Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 471: Đừng rắc cẩu lương nữa được không
Trước khi Kỷ Hi Nguyệt đưa ra những lời lẽ hùng hổ như vậy với ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời, Cố Cửu vẫn luôn lo lắng cô sẽ tự tát vào mặt mình.
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, không lên tiếng. Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Đừng lo lắng, ‘Vượt qua khóa tình’ sẽ hoàn toàn áp đảo được bọn họ. Tôi chỉ là không hiểu tại sao ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời lại đi sợ một công ty mới mở, đã vậy còn tới cửa gây hấn, chuyện này cũng quá sức ngang ngược ngạo mạn rồi.”
“Ở Cảng Thành, ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời này vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn trong ngành giải trí. Bọn họ đều có hợp tác với hai đài truyền hình và chiếm giữ khung giờ phát sóng vàng. Vài trang video trực tuyến lớn cũng có quan hệ khá tốt với bọn họ. Cho nên nhìn em gióng trống khua chiêng như vậy, đương nhiên sẽ rất khó chịu.”
Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói.
“Em cũng rất khó chịu, vì mọi người đều khó chịu nên đương nhiên em làm cho bọn họ khó chịu hơn một chút.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói.
Triệu Húc Hàn và Cố Cửu liếc nhìn nhau, Cố Cửu cười nói: “Tiểu Nguyệt, cô không tốn tiền quảng cáo mà cũng có thể đẩy Húc Nguyệt ra ngoài. Phương thức hoạt động và quảng bá này thực sự rất độc lập và lợi hại.”
“Haha, bội phục tôi chưa? Thế mới nói làm phóng viên đôi khi cũng có cái lợi rất lớn.” Kỷ Hi Nguyệt tự hào cười, “Vốn dĩ tôi không nghĩ tới chuyện sẽ giẫm lên bọn họ. Ai bảo bọn họ tự vác xác tới gây chuyện, vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Thương trường vốn dĩ toàn kẻ địch, cho dù ngoài mặt tỏ ra lịch sự, nhưng chắc gì sau lưng không tranh giành. Vậy thì hà cớ gì tôi phải tức giận vì vẻ mặt của bọn họ. Anh Hàn, anh nói có đúng không?”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Đúng.”
Cố Cửu đầu đầy gạch đen nhìn Triệu Húc Hàn, tên này đúng là đã chiều hư người phụ nữ của mình, đây gọi là mở to mắt nói dối. Một công ty mới thành lập lại đi đắc tội với toàn là công ty lâu đời, chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.
“Nhưng em phải cẩn thận, thương trường như chiến trường, sau lưng chắc chắn sẽ có rất nhiều người dở thủ đoạn.” Triệu Húc Hàn nói thêm một câu.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầy, sau đó ngọt ngào nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Em biết rồi. Em không sợ đâu, chẳng phải vẫn còn anh Hàn là chỗ dựa vững chắc cho em đó sao. Haha”
Ánh mắt của Triệu Húc Hàn lập tức mềm mại, cầm lòng không được vươn tay ra sờ đầu Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh cười như một đứa ngốc.
“Này, đủ rồi đấy. Cơm chưa được ăn mà đã đi rải thức ăn cho chó, có đạo đức tí đi.” Cố Cửu bực bội nói.
“Hứ, Cố thiếu, anh cũng lớn già đầu rồi đấy. Mẹ anh còn đang hối thúc anh kiếm bạn gái kia kìa. Bây giờ mở công ty rồi có rất nhiều cơ hội, anh lo mà căng mắt ra kiếm một cô gái ưng ý đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Cố Cửu lập tức lắc đầu: “Tiểu Nguyệt, lẽ nào cô còn không biết cái giới showbiz này loạn thế nào? Tôi không muốn tìm người trong showbiz đâu. Nói mới nhớ, chẳng phải cô có cô bạn tốt muốn giới thiệu sao?”
“Anh già quá rồi, bạn học của tôi chỉ mới hai mốt, hai hai, không hợp với anh đâu.” Kỷ Hi Nguyệt chọc anh ấy.
Cố Cửu nổi xù: “Tiểu Nguyệt, cô tổn thương tôi quá rồi đấy. Tôi, tôi già chỗ nào. Đây gọi là trưởng thành. Người đàn ông trưởng thành mới là lúc có sức hấp dẫn nhất, lẽ nào cô không nhìn ra?”
Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt xem thường, còn Triệu Húc Hàn thì nheo mắt lại: “Vẫn chưa nhìn ra.”
“Haha.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt ra vẻ nghiêm túc của Triệu Húc Hàn mà nhịn không được cười. Tên này đúng là chọc cho người khác tức chết mà không cần đền mạng.
Long Bân gọi món xong quay lại, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang cười đến hoa rụng cành gãy, Cố Cửu thối mặt, còn cậu chủ mình thì khoan thai tự tại, trong lòng càng thêm cảm phục cậu chủ nhà mình.
Có thể đối mặt với hết thảy mọi việc mà vẫn giữ được bình tĩnh, không để lộ ra vẻ hỉ nộ ái ố mới là người không hề đơn giản.
“Long Bân, hình như anh rất sợ Hàn Thiếu nhỉ. Anh ấy đâu có ăn thịt được anh, đừng gò bó như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt thấy vẻ mặt của Long Bân rất căng thẳng thì có chút buồn cười.
Chương 472: Đang ghen sao?
Kỷ Hi Nguyệt biết Long Bân sùng bái Triệu Húc Hàn, nhưng đâu cần tới như vậy, làm cô nghĩ ngay tới Tiền Giang Thành. Nói mới nhớ, cũng khá lâu rồi chưa gặp tên tiểu tử kia.
Long Bân nhìn vẻ mặt của Triệu Húc Hàn, sau đó mỉm cười nói: “Đâu có. Chỉ là không thân với Hàn thiếu và Cố Thiếu lắm nên không biết nói gì thôi.”
“Sau này sẽ thân thôi.” Triệu Húc hàn liếc mắt nhìn Long Bân.
Long Bân bỗng chốc phát run, lập tức cười nói: “Đúng vậy, tôi còn học hỏi Hàn thiếu và Cố thiếu nhiều.”
Thầm nghĩ chắc là cậu chủ sợ anh ta ở trước mặt Kỷ Hi Nguyệt bị lộ sơ hở, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại. Nhưng uy nghiêm của cậu chủ thật sự quá bức người, làm cho nội tâm của anh ta cảm thấy run rẩy.
“Phải rồi, Long Bân đánh khá lắm đấy, không thua kém gì anh Hàn cả. Hai người mà đánh nhau không biết ai hơn ai nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất hiếu kỳ.
Ngay cả Triệu Húc Hàn cũng công nhận tài võ thuật của Long Bân. Long Bân chắc chắn không phải là kẻ yếu.
“Đương nhiên là Hàn thiếu rồi. Nghe nói chủ nhân của Triệu gia thân thủ rất mạnh mẽ, một đấu mười người. Tôi đâu làm lại được.” Long Bân lập tức nói.
“Khiêm tốn rồi. Kỹ thuật đánh đấm của cậu không phải dạng thường đâu, có cơ hội có thể luận bàn một chút.” Triệu Húc Hàn nói.
Khóe miệng Cố Cửu khẽ run rẩy, Triệu Húc Hàn nói với anh ấy Long Bân là người của Triệu gia, nên hiển nhiên anh ấy cho rằng Long Bân cũng là kiểu vệ sĩ như Tiêu Ân, về phương diện đánh đấm nhất định sẽ không so với Triệu Húc Hàn được.
Long Bân âm thầm kinh hãi, cậu chủ sẽ không nói thật đấy chứ.
“Có cơ hội nhất định sẽ xin Hàn thiếu chỉ bảo.” Long Bân bối rối nói.
“Vậy tôi nhất định phải xem trực tiếp mới được. Bây giờ tôi thích nhất là xem đánh quyền.” Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất thích xem thể loại vận động này. Dù sao cô cũng đang cần mẫn tập luyện, muốn xem nhiều để học được thêm chút kinh nghiệm.
“Em đánh được thím Lý đã rồi nói.” Triệu Húc Hàn liếc cô.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời suy sụp. Hiện tại cô còn kém thím Lý rất xa, biết đến bao giờ mới đủ khả năng được đây. Người của Triệu gia sao ai cũng lợi hại vậy chứ?
“Nếu Long Bân rãnh thì cũng có thể dạy em mà. Kỹ năng chiến đấu và kỹ thuật phòng thân của cậu ấy rất độc đáo, nhanh chóng và chính xác, đáng để em học tập.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức vui mừng: “Thật à?” Sau đó nhìn Long Bân, “Long Bân, có thật không? Anh phải đến dạy cho tôi đấy nhé!”
Trán Long Bân lấm tấm mồ hôi, đành phải nhếch miệng cười cười: “Hàn thiếu quá khen rồi, tôi cũng chỉ là tay ngang thôi. Nhưng nếu Kỷ tiểu thư không chê thì có thể luận bàn thử xem.”
Ở trước mặt cậu chủ, Long Bân nào dám tự khoe khoang.
“Chắc tôi cũng nên học một chút nhỉ?” Cố Cửu dở khóc dở cười.
“Anh có Vô Cốt rồi mà.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức trêu chọc anh.
“Vô Cốt giỏi thật, nhưng quá lạnh lùng. Từ sáng đến tối chẳng nói được mấy câu, quả thực rất nhàm chán.”
“Haha, thế ư? Vậy mới nói Cố Cửu thiếu gia làm gì có sức quyến rũ. Tôi thấy mấy lúc Vô Cốt gặp anh Hàn khá là nhiệt tình mà.” Kỷ Hi Nguyệt liếc Triệu Húc Hàn.
Hai cặp lông mày của Triệu Húc Hàn cau lại, sau đó lạnh lùng nói: “Lúc nào?”
“Ủa anh Hàn, anh không cảm thấy mọi khi Vô Cốt ở với chúng ta nói rất nhiều sao? Chuyện gì cũng muốn phát biểu ý kiến cả. Đây không phải nhiệt tình chứ là cái gì.” Kỷ Hi Nguyệt lè lưỡi.
“Tiểu Nguyệt, cô ghen đấy à?” Cố Cửu nhìn cô làm mặt quỷ rất buồn cười.
Kỷ Hi Nguyệt vươn tay vén mái tóc gợn sóng, khinh thường nói: “Hứ, làm gì có chuyện đó! Tôi cũng đâu có tệ. Anh Hàn, anh nói phải không?”
Triệu Húc Hàn ừm một tiếng. Nghĩ bụng, lẽ nào người phụ nữ này đang ghen thật? Điều này có nghĩa là cô ấy cũng thực sự có chút quan tâm đến anh đúng không?
Triệu Húc Hàn không biết tại sao, trong lòng lại có chút vui mừng.
Chương 473: Điểm tốt của Triệu Húc Hàn
Long Bân cảm thấy rất thần kỳ, cái cách mà cậu chủ đối với Kỷ Hi Nguyệt rất khác biệt, nhưng có thể nhìn ra là cậu chủ thực sự quan tâm Kỷ tiểu thư. Xem ra anh ta càng không được qua loa cẩu thả.
Ăn cơm xong, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt ngồi xe của Tiêu Ân về khu dân cư Phong Nhã, Cố Cửu thì được Long Bân đưa về nhà.
“Long Bân, cậu phải bảo vệ thật tốt Tiểu Nguyệt đấy biết chưa?” Cố Cửu lên xe, nói với Long Bân.
Long Bân lập tức đáp: “Tôi hiểu rồi, Cố Thiếu yên tâm.”
Cố Cửu khẽ gật đầu: “Lá gan của người phụ nữ này rất lớn, nhưng có lúc cũng rất qua loa cẩu thả, đắc tội với người khác không ít, thật sự rất sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện. Chuyện với Triệu Vân Sâm trước đây, may là phát hiện sớm, nếu không cô ấy bị đưa đến Thụy Sĩ rồi thì thật không dám tưởng tượng.”
“Cố thiếu, anh rất lo lắng cho Kỷ tiểu thư sao?” Long Bân cảm giác Cố Cửu hình như cũng rất để ý Kỷ Hi Nguyệt.
Cố Cửu giật mình, sau đó cười nói: “Đương nhiên lo lắng chứ. Cô ấy là người phụ nữ đặc biệt nhất mà tôi từng quen biết, hơn nữa còn là người phụ nữ của Hàn thiếu, lại vừa là bạn tôi và là cộng sự làm ăn, tất nhiên phải lo lắng rồi.”
Long Bân thấy nụ cười của anh ấy có chút miễn cưỡng. Nhớ đến buổi ăn cơm vừa rồi, ánh mắt Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt đầy sự yêu thích và tán thưởng, chẳng lẽ Cố Cửu cũng thích Kỷ tiểu thư chăng?
Nhưng anh ta cũng không dám hỏi nhiều. Những chuyện như thế này biết càng nhiều chết càng sớm. Anh ta chỉ đang nghĩ, dù là ai cũng đừng bao giờ đoạt lấy thứ gì của cậu chủ, vì như vậy sẽ chết rất thảm.
Cố Cửu thiếu gia đây e là phải tự cầu nhiều phúc đi.
Trên xe của Tiêu Ân, Kỷ Hi Nguyệt dựa đầu vào vai Triệu Húc Hàn nhắm mắt nghĩ ngơi.
Còn Triệu Húc Hàn thì đang đọc tin tức trên di động của anh, nhưng tâm tình lại đặt trên người Kỷ Hi Nguyệt. Anh rất thích cảm giác như lúc này, cảm giác cô là người phụ nữ của anh, hơn nữa còn muốn cảm giác này kéo dài một chút.
Bầu không khí rất ấm áp, hài hòa và dễ chịu. Xem ra sau này anh phải năng nổ đưa người phụ nữ này ra ngoài ăn cơm mới được.
“Anh Hàn, gần đây có tin tức gì lớn không? Tháng này em vẫn chưa có thành tích gì cả.” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng.
Triệu Húc Hàn nhướng mày: “Mấy bản tin giải trí Húc Nguyệt đó không phải của em sao?”
“Oh, em cho Cố Du Du rồi. Chung quy nếu sau này lộ ra chuyện Vương Nguyệt là Kỷ Hi Nguyệt, em cũng không bị mọi người mắng là tâm cơ biểu, tự quảng cáo cho bản thân.” Kỷ Hi Nguyệt cười.
Triệu Húc Hàn ừm một tiếng: “Em làm một lúc hai công việc sẽ khá vất vả, hay là bỏ công việc phóng viên đi.”
“Vậy sao được!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngồi thẳng dậy, vội vàng nói: “Anh Hàn,so với chuyện mở công ty thì em thích làm phóng viên hơn. Không có tin tức cũng chẳng sao, em sẽ tìm được. Bây giờ mới thượng tuần tháng Sáu, vẫn còn hai mươi ngày nữa cơ mà, không cần sợ. Để Cố Cửu lo cho công ty đi, ngày mai em sẽ ra ngoài chạy tin.”
“Nếu thật sự không có tin tức, có thể tự làm ra.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Làm thế nào? Không phải tin tức giải trí nhé.”
Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút: “Có thể viết về chuyện thu mua của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị chẳng hạn, như vậy có được tính là tin tức lớn không?”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Tính tính tính. Nhưng không phải là không được phép đưa tin về tập đoàn Đế Vương Triệu Thị sao?”
“Em có thể.” Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn cô với ánh mắt nuông chiều, “Đương nhiên phải có giới hạn, không được viết lố.”
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng: “Thật à? Tốt quá! Vậy, vậy tập đoàn Đế Vương Triệu Thị thu mua cái gì! Có thể trở thành tiêu đề trên bản tin kinh tế tài chính và xã hội không?”
Triệu Húc Hàn khẽ trầm ngâm: “Thu mua đài truyền hình Hương Thành và Cảng Long được không?”
Kỷ Hi Nguyệt há miệng kinh ngạc: “Anh Hàn, anh mua thật đấy à? Tuy em đã sớm đoán ra là Triệu thị, nhưng không dám xác định! Chuyện này có thể đăng báo thật sao?”
Chương 474: Vụ án cưỡng giết liên hoàn (I)
Triệu Húc Hàn vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Đương nhiên có thể. Bằng không, làm sao để ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời kia biết người chống lưng cho em mạnh cỡ nào?”
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Anh Hàn, anh, anh muốn nói cho mọi người biết hậu thuẫn của Húc Nguyệt là tập đoàn Đế Vương Triệu Thị?”
“Cần gì nói. Đợi tới lúc hai đài truyền hình ủng hộ Húc Nguyệt thì bọn họ sẽ tự khắc biết Húc Nguyệt và tập đoàn Đế Vương Triệu thị có mối quan hệ không đơn giản. Nếu dám ức hiếp em, anh sẽ làm cho bọn họ phải đóng cửa.” Con ngươi của Triệu Húc Hàn lóe lên một tia thù địch.
Kỷ Hi Nguyệt rất cảm động. Người đàn ông này chắc chắn là đã đọc bài báo hôm nay, biết cô bị ba công ty điện ảnh và truyền hình kia bắt nạt nên muốn giúp cô trút giận.
Anh thật sự rất tốt với cô.
Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất cảm động, đưa tay ôm lấy cánh tay của Triệu Húc Hàn, lần nữa dựa đầu vào vai anh: “Anh Hàn, anh đối với em thật sự rất tốt.”
Triệu Húc Hàn trong lòng thoáng xúc động, khóe miệng khẽ cong lên. Tiêu Ân ở phía trước cũng bất giác khẽ cười, nhưng sau đó vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Cậu chủ càng để tâm tới Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt sẽ càng nguy hiểm.
Mấy ngày tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân ra ngoài chạy tin, nhưng chẳng thu được tin tức gì. Cô không muốn đưa tin về chuyện của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, nhưng nhìn thời gian cứ từ từ trôi qua, mà cô lại không nhớ ra được khoảng thời gian này ở kiếp trước có tin tức gì. Cho nên đành phải viết về chuyện Triệu thị thu mua hai đài truyền hình, chuẩn bị gửi cho Triệu Húc Hàn xem trước, nếu được phép đăng thì cô mới đăng.
Chẳng là bị bất đắc dĩ, chứ cô cũng không hề muốn đăng. Cô có nỗi băn khoăn của riêng mình, không muốn vì cô mà Triệu Húc Hàn làm trái với quy định của Triệu gia, để người khác biết được, lại nói Triệu Húc Hàn nâng đỡ cô quá nhiều.
Chuyện này có thể sẽ khiến cho người của Triệu gia không hài lòng về cô, nắm thóp để nói chuyện.
“Vương Nguyệt, mau xem tin tức đi!” Cố Du Du ngồi đối diện bất thình lình kinh hô với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên load trang web, nhìn thấy trên trang web chính thức của Hương Thành vừa công bố một tin tức lớn.
“Trên phố Ngô Đồng vừa xảy ra một vụ án giết người, hung thủ đang lẩn trốn. Mong công dân thành phố tích cực cung cấp manh mối!”
Một tiêu đề tanh nồng mùi máu, vừa đăng tải chưa được mấy phút, lượt truy cập đã tăng lên chóng mặt.
Ngay sau đó, bộ đàm trong văn phòng truyền đến giọng nói của ông sếp Lộc Hùng: “Theo dõi vụ án giết người ở phố Ngô Đồng, Vương Nguyệt và Long Bân đi nhanh.”
Vương Nguyệt và Long Bân lật đật mang ba lô chạy tin lên lưng, vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi.
Bởi vì cô thật sự không hề nhớ đến vụ án oan nghiệt này. Chỉ khi nhìn thấy tin tức cô mới nhớ ra là vụ án này ở kiếp trước đã làm chấn động cả Cảng Thành, và bộ phận tin tức của Hương Thành là người đưa tin.
Bởi vì nơi xảy ra chuyện là tầng dưới của một đồng nghiệp ở bộ phận tin tức Hương Thành, và nữ đồng nghiệp này sau đó đã trở thành nạn nhân thứ ba.
Đây là một vụ hiếp dâm và giết người hàng loạt, hung thủ bị tóm gọn sau khi cưỡng hiếp và giết chết bảy người, diễn ra trong ba tháng, khiến cả thành phố phải hoảng sợ. Phụ nữ không dám ra ngoài một mình, phụ nữ độc thân ở một mình cũng rất hoang mang kinh sợ.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt lúc này không tài nào nhớ được tên của kẻ sát nhân, chỉ nhớ là tên sát nhân đó thuận tay trái và làm nhân viên bảo vệ, nguyên do gây án là vì bị bạn gái phản bội dẫn đến tâm lý của anh ta bị méo mó.
Kỷ Hi Nguyệt của lúc đó vừa mới được Triệu Húc Hàn thả ra khỏi căn phòng nhỏ, nhưng lại điên cuồng tiếp tục theo đuổi Triệu Vân Sâm, hằng đêm uống đến say nghiêng ngả, thành thử ra không nhớ được tên của hung thủ, chỉ biết là có một lần Triệu Húc Hàn tức giận mắng cô, cứ nửa đêm say xỉn như thế, cẩn thận sẽ bị hung thủ cưỡng hiếp rồi giết hại.
Cho nên lúc này vừa được nhắc tới, cô rất tức giận bản thân, một vụ ăn lớn như vậy mà lại không nhớ được, càng tệ hơn là cô thật sự không có ấn tượng gì nhiều về vụ án này.
Chương 475: Vụ án cưỡng giết liên hoàn (II)
Chiếc xe thể thao màu đỏ lập tức lao ra khỏi hầm để xe của đài truyền hình Cảng Long.
Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt im lặng, gương mặt xấu xí đầy vẻ u ám, có chút khó hiểu nói: “Vương Nguyệt, cô làm sao vậy?”
Long Bân rất có đạo đức nghề nghiệp, ở bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt thì xưng là Kỷ tiểu thư, ở bên cạnh Vương Nguyệt thì xưng là Vương Nguyệt, tránh trường hợp để người khác nhận ra sơ hở danh tính của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt siết chặt điện thoại: “Vụ án này quá ác liệt, hung thủ mất hết lí trí. Tôi đang lo sẽ có vụ án tiếp theo xảy ra.”
“Đó cũng không phải là chuyện cô có thể dự tính được. Bây giờ chúng ta qua đó chỉ đưa tin có liên quan, chứ lần này Hương Thành đã giành trước cơ hội rồi. Tin tức này đã trở thành tin giật gân, cô có khó chịu không ?”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Long Bân, tôi đâu phải thần tiên, làm gì có chuyện tin tức lớn nào tôi cũng đến đưa tin được? Nhưng phía sau tin tức này chắc chắn sẽ có một tin tức lớn, chỉ cần chúng ta không bỏ lỡ là được.”
Kỷ Hi Nguyệt không nhớ được người bị hại thứ hai là ai, nhưng cô biết chuyện này sẽ sớm xảy ra, cho nên trong lòng cô thực sự rất sợ hãi, song cô lực bất tòng tâm, chỉ còn cách vắt óc suy nghĩ xem tên sát nhân rốt cuộc là ai, và những manh mối khác trong trí nhớ.
Trùng hợp là phố Ngô Đồng cùng một khu vực với vụ án phân xác lần trước, cho nên khi Kỷ Hi Nguyệt vừa đến nơi là đã nhìn thấy người phụ trách vụ án vẫn là đội trưởng Trương Cường, còn nhìn thấy đồng nghiệp Tôn Hào của anh ta.
Bọn họ đang hỏi thăm những người dân đến xem náo nhiệt, và các phóng viên truyền thông đang phục kích ở hiện trường.
“Đội trưởng Trương!” Vương Nguyệt gọi Trương Cường, bởi vì cô bị dây cảnh giới chặn lại.
Trương Cường xoay đầu, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang vẫy tay với anh ta. Dáng vẻ xấu xí của Kỷ Hi Nguyệt làm anh ta nhớ ngay đến cô phóng viên thực tập của Cảng Long.
Vụ án phân xác trước đây may nhờ có cô mà trong vòng ba ngày đã kết án.
Hơn nữa đồn trưởng Lý còn phải ra mặt, mà cô phóng viên thực tập này còn có mối quan hệ với tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, nên anh ta nào dám thờ ơ.
“Phóng viên Vương Nguyệt!” Đội trưởng Trương vui mừng, lập tức chạy qua.
“Chào đội trưởng Trương. Trong này thế nào rồi? Tôi có thể vào trong xem thử không?” Kỷ H Nguyệt vội vàng nói.
Trương Cường đáp: “Đương nhiên có thể.”
Nhưng câu nói này của anh ta đã khiến cho các phương tiện truyền thông khác bất mãn: “Tại sao cô ta có thể còn chúng tôi thì không?”
Vài phóng viên của Hương Thành tuy là người đến đây đầu tiên, nhưng bởi vì hiện trường bị phong tỏa nên vẫn chưa chụp được gì, thành thử rất không phục.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu qua, nhìn thấy bên Hương Thành có ba phóng viên, trong đó có hai người phóng biên nam, một phóng viên nữ. Nữ phóng viên đó có vẻ ngoài khá xinh đẹp than h tú.
“Cô là phóng viên của Hương Thành đã đưa bản tin này?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn bảng tên của cô ấy. Cô gái này tên là Lý Lộ Lộ, “Cô sống ở tầng trên sao?”
Lý Lộ Lộ sửng sốt, sau đó nói: “Sao cô biết tôi sống ở tầng trên?”
Kỷ Hi Nguyệt thầm thở dài, xem ra cô gái này chính là mục tiêu thứ ba mà hung thủ sẽ cưỡng hiếp và giết hại.
“Tôi nghe đồng nghiệp nói. Cô rất dũng cảm, nhưng hung thủ rất hiểm ác, cô phải cẩn thận đấy, tuyệt đối đừng ra ngoài một mình.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ấy cười cười.
Tuy cô không có thiện cảm với Lưu Phi ở Hương Thành, nhưng không có nghĩa là cô biết đối phương đang gặp nguy hiểm mà thờ ơ đứng nhìn.
“Cô? Cô là Vương Nguyệt! Phóng viên Cảng Long đưa tin về vụ án phân xác?” Lý Lộ Lộ sực nhớ.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Trương Cường liền nói: “Vụ án phân xác lần trước may nhờ có phóng viên Vương Nguyệt, cho nên lần này tôi đặc cách cho cô ấy vào trong xem hiện trường!”
Nói rồi nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Vương Nguyệt, hy vọng cô có thể cho tôi một số gợi ý.”
“Đâu có đâu có, đội trưởng Trương khách khí rồi.” Kỷ Hi Nguyệt đi theo Trương Cường vào khu dân cư.
Chương 476: Vụ án cưỡng giết liên hoàn (III)
Long Bân muốn đi theo nhưng bị chặn lại, Kỷ Hi Nguyệt kêu anh ta ở ngoài đợi.
Mấy đồng nghiệp truyền thông khác mặc dù rất bực bội, nhưng Vương Nguyệt xác thực là người đã phá vụ án xác chết lần trước, cho nên có kiểu phúc lợi này bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
Lý Lộ Lộ nhìn theo bước chân của Vương Nguyệt, hiếu kỳ hỏi: “Sao cô ta lại biết tôi ở tầng trên nhỉ? Tôi đâu có kể với đồng nghiệp nào đâu.”
Lôi Minh, đồng nghiệp nam đang đứng bên cạnh xoay đầu nhìn Lý Lộ Lộ: “Không thể nào, thế sao cô ta biết được?”
“Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Nhiều nhất là khi tin tức được đưa ra, tôi mới nói là mình sống ở tầng trên. Sao cô ta vừa đến là đã biết? Quá bất thường.” Lý Lộ Lộ không hiểu được.
Lôi Minh đáp: “Lúc trước không phải Vương Nguyệt bắt được hung thủ chỉ dựa vào lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của anh ta sao? Sau khi sự việc xảy ra nghe bảo là suy đoán nhờ vào linh cảm. Thật không ngờ là cô ta lại đoán trúng. Chẳng lẽ lần này cô ta cũng dựa vào linh cảm?”
“Anh đừng dọa tôi chứ. Làm gì có kiểu linh cảm lợi hại như vậy. Có lẽ cô ta biết thật, chỉ là tôi không hiểu vì sao cô ta biết thôi.” Lý Lộ Lộ khó chịu nói.
Lôi Minh đáp: “Vừa nãy cô ta có nhắc nhở cô, kêu cô đừng ra ngoài một mình, phải chăng đang báo trước điều gì?”
“Lôi Minh! Đừng làm tôi sợ!” Lý Lộ Lộ sợ đến sởn tóc gáy.
Lôi Minh bật cười: “Cô tin thật đấy à?”
“Anh điên à? Đừng đùa kiểu đó. Bây giờ tôi đang sợ muốn chết đây này. Người phụ nữ ở dưới lầu trước khi chết còn chào hỏi tôi. Mới qua được mấy ngày đã chết. Chỗ này tôi không dám ở nữa, lát về phải kiếm phòng dọn đi thôi.” Lý Lộ Lộ rất bất an.
“Cô đừng lo lắng, người cũng đã chết rồi. Ở đây thực ra rất an toàn, cô cảm thấy hung thủ còn quay lại đây lần nữa sao? Khả năng này không lớn.” Lôi Minh nói với cô ta.
“Nhưng nghĩ vẫn thấy sợ, tôi không dám đâu. Lôi Minh, lát về giúp tôi tìm phòng nhé.” Lý Lôi Lôi vội nói.
Lôi Minh thấy cô ta thật sự sợ hãi: “Được được được, cô đừng nghĩ bậy bạ nữa. Cũng may là không cho cô xem hiện trường, chứ không tôi nghĩ cô đứng không nổi luôn quá. Cô làm phóng viên cũng được hơn một năm rồi, sao lá gan vẫn nhỏ vậy?”
“Đây là lần đầu tiên tôi đưa tin về kiểu án mạng độc ác thế này. Sợ thật chứ đùa.” Lý Lộ Lộ sắc mặt đã tái nhợt.
Người đồng nghiệp còn lại cuối cùng cùng xoay đầu nói: “Được rồi. Các cô đừng tào lao nữa, làm việc đi. Còn phải đưa các tin tức liên quan đấy!”
Hai người lúc này mới im lặng. Long Bân đang đứng cách họ không xa, vì thế cuộc đối thoại giữa hai người anh ta đều nghe rất rõ.
Kỷ Hi Nguyệt theo Trương Cường vào hiện trường. Hiện trường ở tầng hai, bên trong có rất nhiều nhân viên cảnh sát đang xem xét. Thi thể vừa phát hiện không lâu, nên bác sĩ pháp y cũng vừa mới đến.
Kỷ Hi Nguyệt vừa bước vào là đã nhìn thấy cái xác nằm ngay trên sàn phòng khách. Cô giật thót, thực sự bị chấn động. Tình trạng tử vong và hình dáng của người phụ nữ đó rất thảm hại, trước khi chết đã trải qua ngược đãi.
“Cô không sao chứ?” Trương Cường thấy Kỷ Hi Nguyệt tái mặt thì vội vàng hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không, không sao.”
Mẹ cô là pháp y. Trước đây cô từng lén xem tài liệu của mẹ, cũng từng nhìn thấy một số ảnh chụp người chết, lúc ấy cô còn sợ đến nằm mơ thấy ác mộng, nhưng mẹ cô nói với cô rằng, người chết cũng rất đáng thương.
Cho nên mẹ cô muốn trả lại công bằng cho họ, tìm ra nguyên nhân tử vong, để người chết được an nghĩ.
Mẹ cô nói, thực ra người chết không đáng sợ, đáng sợ là người sống.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt tự khích lệ bản thân, hơn nữa cô cũng đã chết một lần. Lần trước nhìn thấy xác chết phân hủy cô còn chịu được, lần này dù sao cũng còn toàn thây.
Nhưng cảm giác buồn nôn vẫn còn. Cô không đến nhìn thi thể nữa, chỉ xem cảnh sát khám nghiệm hiện trường và chụp một số bức ảnh.
“Đội trưởng Trương, hung thủ từ tầng dưới leo lên trên theo đường ống nước. Đây là nhà người dân trong khu thành cũ, không quá cao, rất dễ leo trèo. Hơn nữa lưới chống trộm cũng đã cũ nát, hung thủ có thể vào rất dễ dàng.” Một viên cảnh sát sau khi khám nghiệm hiện trường báo cáo với đội trưởng.
Chương 477: Vụ án cưỡng giết liên hoàn (IV)
“Điều tra kỹ các camera xung quanh xem có xuất hiện kẻ nào khả khi không.” Trương Cường nói, “Pháp y Lãnh, đã có thời gian tử vong của người chết chưa?”
“Theo hồ máu* và độ cứng của tử thi thì có lẽ nằm trong khoảng từ một đến ba giờ rạng sáng ngày hôm qua, nhưng thời gian chính xác còn phải đợi quay về giải phẫu mới có thể xác định. Tuy nhiên, có thể khẳng định một điều là hung thủ giết trước hiếp sau, cực kỳ biến thái.” Pháp y Lãnh đáp.
(Hồ máu tử thi (tiếng Latinh là livor mortis, tên tiếng Anh là postmertem lividity, hypostasis hoặc suggillation) là một dấu hiệu của sự chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngừng đạp và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực. Hồ máu tử thi bắt đầu sau 20 phút đến ba giờ đồng hồ tính từ thời điểm chết và đông lại trong mao mạch trong bốn đến năm giờ đồng hồ, sắc tím trên da đạt mức cực đại trong khoảng sáu đến 12 giờ đồng hồ. (Tham khảo thêm trên Wikipedia).)
Kỷ Hi Nguyệt nghe mà toàn thân phát lạnh. Nhất định phải tìm được tên hung thủ này, nếu không phía sau vẫn còn thêm sáu người phụ nữ bị hại nữa.
“Hơn nữa, trước khi giết hại, hung thủ còn tra tấn người chết. Nhìn vết thương toàn thân thì có thể thấy thủ đoạn rất tàn nhẫn. Có lẽ trước đây hung thủ đã bị tổn thương về mặt tình cảm, vô cùng căm hận phụ nữ.” Kết luận của pháp y, “Phải rồi, hung thủ là người thuận tay trái, xem vết bầm thì rõ ràng là bên trái mạnh hơn bên phải.”
“Thuận tay trái!” Mắt Trương Cường lập tức sáng lên, “Điều tra những người đàn ông có quan hệ với nạn nhân trước, xem thử có ai thuận tay trái không.”
Chốc lát sau, công việc khám nghiệm hiện trường kết thúc. Kỷ Hi Nguyệt và Trương Cường xuốngdưới.
“Vương Nguyệt, có ý kiến hay đề xuất gì không?” Trương Cường đứng trong dây cảnh giới với Kỷ Hi Nguyệt, nhẹ giọng hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Tôi có cảm giác hung thủ rất biến thái, khả năng cao là sẽ tiếp tục gây án, tốt nhất là phải nhanh chóng nghĩ cách để tóm được tên hung thủ này mới được.”
Trương Cường thoáng sửng sốt: “Cô cảm thấy hung thủ vẫn còn gây án?”
“Phải. Tên hung thủ rất căm hận phụ nữ, cho nên giết một người thì chưa thể nào hả dạ được. Nếu không tóm được sớm, khả năng sẽ có rất nhiều nạn nhân nữa. Đúng rồi, tôi cảm thấy cô phóng viên nữ của đài truyền hình Hương Thành có thể sẽ gặp nguy hiểm, tốt nhất là nên phái người bảo vệ cô ấy một chút.”
Kỷ Hi Nguyệt biết vụ án thứ hai sẽ sớm xảy ra, nhưng cô không biết ở đây và là ai, nhưng nạn nhân thứ ba chắc chắn là Lý Lộ Lộ. Cho nên, trường hợp không bắt được hung thủ thì chắc hẳn sẽ có điểm đột phá trên người Lý Lộ Lộ.
Trương Cường nhìn ánh mắt sắc bén sau cặp kính gọng gỗ của Vương Nguyệt: “Là linh cảm sao?”
Kỷ Hi Nguyệt biết lúc này mà nói linh cảm thì rất hoang đường, nhưng để tóm được hung thủ, cô chỉ còn cách gật đầu.
“Đội trưởng Trương. Tôi không dám chắc điều gì cả, nhưng vụ án cưỡng giết thứ hai chắc chắn sẽ sớm xảy ra. Dựa theo vụ án phân xác trước đây, phóng viên đưa tin sẽ rất nhiều nguy hiểm, vì vậy tôi mới lo lắng cho Lý Lộ Lộ.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói như vậy.
“Sớm xảy ra vụ thứ hai?’ Trương Cường cảm thấy bất ổn, “Vương Nguyệt, cô có thể phác họa hồ sơ của hung thủ không?”
Lập hồ sơ là đề cập đến việc dựa trên hành vi của tội phạm để suy ra trạng thái tinh thần của anh ta, từ đó phân tích tính cách, môi trường sống, nghề nghiệp và quá trình trưởng thành của anh ta, ngoài ra còn có thể hình dung các đặc điểm bên ngoài của tội phạm.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt trong giây lát, sau đó cân nhắc một chút rồi nói: “Tên tội phậm này chắc hẳn rất cao ráo, trông có vẻ thật thà đầy trách nhiệm. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta sẽ làm nghề bảo vệ hay là vệ sĩ gì đấy, tuổi tác khoảng tầm ba mươi.”
Trương Cường kinh ngạc: “Vương Nguyệt, cô lợi hại thật đấy. Có thể phác họa cả hồ sơ nữa.”
“Tôi không biết có đúng không. Chắc là các anh có chuyên gia tội phạm chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Trương Cường đáp: “Đương nhiên có. Lát quay về tôi sẽ hỏi thử. Nhưng bất kể thế nào cũng cảm ơn cô đã cung cấp manh mối. Phải rồi, nếu cô muốn đưa tin, cố gắng đừng gây hoảng loạn. Còn nữa, lần này không được khẳng định hung thủ trước đấy.”
“Tôi không có mục tiêu để nghi ngờ, làm sao khẳng định được.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, “Được rồi. Vậy tôi đi đây, đội trưởng Trương phải cố gắng tóm được hung thủ sớm đấy nhé!”
Tuy Kỷ Hi Nguyệt khích lệ thế, nhưng cô biết tên hung thủ này rất xảo quyệt, hơn nữa còn rất có lực phản trinh sát, cho nên nếu không có thêm các manh mối khác, e là không có khả năng kết án nhanh như vậy.
Kiếp trước phải tầm ba tháng sau mới bắt được hung thủ, tới lúc đó bảy người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đã chết.
Chương 478: Vụ án cưỡng giết liên hoàn (V)
Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến kiếp trước, cô nhất định sẽ không để cho sự việc đáng sợ này xảy ra.
Cho nên hy vọng lớn nhất là chỉ chờ đột phá trên người Lý Lộ Lộ, bởi vì cô không hề biết người chết thứ hai là ai. Lý Lộ Lộ là người bị hại thứ ba.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi lên chiếc xe thể thao của Long Bân, trong đầu vẫn đang nghĩ về ký ức của kiếp trước. Cô chắc chắn là mình đã bỏ sót điều gì đó và không nhớ ra được. Vụ án cưỡng giết liên hoàn này kinh khủng như vậy, lý nào cô chỉ nhớ được nhiêu đó.
“Vương Nguyệt, cần tôi làm gì không?” Long Bân hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn: “Đương nhiên cần. Tôi đã chụp được một số bức ảnh, lát nữa về chỉnh lý lại chút. Hương Thành chắc chắn không có mấy bức ảnh như vậy, cho nên lượt truy cập sẽ không thấp đâu.”
“Được. Hình như cô nhìn thấy thi thể nên khó chịu à?” Long Bân thấy cô có chút hoảng hốt, sắc mặt cũng bất ổn, không khỏi có phần lo lắng hỏi.
Nếu Kỷ Hi Nguyệt có bất cứ chuyện gì không thoải mái, anh ta đều phải báo cáo lại với cậu chủ.
“Không sao, chỉ là cảm thấy sinh mệnh quá mỏng manh. Một người phụ nữ trẻ tuổi như vậy lại bị giết hại tàn nhẫn, tên hung thủ này thực sự quá điên cuồng.” Kỷ Hi Nguyệt thở dài.
“Cho nên cô càng phải tăng cường tập luyện. Phụ nữ quả thực sức tương đối yếu.” Long Bân vội nói.
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh ta, cười nói: “Nhưng tôi đã đánh được hung thủ đấy. Nếu là một người đàn ông bình thường, tôi vẫn có thể đối phó được.”
Long Bân nghiêm túc nói: “Đừng mang kiểu suy nghĩ như vậy. Làm người đôi lúc cũng không nên tự tin quá. Huống hồ còn rất nhiêu chuyện bất ngờ xảy ra. Cho dù là người lợi hại nhất cũng có lúc khó tránh khỏi lật thuyền trong mương, phải thường xuyên duy trì cảnh giác mới được.”
“Haha, Long Bân, hình như anh từng trải qua cái gì rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Long Bân thoáng sững sốt, sau đó cười khổ: “Tôi chỉ cảm thấy không phải ai cũng giống ai, có người vốn đã có sở trường, cho nên bất cứ lúc nào cũng không thể khinh địch.”
Kỷ Hi Nguyệt thấy vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc: “Được rồi, tôi nhận chỉ dạy. Mà nói, độ biến thái của tên hung thủ này quả thực khiến người ta phải sởn cả tóc gáy.”
“Phải rồi, sao cô biết Lý Lộ Lộ sống ở tầng trên nơi xảy ra vụ án?” Long Bân nghe được cuộc trò chuyện của Lý Lộ Lộ và Lôi Minh thì cũng rất tò mò.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày: “Trước đây có nghe người khác nói qua. Bộ phận tin tức của dai đài có rất nhiều người quen biết nhau mà.”
Thực ra Kỷ Hi Nguyệt không hề quen biết mấy người kia, bởi vì cô bận chạy tin tức. Chưa bao giờ đi theo bọn họ để cướp tin tức, cho nên không mấy thân thiết.
Ngoại trừ Lưu Phi và Ma Huy có ấn tượng sâu sắc ra.
Long Bân cũng không hỏi gạn nữa, bởi vì anh ta biết không phải. Lý Lộ Lộ đã nói là trong công ty không có ai biết cô ta sống ở đây, cho nên Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn là biết được từ một nguồn tin khác.
“Cô cảm thấy Lý Lộ Lộ sẽ gặp nguy hiểm sao?” Long Bân lại sao.
“Tôi không biết, nhưng dựa theo vụ án phân xác của tôi lần trước thì tên hung thủ đó rất căm hận tôi, cho nên đã xuống tay với tôi. Lần này cũng không loại trừ khả năng này, hy vọng Lý Lộ Lộ sẽ tự mình cẩn thận.” Thực ra trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất lo lắng.
Hai người về lại văn phòng, Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ viết tiêu đề và nội dung, Long Bân chọn lựa hình ảnh, chốc lát sau tin tức liên quan về vụ án cưỡng hiếp đã được đăng tải, kêu gọi người dân, đặc biệt là phụ nữ độc thân tuyệt đối đừng ra ngoài một mình ban đêm.
Quả nhiên theo đúng dự đoán của Kỷ Hi Nguyệt, lượt truy cập đã tăng vọt đáng kể. Chung quy thì trước đây Hương Thành chỉ đăng tải một tiêu đề lớn, bởi vì tranh đua tốc độ nên cũng không mô tả chi tiết hay có hình ảnh. Lần này Kỷ Hi Nguyệt đã bổ sung nội dung chi tiết trong thời gian nhanh nhất.
Vì vậy, người dân đã đọc bản tin trước càng mong muốn được xem tiếp những tin tức có liên quan. Suy cho cùng thì đây cũng là chuyện kinh khủng đang xảy ra xung quanh họ.
Chương 479: Manh mối quan trọng (I)
Lộc Hùng biết Vương Nguyệt sẽ có cách. Tin tức này anh ta cũng đặc biệt giao cho Vương Nguyệt. Nhìn lượt truy cập và bình luận liên tục tăng, anh ta cũng cảm thấy vui mừng.
Nhưng nghĩ đến kiểu tin tức ác tính và độ biến thái của hung thủ, anh ta cũng chỉ biết thở dài.
Hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt tập luyện xong, thím Lý cầm một hộp cơm tới, nói: “Tiểu thư, cậu chủ nói bữa trưa cô ăn uống không đàng hoàng, nên kêu tôi hầm canh để cô mang theo uống.”
Kỷ Hi Nguyệt cười: “Anh Hàn còn có thời gian lo chuyện này sao. Thực ra buổi trưa cháu ăn đại gì đó cũng không sao mà.”
“Cậu chủ sợ cô không đủ dinh dưỡng đấy mà. Dạo này tập luyện tăng cường, cô bị tiêu hao nhiều thể lực, nhất định phải bổ sung thêm dinh dưỡng.” Thím Lý nói, “Cho nên là tiểu thư, cậu chủ thích cô thật đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt cười rạng rỡ: “Cháu biết rồi, cảm ơn thím Lý.”
Vừa đến văn phòng Lộc Hùng đã gọi cô lại. Sau khi vào văn phòng của anh ta, Lộc Hùng nói: “Vương Nguyệt, đội trưởng Trương kêu cô gọi điện thoại cho cậu ta. Đây là số di động của cậu ta.”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, sau đó gật đầu: “Sếp, đội trưởng Trương có nói gì nữa không?”
Lộc Hùng lắc đầu: “Cậu ta không nói gì với tôi cả. Tới đây chỉ để tìm cô. Tiểu Nguyệt, cô có đưa tin gì sai nữa không đấy?’
“Làm gì có. Sếp, anh cũng đọc qua rồi mà? Lần này tôi không dám suy đoán lung tung đâu.” Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy vạch đen.
Lộc Hùng lúng túng cười cười, sau đó nói: “Được rồi được rồi, mau gọi điện thoại cho đội trưởng Trương đi.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, ra ngoài gọi điện thoại. Bên phía đội trưởng Trương lập tức vui mừng nói: “Vương Nguyệt, đúng như những gì cô nói. Chuyên gia tội phạm của chúng tôi bên đây cũng nhận định hung thủ có lẽ là bảo vệ hoặc là vệ sĩ. Mau nói xem cô còn đoán ra đặc trưng gì của hung thủ nữa không?”
Kỷ Hi Nguyệt sầu não, thì ra là chuyện này, đội trưởng Trương này đúng là biết chọc cười.
“Đội trưởng Trương, tôi chỉ đoán được vậy thôi, tôi cũng đâu phải chuyên gia tội phạm chuyên nghiệp. Nhưng chuyên gia tội phạm nói thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt cũng muốn biết một chút.
Đội trưởng Trương đáp: “Chuyên gia tội phạm nói, hung thủ cao khoảng mét bảy, mét tám trở lên, thân hình cao to vạm vỡ, tính cách cô độc, thu mình và không thích giao du với người khác. Ngày thường có lẽ hay bị bắt nạt, sau đó làm bảo vệ hoặc đại loại ngành nghề này có thể là thường xuyên bị cấp trên la mắng, ngoài ra còn thêm khả năng là bị bạn gái phản bội, dẫn đến căm hận phụ nữ.”
“Nói như vậy, cấp trên của tên hung thủ này có lẽ cũng là nữ?” Kỷ Hi Nguyệt suy đoán, cô quả thực không có ấn tượng gì về kiếp trước cả.
“Rất có khả năng. Chuyên gia tội phạm cũng đồng ý với cô, có lẽ hung thủ đã chịu áp lực quá lâu, sau khi gây án lần đầu tiên để phát tiết, hắn sẽ cảm thấy được giải thoát và sảng khoái, cho nên vì để theo đuổi nỗi vui sướng này, vụ án thứ hai chắc chắn sẽ sớm xảy ra. Haiz, đáng tiếc là chúng tôi đã điều tra loại trừ những người quen biết với nạn nhân, nhưng không có ai phù hợp với điều kiện. Chỉ có một khả năng. Đó là tên hung thủ này không hề quen biết người chết. Chỉ ngẫu nhiên chọn lựa đối tượng, và điều này sẽ làm cho vụ án thêm khó khăn.” Đội trưởng Trương thở dài.
Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Đội trưởng Trương, nhất định phải cố gắng hết sức bắt được người, nếu không sẽ chết rất nhiều người đấy.”
Đội trưởng Trương lập tức đáp: “Chúng tôi vẫn đang nổ lực. Vương Nguyệt, cô có suy nghĩ gì không? Cho dù là suy đoán cũng được. Bây giờ chúng tôi vẫn chưa có manh mối gì, nhưng tên hung kia lại có thủ đoạn phản trinh sát quá mạnh, không lưu lại bất cứ vết tích gì.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng thở dài: “Vậy tôi nghĩ được sẽ gọi điện thoại cho anh. Để tôi nghiên cứu thêm chút đã.”
“Được, cảm ơn cô, Vương Nguyệt.” Đội trưởng Trương cúp máy.
Kỷ Hi Nguyệt quay lại phòng làm việc thì gặp Liễu Đông: “Thơm thế! Chị Nguyệt, chị đang cầm gì vậy?”
Chương 480: Manh mối quan trọng (II)
Kỷ Hi Nguyệt nhìn lại, là canh thím Lý kêu cô mang đi, cô cười nói: “Canh ấy mà.”
“Canh gì mà thơm vậy? Ngửi là muốn đói rồi.” Liễu Đông xoa xoa bụng.
Kỷ Hi Nguyệt cũng thấy canh này rất thơm, cô mở ra xem. Liễu Đông cũng nhích đầu lại nhìn, sau đó nói: “Wow, thì ra là gà hầm chân giò hun khói Kim Hoa, bỏ thêm quế chi và hồi hương. Món canh này quá bổ dưỡng rồi đấy. Chị nguyệt, chị có cần phải bồi bổ thế này không?”
Kỷ Hi Nguyệt nghe tới mấy chữ ‘chân giò hun khói Kim Hoa’ thì lập tức biến sắc. Sau đó lật đật cầm di động lên chạy ra ngoài.
Liễu Đông giật mình. Long Bân cũng lập tức đuổi theo, vừa ra tới nơi thì nghe Kỷ Hi Nguyệt đang gấp gáp gọi điện thoại.
“Đội trưởng Trương, tôi, tôi nhớ ra rồi. Tên hung thủ đó có lẽ rất thích ăn chân giò hun khói Kim Hoa. Rất có khả năng người bị hại thứ hai là nhân viên bán hàng trong cửa hàng chân giò hun khói Kim Hoa.” Kỷ Hi Nguyệt nói ngắn gọn.
Lồng ngực cô lúc này đang nhấp nhô lên xuống, được lời nói của Liễu Đông bừng tỉnh. Nhớ đến bài báo năm ấy, sau khi bị bắt, hung thủ đã tự thuật lại quá trình giết hại bảy người phụ nữ.
Trong số đó, người phụ nữ thứ hai bị giết hại là bởi vì hung thủ đã đi ngang qua một cửa hàng chân giờ hun khói Kim Hoa, muốn vào trong mua chân giò hun khói về nấu canh bí đao. Sau khi vào trong thì thấy có một cô gái đang gọi điện thoại với bạn trai, hình như là đang mắng người đàn ông đó, cho nên đã có động cơ giết hại cô gái này.
“Cái gì? Nhân viên bán chân giò hun khói Kim Hoa? Cô, sao cô biết?” Đội trưởng Trương vô cùng kinh ngạc.
“Tôi sẽ giải thích với anh sau. Anh nhanh tìm các cửa hàng dạng này đi, có lẽ trong khu phố của anh thôi. Bây giờ tôi sẽ qua đó.” Kỷ Hi Nguyệt cúp máy.
Trương Cường nhìn điện thoại bị cúp ngang, cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng họ quả thực là đang phân tích vụ án này, nên đã trực tiếp nói: “Vương Nguyệt vừa mới gọi điện thoại đến, cô ấy nói hung thủ có lẽ thích ăn chân giò hun khói Kim Hoa, cho nên người bị hại thứ hai rất có thể sẽ là người phụ nữ bán chân giò hun khói Kim Hoa gần nhất. Giáo sư Triều, chú thấy thế nào?”
Triều Hồng Cương là chuyên gia tội phạm vừa được họ mời đến. Vì chuyên gia tội phạm không nhiều, nên sở cảnh sát Cảng Thành đã đặc biệt mời ông ấy đến để phân tích vụ án và phác họa hồ sơ tội phạm.
“Chân giò hun khói Kim Hoa?” Triệu Hồng Cương là giáo sư đại học, nghiên cứu tâm lý học tội phạm, phác họa hồ sơ tội phạm cũng đã được bảy tám năm, cho nên cũng được coi là có uy tín trong lĩnh vực này, “Sao cô Vương Nguyệt lại nhớ đến điểm này? Ở hiện trường các cậu có bỏ sót gì không?”
“Tôi nhớ rồi!” Tôn Hào đột nhiên đứng bật dậy, vui mừng nói, “Lúc tôi vào phòng bếp của nạn nhân, trong tủ lạnh nhà cô ấy có một nồi canh giò heo, bên trong có bỏ thịt chân giò hun khói. Vì tôi cũng thích ăn chân giò hun khói nên đã nhớ rất rõ.”
“Thật à?” Đội trưởng Trương biến sắc.
“Lẽ nào hung thủ đặc biệt lựa chọn những cô gái thích ăn chân giò hun khói Kim Hoa để xuống tay?” Triệu Hồng Cương có chút rối rắm.
Đội trưởng Trương vội nói: “Bất kể thế nào thì bây giờ vẫn chưa có manh mối, nhưng phóng viên Vương Nguyệt đã có chút nghi ngờ, chúng ta cứ đi tìm mấy cửa hàng chân giò hun khói trong khu vực trực thuộc trước xem sao.”
Triệu Hồng Cương cũng không tìm ra manh mối khác, đành phải gật đầu. Mọi người đều ôm tâm lý thử xem thế nào. Dù sao toàn thành phố cũng đang quan tâm vụ án này, nếu bên phía cảnh sát vẫn không có động tĩnh gì, e là sẽ bị mắng chết.
Bây giờ ngựa chết cũng chữa như ngựa sống.
Hơn nữa, lần trước lúc Vương Nguyệt xác định tên hung thủ, Trương Cường cũng đã được chứng kiến sự tự tin của cô về linh cảm của mình, cho nên anh ta sẵn sàng thử một lần.
Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân lập tức chạy qua đồn cảnh sát của đội trưởng Trương.
Triệu Hồng Cương nhìn thấy dáng vẻ của Vương Nguyệt cũng khẽ cau mày.
Có một sĩ quan cảnh sát chạy lại nói: “Đội trưởng Trương, điều tra ra rồi. Khu vực của chúng ta có tám cửa hàng chuyên kinh doanh chân giò hun khói Kim Hoa.”