Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 431: Ân oán giữa hai anh em (III)
Triệu Hằng Sinh trố mắt không dám tin, sau đó nhảy dựng lên, nói: “Bố, bố nghe rõ rồi chứ? Chú ấy vì một người phụ nữ mà phát điên rồi. Bố, nếu cứ như vậy là bố đang nuôi một sói mắt trắng* đấy!”
(Sói mắt trắng: ám chỉ những người vô ơn, phản chủ – nguồn: baidu.)
“Câm miệng!” Ông cụ tức giận, “Thằng bé là Tam Đệ của con! Sao con lại nói như vậy!”
“Tam Đệ? Vậy chú ấy có bao giờ xem con là anh cả chưa?” Triệu Hằng Sinh uất ức đáp một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi im.
Ông cụ nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào bố của mình.
“Kỷ Hi Nguyệt quan trọng với con vậy sao?” Ông cụ nheo mắt hỏi.
“Vâng!” Triệu Húc Hàn không do dự đáp.
Ông cụ lập tức cầm cái cốc bên cạnh ném thẳng vào người Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn không hề biến sắc, tay nhẹ nhàng nhấc lên, chiếc cốc đập thẳng vào mu bàn tay của anh rồi vỡ vụn, máu tươi lập tức chảy ra.
“Con, con trưởng thành rồi nên cả lời bố cũng không nghe nữa?” Trong ánh mắt của ông cụ xẹt qua một tia đau lòng, nghiêm khắc lên tiếng.
“Bố, con chỉ là di truyền ghen của bố thôi.” Triệu Húc Hàn nhìn ông cụ, im lặng một lúc mới đáp lại một câu.
Mọi người đều sửng sờ, Triệu Húc Hàn nói tiếp: “Năm xưa bố cũng vì mẹ con mà chống lại toàn bộ mọi người, bố cũng không nỡ nhìn mẹ con chịu uất ức, bố quên rồi à?”
Sắc mặt của ông cụ lập tức tái nhợt, sau đó mọi người đều nhìn thấy tay cầm cán ghế của ông cụ run rẩy kịch liệt.
Có thể thấy câu nói của Triệu Húc Hàn đã đả kích ông cụ rất mạnh mẽ.
Triệu Hằng Sinh thấy bố mình bất ổn, lập tức oán trách: “Chú còn không biết mẹ chú chính là hồ ly tinh sao!? Làm cho mẹ tôi và bố tôi chịu bao nhiêu khổ sở chẳng lẽ chú không biết?”
Triệu Hằng Sinh vừa dứt câu, một cốc trà đã đập thẳng vào vai ông ta, khiến cho ông ta hoảng sợ hét lên.
“Triệu Hằng Sinh, anh nói lại một lần nữa xem!” Mắt Triệu Húc Hàn đằng đằng sát khí. Máu trên mu bàn tay càng chảy nhiều hơn.
Chú Phong vội vàng cầm hộp ý tế chạy qua, giúp anh khử trùng băng bó.
Triệu Hằng Sinh bị ánh mắt đầy sát khí của Triệu Húc Hàn dọa cho ngậm miệng.
Khuôn mặt của ông cụ đầy nét đau khổ, hình như đang chìm trong suy tư, hoàn toàn không bước ra được vết thương lòng.
Cho nên hai người con trai sắp đánh nhau ông cũng không để ý.
“Bố, bố, bố nhìn chú ấy đi, bây giờ chú ấy còn muốn giết con nữa.” Triệu Hằng Sinh đột nhiên bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói: “Nếu anh nói xấu mẹ tôi thêm một câu nữa, tôi bảo đảm anh sẽ hối hận cả đời!”
“Bố! Bố nhìn chú ấy đi!” Triệu Hằng Sinh lập tức kêu gào.
“Câm miệng!’Ông cụ đột nhiên đập bàn vài cái, một góc gỗ của bàn trà bỗng chốc nứt vỡ, chứng tỏ được thực lực của chủ nhân Triệu gia. Có thể trở thành chủ nhân của Triệu gia, thực lực của bản thân phải vô cùng cường hãn.
Cho nên, mặc dù ông cụ Triệu bây giờ đã tóc bạc đầy đầu, nhưng sức khỏe vẫn không thua kém thời trai trẻ.
Ông cụ trừng mắt nhìn Triệu Hằng Sinh, hung hãn nói: “Miệng con chừa chút đạo đức đi, đó là mẹ nhỏ của con đấy! Cũng là người vợ mà Triệu Tịch Quy bố cưới hỏi đàng hoàng! Cái gì mà hồ ly tinh? Dám nói lại một lần nữa bố sẽ đánh gãy cái chân của con!”
Triệu Hằng Sinh sợ co giò. Trong lòng nghĩ đến chuyện bố mình vì cưng chiều người phụ nữ đó mà lạnh nhạt với mẹ ruột của mình mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ông ta không dám cãi vã với bố mình, vì bây giờ ông ta vẫn còn cần sự che chở của bố, nếu không con sói mắt trắng Triệu Húc Hàn này sẽ đuổi cùng giết tận ông ta.
Trong lòng Triệu Húc Hàn rất đau xót. Anh biết bố anh đang mang hộ chiếu nước ngoài. Ở nước ngoài mẹ anh được công nhận là người vợ danh chính ngôn thuận của bố, và là phu nhân thứ ba của Triệu gia, nhưng ở trong nước dù sao vẫn là chế độ một vợ một chồng, cho nên mẹ của anh vẫn luôn sống dưới ánh mắt dèm pha của người khác.
Chương 432: Ân oán giữa hai anh em (IV)
Triệu Húc Hàn biết, nếu không phải có bố yêu thương và bảo vệ, mẹ của anh đã chịu rất nhiều đau khổ, hơn nữa mẹ anh cũng rất nặng tình với bố anh, dù chịu bao nhiêu ấm ức cũng cam lòng.
Mẹ cả của anh, cũng là mẹ ruột của Triệu Hằng Sinh, tên là Thiết Hồng Nương, hôn ước giữa bà và bố anh là do ông nội sắp đặt.
Cho nên bố không hề có tình cảm với mẹ cả, chỉ xem như là liên hôn gia tộc.
Vì thế, sau này khi gặp được một người xinh đẹp và trí thức như mẹ anh, cũng là lần đầu tiên bố cảm nhận được mùi vị của tình yêu và nhanh chóng lún sâu vào bể tình.
Bố mẹ anh rất yêu thương nhau, anh cũng biết bố đã vì mẹ làm rất nhiều, rất nhiều chuyện, nhưng đến năm anh tám tuổi, mẹ anh vẫn hương tiêu ngọc tổn*.
(Hương tiêu ngọc tổn: ẩn dụ cho cái chết của một người phụ nữ trẻ tuổi và xinh đẹp – nguồn: baidu.)
Anh nhớ lúc đó bố gần như sụp đổ, tự đóng cửa nhốt mình trong nhà gần một tháng trời, hoàn toàn mặc kệ những chuyện bên ngoài, suýt nữa đã khiến nhà họ Triệu gặp phải cuộc khủng hoảng lớn nhất thế kỷ.
Sau đó, vẫn là anh của năm tám tuổi là nguồn động lực để ông phấn chấn vực dậy.
Nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó, bố không cho phép bất kỳ người nào nhắc đến mẹ của anh, còn anh cũng bị đưa đến hệ thống huấn luyện của Triệu gia để đào tạo.
Ba người đều im lặng. Ông cụ từ từ bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn cánh tay đang băng bó của Triệu Húc Hàn, sau đó lại nhìn đứa con trai cả bị anh dọa cho phát run, trong lòng ông thở dài ngao ngán.
“Tam Nhi, dù sao Vân Sâm cũng là cháu của con, lần này con đánh nó thì có phần hơi quá đáng.” Ông cụ nói.
“Bố, thằng bé muốn bắt cóc bạn gái của con đến Thụy Sĩ mà bố cảm thấy không đáng đánh sao? Đưa nó đến Thuỵ Sĩ là muốn nó tu tâm dưỡng tính, chứ đâu có ngờ là vẫn không biết điều.”Nói xong anh lạnh lùng nhìn Triệu Hằng Sinh.
Triệu Hằng Sinh liền nói: “Đó không phải là do chú sao? Thằng bé ở Thụy Sĩ ăn không quen, ở không tốt, ngày nào cũng bị đau bụng nên nó chỉ muốn về nhà. Nếu không phải do chú không đồng ý, nó cũng đâu làm vậy với Kỷ Hi Nguyệt.”
“Tôi nói rồi, Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương cô ấy.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói.
Ông cụ Triệu liếc nhìn Triệu Húc Hàn, thầm nghĩ đứa con trai út này thật sự rất giống mình năm đó, chân chính yêu thương một người phụ nữ.
Đây mới chính là một nhược điểm chí mạng.
Nhưng ông biết khuyên nhủ thế nào đây? Năm đó mất đi Vịnh Hà cũng là chuyện đau lòng nhất cuộc đời ông, ông nguyện vì Vịnh Hà từ bỏ vị trí chủ nhân của Triệu gia, nhưng kết cục thế nào?
Sự si tình của ông lại dẫn đến một bi kịch vĩnh viễn.
Ông cụ Triệu nhìn Triệu Húc Hàn, cơ hồ như đang nhìn thấy vận mệnh sau này của Kỷ Hi Nguyệt, và còn nhìn thấy được sự đau lòng mà Triệu Húc Hàn dành cho Kỷ Hi Nguyệt.
Đây thực sự là điều mà ông không mong muốn nhìn thấy, tình yêu khiến người ta chịu bao nhiêu đau đớn, ông đã được lĩnh hội sâu sắc, vậy thì làm sao có thể để con trai mình cũng nhận lấy điều tương tự?
“Con bé còn quan trọng hơn người nhà sao?” Ông cụ từ tốn hỏi một câu.
Triệu Húc Hàn thoáng sửng sốt, sau đó hờ hững đáp: “Cô ấy cũng là người nhà của con, con không muốn tổn thương người nhà, cũng không muốn thấy người khác làm hại cô ấy. Chuyện này không hề mâu thuẫn.”
“Không hề mâu thuẫn? Nực cười! Đại tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam đang đợi chú cưới cô ấy đấy!” Triệu Hằng Sinh cười khẩy: “Chú cho rằng chú thật lòng yêu thương Kỷ Hi Nguyệt thì có thể cưới cô ta sao? Trừ phi chú từ bỏ vị trí chủ nhân!”
“Câm miệng!” Ông cụ lại quát mắng Triệu Hằng Sinh, “Tam Nhi không làm chủ nhân, lẽ nào để con làm?!”
Triệu Hằng Sinh vô cùng xấu hổ, sau đó nói: “Bố, bố đừng thiên vị chú ấy được không? Chủ nhân của Triệu gia thì phải nghĩ cho lợi ích của Triệu gia, nếu không làm sao đủ tư cách ngồi vào vị trí ấy. Đây cũng không phải là quy định do con đặt ra!”
“Công việc kinh doanh của Triệu thị vẫn đang hái ra tiền! Tôi đương nhiên sẽ ưu tiên mưu cầu lợi ích cho Triệu gia, nhưng anh cả, không nhất định phải liên hôn thì mới có thể kiếm ra tiền đâu!” Triệu Húc Hàn cười khẩy.
Chương 433: Ân oán giữa hai anh em (V)
Triệu Hằng Sinh bật cười: “Lẽ nào chú không biết công việc kinh doanh của Quốc Tế Úy Lam ở Tây Âu phát triển thế nào? Sau khi hai nhà liên hôn, lợi nhuận kinh doanh mà Triệu gia chúng ta có thể kiếm được ở Châu Âu ít nhất cũng được 30%, đó là bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ Kỷ Hi Nguyệt có thể kiếm được chừng đó tiền sao?”
“Kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, anh có sổng nổi để xài không?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng đả kích Triệu Hằng Sinh một câu, nhưng thực ra anh biết Triệu Hằng Sinh nói có lý.
Lấy lợi ích của Triệu gia mà nói, cưới Úy Mẫn Nhi là cách kiếm tiền nhanh nhất, nhưng anh thích cách thức hợp tác đã bàn bạc trước đây với Úy Tư Lý hơn.
Một khi đã dây dưa vào liên hôn, anh sẽ đánh mất tự do cá nhân và rất nhiều quyền chủ động, cho nên anh không hy vọng sẽ dựa vào liên hôn, và điều quan trọng nhất là anh không muốn lặp lại con đường mà bố anh đã đi.
Bởi vì đối với mẹ cả, tuy là một người quyền thế uy lực, gia cảnh cũng không kém phần hùng hậu, nhưng nhìn từ góc độ của anh thì bà cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương không được chồng yêu quý.
“Quan trọng là ai biết kiếm tiền nhiều. Chú ba, chú là chủ nhân thì nên kiếm tiền cho người nhà họ Triệu chúng ta. Nếu chú không làm được, vậy thì đừng giữ khư khư vị trí này nữa. Hiện tại người đứng đầu của tám khu vực đã biết chú không muốn cưới Úy Mẫn Nhi, chú cảm thấy bọn họ còn ủng hộ chú nữa không?”
Sắc mặt Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn, anh biết Triệu Hằng Sinh đang ra sức xúi giục người đứng đầu của tám khu vực, chỉ cần có năm người phản đối việc anh làm chủ nhân, vậy thì anh rất có nguy cơ sẽ bị luận tội.
Ở tám khu vực Trung Quốc, Nhật Bản, Đông Nam Á, Đông Âu, Tây Âu, Nam Mỹ, Bắc Mỹ và Châu Phi đều có thế lực của Triệu gia, công việc kinh doanh trải rộng toàn cầu.
Với một doanh nghiệp lớn như vậy, yêu cầu đối với chủ nhân càng nghiêm ngặt và khắt khe hơn.
Trung Quốc là tổng bộ của Triệu gia, đương nhiên chiếm giữ vị thế cao nhất, tập đoàn Đế Vương ở Cảng Thành càng dĩ nhiên là căn cứ của Triệu thị và là địa chỉ văn phòng của chủ nhân Triệu gia.
Toàn bộ người đứng đầu tám khu vực đều là người của Triệu gia, chính xác mà nói là người trong các chi thứ của Triệu gia. Ngoại trừ khu vực Đông Nam Á do anh hai Triệu Phong Vân quản lý ra thì những khu vực khác đều là chú bác họ hàng của Triệu Húc Hàn.
Dịp Tết hằng năm là ngày mà người nhà họ Triệu ở tám khu vực lớn về quê, cũng là ngày báo cáo cụ thể và kết nối tình cảm với chủ nhân của Triệu gia.
Triệu Húc Hàn nhận được sự tán thành của năm trên tám người đứng đầu khu vực để ngồi vị trí chủ nhân của Triệu gia. Người không đồng ý chính là anh hai Triệu Phong Vân, bác tư Triệu Thanh Hổ ở khu vực Bắc Mỹ và chú bảy Triệu Hoành Tài ở Nhật Bản.
Triệu Phong Vân và Triệu Nhất Gia cùng một mẹ, dĩ nhiên không muốn để Triệu Húc Hàn ngồi lên vị trí chủ nhân, còn bác tư Triệu Thanh Hổ là do năm đó xích mích với bố Triệu về chuyện của mẹ Hạ Vĩnh Hà nên cũng không thích Triệu Húc Hàn.
Còn Triệu Hoành Tài thì năm xưa yêu Thiết Hồng Nương, nhưng ông ta không được làm chủ nhân nên không thể cưới Thiết Hồng Nương. Cuối cùng Thiết Hồng Nương liên hôn với Triệu Tịch Quy, trong lúc đau lòng ông ta đã đến tiếp nhận quản lý khu vực Nhật Bản.
Nhưng sau khi cưới Thiết Hồng Nương, Triệu Tịch Quy lại tỏ ra lạnh nhạt với bà, vì thế ông ta ôm hận với Triệu Tịch Quy, chưa kể đến là sau này Triệu Tịch Quy còn cưới thêm mẹ của Triệu Húc Hàn, thành ra ông ta càng không đồng ý cho Triệu Húc Hàn làm chủ nhân.
Còn những người khác thì không có ý kiến. Chỉ cần Triệu Húc Hàn có thể kiếm tiền cho bọn họ, bọn họ sẽ ủng hộ.
Lần này Triệu Hằng Sinh đi khắp nơi để xúi giục. Ba người đó thì không cần kể đến. Khu vực Trung Quốc đã có bố anh ủng hộ, cho nên cũng không thành vấn đề, chỉ cần người đứng đầu của bốn khu vực còn lại không đổi ý thì anh sẽ không bị nguy hiểm.
Khu vực Bắc Mỹ đã xuất hiện sự dao động, nhưng sau khi anh qua đã khôi phục được lòng tin. Không ngờ lần này Triệu Hằng Sinh lại đem chuyện liên hôn với Quốc Tế Úy Lam ra nói.
“Anh cả, chuyện này không phiền anh bận tâm. Cưới hay không cưới Úy Mẫn Nhi là chuyện của tôi, không cần anh lo lắng.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.
Chương 434: Cuộc trò chuyện trong mật thất (I)
Ông cụ chau mày, hình như cũng đang cân nhắc phần thắng của Triệu Húc Hàn. Quan sát vẻ mặt của anh cũng không nhìn ra được biểu cảm gì, khóe miệng ông cụ không khỏi cong lên một chút.
“Hừm! Đúng là không phân biệt tốt xấu!” Triệu Hằng Sinh tức giận nói.
“Anh cả, lòng tốt của anh là muốn giết tôi, tôi không dám nhận đâu.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng trào phúng.
“Cái gì?” Ông cụ sửng sốt, sau đó nhìn Triệu Hằng Sinh bằng đôi mắt sắc bén.
Triệu Hằng Sinh bỗng chốc đứng ngồi không yên: “Lão Tam, chú đừng nói bậy. Cái gì mà giết chú chứ? Tôi đã bao giờ hại chú đâu!”
“Thế ư? Vậy mà chuyến đi Mỹ lần này thật sự khiến tôi kinh hãi đấy.” Triệu Húc Hàn nói.
Triệu Hằng Sinh quả nhiên nhảy dựng lên: “Lão Tam, chú đừng ngậm máu phun người! Tôi không hề làm gì cả! Kẻ thù của Triệu gia không phải là không có, người muốn chú chết lại càng nhiều vô số kể, chú đừng đổ oan cho người tốt!”
Triệu Húc Hàn cười khẩy, sau đó nhìn bố mình rồi nói với Triệu Hằng Sinh: “Anh cả, tôi chỉ nói là lần đi Mỹ này rất kinh hãi, chứ đâu có nói là có người hại mình. Xem ra anh cả còn biết rõ hơn cả tôi nhỉ.”
“Chú!” Triệu Hằng Sinh biến sắc, ông ta cho rằng Triệu Húc Hàn chỉ nói suông, “Bố, chú ấy cố tình vu khống con!”
“Con vào trong đi! Bố có chuyện muốn nói với Tam Nhi.” Trong lòng ông cụ thở dài bất lực. Có rất nhiều chuyện không phải là ông không biết, nhưng ông cũng từng làm chủ nhân của Triệu gia, một người chủ nhân phải trải qua những gì, chịu đựng những gì ông đều biết rõ.
Anh em ruột thịt gì rồi cũng vì lợi ích mà sau lưng ngấm ngầm hại nhau.
Sở dĩ chân của Triệu Hằng Sinh bị què là cũng nhờ Triệu Húc Hàn ban tặng, cho nên ông ta làm sao có chuyện đối xử tốt với vị Tam Đệ này được?
Hơn nữa hai người còn khác mẹ, cộng thêm chuyện của Triệu Vân Sâm thì e là người anh trai này chỉ hận không giết được Tam Đệ thôi.
Triệu Hằng Sinh vẫn còn muốn ngụy biện, nhưng ánh mắt sắc bén của bố khiến ông ta không thể không rời khỏi trước.
“Phải rồi, bố, Vân Sâm nhất định phải trở về, nếu không thằng bé sẽ chết ở bên đó mất! Những chuyện khác con có thể nhún nhường, riêng chuyện của Vân Sâm là không được!” Nói xong còn liếc nhìn Triệu Húc Hàm hừm một tiếng rồi chống cây ba-toong bước vào trong.
Ông cụ đứng dậy, Triệu Húc Hàn cũng lập tức đứng dậy.
“Vào thư phòng của bố.” Ông cụ bước vào trong, Triệu Húc Hàn dùng mắt ra hiệu với Tiêu Ân rồi bước vào theo.
Thư phòng của ông cụ ở sân sau, trong thư phòng còn có mật thất.
Ông cụ dẫn Triệu Húc Hàn vào thẳng mật thật, hai bố con ngồi xuống chiếc ghế lớn bằng gỗ lim.
“Hằng Sinh khiêu chiến với con?” Ông cụ vào thẳng vấn đề.
Triệu Húc Hàn lấy phần tài liệu đưa cho bố: “Vốn dĩ là con định không nói, nhưng lần này động đến Kỷ Hi Nguyệt nên con mới muốn cho anh ta một bài học.”
Ông cụ đeo mắt kính, bắt đầu xem qua, chốc lát sau khuôn mặt già nua thoáng run rẩy. Sau đó ông gấp lại.
“Xem ra anh cả con đã bắt đầu rục rịch chống lại con. Khoảng thời gian này nó liên tục chạy qua Nhật Bản, Đông Nam Á và Nam Mỹ. Ba khu vực này vẫn luôn là điểm yếu của con.”
Ông cụ chậm rãi nói.
“Con biết. Ba người này sẽ không bao giờ có chuyện ủng hộ con, nhưng bố cứ yên tâm, bốn khu vực còn lại vẫn luôn ủng hộ con.” Triệu Húc Hàn nói.
“Vậy sao?” Ông cụ Triệu khẽ nheo mắt, “Nhưng Hằng Sinh cố ý đi loan chuyện con không muốn liên hôn, con chắc là bốn người đó sẽ không dao động chứ?”
Triệu Húc Hàn nói, “Năm đó khi con ngồi lên vị trí chủ nhân, bọn họ đều ra sức ủng hộ, nên dĩ nhiên sẽ không có chuyện dễ dàng phản đối con như vậy. Huống hồ ba năm nay công việc kinh doanh rất phát đạt, cho nên con tin chí ít bọn họ sẽ không vì một vấn đề liên hôn mà trở mặt với con.”
Chương 435: Cuộc trò chuyện trong mật thất (II)
Ông cụ nhìn vẻ mặt tự tin của con trai, sau đó khẽ gật đầu: “Bố tin là con cũng đã sớm chuẩn bị, nhưng chuyện con làm tổn thương Vân Sâm lần này nhất định anh cả con sẽ ôm hận trong lòng.”
“Bố, bố cũng không phải là không biết, năm đó sau khi anh cả bị què chân, anh ta đã sớm ôm hận trong lòng với con, nhiều thêm một chuyện cũng có sao đâu.” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn tĩnh lặng và thâm thúy.
Ông cụ sửng sờ: “Con vẫn luôn canh cánh trong lòng, không buông được sao?”
Trên mặt Triệu Húc Hàn hiện lên vẻ đau khổ: “Bố, bố có thể buông được sao? Cái chết của mẹ kỳ lạ như vậy, lẽ nào trong lòng bố còn không rõ?” Giọng điệu của anh còn có chút trách móc.
Nét mặt già nua của ông cụ nhuốm màu bi thương và đau đớn, sau đó thở dài nói: “Tam Nhi, con còn nhớ vì sao mà năm con tám tuổi bố đã đưa con đi huấn luyện không?”
Triệu Húc Hàn thoáng đau lòng, chốc sau mới trả lời: “Lúc mới bắt đầu không biết, cứ nghĩ rằng mẹ mất rồi, bố cũng không cần mình, trong lòng con chỉ có hận thù và đau khổ. Sau này con mới từ từ hiểu ra là bố muốn con tiếp nhận vị trí chủ nhân, như vậy con mới có thể tìm được hung thủ đã sát hại mẹ, mới có thể báo thù cho mẹ!”
Trong con ngươi của Triệu Húc Hàn hiện lên một luồng sát khí sắc bén, hai tay của anh hung hăn cuộn chặt thành nắm đấm.
“Vậy con có biết vì chuyện này đã chết bao nhiêu người không?” Ông cụ cũng gắt gao nắm chặt thành ghế.
“Con biết, cho nên con càng muốn điều tra.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn câu lên một nụ cười lạnh lùng khát máu.
Ông cụ nhìn anh, tựa hồ như đang nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu thương. Lồng ngực bỗng chốc bị đè nén gần như khiến ông không thở được.
“Tam Nhi, con là một đứa trẻ thông minh, con nên biết chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm, vì vậy nhất định phải cẩn thận, biết không? Thực ra trong lòng bố cũng rất muốn biết, rốt cuộc là mẹ con đã chết như thế nào.”
Sắc mặt của ông cụ đầy bi thương, nhớ đến thời điểm người phụ nữ mình yêu thương được tìm thấy đã hương tiêu ngọc tổn, phủ tấm vải trắng mang về, tim ông lại ào ào rỉ máu.
Nhưng vụ án này điều tra thế nào cũng không có tiến triển, mỗi khi có tiến triển lại bị đứt đoạn, người liên quan càng ngày càng nhiều, khiến ông càng thêm lo ngại, cũng càng lúc càng cảm thấy có lòng nhưng bất lực.
Ông biết đây là bí mật của Triệu gia, một bí mật mà ngay cả chủ nhân cũ như ông, hay là chủ nhân mới như Triệu Húc Hàn đều không biết. Ai là kẻ đã tiếp tay sau lưng, ông cũng không dám nghĩ.
Ông biết mình đã mắc nợ vợ, nhưng ông không thể tiếp tục điều tra, vì vậy chỉ có thể để con trai của bà âm thầm điều tra tiếp tục.
Đã qua hơn mười năm, những người đó e là đã lãng quên chuyện này.
Nhưng ông và con trai làm sao có thể quên được?
Triệu Húc Hàn nhìn mái tóc bạc trắng của bố, khẽ gật đầu, nói: “Bố, bố yên tâm, con sẽ cẩn thận.”
Bố Triệu gật đầu, sau đó nói: “Con đối với Kỷ tiểu thư là nghiêm túc sao? Con nên biết quy tắc của Triệu gia.”
Triệu Húc Hàn thoáng sửng người, sau đó chầm chậm nói: “Bố, bất kể là nghiêm túc hay không, cô ấy vẫn là người mà con muốn bảo vệ.”
Ông cụ Triệu nhìn con trai một lúc lâu, sau đó thở dài nói: “Bố không nói được con nữa rồi, dù sao bố cũng không phải là một người cha gương mẫu! Nhưng con bé sẽ trở thành điểm yếu của con. Hơn nữa, nếu con không muốn chuyện như mẹ con lại tái diễn, vậy thì con nên biết như thế nào với con bé mới là tốt nhất. Quy tắc của Triệu gia là bất di bất dịch.”
Triệu Húc Hàn rũ mắt, từ từ thả lỏng nắm đấm, sau đó nói: “Con biết.”
“Vân Sâm dù thế nào cũng là cháu của con, hơn nữa con còn từng dạy dỗ nó. Để nó về làm chút chuyện tốt, bên chỗ anh cả con bố cũng sẽ giáo huấn lại đàng hoàng. Chuyện này nên kết thúc ở đây đi.” Ông cụ đưa ra tuyên bố cuối cùng.
Chương 436: Cuộc trò chuyện trong mật thất (III)
Triệu Húc Hàn lập tức ngẩng đầu nhìn bố, cả giận nói: “Bố, đưa Vân Sâm đến Thụy Sĩ là mệnh lệnh của con, lẽ nào với tư cách chủ nhân con không có tí quyền lực nào? Như vậy làm sao mọi người có thể phục con được!”
“Là con sợ thằng bé quay về sẽ gây bất lợi cho người phụ nữ của con đúng không!? Triệu Húc Hàn, bố nói cho con biết, nếu con không bảo vệ được người phụ nữ đó, hoặc người phụ nữ đó không tự bảo vệ được chính mình thì sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi! Giống như mẹ của con vậy! Lẽ nào con và bố còn chưa đủ đau khổ sao?” Ông cụ đột nhiên nổi giận.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, trong lòng chợt cả kinh.
Mãi cho đến khi đã ngồi trên xe, anh vẫn còn suy nghĩ về câu nói của ông cụ.
Nếu anh không bảo vệ được, hoặc giả như cô không thể tự bảo vệ chính mình, khi phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ đánh mất cô. Anh không dám tưởng tượng mất cô rồi, anh sẽ như thế nào?
Bây giờ anh dường như đã quen với sự tồn tại của cô, quen với chuyện mỗi ngày về nhà được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tỏa nắng của cô. Nếu như có một ngày, mọi thứ không còn nữa?
Anh sẽ như thế nào?
Triệu Húc Hàn lên xe, Tiêu Ân nhìn cậu chủ ở phía sau im lặng không nói câu nào, người cứ tỏ ra lạnh lùng, hình như còn đang chìm trong suy tư của chính mình.
Anh ta không biết ông cụ đã nói gì với Triệu Húc Hàn, nhưng chắc chắn là đã đả kích cậu chủ rất nhiều.
Triệu Húc Hàn về đến khu dân cư Phong Nhã là mười hai giờ khuya. Vừa bước vào cửa, thấy đèn vẫn sáng, Kỷ Hi Nguyệt đang cuộn người nằm trên sô pha, tivi vẫn đang phát bản tin lúc nửa đêm.
Triệu Húc Hàn cau mày, bước tới mới phát hiện người phụ nữ này đã ngủ thiếp đi.
Thím Lý đã rời khỏi, hiển nhiên là bị cô đuổi đi.
Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Kỷ Hi Nguyệt, lông mày nhíu chặt, lồng ngực hơi siết lại, có lẽ cô đang lo lắng cho anh đúng không?
Anh nhẹ nhàng vươn tay bế Kỷ Hi Nguyệt lên, Kỷ Hi Nguyệt khẽ mơ màng động đậy, sau đó nép vào lòng anh tiếp tục giấc ngủ.
Vào phòng Kỷ Hi Nguyệt, lúc đang nhẹ nhàng đặt cô xuống, cô bỗng tỉnh giấc.
“Anh Hàn, anh về rồi à? Em định đợi anh nhưng ai ngờ lại ngủ mất.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ xoa mắt, “Phải rồi, anh không sao chứ? Bố Triệu có làm khó anh không?’
Triệu Húc Hàn dịu dàng nhìn cô, khiến cho Kỷ Hi Nguyệt có chút lúng túng. Đại ma vương rất hiếm khi có ánh mắt này, chẳng lẽ đã chịu đả kích gì rồi chăng?
“Thật sự đã mắng anh sao?” Kỷ Hi Nguyệt sốt ruột nói.
Triệu Húc Hàn đột nhiên vươn tay sờ đầu cô, sau đó trầm giọng nói; “Em có biết ở bên cạnh anh sẽ rất nguy hiểm không?”
Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu nhíu mày, sau đó nói: “Anh Hàn, anh muốn đuổi em đi sao?”
Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, ngày trước anh không cho cô yêu đương với Triệu Vân Sâm, còn nhốt cô trong căn phòng nhỏ, cô có muốn trốn chạy cũng không được, bây giờ làm sao vậy? Chẳng lẽ anh không cần cô nữa?
Lẽ nào là bởi vì trước đây không chiếm được nên muốn tranh giành, bây giờ đã sở hữu nên đâm ra chán ghét?
Gương mặt Triệu Húc Hàn lại lần nữa lộ ra nét đau đớn khó có thể nhận ra. Anh lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải, nhưng đã định sẵn ở bên anh sẽ rất nguy hiểm, giống như lần này vậy, lần này Triệu Vân Sâm muốn trói em đến Thụy Sĩ, nhưng lần sau có lẽ sẽ có người muốn giết em.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn sâu vào mắt của Triệu Húc Hàn, trong ánh mắt đó có cả sự bối rối và đau lòng, cô không biết rốt cuộc anh quay về nhà cổ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô biết cô không thích nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Triệu Húc Hàn, mặc dù vẻ mặt của anh vẫn rất bình thường, nhưng cô có thể cảm nhận được nội tâm của anh rất khó chịu.
“Anh Hàn, bản thân em làm phóng viên cũng có nguy hiểm mà. Ngay cả một người bình thường, khi thời vận đã đen đủi thì bước chân ra khỏi cửa cũng có thể bị xe tông chết. Cho nên chẳng ai có thể lường trước được những chuyện chưa xảy ra. Bây giờ em vẫn đang nổ lực tập luyện, hy vọng có thể giảm bớt đi phần nào nguy hiểm. Anh yên tâm, em sẽ cẩn thận trong mọi việc.”
Kỷ Hi Nguyệt kéo tay anh lại, cười nói.
Chương 437: Phải chăng anh đã yêu cô (I)
Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Em có muốn rời khỏi anh không?”
Vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức thay đổi, sau đó cau mày nhìn sâu vào hai con ngươi đen láy của Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Hàn không cần em nữa sao?”
Không biết tại sao trái tim Kỷ Hi Nguyệt lại âm ỉ nhói đau, giống như đang có cảm giác bị vứt bỏ.
“Anh sợ em sẽ xảy ra chuyện. Hôm nay là Triệu Vân Sâm, ngày mai có thể là anh cả anh. Bọn họ đều cảm thấy em là hồng nhan hại nước. Vì lợi ích, bọn họ có thể sẽ nghĩ đủ mọi cách để diệt trừ em.” Triệu Húc Hàn nhấn mạnh một lần nữa.
“Còn anh thì sao? Anh đừng suy nghĩ cho em, như vậy rất ích kỷ. Bởi vì anh vốn dĩ không biết là em muốn gì. Em chỉ muốn hỏi anh, anh có cần em nữa không?” Kỷ Hi Nguyệt vừa có chút tức giận, lại vừa có chút uất ức hỏi.
Triệu Húc Hàn thấy đôi mắt của cô đã phiếm hồng, trái tim anh cũng bỗng nhiên co rút đớn đau.
Anh sợ bản thân không bảo vệ được cô, sợ có một ngày nhìn thấy cô giống như mẹ của anh, anh không muốn phải chứng cảnh tượng đó thêm một lần nữa.
“Anh Hàn, anh không nỡ buông tay em, nhưng lại sợ em sẽ gặp nguy hiểm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt có thể nhận ra sự rối rắm và đau khổ dưới đáy mắt anh.
Trái tim cô như được hóa giải. Cô biết mình được tái sinh về năm năm trước, hết thảy những việc làm hèn hạ ở kiếp trước đều do cô gieo gió gặt bão, người đàn ông này vì muôn che chở cho cô đã không tiếc thứ gì. Rốt cuộc anh có yêu cô không, đến cuối cùng cô vẫn không rõ, nhưng cô biết, anh là người tốt nhất với cô.
Sau khi tái sinh, cô nỗ lực báo đáp, hy vọng bản thân có thể đứng bên cạnh anh, có thể cùng anh kề vai chiến đấu, nhưng anh vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của cô.
Thực ra cô hiểu suy nghĩ của anh, vì để cô được bình an nên bây giờ anh mới muốn cô rời khỏi.
Nhưng sao cô có thể rời khỏi? Rõ ràng biết năm năm sau, bên cạnh anh sẽ xảy ra rất nhiều nguy hiểm thì làm sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn?
Kiếp này cô đã nguyện sẽ song hành cùng anh, cho dù giữa hai người không phải là tình yêu, vậy thì cứ xem như cô đang báo ơn.
Triệu Húc Hàn vẫn im lặng nhìn gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, kỳ thực nội tâm của anh cũng đang đấu tranh dữ dội.
Anh không nỡ buông tay người phụ nữ này, nghĩ đến cảnh buổi tối trở về một mình lạnh lẽo cô tịch, không có ai làm nũng như một đứa trẻ với mình, trái tim anh lại đau nhói.
Anh làm sao thế này, thích cô? Hay là, đã yêu cô?
Ban đầu bởi vì bí mật đó mà anh đã thề rằng sẽ che chở cho cô cả đời, nhưng bây giờ không có bí mật đó, anh cũng muốn bảo vệ cho cô cả đời.
Triệu Húc Hàn càng nghĩ càng sáng tỏ, anh không hề có mảy may cảm giác gì với những người phụ nữ khác, nhưng duy nhất với người phụ nữ này là anh hoàn toàn mất đi khống chế, một người nhận sự huấn luyện như anh làm sao có thể phạm phải sai lầm này?
Chỉ có một đáp án, đó là anh đã yêu người phụ nữ này rồi.
Trước cái đêm đó, mặc dù anh vẫn luôn bảo vệ cho cô, nhưng nội tâm của anh lại rất chán ghét những hành vi của một đại tiểu thư như cô, chán ghét cách cô si mê Triệu Vân Sâm.
Nhưng sau đêm đó, cô đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi, khiến anh trở tay không kịp.
Gần ba tháng ở bên nhau, bất tri bất giác anh đã quen với sự tồn tại của cô, cũng xem cô như là tất cả mọi thứ của anh, người khác nói cô là người phụ nữ của anh, anh cũng không phản bác.
Bởi vì anh là Triệu Húc hàn, là chủ nhân của Triệu gia, những thứ anh muốn người khác không được cướp đi, cho dù không thích anh cũng cướp đoạt lại, nhưng bây giờ anh phát hiện tính chất đã thay đổi.
Anh không phải đang giam cầm cô, mà là không nỡ xa rời cô.
“Anh Hàn, anh đang nghĩ gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh cứ đờ đẫn nhìn mình không trả lời, cô chỉ còn cách vươn tay lắc lắc trước mặt anh.
Triệu Húc Hàn sực tỉnh, khuôn mặt khẽ nóng lên vì ngượng ngùng .
“Em, em ngủ trước đi!” Nói rồi đứng dậy khỏi giường định bước ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng túm anh lại: “Anh Hàn, anh chưa trả lời em mà!”
Chương 438: Phải chăng anh đã yêu cô (II)
Triệu Húc Hàn chau mày, bối rối nói: “Trả lời cái gì?”
Vừa rồi trong đầu anh đang suy nghĩ lung tung, nào biết Kỷ Hi Nguyệt muốn hỏi cái gì.
Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nhìn anh: “Em hỏi anh, có phải anh không nỡ để em đi, nhưng lại sợ em ở bên cạnh anh sẽ gặp nguy hiểm, cho nên anh đã để em tự lựa chọn?”
Triệu Húc Hàn nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô, nói: “Nếu như nguy hiểm, em có muốn ở lại không?” Giọng anh trầm và khàn.
Trong ánh mắt chất chứa sự tĩnh lặng nhưng lại rất mê hoặc, khiến Kỷ Hi Nguyệt như bị cuốn hút, trái tim không tự chủ cứ đập loạn nhịp.
Triệu Húc Hàn cũng nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô, vì mới ngủ dậy nên hai má vẫn còn hây hây đỏ, mềm mại dịu dàng, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, trong suốt như thạch rau câu, còn hơi he hé mở, thở ra hơi thở thơm mát làm mê người.
Ánh mắt anh bất giác cứ nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn ấy, nhất thời có chút miệng đắng lưỡi khô.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không khác gì anh. Người đàn ông này có đôi mắt đẹp như viên đá quý đen, khuôn mặt điển trai vô cùng tuấn tú. Ánh mắt cô cũng không tự chủ được nhìn vào đôi môi mỏng xinh đẹp của anh.
Cô cũng có chút miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra khẽ liếm đôi môi của mình.
Nhưng hành động này thực sự đã làm cho Triệu Húc Hàn càng thêm dao động.
Thân thể Triệu Húc Hàn nháy mắt lại phát nóng, cảm giác miệng đắng lưỡi khô làm anh phải nuốt nước miếng, yết hầu chuyển động lên xuống.
Trong đầu anh giờ chỉ còn sót lại một ý niệm, đó là anh rất muốn thử mùi vị của đôi môi hồng nhỏ nhắn này.
Đối với một bậc đế vương như Triệu Húc Hàn, đã muốn làm gì phải làm bằng được.
Cho nên một giây sau, Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy thân thể phát nóng, đang lúc si mê nhìn Triệu Húc Hàn, đột nhiên gương mặt của Triệu Húc Hàn phóng to trong mắt cô, anh sáp lại gần và hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức trợn mắt, mặc dù vừa rồi trong đầu cô cũng đang manh nha một suy nghĩ là muốn nếm thử mùi vị đôi môi của người đàn ông này.
Nhưng chỉ là nghĩ mà thôi, sao ước mơ lại trở thành hiện thực thế này? Chẳng lẽ người đàn ông này có thuật độc tâm?
Lúc Triệu Húc Hàn chạm lên đôi môi của Kỷ Hi Nguyệt, anh lập tức tỉnh táo.
Anh đang làm gì vậy? Khoảnh khắc vừa mới cảm nhận được sự mềm mại trơn bóng ấy, anh đã bị bản thân làm cho hoảng sợ phải lùi lại, sau đó bối rối xoay người bỏ đi.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn đang trố mắt, cảm giác tê dại trên môi vừa rồi cũng khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Nhưng, chỉ vậy thôi sao?
Bên cạnh vang lên một âm thanh đóng cửa rất lớn, làm Kỷ Hi Nguyệt giật cả mình, đại ma vương muốn làm gì vậy?
Anh vừa mới hôn cô? Nhưng hôn cô thì hôn thôi, sao vừa mới chạm vào đã bỏ chạy như thể hôn phải một con quái vật thế?
Lẽ nào môi của cô khó hôn như vậy?
Cô khẽ sờ đôi môi mềm mịn của mình. Không phải chứ? Đàn ông một khi đã nổi thú tính còn quan tâm môi ai không nên hôn sao?
Ý anh là gì đây? Tối hôm đó có bao nhiêu thú tính cũng đã bộc phát, tối nay lại đi chê cô?
Triệu Húc Hàn, anh chết chắc rồi!
Kỷ Hi Nguyệt tức tối nằm trên giường lăn qua lộn lại. Ý gì đây? Cô bị ghét bỏ rồi sao? Trước đây cô trần như nhộng nằm bên cạnh, anh không có phản ứng đã đành, bây giờ mới hôn cô một chút mà dáng vẻ như muốn nôn mửa cả ra.
Cô tệ đến vậy sao?
Người đàn ông này chắc chắn là không lên được, chắc chắn là thái giám!
Kỷ Hi Nguyệt tức tối thở phì phò, lòng tự trọng của cô đã chịu đả kích quá lớn.
Bình thường đàn ông mất tự chủ, khi hôn rồi chắc chắn sẽ triền miên đến cùng, hơn nữa cô cũng thấy mình rất xinh đẹp, nhưng tại sao Triệu Húc Hàn lại phản ứng như vậy? Huhu, lẽ nào cô không có chút hấp dẫn nào?
Cô không giống phụ nữ sao?
Cô thử sờ lên phía trên, kích thước đâu có nhỏ, phía dưới cũng là đôi chân dài trơn bóng, nhìn thế nào cũng thấy đầy sự gợi cảm của một người phụ nữ xinh đẹp.
Thế này mà cũng bị ghét bỏ? Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu mất lòng tin vào bản thân.
Chương 439: Phải chăng anh đã yêu cô (III)
Triệu Húc Hàn xấu hổ bỏ chạy về phòng, vô tình sập mạnh cánh cửa làm anh cũng hết hồn, sau đó anh ngồi lên giường, lấy một tay che ngực.
Anh cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực .
Vừa rồi anh đã làm gì vậy?
Vừa rồi anh đã đánh mất toàn bộ lý trí sao?
Anh thực sự đã hôn Kỷ Hi Nguyệt, trong khi cô rất tỉnh táo!
Cả đêm đó là do anh tức giận đến phát điên, Kỷ Hi Nguyệt cũng có uống rượu, hai người như cuồng phong bão táp, cho nên anh mới điên cuồng bộc phát thú tính.
Nhưng sau đêm đó, Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi, đến mức khiến anh phải nhìn cô bằng con mắt khác, cũng làm anh rất vui mừng, cảm giác cô gái mà anh bảo vệ ba năm nay đã từ từ nhận ra vì muốn tốt cho cô nên anh mới ngăn cản cô đến với Triệu Vân Sâm như vậy.
Chỉ là anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mất kiểm soát như vừa rồi.
Đây rõ ràng là có lý trí nhưng không thể kiểm soát!
Có lý trí nhưng không thể kiểm soát còn nghiêm trọng rất nhiều so với đánh mất lý trí.
Triệu Húc Hàn bị bản thân dọa sợ, lẽ nào những huấn luyện nghiêm khắc mà anh từng tiếp nhận lại dễ dàng bị đánh bại trước mặt Kỷ Hi Nguyệt như vậy?
Không được! Người phụ nữ như thế này quá ảnh hưởng đến anh.
Gương mặt xinh đẹp thanh tú của cô cứ đọng mãi trong tâm trí anh.
Triệu Húc Hàn mất ngủ cả một đêm.
Anh cứ nghĩ đến khoảng thời gian chung đụng với Kỷ Hi Nguyệt trong ba tháng vừa qua.
Mãi cho đến hừng đông anh mới thực sự bị đánh bại và chấp nhận một thực tế, rằng anh đã thích Kỷ Hi Nguyệt.
Hơn nữa còn khá là sâu sắc.
Yêu ư? Anh không biết, bởi vì anh chưa từng yêu.
Lúc ăn sáng, Triệu Húc Hàn lãnh đạm, ngay ngắn ngồi húp cháo.
Kỷ Hi Nguyệt thay quần áo xong thì xuống lầu, mặt mày cũng bí xị, quầng mắt thâm sì, xem ra cô cũng không ngủ ngon giấc.
“Tiểu thư, uống cháo đi. Hôm nay có bánh cuốn và vằn thắn, cô muốn ăn cái nào?” Thím Lý cười hỏi.
“Thím Lý, không cần đâu ạ. Cháu nuốt không trôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Cho cháu một ly sữa nóng là được rồi.”
“Tiểu thư, cô làm sao vậy? Người không được khỏe sao?” Thím Lý vội nói, “Vậy uống bát cháo ngân hạnh nhé?”
Kỷ Hi Nguyệt cố ý ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn, sát lại gần nhìn chằm chằm anh.
Lúc Triệu Húc Hàn nghe cô nói ăn không nổi thì mày khẽ cau lại, ngước mắt liếc cô sau đó lại rũ mắt xuống.
“Thím Lý, không cần đâu. Cháu không muốn uống.” Kỷ Hi Nguyệt nói với thím Lý một tiếng, sau đó lại quay sang nhìn Triệu Húc Hàn đang im lặng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận khi nhìn thấy anh vẫn ngon lành uống hết bát cháo.
“Anh Hàn!’ Kỷ Hi Nguyệt hét lên một tiếng.
Triệu Húc Hàn ngẩng đầu, đồng thời cầm khăn ăn lau khóe miệng: “Chỗ nào không khỏe?”
“Ở đây!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ vào miệng mình, còn bĩu môi, độ cong có thể treo cả bình đựng dầu.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, ánh mắt lưu lại trên môi cô mấy giây rồi lập tức dời đi.
“Anh Hàn, anh có ý gì đây? Tối qua là thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt thấy biểu cảm của Triệu Húc Hàn không đúng, hình như muốn chạy trốn, cô lập tức túm anh lại.
“Đừng náo.” Triệu Húc Hàn vội nói.
“Em đâu có náo, em chỉ muốn biết tối qua anh có ý gì thôi mà. Với lại anh còn chưa trả lời câu hỏi của em nữa đấy.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, dáng vẻ rất tủi thân, “ Có phải anh không hề thích em, muốn đuổi em đi không?”
Thím Lý vừa mới bưng ly sữa ra, nghe Kỷ Hi Nguyệt hỏi một câu đáng thương như vậy thì giật mình, tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi?
Triệu Húc Hàn gạt tay Kỷ Hi Nguyệt ra, sau đó đứng lên, khẽ liếc nhìn thím Lý.
“Tối nay anh sẽ trả lời em.” Triệu Húc Hàn thấp giọng nói với cô.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Được, anh nhớ giữ lời đấy!”
Chương 440: Điều kiện làm chủ mẫu của Triệu gia (I)
Triệu Húc Hàn liếc cô một cái, sau đó rời khỏi phòng ăn rồi bước nhanh ra cửa.
“Tiểu thư, tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thím Lý dè dặt hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt liền gục đầu xuống: “Thím Lý, cháu đói rồi, cháu muốn ăn bánh cuốn.”
“Oh oh, được được.” Thím Lý dở khóc dở cười. Ban nãy chắc tiểu thư muốn kiếm chuyện làm nũng với cậu chủ đây mà.
Kỷ Hi Nguyệt ăn xong đĩa bánh cuốn thơm lừng mới trả lời thím Lý: “Thím Lý, cậu chủ nhà thím chắc chắn là có tâm bệnh.”
“Sao có thể? Cậu chủ sao lại có tâm bệnh?” Thím Lý một bụng tò mò.
Kỷ Hi Nguyệt bất mãn nói: “Có chắc luôn. Dù thế nào con cũng cảm thấy anh ấy thực sự có tâm bệnh. Phải rồi thím Lý, làm chủ mẫu của Triệu gia cần có những điều kiện gì?”
Thím Lý sửng sốt, sau đó gấp gáp hỏi: “Sao tiểu thư lại hỏi câu này?”
“Hình như anh Hàn không cần cháu nữa, có khả năng là vì cháu không đạt điều kiện làm chủ mẫu của Triệu gia. Vì vậy cháu muốn biết rốt cuộc là điều kiện gì, cháu không tin là mình không thể làm được.”
Thực ra Kỷ Hi Nguyệt chưa từng nghĩ qua sẽ làm chủ mẫu gì đấy của Triệu gia.
Nhưng cô muốn ở bên cạnh trợ giúp anh thì ít nhất cũng phải tự mình biết mình, lấy điều kiện chủ mẫu của Triệu gia làm yêu cầu cho bản thân, như vậy chắc là không dính dáng gì đến anh đúng không?
“Tiểu thư thích cậu của chúng tôi đúng không?” Thím Lý vui mừng hỏi.
Nhớ đến trước đây lúc tiểu thư thích Triệu Vân Sâm, cậu chủ đã bị giày vò không hề nhẹ, hai người cứ như kẻ thù của nhau, ngay cả bà cũng cảm thấy mệt mỏi. Không ngờ bây giờ tiểu thư có thể thích cậu chủ, như vậy thì quá tốt rồi.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Vâng, cháu thích anh Hàn, anh Hàn thật sự rất tốt với cháu, nhưng anh Hàn hình như không thích cháu.”
“Làm sao có thể?” Thím Lý kêu lên.
“Thím Lý, thím cảm thấy anh Hàn cũng thích cháu sao?” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng mở to hai mắt, mong chờ một đáp án khẳng định.
Thím Lý lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi. Tiểu thư rất đặc biệt với cậu chủ. Cô nghĩ đi, lúc cô qua lại với thiếu gia Vân Sâm, cậu chủ đã đau khổ và căm giận thế nào. Nếu không phải quan tâm tiểu thư, tại sao lần nào cậu ấy cũng ra mặt ngăn cản, còn đánh thiếu gia Vân Sâm thành như vậy nữa.”
“Sau này tiểu thư chia tay với thiếu gia Vân Sâm, ở đây sống chung với cậu chủ, tôi thấy rõ ràng cậu chủ từ một người lạnh lùng ít nói đã bắt đầu biết cười, gần như trở thành một người bình thường. Hơn nữa, chỉ cần là chuyện của tiểu thư thì cậu ấy đều rất lo lắng và sốt ruột. Mấy biểu hiện này không phải thích tiểu thư thì là gì?”
“Tiểu thư, cô sẽ không cho rằng cậu chủ ăn no đi lo chuyện bao đồng mà đối xử tốt với cô vậy chứ?” Thím Lý cảm thấy, liệu có phải ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ không?
Giữa hai người này ai cũng có tình cảm với đối phương cả.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, bày ra vẻ trầm tư, khi thì nhíu mày, khi thì làm như tỉnh ngộ. Nhưng cô cũng có một số vấn đề không thể nói với thím Lý được, bởi vì rất xấu hổ.
Nhưng thím Lý nói cũng đúng, nếu anh Hàn không thích cô, vậy tại sao lại muốn bảo vệ cô, đối xử với cô tốt như vậy?
Anh là người bận trăm công nghìn việc, nhưng sáng tối đều quay về dùng bữa với cô. Nếu không quan tâm, không thích thì anh cũng đâu có rãnh rỗi như vậy?
Nhưng tại sao lúc anh hôn cô cứ giống như đụng phải độc dược vậy?
Tại sao lúc cô nằm bên cạnh anh, những chuyện có thể làm anh lại không làm?
Nếu thích cô, những chuyện này lẽ ra phải rất hạnh phúc, rất mong mỏi chờ đợi mới đúng chứ?
Aiya, thôi bỏ đi, tâm tư của đại ma vương cô không thể hiểu nổi.
Mà thực tế là tâm tư của cô cũng rất mập mờ.
Đối với người đàn ông này, rốt cuộc là thích hay báo ơn đến bây giờ cô vẫn chưa xác định được.
Chỉ biết là cô không muốn những bi kịch của kiếp trước bị tái diễn, vì vậy cô nhất định phải ở bên cạnh anh, đồng hành cùng anh, không chỉ là anh bảo vệ cô, mà cô cũng phải bảo vệ anh.