Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
  3. Chương 411-420
Trước /132 Sau

Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên

Chương 411-420

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 411: Thích kích thích đúng không? (II)

Kỷ Hi Nguyệt rất hài lòng: “Vậy thì tan ca thôi. Tôi hơi mệt, muốn về nhà nghĩ ngơi sớm.” Nói xong còn ngáp một cái, đúng là bà dì tới làm phụ nữ dễ mệt mỏi.

“Để tôi đưa cô về.” Long Bân nhìn cô lắc đầu. Anh ta có xe, với lại anh ta cũng không thể để cô ra khỏi tầm mắt của mình, nên đành phải dùng chiêu này.

“Không cần đâu, tôi đi bộ về được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu.

“Đừng khách sáo, tôi đang định qua chỗ bạn lấy đồ, còn đi tìm địa chỉ nữa, nên cũng về sớm.” Long Bân nhún vai.

“Này, con ông cháu cha như anh tự do thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt chọc anh ta.

“Haha, đây là ích lợi của con ông cháu cha đấy. Đi thôi.” Long Bân thu dọn tài liệu rồi cùng Kỷ Hi Nguyệt ra về.

Liễu Đông thấy hai người bọn họ cứ tíu tít trò chuyện thì trong lòng rất khó chịu, nhưng ngặt nỗi cậu đang bận bịu, toàn bộ chuyện liên quan đến đường vành đai trong sếp đều giao cho cậu theo dõi, hại cậu không có thời gian giao lưu cùng Vương Nguyệt.

Sau khi Long Bân nhìn Kỷ Hi Nguyệt vào khu dân cư Phong Nhã, chiếc xe thể thao màu đỏ gào rú phóng đi. Đương nhiên là đi điều tra chuyện của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai, anh ta không thể để Kỷ Hi Nguyệt khinh thường được.

Kỷ Hi Nguyệt về tới nhà thì gọi điện thoại cho Kỷ Thượng Hải hẹn ông đi ăn cơm tối, kết quả là ông bận việc, nhưng kêu cô cuối tuần này về uống trà với ông.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, nếu Long Bân thật sự có bản lĩnh, trong một tuần kiếm được bằng chứng của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo thì vừa hay cô sẽ cầm tới cho bố xem luôn.

Trần Manh Manh nhắn tin nói rằng, hình như bố cô và Đường Tuyết Mai chỉ ăn cơm nói chuyện bình thường, cô ấy không dám lại quá gần, vì vậy không nghe được mấy cái khác, nhưng có nhìn thấy Đường Tuyết Mai ngồi xe của bố để rời khỏi.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nếu bố đã muốn yêu đương với Đường Tuyết Mai, vậy thì cứ yêu đi, nhưng đừng nghĩ đến chuyện đưa Đường Tuyết Mai vào công ty, càng không có khả năng làm mẹ kế của cô. Đến cuối cùng cả người và của đều mất hết, xem kết cục của cô ta sẽ như thế nào!

Triệu Húc Hàn nghe Long Bân gọi điện báo cáo xong thì rất ngạc nhiên: “Cô ấy vẫn luôn điều tra vụ án này à?”

“Vâng. Cậu chủ, tôi cảm thấy vụ tai nạn cầu Giang Sơn này thật sự có nhiều chỗ phi lý, hơn nữa bên cạnh Tần Hạo cũng có rất nhiều chuyện phức tạp, hay là chúng ta tự điều tra thử xem?”

Triệu Húc Hàn im lặng một lúc mới đáp lại: “Không cần. Cô ấy bảo cậu làm gì, cậu cứ giúp cô ấy điều tra là được. Với sự thông minh của cô ấy thì sớm muộn gì cũng tự mình đào ra thôi.”

“Cậu chủ, tiểu thư tự mình điều tra án mà anh không đau lòng sao?” Long Bân có chút thắc mắc, không phải Tiêu Ân đã nói là cậu chủ rất quan tâm Kỷ tiểu thư sao?

“Cô ấy thích tự mình tìm ra sự thật.”Triệu Húc Hàn rũ mắt, sau đó cúp điện thoại.

Nhìn cuộc gọi bị cúp ngang, khóe miệng Long Bân khẽ run rẩy, sau đó nhờ IT nhanh chóng tìm ra địa chỉ của Đường Tuyết Mai.

Ý của cậu chủ là muốn anh ta giúp Kỷ Hi Nguyệt điều tra vụ án này.

Sáng ngày hôm sau, ở cổng ra vào của khu dân cư, Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên lại nhìn thấy chiếc xe thể thao màu mè của Long Bân.

“Vương Nguyệt!” Long Bân thấy cô đi ra thì vẫy tay gọi, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của những người khác.

Mấy cô gái trẻ thấy vị công tử giàu có bảnh bao đi chèo kéo một bà cô già xấu xí thì quả thực nóng mắt, đầu năm nay khẩu vị của đàn ông lạ đời vậy sao?

“Tối qua thế nào rồi? Có tin tức gì không?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới, leo thẳng lên xe rồi hỏi.

“Dĩ nhiên là có rồi. Cô xem mấy bức ảnh này đi.” Long Bân đắc ý đưa máy ảnh kỹ thuật số cho Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt không ngờ tên này lại thật sự chụp được, trong lòng rất phấn khích.

Đường Tuyết Mai, để tôi xem còn cô giả vờ thuần khiết thế nào trước mặt bố tôi.

Nhưng khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy những bức ảnh trong máy ảnh kỹ thuật số, người bị đả kích lại chính là cô, bởi vì cô đã nhìn thấy hình ảnh bố cô đưa Đường Tuyết Mai về dưới nhà.

Thời gian hiển thị trên máy ảnh là hơn mười một giờ đêm, có nghĩa là bố cô đã ở với người phụ nữ này cả một ngày trời!

Chương 412: Cô vô cùng tức giận

Kỷ Hi Nguyệt nhìn bức ảnh mà tức đến phát run, tay gần như là không cầm nổi chiếc máy ảnh.

“Vương Nguyệt, cô bảo tôi đi bắt gian Tần Hạo và Đường Tuyết Mai, rốt cuộc lại tóm được Đường Tuyết Mai với một lão già, haha, buồn cười chết mất. Đường Tuyết Mai nhìn cũng xinh đẹp dịu dàng, vậy mà không ngờ lại là kiểu lẳng lơ đa tình. Chắc cô ta chỉ nhắm vào tiền của lão già kia thôi, chiếc xe đó rất đắt tiền đấy.”

“Anh im đi!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội, trừng mắt quát anh ta. Cái gì mà lão già, đó là bố của cô!

Long Bân giật mình: “Sao thế? Sao tự nhiên tức giận? Cô quen ông già đó à?”

“Phải, đó là doanh nhân, là người đàn ông đàng hoàng tử tế, chẳng qua chỉ bị Đường Tuyết Mai lừa gạt thôi, biết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách nói vậy.

Long Bân không biết đó là Kỷ Thượng Hải, bởi vì anh ta không phải người Cảng Thành, với lại ở Cảng Thành chưa lâu nên cũng không quen biết nhiều. Nếu mà anh ta biết thì chỉ cần dựa vào họ tên thôi cũng đoán ra được tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại tức giận như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt xem kỹ từng bức ảnh, nhìn thấy bố mình hôn Đường Tuyết Mai, còn Đường Tuyết Mai thì cười rất phong tình. Cô thật sự kinh tởm đến phát ói.

Một người đàn ông thông minh như bố, sao có thể để Đường Tuyết Mai hết lần này tới lần khác lừa dối cơ chứ!

Kiếp trước bị Đường Tuyết Mai mê hoặc đến đầu óc lú lẫn, cho cô ta vào phòng tài vụ của tập đoàn, đi tới đâu cũng dẫn cô ta theo, y hệt như đang đối xử với mẹ cô năm đó.

Dĩ nhiên kiếp trước Kỷ Hi Nguyệt cũng bị dáng vẻ giả tạo của Đường Tuyết Mai lừa dối, còn giục bố cô mau cưới Đường Tuyết Mai về nhà.

Bởi vì người mẹ kế này với cô như hai người bạn, cùng đưa nhau đi ăn chơi mua sắm. Kỷ tiểu thư của lúc đó chỉ hy vọng có người nghe cô nói và có thể vẫy vùng cùng cô.

Đường Tuyết Mai quả thực vừa có thể dịu dàng, vừa có thể nổi loạn, rất biết phối hợp với cô trong mọi tình huống, vì vậy kiếp trước cô cũng rất thích người mẹ kế này.

Thật sự nếu không có lần trọng sinh này, Kỷ Hi Nguyệt cũng không thể nào ngờ được một người phụ nữ lại có thể giả tạo và lừa dối cả thế giới đến như vậy.

Nhưng cái chính là cô ta rất đen tối, ngoan độc, tâm cơ độc địa, ác nghiệt vô tình.

“Vương Nguyệt, nếu cô không muốn cái này thì tối nay tôi lại đi tiếp. Chỉ cần Tần Hạo và Đường Tuyết Mai ở chung với nhau, tôi chắc chắn sẽ tìm được bằng chứng. Cô cứ yên tâm.” Long Bân thấy mặt của Kỷ Hi Nguyệt của lúc này đầy vẻ nham hiểm, hơi lạnh trên người có chút giống cậu chủ lúc tức giận.

Khiến anh ta muốn sởn cả gai óc.

“Ừm, mấy cái này lát về copy qua tôi rồi xóa bỏ đi, không được truyền ra ngoài biết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt muốn giữ lại một bản, để đề phòng lúc đối chất với bô cô mà ông ấy không thừa nhận.

Long Bân ừm một tiếng. Về tới đài truyền hình, anh ta kêu IT điều tra xem người đàn ông này là ai. Tới khi có kết quả, Long Bân suýt chút nữa thét lên.

Anh ta đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó bịt miệng kinh hãi. Thảo nào cô lại tức giận như vậy, thì ra người đàn ông đó là bố của cô.

Bố và tiểu tam, hỏi sao mà cô không tức giận cho được?

Long Bân không biết mẹ của Kỷ Hi Nguyệt đã qua đời, vì vậy cứ tưởng rằng Đường Tuyết Mai là tiểu tam rù quyến bố cô.

Đợi tới khi Long Bân gửi ảnh cho Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn cũng kinh ngạc không kém.

Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng nghiệm ra được tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại căng thẳng chuyện cầu Giang Sơn như vậy.

Tần Hạo, Đường Tuyết Mai, Kỷ Thượng Hải, tập đoàn Kỷ Hải và Bất Động Sản Kỷ Tinh đều có liên quan với nhau.

“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư thật sự rất tức giận.” Long Bân nói với Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn dĩ nhiên hiểu, ai nhìn thấy bố hình cặp kè với một người phụ nữ trẻ tuổi mà không tức giận. Suy cho cùng người đó đâu phải là mẹ của cô.

Chương 413: Là bí mật của cô sao?

Triệu Húc Hàn đột nhiên nhớ đến mẹ của mình, anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng khuôn mặt của anh cũng đông lại thành băng giá.

“Trước tiên cậu kiểm tra xem mối quan hệ giữa Đường Tuyết Mai và Tần Hạo là như thế nào.” Triệu Húc Hàn nói với Long Bân.

Long Bân đáp lại một tiếng, tiếp tục kêu IT truy xét.

Triệu Húc Hàn thiết nghĩ, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn chứa một bí mật rất lớn. Thấy bố mình ở bên ngoài có phụ nữ, người làm con gái như cô chắc chắn rất buồn lòng.

Đương nhiên anh cũng biết Kỷ Hi Nguyệt hy vọng bố cô tìm được một người phụ nữ tốt để làm bạn già, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu xinh đẹp trẻ tuổi như trong ảnh.

Mà rõ ràng là Kỷ Hi Nguyệt rất hiểu về con người của Đường Tuyết Mai, cho nên cô mới tức giận đến vậy.

Nhưng tại sao cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với anh? Chẳng lẽ bởi vì tính phức tạp trong tin tức của nghề phóng viên nên cô không thể nói cho anh biết?

Đây có được tính là bí mật của cô không?

Và hình như cô không muốn chia sẻ bí mật với anh?

Triệu Húc Hàn cảm giác bất ổn.

Nhưng nghĩ đến bí mật nằm sâu trong lòng mình, anh từ từ thở hắt ra. Ai cũng có bí mật của riêng mình thôi.

Buổi chiều, Trần Manh Manh gửi tin nhắn tới: “Tiểu Nguyệt, ngày mai tụi mình phải trở lại trường, mình xin nghĩ rồi. Mai các cậu có về trường không?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, vội vàng xem lịch, khóe miệng khẽ run rẩy.

“Tháng này ai cũng phải về cả, nhưng mình chưa viết xong luận văn nữa.” Kỷ Hi Nguyệt còn thêm một biểu cảm khóc lớn ở phía sau.

“Vậy à? Thế thôi, định tìm cậu có chút chuyện ấy mà.” Trần Manh Manh chuyển chủ đề.

“Chuyện gì? Còn khách sáo với mình nữa cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt có chút tò mò.

“Không có gì thật mà. Định là cậu với mình về trường xong ra về tụi mình đi quẩy một bữa.” Trần Manh Manh còn gửi thêm một nụ cười láu cá.

“Chỉ vậy thôi?” Kỷ Hi Nguyệt không tin.

“Cũng không có gì. Mình có một người bạn cùng lớp đại học tên là Lâm Dương, trước đây mình có kể cho cậu rồi đấy, giọng của cậu ta cứ the thé, nghe rất chói tai. Cậu ta biết mình đang đóng phim cho bộ phận điện ảnh và truyền hình của Cảng Long muốn kêu mình giới thiệu cho cậu ta vào đấy.”

Trần Manh Manh nói: “Thực ra tên này rất có thiên phú diễn xuất, cho nên mình muốn để mình với cậu qua xem thử thế nào. Bên Húc Nguyệt của cậu có cần diễn viên mới nữa không?”

“Kêu cậu ta đóng vai thái giám sao?” Kỷ Hi Nguyệt còn thêm một biểu cảm cười lớn.

“Thái giám mà đẹp trai như thế cũng nhất định sẽ nổi tiếng!” Trần Manh Manh thêm biểu cảm bó tay, “Cậu có muốn xem thử không?”

Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút: “Được rồi, ngày mai mình tới cổng trường tìm cậu. Phải rồi, ngày mai sinh viên khoa Hí Kịch bên trường cậu cũng về trường luôn chứ?”

“Ừm, phải trở về hết mà. Đúng rồi, có nhiều nam sinh đẹp trai lắm đấy nhé, mỹ nữ cũng không thiếu, cậu có muốn đăng ký trước không?”

Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Vậy ngày mai phải xem cho kỹ mới được, hy vọng sẽ giúp công ty điện ảnh và truyền hình của mình ký được hợp đồng với một số diễn viên mới có tiềm năng.”

“Ok, cứ quyết thế nhé.” Trần Manh Manh vui vẻ nói.

“Cậu phải làm một chuyện giúp mình.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.

Trần Manh Manh lập tức đáp: “Chuyện gì?”

“Danh sách sinh viên khoa Hí Kịch.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Hả! Chẳng lẽ cậu nhìn tên chọn người? Không cần nhìn mặt luôn à?” Trần Manh Manh gửi kèm biểu cảm chán nản.

“Mình mặc kệ, cậu phải thống kê dánh sách gửi qua đây cho mình. Cậu có thể nhờ Lâm Dương giúp đỡ chẳng hạn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Được được được, bà cô của tôi, sợ cậu luôn rồi đấy. Mình làm giúp cậu là được rồi chứ gì. Sáng mai nhớ đến đấy! Mình không muốn một mình đi gặp Lâm Dương đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Biết rồi. Không gặp không về, ok?”

“Ừm ừm, biết ngay là cậu yêu mình mà, mua-ahh~” Trần Manh Manh gửi một đôi môi đỏ mọng.

Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu.

Chương 414: Tầm nhìn độc đáo (I)

Hai người hẹn thời gian xong, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu dành thời gian xem xét tình hình của các công ty điện ảnh và truyền hình khác.

Cô nhận thấy công ty điện ảnh và truyền hình mạnh nhất hiện nay chính là công ty Tông Hoành. Trong nửa đầu năm nay, công ty đã phát hành hai bộ phim truyền hình được khán giả công nhận và một bộ phim điện ảnh được chấm điểm rất cao.

Hơn nữa, bọn họ còn đưa ra thông báo tuyển diễn viên mới. Thời gian tuyển dụng của bọn họ là cuối tháng sáu, cho nên Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của cô nhất nhiết phải làm trước bọn họ mới được.

Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Cố Cửu.

Cố Cửu lập tức hồi âm: “Chủ tịch, cuối cùng cô cũng biết quan tâm tới công ty rồi sao?”

Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt, cắt ngang chủ đề: “Chuẩn bị xong kế hoạch quảng cáo tuyển dụng rồi chứ?”

Cố Cửu đáp: “Đang làm, tầm hai ngày nữa là có thể quảng cáo. Quan trọng chúng ta là công ty mới, mấy công ty điện ảnh và truyền hình cũ cuối tháng mới thông báo tuyển dụng. Chúng ta không có lợi thế.”

“Ngoài ra, nghe nói một số diễn viên của công ty khác đã đến hạn hợp đồng, tôi đang sắp xếp lại tài liệu, lát nữa sẽ gửi qua cho cô, để cô xem thử chúng ta có nên ký hợp đồng với những người đó không. Nếu chúng ta không có người cũ, chỉ toàn là người mới không có kinh nghiệm thì quá trình phát triển sẽ rất trầy trật.” Cố Cửu nói.

“Được, anh sắp xếp đi rồi gửi cho tôi, để tôi xem thử có ai phù hợp thị hiếu không.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Cố Cửu ừm một tiếng, sau đó nói: “Vậy lúc nào cô qua công ty đây? Hai vị chủ tịch của công ty mới mãi vẫn chưa thấy xuất hiện, hợp lý không?”

Kỷ Hi Nguyệt cười khan. Triệu Húc Hàn không bao giờ xuất đầu lộ diện, vậy thì Kỷ đại tiểu thư cô phải ra mặt thôi, hơn nữa cô còn phải báo cho bố cô biết một tiếng.

Thực ra cô cảm thấy bản thân như một trò cười, dù sao cũng rất ít người biết đến Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chứ đừng kể đến là đã từng gặp mặt, nếu không cũng sẽ không có chuyện Cố Du Du vạch trần cô.

Vậy thì lần này cô tự mình vạch trần mình. Vì để kiếm tiền cho Húc Nguyệt, cô cũng phải vận dụng tối đa bản thân mới được, không thể để Triệu Húc Hàn lỗ vốn.

Quan trọng nhất là kiếp này Triệu Húc Hàn còn gặp phải một đợt khủng hoảng kinh tế, nên cô hy vọng đến lúc đó Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của cô có thể đủ tư cách để hậu thuẫn cho anh!

Kỷ Hi Nguyệt trước tiên là nói cho bố biết chuyện Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, bố Kỷ rất kinh ngạc, nhưng con gái đã muốn làm, hơn nữa còn có vị đế vương Triệu Húc Hàn hỗ trợ, ông đương nhiên là không có ý kiến.

Chỉ sợ con gái dính líu quá nhiều tới Triệu thị, trong lòng cứ có chút bất an.

Khi Kỷ Hi Nguyệt nghe bố muốn bơm thêm một trăm triệu làm vốn, cô lập tức lắc đầu nói không cần, khi nào cần cô sẽ mở miệng.

Kỷ Thượng Hải có cảm giác con gái của ông thật sự đã trưởng thành.

Kỷ Hi Nguyệt không hề nhắc đến Đường Tuyết Mai, bởi vì chỉ trích không giải quyết được vấn đề, còn làm tổn hại tình cha con. Cô hy vọng Long Bân sẽ không khiến cô thất vọng, nhưng cho dù Long Bân không kiếm ra được những bức ảnh thân mật của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai thì sớm muốn gì cô cũng sẽ tóm được.

Chốc lát sau, Cố Cửu gửi phần tài liệu đến.

Kỷ Hi Nguyệt xem ngay danh sách diễn viên đến hạn hợp đồng tháng Sáu năm nay của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, có cả lý lịch cá nhân, thành tích tác phẩm và số tiền đã ký hợp đồng vào năm ngoái.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, may mà có Cố Cửu, nếu không để cô tự mò mấy cái thông tin này thì không biết đến bao giờ.

Quả nhiên đồng đội tốt có thể giúp cô làm chơi ăn thật.

Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ đã thành lập được hơn năm năm, từng ký hợp đồng với rất nhiều diễn viên, ước tính con số hàng vạn, đa số các diễn viên quen thuộc đều ký hợp đồng với công ty bọn họ.

Đáng tiếc là bộ phim truyền hình mới ra năm nay vì cốt truyện không hấp dẫn, tỷ suất thu nhập cũng lẹt đẹt, chủ yếu là dựa vào các diễn viên có tên tuổi đóng quảng cáo để kiếm tiền.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy danh sách có hơn hai mươi mấy cái tên.

Trong đó có hai cái tên quản lý, một người tên là Vương Đông Lưu, một người tên là Mộ Dung Phong.

Đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt lập tức co lại.

Chương 415: Tầm nhìn độc đáo (II)

Cô rất quen thuộc với cái tên Mộ Dung Phong này!

Bởi vì cái tên này kiếp trước luôn gắn liền với Trần Á Nam.

Mộ Dung Phong chính là người đại diện của Trần Á Nam. Sau khi bước chân vào showbiz, Trần Á Nam nhanh chóng nổi tiếng, dưới sự dẫn dắt của Mộ Dung Phong, anh ta đã trở thành sao nam quyền lực nhất trong thời gian Kỷ Hi Nguyệt còn sống ở kiếp trước.

Sau khi Trần Á Nam ra mắt, Mộ Dung Phong còn dẫn dắt sao nữ Dương Thanh Thanh và một số ngôi sao hàng đầu khác.

Vì vậy, Mộ Dung Phong chính là một trong những người đại diện kim bài mà kiếp trước Kỷ Hi Nguyệt được biết.

Nhưng trong danh sách này, thành tích của Mộ Dung Phong vẫn chưa có ngôi sao nào nặng ký, thành thử ra phí ký hợp đồng rất thấp, cuối tháng này sẽ hết hạn.

Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ khoanh tròn tên này lại bằng bút đỏ.

Sau đó Kỷ Hi Nguyệt kéo xuống dưới, trong dàn diễn viên cũng có vài cái tên quen thuộc, tuy không nổi tiếng như Lâm San, nhưng kỹ năng diễn xuất của họ cũng đã được mọi người công nhận.

Kỷ Hi Nguyệt khoanh tròn từng người, sau đó gửi lại Cố Cửu: “Những người được khoanh tròn bằng bút đỏ phải cố gắng đào qua công ty mình, đặc biệt là Mộ Dung Phong, nhất định phải ký cho bằng được hợp đồng với anh ta.”

Cố Cửu đọc tin nhắn, rồi nhìn lại bảng thành tích của Mộ Dung Phong, khẽ cau mày.

“Cô chắc chứ?” Cố Cửu gửi lại một câu hỏi nghi vấn.

“Chắc, anh ta nhất định sẽ trở thành người đại diện kim bài.” Giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt rất quả quyết.

Mặc dù Cố Cửu rất hoài nghi, nhưng từ lúc Kỷ Hi Nguyệt đoán được Triệu Húc Hàn qua Mỹ sẽ gặp nguy hiểm, anh ấy cũng rất tin tưởng vào trực giác của Kỷ Hi Nguyệt.

Hơn nữa, Mộ Dung Phong ở Hoàn Vũ không được săn đón, có lẽ sẽ không cần nhiều tiền là có thể ký được hợp đồng, cứ thử tin tưởng một lần xem sao?

Tầm nhìn của Kỷ địa tiểu thư lúc nào cũng độc đáo mà!

Cố Cửu lật đật gọi người bên bộ phận ngoại giao qua để thảo luận về những người được đề cập ở trên, xem thử có cách nào đào về công ty điện ảnh và truyền hình của mình không.

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt nói muốn quay lại trường, Long Bân cũng không thể đi theo, vừa hay Triệu Húc Hàn cho anh ta nghĩ phép.

Kỷ Hi Nguyệt quay lại dáng vẻ của Kỷ đại tiểu thư, dĩ nhiên là vẫn cố ý làm xấu đi một chút, ăn mặc cũng bình thường. Thực sự là cô không muốn bị chú ý quá nhiều.

Trước cổng trường đại học của Trần Manh Manh, thấy cô từ trên xe bước xuống, Trần Manh Manh vui vẻ chạy tới nghênh đón.

“Tiểu Nguyệt, cậu như thế này vẫn là nhìn vừa mắt hơn, chứ cái dáng vẻ của Vương Nguyệt quả thực làm người ta hết hồn.” Trần Manh Manh khoác tay Kỷ Hi Nguyệt, cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ấy: “Cậu cũng biết ăn diện lên nhiều đấy chứ. Xem ra dấn thân vào nghề diễn viên là bắt đầu có khí chất của người nổi tiếng rồi đấy.”

“Thật à?” Trần Manh Manh vô cùng vui vẻ, nhưng mặt mày bỗng chốc lại ủ dột: “Tiểu Nguyệt, cậu bảo mình có nên đi tiêm thuốc nâng cơ mặt không? Mặt mình bư quá à.”

“Đừng!” Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc nói với cô ấy, “Cậu mà tiêm cái đấy vào là mặt sẽ không còn tự nhiên nữa, hơn nữa còn phải tiêm thường xuyên. Nếu cậu có chút tiếng tăm, mọi người sẽ khui ra là cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ. Bây giờ các công ty điện ảnh và truyền hình rất ghét những gương mặt đã qua chỉnh sửa. Mặc dù nhìn đẹp mắt, nhưng biểu cảm rất cứng đờ, nhìn lâu sẽ cảm thấy khó chịu. Cho nên, nếu cậu muốn làm một diễn viên giỏi thì tốt nhất đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy, biết chưa?”

“Nghiêm trọng vậy cơ á?” Trần Manh Manh sửng sốt.

“Phải, cậu có thể giảm cân cũng được mà. Hơn nữa gương mặt của cậu rất dễ nhận biết, hà tất gì phải chạy theo mấy khuôn mặt nổi tiếng chứ!” Kỷ HI Nguyệt lắc đầu.

Trần Manh Manh thì thầm: “Mình thấy mấy cô gái trong nhóm tụi mình đều đi vi phẫu, mình sợ bản thân bị xấu, sau này không có vai diễn.”

“Vậy thì cậu ký hợp đồng với Húc Nguyệt của mình đi! Còn sợ không được đóng phim sao? Nếu ngày nào đó cậu có thể diễn tốt, được mọi người công nhận, mình sẽ tìm cho cậu một bộ phim phù hợp để làm nữ chính.” Kỷ Hi Nguyệt nói một cách khẳng định.

Trần Manh Manh phấn khích nói: “Thật sao? Tiểu Nguyệt, cậu nói thật đấy chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ vui mừng của cô ấy: “Mình có lúc nào lừa cậu đâu, chỉ cần cậu đừng phá cái mặt của cậu, đóng phim sẽ không thành vấn đề. Làm mặt rồi, mình sợ sẽ không còn nhận ra cô bạn thân của mình nữa.”

Chương 416: Vào trường tuyển tài năng (I)

“Làm gì mà lố tới vậy!” Trần Manh Manh bị cô chọc cười, “ Được rồi được rồi, nghe lời cậu, mình sẽ diễn thật tốt, chờ ông chủ lớn như cậu khẳng định kỹ năng diễn xuất.”

“Vậy mới đúng chứ. Đi thôi, không phải muốn gặp Lâm Dương sao?” Kỷ Hi Nguyêt cười, kéo cô ấy vào trường.

Trong khuôn viên trường, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Kiếp trước, lúc Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn chơi thân với Trần Manh Manh có qua đây vài lần, cho nên cũng khá quen thuộc, nhưng sau đó vì cô một lòng muốn theo đuổi Triệu Vân Sâm, mà Trần Manh Manh khuyên không được thành ra mối quan hệ cũng nhạt đi.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ lại có chút cảm động.

“Trần Manh Manh!” Phía sau vang lên một giọng nói the thé.

Trần Manh Manh và Kỷ Hi Nguyệt cùng xoay đầu. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một thanh niên đẹp trai đang chạy qua đây.

“Cậu ấy chính là Lâm Dương, nhìn khá là đẹp trai đúng không? Ngặt nỗi giọng nói quá ẻo lả, cứ như phụ nữ, thật sự có thể đóng vai thái giám đẹp trai nhất.” Trần Manh Manh vừa thấp giọng nói với Kỷ Hi Nguyệt, vừa nhìn Lâm Dương cười.

Kỷ Hi Nguyệt suýt bật cười: “Vậy kêu cậu ta ngẫu hứng biểu diễn một đoạn đi.”

“Thật hay giả vậy?” Trần Manh Manh sửng sốt.

“Đương nhiên thật. Ánh mắt của mình rất chuẩn, chỉ cần mình cảm thấy cậu ta có tiềm lực thì sẽ có khả năng trở thành diễn viên giỏi.” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.

Trần Manh Manh khẽ gật gù: “Được!”

Lâm Dương chạy tới, ngoại hình rõ ràng rất là đẹp trai và nam tính, vừa nhếch miệng cười đã lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Cỡ này mà nhận quảng cáo kem đánh răng chắc cũng không tệ.

Ấn tượng đầu của Kỷ Hi Nguyệt về cậu ta là OK.

“Trần Manh Manh, thật sự không ngờ cậu đã làm được diễn viên rồi đấy, ngưỡng mộ quá đi. Đợt trước mình có đến bộ phận điện ảnh và truyền hình Cảng Long, nhưng lại gặp phải nữ quản lý rất đáng ghét.”

“Đỗ Lệ?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày hỏi.

“Đúng đúng đúng, chính là cô Đỗ tổng đó. Cậu là?” Lâm Dương nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, đôi mắt đen láy càng sáng lên.

Trần Manh Manh vội giới thiệu: “Lâm Dương, đây là Tiểu Nguyệt, bạn thân của tôi. Nhà cô ấy vừa mới mở công ty điện ảnh và truyền hình!”

“Sao cơ? Thật à? Tôi, tôi có cơ hội không?” Lâm Dương phấn khích nói.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Chúng tôi là công ty mới, còn chưa phát triển, cậu có dám ký không?”

Lâm Dương cuống quýt đáp: “Công ty mới tốt mà, cùng nhau phát triển. Mấy công ty cũ toàn là diễn viên nổi tiếng, tôi không biết bao giờ mình mới có cơ hội đóng phim. Ở công ty mới mới có cơ hội lộ diện, đúng không? Tôi có thể thử vai không?”

“Tại sao Đỗ Lệ lại từ chối cậu?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Lâm Dương khẽ gãi đầu: “Có thể là nhìn tôi không vừa mắt, còn bảo là giọng nói của tôi khó nghe, cho nên kêu tôi cút đi. Tôi thật sự chưa từng thấy vị chủ quản nào như vậy. Cảng Long là chắc chắn tôi không đến nữa, nhưng nghe nói Cảng Long và Hương Thành cùng một chủ, vì vậy tôi chỉ còn cách đi tìm công ty điện ảnh và truyền hình ở bên ngoài.”

“Cậu là sinh viên khoa Hí Kịch?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Trần Manh Manh.

“Không, không phải. Tôi và Manh Manh không phải sinh viên của khoa Hí Kịch, nhưng tôi có thể diễn xuất. Thầy hướng dẫn còn bảo tôi không học khoa Hí Kịch thì đúng là lãng phí. Tiểu Nguyệt, nhà cậu thật sự mới mở công ty điện ảnh và truyền hình sao?” Lâm Dương dè dặt nói.

“Ừm, Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, vừa mới ký hợp đồng với Lâm San, chắc là cậu biết cô ấy đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Wow! Biết, biết chứ. Người đẹp, diễn xuất tốt, nhưng lại bị Lý Mai chèn ép. Các cậu ký hợp đồng với cô ấy rồi à? Khủng thật đấy.” Lâm Dương đương nhiên cũng đọc được tin tức kia.

“Công ty mới, làm sao bì được với ba công ty điện ảnh và truyền hình lão làng được.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai nói.

“Cũng chưa chắc. Miễn là có kịch bản hay, diễn viên giỏi thì bất kỳ một bộ phim nào cũng có thể thành công cả. Tôi rất thích công ty mới, có thể cho tôi một cơ hội phỏng vấn được không? Kể cả vai phụ cũng được.”

“Vậy cậu thử ngẫu hứng biểu diễn một phân đoạn mà cậu tâm đắc nhất cho Tiểu Nguyệt xem đi.” Trần Manh Manh cười nói với cậu ta.

Chương 417: Vào trường tuyển tài năng (II)

Lâm Dương sửng sốt, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Ngẫu hứng biểu diễn?”

“Ngại?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nhìn xung quanh vẫn còn nhiều sinh viên đi qua đi lại.

Trần Manh Manh nói: “Lâm Dương, đây là cơ hội của cậu đấy. Nếu Tiểu Nguyệt vừa lòng với kỹ năng diễn xuất của cậu thì vào Húc Nguyệt không còn là vấn đề.”

Lâm Dương thoáng đỏ mặt, đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nói: “Được, vậy tôi sẽ biểu diễn một đoạn! Các cậu đừng cười nhé.”

Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh lập tức làm vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu.

Lâm Dương trước tiên là đứng lại ngay ngắn, tích lũy lại cảm xúc.

Đột nhiên cậu ta quỳ xuống đất, một bàn tay làm động tác Lan Hoa Chỉ*, một bàn tay đỡ lấy, vẻ mặt nịnh nọt, đằng hắng cổ họng rồi nói: “Hoàng thượng, ngài thấy miếng ngọc bội này như thế nào? Miếng Ngọc Lung Linh này tinh xảo trong suốt, quả thật là một châu báu hảo hạng.”

(Lan Hoa Chỉ: là động tác chụm ngón cái vào ngón giữa, ba ngón tay còn lại xòe ra. Đây là động tác cơ bản đặc trưng của múa và kinh kịch Trung Quốc, vừa mang đặc điểm thẩm mỹ và xu hướng tâm lý văn hóa của người Trung Quốc – nguồn: Baidu.)

Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh không nhịn nổi mà phá lên cười.

Không ngờ Lâm Dương diễn rất giống thái giám, vẻ mặt nịnh nọt ti tiện, ngón tay và cả giọng nói cậu ta thật sự rất chuẩn.

Lâm Dương đứng lên, đỏ mặt tía tai nói: “Tôi biết ngay là các cậu sẽ cười tôi mà.”

“Xin, xin lỗi, cậu diễn rất đạt, biết nắm bắt sở trường của bản thân. Tôi thấy cậu mà mặc thêm trang phục cổ đại rồi vào vai này thì không ai làm lại cậu đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Rãnh thì đến Húc Nguyệt ký hợp đồng, nhưng người mới phí ký hợp đồng không được cao, cậu tự xem thế nào nhé?”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, không có tiền tôi cũng đồng ý, chủ yếu là cho tôi cơ hội. Cám ơn cậu, cám ơn Manh Manh.” Lâm Dương vui sướng, hoa chân múa tay.

“Tiểu Nguyệt nói lời giữ lời, cậu cứ yên tâm đến ký hợp đồng.” Trần Manh Manh cười nói, “Phải rồi, danh sách tối qua bảo cậu làm đã có chưa?”

“Đương nhiên là có rồi.” Lâm Dương từ trong balo lấy ra một tờ giấy, trên đó là danh sách đã được đánh máy.

Kỷ Hi Nguyệt choáng váng, nhìn mà muốn mắc luôn chứng trypophobia*.

(Trypophobia hay hội chứng sợ lỗ tròn là một trong nhiều nỗi sợ về những thứ vô hại, như sợ các lỗ tròn nhỏ, sợ tóc, hay sợ những thứ nhỏ nhặt, những người mắc bệnh sợ lỗ có phản ứng về thể chất và cảm xúc mạnh mẽ bất cứ khi nào họ nhìn thấy các mô hình được tạo thành từ các lỗ hoặc đốm – nguồn: Google.)

“Lâm Dương! Ban nãy cậu đang đóng phim sao?” Có mấy người bạn học thấy cảnh Lâm Dương quỳ xuống thì rất kinh ngạc, kéo nhau chạy qua đây, sau đó bên kia cũng có mấy người chạy đến. Bọn họ cũng lờ mờ đoán là Lâm Dương đang diễn kịch.

Lâm Dương sờ ót, ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, là ngẫu hứng biểu diễn. Trong nhà người bạn học này có mở một công ty điện ảnh và truyền hình, nên tôi phải tranh thủ nắm bắt cơ hội chứ?”

“Wow! Thật à? Công ty điện ảnh và truyền hình gì vậy?” Có người kinh ngạc hỏi.

Lâm Dương nói: “Là Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt mà cô Lâm San vừa mới ký hợp đồng đấy.”

Trần Manh Manh nói thêm: “Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt là công ty mới trực thuộc tập đoàn Kỷ Hải, tài chính hùng hậu và tương lai phát triển đầy hứa hẹn!”

“Wow, như tôi có khả năng không? Tôi cũng có thể biểu diễn ngẫu hứng.” Một bạn học nữ hào hứng xông lên nói.

Trong nháy mắt, Kỷ Hi Nguyệt bị đám đông vây quanh, hơn nữa hình như mọi người còn nghe được động tĩnh, nhiều sinh viên của khoa Hí Kịch cũng chạy lại đây.

Trần Manh Manh lo lắng nói: “Tiểu Nguyệt, như vậy không ổn rồi, ai cũng muốn đóng phim, bất kể là vai quần chúng mọi người cũng đồng ý. Cậu xem có nên tiếp tục tuyển không?”

Kỷ Hi Nguyệt lớn tiếng: “Nếu mọi người có hứng thú, tuần sau Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt sẽ có buổi tuyển diễn viên mới, các bạn có thể đăng ký thử vai. Chúng tôi sẽ tuyển chọn sớm hơn các công ty điện ảnh và truyền hình khác nửa tháng, cũng là để cho những người mới có cơ hội.”

“Địa chỉ ở đâu?” Có người hỏi.

“Tầng tám của toà nhà Hoàn Cầu!” Kỷ Hi Nguyệt cao giọng nói.

Mọi người lật đật ghi chép, xung quanh sinh viên tụ tập càng lúc càng đông.

Thấy người đông kín chỗ, Kỷ Hi Nguyệt cũng không ngờ lại xảy ra tình huống như thế này, có vẻ giới trẻ bây giờ rất thích làm ngôi sao.

“Được rồi được rồi, mọi người giản tán đi, tuần sau đi thử vai là được rồi.” Trần Manh Manh và Lâm Dương bắt đầu thuyết phục để đám đông giải tán.

Chương 418: Vào trường tuyển tài năng (III)

Kỷ Hi Nguyệt, Trần Manh Manh và Lâm Dương không dễ dàng gì mới giải tán được nhóm sinh viên nhiệt tình hưng phấn, cả ba thở phào nhẹ nhõm.

Trên băng ghế dài dưới tán cây, Lâm Dương nói: “Trần Manh Manh, cậu còn ở Cảng Long à? Không tới Húc Nguyệt sao?”

Trần Manh Manh đáp: “Đợi quay xong bộ phim này mình sẽ ký hợp đồng với Húc Nguyệt.” Cô ấy nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười, trong lòng rất cảm kích cô bạn thân này.

Nếu không có Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy cũng không biết kiếp này mình có cơ hội để đóng phim không, vì vậy cô ấy sẽ cố gắng đóng phim để báo đáp lại người bạn tốt này. Nếu có cơ hội, cô ấy cũng muốn giúp cô kiếm thật nhiều tiền.

Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang xem danh sách, đột nhiên từ bên đường có một anh chàng béo núc ních đang thở hồng hộc chạy lại đây, theo sau còn có hai nam sinh khá là đẹp trai.

“Lưu Uy kìa. Đáng ghét quá, hai tên đằng sau chắc chắn lại bắt nạt cậu ấy.” Lâm Dương nhìn thấy thì cất giọng the thé, còn tỏ ra tức giận.

“Lưu Uy! Cậu không sao chứ?” Lâm Dương đứng lên đón lấy chàng béo Lưu Uy.

Kỷ Hi Nguyệt đang đọc danh sách, nghe thấy tên Lưu Uy liền ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy Lưu Uy mồ hôi nhễ nhãi, sau lưng là khuôn mặt chế nhạo của hai nam sinh.

“Lưu Uy?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Trần Manh Manh, hỏi.

Trần Manh Manh gật đầu: “Phải, cậu ấy là Lưu Uy, mọi người đều nói cậu ấy có vấn đề, hay suy nghĩ miên man và chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nhưng cậu ấy và Lâm Dương có mối quan hệ rất tốt.”

Kỷ Hi Nguyệt trong lòng rất kích động, quả thực xem danh sách cô không hề có ấn tượng, nhưng nghe đến cái tên này cô mới nhớ ra kiếp trước Điện Ảnh và Truyền Hình Tông Hoành có nhận một nhà biên kịch tên là Lưu Uy.

Kịch bản của tên này đều là ngựa thần lướt giớ tung mây*. Ban đầu không mấy ai ưa chuộng, mãi cho đến khi kịch bản ma thuật ‘Vị Thần Của Bầu Trời’ nổi tiếng sau một đêm, những bộ kịch bản trước đó của cậu ấy mới được mọi người tranh mua. Kịch bản nào của cậu ấy cũng giàu trí tưởng tượng, khai thông trí óc. Thật không ngờ cậu ấy lại là bạn học chung trường với Trần Manh Manh.

(Ngựa thần lướt gió tung mây: ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc, bó buộc – nguồn: Vtudien.)

Lưu Uy nhìn thấy Lâm Dương thì ngượng ngùng nói: “Lâm Dương, tôi không sao. Nghe nói cậu ký hợp đồng với công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt rồi à?”

“Lâm Dương, là thật sao?” Một trong hai nam sinh phía sau cũng tò hò hỏi.

Lâm Dương gật đầu: “Cũng có thể xem là vậy. Tiểu Nguyệt đã đồng ý cho tôi ký hợp đồng với Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt. Tuần sau tôi sẽ đến ký hợp đồng. Lưu Uy, các cậu đây là?”

Lưu Uy khẽ lau mồ hôi: “Tôi, tôi có vài kịch bản, muốn gửi cho công ty điện ảnh và truyền hình xem. Tôi muốn làm nhà biên kịch.”

“Lâm Dương, cậu cứ coi như đang nghe chuyện cười đi. Tên mập này trước đây đã đi tìm ba công ty điện ảnh và truyền hình lớn để gửi rồi, nhưng một chút tin tức cũng không có. Bây giờ nghe cậu được công ty điện ảnh và truyền hình ký hợp đồng, nên mới liều mạng chạy đến đây, cậu ta muốn chuyển sang gửi cho công ty điện ảnh và truyền hình mới.”

“Tôn Kiền, tôi chỉ muốn nắm bắt cơ hội thôi mà. Nhiều khi các thương hiệu lâu đời không được nhưng công ty điện ảnh và truyền hình mới sẽ thích tác phẩm của tôi thì sao!” Lưu Uy đỏ mặt nói.

“Haha, mắc cười quá đi mất. Dựa vào mấy cái kịch bản yêu ma quỷ quái của cậu á? Ai mà thích cho được. Cậu ấy à, vẫn nên làm chân sai vặt mua nước cho chúng tôi để kiếm chút tiền boa thì hơn!” Tôn Kiền mỉa mai.

Lâm Dương tức giận mắng lại: “Sao các cậu cứ bắt nạt Lưu Uy thế nhỉ? Cậu ấy rất có năng khiếu đấy biết chưa hả?”

“Bắt nạt gì chứ? Chúng tôi đang tạo điều kiện cho cậu ta kiếm tiền thì có, nếu không học kỳ sau cậu ta sẽ phải thôi học đấy.” Một nam sinh khác tên Lỗ Binh nói, “Là chúng tôi đang giúp cậu ta đấy!”

“Vậy thì các cậu cũng đâu cần làm như đang sai khiến người hầu với cậu ấy chứ!” Lâm Dương vẫn tức giận như cũ.

“Ẻo lả như cậu, lại không phải là bạn gái của cậu ta, có cần phải bảo vệ cậu ta như vậy không? Lẽ nào các cậu là một đôi? Mập mạp mà kết hợp với ẻo lả, quả thực rất xứng đôi, haha.” Tôn Kiền và Lỗ Binh đột nhiên phá lên cười.

“Các cậu quá đáng lắm rồi đấy!” Lâm Dương xông lên muốn đánh nhau.

Chương 419: Vào trường tuyển tài năng (IV)

Lưu Uy vội vàng kéo cậu ấy lại: “Lâm Dương, không sao không sao, tôi quen rồi. Cậu mặc kệ bọn họ đi là được.” Nói rồi nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt, “Cô đây là người của công ty điện ảnh và truyền hình mới sao?”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, khẽ cười nhìn cậu ấy.

“À thì, chuyện là, cô có thể xem qua kịch bản của tôi được không?” Lưu Uy lôi một cuốn tập nhàu nát từ trong túi quần ra, “Đây là cuốn mở đầu, cô cảm thấy tôi có hy vọng không?”

Kỷ Hi Nguyệt không ngờ cậu ấy luôn mang theo kịch bản bên người, cô bất ngờ nhận lấy.

“Tôi nói nghe nè bạn học, cô đừng xem nữa, thật sự không có khả năng đâu.” Tôn Kiền lại ngăn cản.

“Câm miệng!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói.

Bốn người đàn ông đều bị cô làm cho hết hồn, ngay cả Trần Manh Manh cũng bị khí thế bức người của Kỷ Hi Nguyệt dọa cho ngây người.

“Ê, bạn học nữ, cô kêu ai câm miệng?” Lỗ Binh lộ vẻ lưu manh.

Kỷ Hi Nguyệt đã lật kịnh bản ra xem, không thèm để ý đến cậu ta.

Lưu Uy xoay người cầu xin: “Tôn Kiền, Lỗ Binh, lát nữa tôi lại giúp các cậu chạy việc vặt. Đây là cơ hội của tôi, các cậu có thể đi trước được không?”

“Lưu Uy, cậu khá biết điều đấy. Chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu, đề phòng cậu lại bị sập cửa vào mặt thì càng ngày càng thất vọng. Theo chúng tôi còn có thịt ăn, còn cậu tự dựa vào chính mình thì chỉ có uống gió Tây Bắc mà sống thôi.” Tôn Kiền nói, nhưng ánh mắt lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang đọc kịch bản với vẻ tức giận.

“Tôi biết tôi biết, vẫn đang thử thôi mà?” Lưu Uy cười nói.

Lâm Dương không nhìn được nữa: “Các cậu suốt ngày cứ theo đuôi Lưu Uy, người không biết còn tưởng các cậu là đàn em của cậu ấy đấy.”

“Ê ẻo lả, muốn ăn đấm đúng không?” Lỗ Binh tức giận nói.

“Bố mày thấy gai mắt đấy!” Lâm Dương cũng bực mình.

“Bố mày? Haha, phụ nữ như cậu mà cũng đòi xưng bố mày?! Đi diễn vai thái giám của cậu đi!” Lỗ Binh chế giễu.

Lâm Dương tức đến run người, xông lên muốn đánh nhau thì bị Lưu Uy ôm lại: “Bỏ đi bỏ đi, bọn họ trước giờ vẫn như vậy mà. Lâm Dương, cảm ơn cậu, tôi không sao đâu, đừng vì tôi mà đánh nhau.”

Lâm Dương nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Lưu Uy thì đành phải bỏ qua, nhưng vẫn nhìn Tôn Kiền và Lỗ Binh bằng ánh mắt ghét bỏ.

“Tiểu Nguyệt, thế nào?” Trần Manh Manh thấy Kỷ Hi Nguyệt đã lật xem được vài trang, vội vàng hỏi.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt lúc này rất kích động, nhưng cô không thể biểu hiện quá lộ liễu.

Sau đó cô đóng cuốn tập lại. Lưu Uy căng thẳng nói: “Bạn học, cô, cô cảm thấy kịch bản của tôi thế nào?”

Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một chút rồi nói: “Khoảng mười tập đầu tiên nội dung không bám sát chủ đề, đọc có chút lộn xộn. Mặc dù kết cấu tổng thể rất hay, nhưng ấn tượng ban đầu bao giờ cũng giữ vai trò chủ đạo đối với khán giả, cho nên sức hấp dẫn của tập thứ nhất và tập thứ hai vẫn còn rất yếu.”

“Haha, chết chưa hả tên mập? Nhìn thấy rồi chứ! Cậu còn chưa chịu bỏ cuộc đúng không? Định đi khắp nơi để tự làm xấu mặt mình à? Đi thôi đi thôi!” Lỗ Binh ôm lấy cổ Lưu Uy, muốn kéo cậu ấy đi.

Sắc mặt của Lưu Uy rất khó coi, trong lòng vô cùng thất vọng. Lẽ nào mình thật sự không thể làm biên kịch?

“Nhưng mà, từ mở đầu này có thể nhìn ra toàn bộ câu chuyện của cậu rất sáng tạo, hơn nữa đây còn là một bộ phim giả tưởng. Những tình cảnh và các loại vũ khí, quái thú mà cậu miêu tả trong đây rất đặc sắc. Nếu đoạn trước có thể tối ưu hóa thì vẫn có thể xem đây là một kịch bản xuất sắc.”

Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp.

Lưu Uy ngây người, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng: “Thật sao? Vậy, vậy tôi có cơ hội được ký hợp đồng làm biên kịch không?”

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Chúc mừng cậu, cậu đã trở thành biên kịch chính thức của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt. Có thời gian rãnh thì đến báo danh ký hợp đồng nhé, không cần phỏng vấn đâu.”

Tất cả mọi người đều há hốc, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ không thể tin nổi.

Chương 420: Vào trường tuyển tài năng (V)

“Bạn học, cô, cô nói thật không? Cô là người của công ty điện ảnh và truyền hình sao?” Lưu Uy kích động đến phát run.

“Tôi tên là Kỷ Hi Nguyệt, là một trong những vị chủ tịch sáng lập ra Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, như vậy cậu đủ tin rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay ra, “Hoan nghênh cậu gia nhập Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt. Tôi tin, cậu chắc chắn sẽ trở thành một nhà biên kịch tài ba.”

“OMG!” Lâm Dương nhìn Kỷ Hi Nguyệt thét lên.

Cậu ta không ngờ cô gái xinh đẹp này là một trong những vị chủ tịch của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, càng không ngờ cô chính là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải.

“Mẹ kiếp, cô lừa người đấy à?” Lỗ Binh trố mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Lừa các cậu làm quái gì! Cô ấy là Kỷ Hi Nguyệt, là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải. Mục đích cô ấy đến đây hôm nay là để tuyển chọn nhân tài đấy!” Trần Manh Manh bực bội nói.

Lưu Uy đột nhiên bật khóc, cậu béo này khóc lên nhìn rất thảm thiết, y như một đứa trẻ mồ côi tìm lại được mẹ ruột của mình, nức nở nghẹn ngào, vô cùng đau khổ.

“Lưu Uy, đừng khóc nữa, cơ hội đến rồi. Ngày mai tôi với cậu cùng đi nhé, tôi cũng đến để báo danh. Đừng khóc nữa, chúng ta đã gặp được quý nhân rồi.” Lâm Dương an ủi cậu ấy.

“Ừm ừm.” Lưu Uy vừa khóc vừa gật đầu, khóc như một đứa trẻ, làm Kỷ Hi Nguyệt cũng muốn sụt sùi theo. Kiếp trước cô đâu biết Lưu Uy còn có khoảng thời gian khổ sở như vậy.

Lúc biết đến cậu ấy đã là lúc cậu ấy nổi tiếng, đâu có ngờ thời sinh viên ngày nào cậu ấy cũng bị ức hiếp.

Lỗ Binh và Tôn Kiền đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ là sự việc lại thay đổi nhanh như vậy.

“Tôi thấy chắc chắn là giả đó. Lưu Uy, cậu đừng để bị lừa, đi thôi! Làm biên kịch gì chứ, làm đàn em của chúng tôi không tốt sao! Đi thôi!” Lỗ Binh kéo Lưu Uy đi.

Lưu Uy còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Lỗ Uy kéo đi.

“Dừng tay!” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không nhìn nổi nữa: “Nếu các cậu là bạn học hoặc là bạn chơi của Lưu Uy, lẽ ra các cậu nên vui mừng cho cậu ấy mới phải, làm như vậy có phải quá thất đức rồi không? Hơn nữa, tôi cũng nói cho các cậu biết, Lưu Uy nhất định sẽ xuất sắc hơn người, sau này có lẽ các cậu còn phải ngưỡng vọng cậu ấy đấy.”

“Haha, Kỷ tiểu thư, cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải chứ không phải là nhà tiên tri. Vả lại, chúng tôi đối xử với tên mập thế nào cô quản được chắc?” Lỗ Binh lộ vẻ ngang tàng.

“Mập, đi thôi. Nhớ là ngày mai không được phép đi báo danh! Nếu không sẽ đánh gãy cái chân của cậu!” Tôn Kiền nói ra lời lẽ uy hiếp.

“Các cậu!” Lâm Dương kinh ngạc đến phát ngốc, “Sao các cậu có thể làm như vậy? Các cậu làm như vậy là phạm pháp đấy!”

“Ẻo lả, cút ra! Đừng dại dột chen vào chuyện của người khác, không lại bị đánh bây giờ!” Lỗ Binh vừa túm lấy Lưu Uy đang đau đớn thét lên, vừa uy hiếp Lâm Dương.

Kỷ Hi Nguyệt kéo Trần Manh Manh và Lâm Dương lại: “Ở phía sau nhìn đi.”

Lâm Dương và Trần Manh Manh sửng sốt. Kỷ Hi Nguyệt đã bước lên phía trước: “Buông Lưu Uy ra. Bây giờ cậu ấy đã là người của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt tôi, sau này mong hai người các cậu đừng quấy rối uy hiếp cậu ấy nữa, nếu không tôi sẽ cho các cậu biết thế nào đối nhân xử thế.”

“Aiyo, Kỷ tiểu thư, cô muốn đánh nhau à?” Lỗ Binh nhìn tư thế của Kỷ Hi Nguyệt, buồn cười nói.

Một cô gái chân yếu tay mềm mà đòi đánh nhau với hai thanh niên sức dài vai rộng?

“Buông Lưu Uy ra rồi xin lỗi cậu ấy, tôi sẽ không truy xét.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn hai nam sinh.

Lưu Uy vội vàng nói: “Kỷ tiểu thư, tôi, tôi không sao. Cô, cô tuyệt đối đừng để bị kích động.” Vừa nói vừa lắc đầu.

Nhưng trong lòng cậu ấy rất cảm động. Đây là lần đầu tiên có người, còn là một cô gái ra mặt vì cậu ấy như thế này. Từ lúc cậu ấy hiểu chuyện là đã bị người khác bắt nạt.

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nộ Kiếm Phong Thiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net