“Vâng. Cảm ơn thím Lý.” Nụ cười tỏa nắng của Kỷ Hi Nguyệt luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Loáng cái đã đến giờ, Cố Cửu, Vô Cốt và Tiêu Ân đều đã có mặt. Tiêu Ân và Vô Cốt mang hành lý xuống xe đợi trước. Triệu Húc Hàn còn bận xử lý một số công chuyện.
Mười một giờ, Triệu Húc Hàn bảo thím Lý lên thư phòng gọi Kỷ Hi Nguyệt đang xem tin tức trên máy tính xuống, đã tới giờ xuất phát.
Kỷ Hi Nguyệt mặc một bộ đồ màu trắng của Tiểu Hương Phong, mái tóc xoăn dài buông thả đến eo kết hợp với một chiếc băng đô pha lê. Ngoại trừ chút son đỏ trên môi ra thì trên gương mặt cô không trang điểm thêm bất cứ chỗ nào.
Chân mang đôi giày gót nhọn màu trắng, cô từ trên lầu chầm chậm bước xuống.
Cố Cửu ngước mắt lên nhìn. Anh ấy phảng phất cảm nhận được có một làn gió xuân tươi mát thổi vào mặt, nụ cười xinh đẹp tỏa nắng trên gương mặt cô làm lòng người say đắm.
Mặc dù trước đây đã từng thấy Kỷ Hi Nguyệt ăn diện thục nữ như thế này, nhưng nhìn thấy lần nữa vẫn cảm thấy rất choáng ngợp.
Hôm nay Cố Cửu cũng ăn mặc rất chỉnh tề, trong bộ vest màu xanh nhạt, mái tóc dài chải ngược và buộc thành đuôi ngựa, nhìn anh ấy như một quý ông thực thụ.
“Khụ khụ.” Triệu Húc Hàn thấy ánh mắt của Cố Cửu thì khẽ cau mày, lập tức ho khan vài tiếng. Anh nhủ thầm, không biết để Kỷ Hi Nguyệt giả làm bạn gái của anh ấy có phải là một quyết định sai lầm hay không nữa?
Cố Cửu nhanh chóng tỉnh lại, có chút ngượng ngùng bật cười: “Tiểu Nguyệt, cô đúng là càng ngày càng xinh đẹp, nhưng thục nữ như vậy có vẻ không hợp với tính cách của cô thì phải.”
“Cửu thiếu, lẽ nào bố anh không thích dáng vẻ này của tôi? Hay là để tôi đổi bộ khác?” Kỷ Hi Nguyệt bất mãn nói.
“Không không không, không cần. Như vậy là đẹp rồi. Bố tôi rất thích kiểu thục nữ.” Cố Cửu vội vàng nói.
“Ủa, vậy chứ không phải bố anh thích kiểu nữ hán tử như Hạ tiểu thư à?” Kỷ Hi Nguyệt tỏ vẻ sửng sốt.
Cố Cửu bỗng chốc ỉu xìu, thở dài nói: “Còn không phải là do con gái của chiến hữu, môn đăng hộ đối gì đó sao. Cũng chưa bao giờ nghĩ xem con trai mình có thích hay là không. Thật sự không biết tôi có phải do ông ấy sinh ra không nữa.”
“Được rồi, Cửu thiếu, có vấn đề này quan trọng hơn dây.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước mặt anh ấy nghiêm túc nói.
Cố Cửu cũng ngồi ngay ngắn lại: “Cô hỏi đi.”
“Bố mẹ anh có bị bệnh tim không?” Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất nghiêm túc.
“Khụ!” Triệu Húc Hàn lặp tức xoay người đi về phía cửa, khuôn mặt tuấn tú không khỏi run lên.
Cố Cửu tròn mắt, mù mờ nói: “Không có. Sức khỏe bố mẹ tôi rất tốt, năm nào họ cũng đi khám sức khỏe định kỳ.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ là không có, nếu không đã sớm bị đứa con bất hiếu như anh chọc tức mà chết rồi!” Kỷ H Nguyệt nói xong thì đứng dậy bỏ đi.
“…..!” Cố Cửu bị sốc đến nỗi nói không nên lời.
Trong tháng máy, Cố Cửu nhìn cảnh Kỷ Hi Nguyệt khoác cánh tay Triệu Húc Hàn, khóe miệng khẽ giật, cân nhắc nói: “Hai người các cậu ở thủ đô đừng có bộ dạng thế này đấy nhé. Sơ hở tí là bị soi ra ngay.”
“Anh làm như tôi ngốc lắm không bằng.” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Triệu Húc Hàn cũng hờ hững liếc nhìn Cố Cửu.
Cố Cửu cảm thấy mình ở trước mặt hai người này hình như rất ngu ngốc.
Chương 218: Em muốn cái gì
Triệu Húc Hàn liếc nhìn cánh tay nhỏ bé đang khoác lên cánh tay mình, nếu là trước đây chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất cự nự, nhưng hôm nay anh lại cảm thấy rất thỏa mãn!
Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm. Tiêu Ân và Vô Cốt thấy bọn họ xuống thì lập tức xuống xe mở cửa.
Vô Cốt thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp như vậy cũng tỏ ra rất kinh ngạc, nhưng nhìn cánh tay cô đang khoác trên người cậu chủ thì lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Nhiều năm như vậy, người phụ nữ duy nhất bên cạnh cậu chủ cũng chỉ có cô ta, nhưng từ khi Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện thì vị trí đó đã không còn là của cô ta nữa.
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên nhìn thấy ánh mắt oán hận của Vô Cốt , nhưng cũng may là Vô Cốt lái xe cho Cố Cửu, còn cô với Triệu Húc Hàn ngồi xe của Tiêu Ân.
“Anh Hàn, sao Vô Cốt lại làm vệ sĩ cho Cố Cửu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.
Triệu Húc Hàn khẽ cau mày: “Mấy ngày trước Cố Cửu bị đánh trong quán bar.”
Thực ra Cố Cửu không thích mang theo vệ sĩ, nhưng sau khi bị đánh thì anh ấy đã mở miệng mượn Vô Cốt, nói là vệ sĩ nữ tốt hơn vệ sĩ nam, hơn nữa nhan sắc của Vô Cốt nhìn thích mắt hơn.
Với tư cách là bạn tốt và lo lắng cho sự an nguy của anh ấy, cộng thêm chuyện một người tài như Vô Cốt mà để ở nhà cổ của Triệu gia thì hơi lãng phí, vì vậy anh dứt khoát để Vô Cốt đi theo Cố Cửu.
“Sao anh ấy lại bị đánh?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy kỳ lạ.
“Anh ấy cũng là người bình thường, hơn nữa còn rất ghét mang theo vệ sĩ. Bởi vì từ nhỏ đến lớn lúc nào bên cạnh anh ấy cũng có người đi theo. Vì vậy sau khi bỏ trốn, sống chết gì anh ấy cũng không cần vệ sĩ nữa.” Triệu Húc Hàn giải thích.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Hẳn là cảm giác bị theo dõi rất tồi tệ nhỉ. Không ngờ anh ấy cũng rất đáng thương.”
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn khuôn mặt suy tư của cô: “Người đáng thương hơn anh ấy còn rất nhiều.”
Nói xong thì có chút tức giận quay đầu qua bên khác.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩn người, không lẽ ý của anh là anh còn đáng thương hơn Cố Cửu?
Song nghĩ đến chuyện tám tuổi anh đã mất mẹ, rồi còn bị bắt đào tạo nghiêm ngặt để trở thành chủ nhân của Triệu gia, quả thực anh cũng rất đáng thương.
“Nhưng so ra anh ấy vẫn còn hạnh phúc hơn chúng ta, ít nhất thì được lớn lên trong vòng tay của bố mẹ, còn chúng ta thì chỉ có bố.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức chuyển chủ đề, “Anh Hàn, anh tám tuổi đã mất mẹ, còn tôi thì mười tuổi, anh nói xem chúng ta có phải là đồng bệnh tương liên không?”
Triệu Húc Hàn đột nhiên sững người, hơn nữa cơ thể còn cứng lại làm Kỷ Hi Nguyệt sợ hết hồn. Nói như vậy cũng sai à?
“Được rồi, đây là vấn đề thương cảm. Chúng ta vẫn không nên nói thì hơn.” Kỷ Hi Nguyệt lại nói tiếp.
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn vẫn chưa ổn định. Kỷ Hi Nguyệt nhìn một bên sườn mặt của anh thì thấy rất âm u. Chắc là anh rất nhớ mẹ đúng không, nhưng cô cũng nhớ mẹ mà.
Nghĩ đến mẹ của mình, tâm tình của Kỷ Hi Nguyệt lại buồn bã. Cô dựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn cảnh vật đường phố ngoài cửa sổ. Trong xe bỗng chốc im ắng làm Tiêu Ân đang lái xe đằng trước cũng có chút sợ hãi.
Triệu Húc Hàn xoay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt đang nhuốm màu thương cảm, anh biết cô đang nhớ mẹ.
“Cho em một yêu cầu, em muốn cái gì?” Triệu Húc Hàn đột nhiên hắng giọng nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức xoay đầu lại, vui mừng nói: “Hôm qua coi như là tôi thắng anh Hàn rồi sao? Anh không tức giận đấy chứ?” Nghĩ đến chuyện bị đánh vào mông, cho rằng đó là trừng phạt nên cô tưởng đâu thua rồi.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn không nhìn cô nữa, vội vàng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phía bên anh.
“Yêu cầu gì cũng được sao?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng khôn xiết.
“Đừng quá đáng quá là được.” Triệu Húc Hàn buồn bực nói một câu.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Oh oh oh, vậy tôi phải nghĩ thật kỹ mới được. Có thể tạm thời giữ lại không? Đợi khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn thấy cô vui vẻ thì cơ mặt cũng từ từ thả lỏng.
Chương 219: Chuyên cơ hạng sang
Tiêu Ân đang lái xe phía trước thấy bầu không khí giữa hai người tốt lên thì nhếch miệng nói: “Hôm qua Kỷ tiểu thư đã làm gì cậu chủ rồi?”
“Không nói chuyện không ai bảo cậu câm.” Giọng nói lạnh lùng của Triệu Húc Hàn vang lên ngay sau đó.
‘Khụ khụ khụ.” Tiêu Ân đành sầu não ho khan vài tiếng. Nhưng anh ta thật sự rất muốn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu chủ lại đáp ứng một yêu cầu với Kỷ tiểu thư?
Có biết một yêu cầu của chủ nhân Triệu gia đáng giá tới nhường nào không?
“Haha.” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bật cười, “Tiêu Ân, anh không biết được đâu, đây là bí mật giữa tôi và anh Hàn.”
“Được rồi.” Tiêu Ân có chút hụt hẫng cười khổ.
Sau khi xe đến sân bay, bọn họ lên thẳng máy bay chuyên dùng của Triệu Húc Hàn. Kỷ Hi Nguyệt có chút hưng phấn. Mặc dù tập đoàn Kỷ Hải của bố cô cũng rất có tiền nhưng chưa tới mức sắm chuyên cơ riêng cho mình.
Cách bày biện bên trong không giống với máy bay mà cô thường đi, nhìn rất sang trọng và tiện nghi. Trên máy bay còn có thêm hai cô tiếp viên hàng không song sinh xinh đẹp và hai phi công chuyên trách.
Lúc hai cô tiếp viên hàng không nhìn thấy Triệu Húc Hàn và Cố Cửu thì đôi mắt chợt sáng lên như hai cái bóng đèn, hoàn toàn không che giấu được vẻ si mê. Nhưng lúc nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì hai cô ấy lại rất kinh ngạc. Bởi vì ai cũng là xinh đẹp, nên việc phụ nữ đẹp nhìn nhau cũng là chuyện thường tình. Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ Triệu Húc Hàn đúng là biết thưởng thức, hai cô tiếp viên hàng không này rõ ràng phải được sàng lọc rất cẩn thận, hơn nữa còn phải tiếp nhận huấn luyện khắt khe của Triệu gia.
Bọn họ đều quen với Vô Cốt, bởi vì cô nghe họ gọi Vô Cốt là chị.
“Chuẩn bị bữa trưa.” Triệu Húc Hàn ngồi xuống, lãnh đạm dặn dò.
“A Ưu, A Nhã đúng là càng ngày càng đẹp. Tôi thích nhất là ngồi máy bay của Triệu gia.” Lời nói đường mật của Cố Cửu vừa thốt ra đã làm cho hai người phụ nữ cười tươi rạng rỡ.
“Đói chưa?” Triệu Húc Hàn xoay đầu hỏi Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi bên cạnh.
“Oh, đói rồi. Nhưng tại sao phải ăn trên máy bay? Nếu không ăn trên máy bay thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.
“Tiểu Nguyệt, đồ ăn trên máy bay rất ngon, lại vừa tranh thủ thời gian nữa.” Cố Cửu ngồi sau giải thích.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: “Qua đó thì mất bao lâu?”
“Tầm ba tiếng. Từ sân bay về nhà cổ của tôi cũng phải mất hơn một tiếng nữa. Nghĩ ngơi một lúc thì tới giờ cơm tối. Tối nay có bố mẹ tôi, em gái tôi, cô chú Hạ và Hạ Tâm Lan cũng đến.” Cố Cửu nói.
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc cảm thấy áp lực, “Vừa đến đã chiến đấu rồi à?”
“Haha, đánh nhanh thắng nhanh. Tôi không muốn nán lại lâu đâu.”Cố Cửu đáp, xong quay qua nói với Triệu Húc Hàn, “Hàn thiếu, tối nay Tiểu Nguyệt chắc là phải ở nhà cổ rồi. Ngày mai tôi sẽ nghĩ cách đưa qua khách sạn của cậu.”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, sắc mặt có chút nặng nề.
“Sao lại cảm giác giống như bữa tiệc Hồng Môn Yến nữa vậy.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Đừng sợ đừng sợ, có tôi ở đó mà.” Cố Cửu vội nói.
Triệu Húc Hàn duỗi tay qua nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt, “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc tràn ngập cảm giác an toàn, cô vui vẻ gật đầu: “Tôi biết rồi. Nhưng mà anh Hàn, xong nhiệm vụ rồi có thể ở lại thủ đô chơi hai ngày không? Dù sao lần này tôi cũng đã xin nghĩ một tuần.”
Triệu Húc Hàn nhíu mày, Kỷ Hi Nguyệt buồn bã nói: “Anh Hàn chắc là bận lắm. Thôi không sao, lần sau chúng ta lại đến vậy.”
“Để tôi đi với cô nhé, anh Hàn của cô bận bàn chuyện làm ăn quan trọng rồi.” Cố Cửu nói, “Tôi sẽ cố gắng làm tốt vai trò chủ nhà. Đợi cô chơi đủ rồi chúng ta về lại Cảng Thành. Tôi cũng vừa có cái cớ để chuồn luôn.”
“Anh Hàn, có được không?” Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên rất vui, nhưng vẫn phải trưng cầu ý kiến của đại ma vương, tự tiện đồng ý rồi lỡ như đại ma vương nổi cơn ghen lên thì không biết chuyện đáng sợ gì xảy ra nữa.
Chương 220: Cô không hề để ý đến anh
Triệu Húc Hàn không biết nên trả lời thế nào. Kỷ Hi Nguyệt thì đang nhìn chằm chằm anh với ánh mắt háo hức, như thể nếu anh không đồng ý tôi sẽ khóc cho anh xem.
Cuối cũng Triệu Húc Hàn đành phải gật đầu.
“Yeah! Tôi biết anh Hàn là tốt nhất mà.” Kỷ Hi Nguyệt hưng phấn ôm lấy cánh tay anh, đầu nhỏ vui vẻ dựa vào vai anh.
Tim Triệu Húc Hàn bỗng chốc đập dữ dội. Nhìn dáng vẻ vui vẻ đáng yêu của cô, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lại lộ ra một nụ cười khẽ.
Đúng lúc này cô tiếp viên A Nhã cũng đang bưng trà lên, nhìn thấy nụ cười của Triệu Húc Hàn thì sợ đến mức tay cầm không vững làm rớt tách trà xuống dưới.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ kịp thấy Triệu Húc Hàn nhanh chóng vươn tay ra đỡ tách trà đang rớt xuống. Sau đó anh ngước đầu lên rét lạnh nhìn A Nhã.
“A Nhã, cô làm sao vậy? Một tách trà mà cũng bưng không xong nữa sao?” Vô Cốt lạnh lùng lên tiếng trách móc.
A Nhã sợ hãi quỳ rạp trên sàn, lật đật nói: “Cậu chủ, không phải tôi cố ý đâu. Tôi, tôi sai rồi. Xin cậu chủ trách phạt.”
“Ôi chao, thỉnh thoảng cũng có lúc lỡ tay mà. May là anh Hàn thân thủ nhanh nhẹn. Không sao đâu, mau đứng lên đi.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói, có cần phải đáng sợ vậy không?
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn đã không còn ấm áp, có thể thấy anh không cho phép người của Triệu gia phạm những sai lầm nhỏ bé như vậy.
“Về Cảng Thành thì đến nhà cổ nhận phạt!” giọng nói của Vô Cốt lại vang lên.
“Cậu chủ, tôi, tôi thực sự không cố ý. Chỉ vì ban nãy nhìn thấy cậu chủ cười, nên tôi mới….” A Nhã bật khóc.
“Hàn thiếu, Vô Cốt, đừng hà khắc với một người phụ nữ thế chứ. Cô ấy cũng đâu phải cố ý. Có thể nhìn thấy nụ cười của Hàn thiếu ai mà không choáng váng ngoài dự kiến?” Cố Cửu cũng vội vàng nói giúp cho A Nhã.
“Thì ra là anh Hàn cười à. Vậy chắc là rất đẹp mắt nên A Nhã mới bị mê hoặc thế đấy. Đây là chuyện tốt mà, có gì đâu phải trách phạt. Anh Hàn, anh nói có phải không?” Kỷ Hi Nguyệt nũng nịu nói.
Thực ra là cô không muốn thấy Vô Cốt hung hăng càn quấy như vậy.
Còn bởi vì cô cảm thấy quy tắc của Triệu gia quá nghiêm khắc.
Lần đầu tiên cô thấy Triệu Húc Hàn cười cũng phải ngẩn ngơ cả một lúc cơ mà.
“Quy tắc chính là quy tắc!” Vô Cốt lạnh lùng lên tiếng.
Triệu Húc Hàn không lên tiếng. A Nhã đáng thương nói: “A Nhã biết sai rồi, sau khi quay về sẽ nhận phạt.”
“Không cần!” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên lớn tiếng.
Mọi người đều nhướng mày.
Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc nhìn Triệu Húc Hàn đang cau mày nói: “Anh Hàn, lúc ở trên xe anh có hứa sẽ đáp ứng tôi một yêu cầu. Vậy bây giờ tôi muốn dùng cho A Nhã, mong anh đừng trách phạt cô ấy.”
Triệu Húc Hàn hết sức kinh ngạc, nheo mắt nói: “Em tùy tiện dùng yêu cầu vậy sao?”
Tiêu Ân nãy giờ vẫn im lặng, đến lúc này không kìm được phải lên tiếng: “Kỷ tiểu thư, cô có biết một yêu cầu với cậu chủ xa xỉ nhường nào không? Sao cô có thể dùng tùy tiện vậy được?”
Cố Cửu và Vố Cốt đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không biết đó là yêu cầu gì.
“Tiêu Ân, yêu cầu gì vậy?” Vô Cốt không khỏi hỏi.
“Tối qua không biết là thế nào mà cậu chủ lại cược thua Kỷ tiểu thư, vì vậy đã đồng ý với Kỷ tiểu thư một yêu cầu. Bất cứ lúc nào Kỷ tiểu thư cũng có thể sử dụng.” Tiêu Ân không thể tin nổi.
“Chiết tiệt, còn có chuyện như vậy sao? Tiểu Nguyệt, cô đừng ngốc thế chứ. Cô biết được một yêu cầu với chủ nhân Triệu gia đáng giá thế nào không? Cô không dùng thì cho tôi nè!” Cố Cửu muốn nhảy lên.
Triệu Húc Hàn cũng lãnh đạm nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Trong lòng anh rất là bực bội. Sao cô có thể sử dụng tùy tiện yêu cầu của anh như vậy?
Phải chăng cô không hề để ý đến anh dù chỉ một chút?