Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
  3. Chương 481-490
Trước /132 Sau

Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên

Chương 481-490

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 481: Manh mối quan trọng (III)

Kỷ Hi Nguyệt vừa hay cũng nghe được, liền nói: “Vậy tìm thử các camera xung quanh xem, hoặc là nhân viên có người nào phái nữ hay làm ca đêm là có thể thu hẹp phạm vi rồi.”

Đội trưởng Trương lập tức điều người đi làm. Sau đó Vương Nguyệt ngồi xuống, Triệu Hồng Cương, đội trưởng Trương, đồn trưởng Lý cũng đến. Long Bân thì ngồi trong góc.

“Phóng viên Vương Nguyệt!” Đồn trưởng Lý thấy Vương Nguyệt thì mặt mày lập tức rạng rỡ, thái độ vô cùng thân thiết. Vì ông ta đã tận mắt thấy cảnh Triệu Húc Hàn ngồi trong xe nhìn bọn họ đứng ở cửa nói chuyện.

Cho nên ông ta trăm phần trăm khẳng định là cô phóng viên này có chủ nhân của Triệu gia Triệu Húc Hàn làm hậu thuẫn.

“Chào đồn trưởng Lý.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đứng lên chào hỏi.

“Ngồi ngồi ngồi. Hổ thẹn quá. Khu vực trực thuộc quản lý lại xảy ra án mạng kinh hoàng, haiz.” Sắc mặt đồn trưởng Lý trở nên nghiêm túc.

Kỷ Hi Nguyệt liền nói: “Đồn trưởng Lý đựng tự trách. Đây là khu thành cũ, nhà cửa tương đối cũ kỹ và hỗn loạn, camera giám sát không nhiều, cho nên tội phạm càng dễ dàng thực hiện trót lọt.”

Đồn trưởng Lý gật đầu trấn an: “Đúng vậy. Phải tăng cường đặt thêm các camera. Nhưng có một số nơi bởi vì địa hình của ngôi nhà nên rất khó quan sát hết toàn bộ.”

Kỷ Hi Nguyệt hiểu. Nơi ở của tên hung thủ trong vụ án phân xác lần trước cũng là là một căn phòng cũ, rườm rà phức tạp. Cho dù có camera cũng sẽ bị đạp phá. Vấn đề trị an quả thực rất không an toàn.

“Cô Vương Nguyệt, nghe đội trưởng Trương nói cô phác họa về hồ sơ hung thủ cũng khá chuẩn xác. Không biết là là cô có dựa vào phán đoán gì không nhỉ?”

Mọi người hàn huyên một lúc, Triệu Hồng Cương bắt đầu hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cười khan: “Giáo sư Triệu, sao cháu có thể so sánh với chú được chứ? Cháu chỉ nói theo suy luận từ góc độ nhạy bén của một phóng viên thôi. Hơn nữa, mẹ cháu trước đây từng làm pháp y, từ nhỏ cháu đã thường nghe mẹ phân tích vụ án, cho nên lớn lên cũng khá hứng thú với lĩnh vực này. Nhưng những gì cháu nói chưa chắc đã chính xác, chỉ là cung cấp cho mọi người ý kiến để tham khảo.”

“Cô Vương Nguyệt khiêm tốn quá rồi. Vụ án phân xác lần trước kết án trong vòng ba ngày cũng là nhờ có công lao của cô. Chúng tôi cảm kích còn không kịp.” Đồn trưởng Lý vội nói.

“Đâu có, đồn trưởng Lý quá khen rồi.” Kỷ Hi Nguyệt quả thực ngượng đến chín người.

“Chúng ta quay trở lại vấn đề đi. Xin hỏi là tại sao cô Vương Nguyệt lại đoán được hung thủ thích ăn chân giò hun khói của Kim Hoa?” Triệu Hồng Cương nghĩ mãi không hiểu.

“Đúng vậy. Vương Nguyệt, lúc trước cô cũng đâu có đi vào phòng bếp của nạn nhân để xem tủ lạnh, nên không thể nào biết được trong đó có một nồi canh chân giò!” Trương Cường nói.

Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi mẹ kiếp, trong nhà nạn nhân cũng có chân giò hun khói Kim Hoa? Lẽ nào mục tiêu mà tên hung thủ nhắm đến bảy người là bởi vì chân giò hun khói Kim Hoa?

Kiếp trước trong phần tự thuật, hung thủ chỉ nói nạn nhân thứ hai là nhân viên của cửa hàng chân giò hun khói, nhưng không hề nói đến các nạn nhân khác. Chẳng lẽ là do cô không chú ý, hay là đã quên?

Lát nữa phải về hỏi thử Lý Lộ Lộ mới được.

“Kỳ thực chuyện này mà nói ra chắc các anh cũng không tin. Vừa hay hôm nay bảo mẫu nhà tôi có kêu tôi cầm canh chân giò đến đài truyền hình. Khi tôi vừa ngửi thấy mùi hương liền nhớ ra lúc trước đến hiện trường, hình như trong không khí cũng có mùi chân giò hun khói, cho nên trong đầu liền xuất hiện suy đoán này.”

“Hả? Có mùi chân giò hun khói sao?” Đội trưởng Trương nghĩ ngợi, “Tôi chỉ ngửi thấy mùi máu thôi mà.” Nói xong thì cười khổ, “Vương Nguyệt, mũi cô cũng thính thật.”

Kỷ Hi Nguyệt cười khan, khẽ sờ cằm. Nếu không phải không muốn nhìn thấy có thêm nhiều người chết, cô tuyệt đối sẽ không đến đồn cảnh sát nói năng tào lao như vậy. Người ta sẽ cho rằng cô bị bệnh thần kinh, hoặc là bị mọi người hiểu lầm cô có năng lực đặc biệt thật thì chắc là buồn cười lắm.

Chương 482: Manh mối quan trọng (IV)

Kỷ Hi Nguyệt lúc này chỉ muốn nhanh chóng bắt được hung thủ.

Có một số thứ đối với cô mà nói, thật sự không quan trọng như vậy. Cái cô quan tâm nhất vẫn là sự mong manh của sinh mạng.

Mạng người luôn được ưu tiên hàng đầu, những thứ khác có thể xem nhẹ cũng không sao. Bởi vì cô là người đã chết một lần, cho nên càng biết rõ sự mong manh của sinh mệnh, càng thêm quý trọng sự sống.

Vì vậy, cho dù mọi người có cho cô là kẻ thần kinh đi nữa, cô cũng sẽ không chấp nhặt.

Khóe miệng Triệu Hồng Cương khẽ run rẩy, mắt nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt. Khuôn mặt già nua của ông ấy cũng có chút u ám, phải biết là những chuyện như thế này đâu thể hoàn toàn dựa vào phỏng đoán?

Đây là một tên hung thủ giết người, hơn nữa còn là một tên sát nhân biến thái và ác độc.

Điều khiến ông ấy sầu não hơn chính là, đồn trưởng Lý và đội trưởng Trương hình như rất tin vào trực giác của cô phóng viên này.

Nhưng hiện tại ông ấy cũng chưa có đầu mối. Mặc dù đã có hồ sơ tội phạm, nhưng phạm vi vẫn còn rất rộng, hơn nữa những người xung quanh nạn nhân không có ai phù hợp với đặc điểm trên hồ sơ tội phạm, cho nên cũng có chút bó tay hết cách.

Long Bân ngồi trong góc nãy giờ hết sức kinh ngạc, anh ta cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có phải quá tự tin rồi không.

Hơn nữa, cô còn khẳng định nạn nhân thứ hai là nhân viên của cửa hàng bán chân giò hun khói Kim Hoa, làm cho phạm vi được thu hẹp đi rất nhiều.

Nhưng những gì cô nói chẳng qua chỉ là suy đoán và trực giác của bản thân. Chuyện này có thể tin tưởng được sao?

“Nếu mọi người thật sự chưa có những manh mối khác, không ngại thì cứ thử xem sao.” Kỷ Hi Nguyệt nhàn nhạt cười.

“Vương Nguyệt, cô cảm thấy suy đoán của bản thân có bao nhiêu phần chắc ăn?” Đồn trưởng Lý hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “50%.” Cô không dám nói 100%. Mặc dù bây giờ cô đã xác định được thân phận của nạn nhân thứ hai, nhưng không nên nói quá chắc ăn, đề phòng trường hợp người ta tưởng cô bị thần kinh hoặc siêu nhiên.

Bên ngoài lại có người chạy vào báo cáo: “Đội trưởng Trương, sau khi sàng lọc thì còn ba cửa hàng nằm trong phạm vi mà cô Vương Nguyệt đã nói.”

“Ba cửa hàng?” Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, “Vậy mau điều người đi theo dõi thử xem, đặc biệt là những cô gái trẻ đang trong ca làm việc.”

Kỷ Hi Nguyệt rất hồi hộp, dù gì thì đó cũng là mạng người. Cô không biết là có cứu được nạn nhân hay không, cũng không chắc là có phải đêm nay hay không, nhưng cô biết hai vụ án cưỡng giết sẽ xảy ra trong thời gian sát nhau, nên chỉ còn cách phục kích.

Trương Cường nhìn đồn trưởng Lý. Đồn trưởng Lý cười khan: “Tạm thời cũng chưa có manh mối, cứ thử xem thế nào. Lỡ may hung thủ thích ăn chân giò hun khói thật thì sao?”

Đội trưởng Trương nhận lệnh, bố trí dặn dò cấp dưới. Sau đó mấy người lại cùng nhau trao đổi rất lâu, nhưng bất quá cũng chỉ là phỏng đoán. Hồ sơ tội phạm của Triệu Hồng Cương cũng gần như tương tự với những phỏng đoán của Kỷ Hi Nguyệt.

Ông ấy quả thực cũng rất đau đầu. Chuyện duy nhất có thể làm bây giờ là thu thập thêm nội dung. Kỷ Hi Nguyệt còn được quyền lợi là người độc quyền đưa tin về vụ án cưỡng giết lần này.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt về đến khu dân cư Phong Nhã, cả người đều cảm thấy bất an và lo lắng. Cho dù cô đã cung cấp manh mối, nhưng nạn nhân thứ hai chưa chắc may mắn tránh khỏi, vì hung thủ là một người vô cùng chuyên nghiệp và có năng lực phản trinh sát rất mạnh.

Trách cô không nhớ ra thêm nhiều manh mối, cũng không xác định được thời gian, bây giờ chỉ còn trông cậy vào việc phục kích của cảnh sát. Nhưng cô thật sự sợ mình không thể cứu được sự sống của sinh mạng thứ hai.

“Sao đấy?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt ngồi trên sô pha lướt điện thoại nhưng sắc mặt rất khó coi, anh khẽ nhíu mày hỏi.

“Em đang nghĩ đến vụ án cưỡng giết. Thật sự sợ là nó sẽ xảy ra lần nữa.” Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn anh.

Triệu Húc Hàn cau mày: “Chuyện này em lo lắng cũng vô ích. Em đâu phải cảnh sát. Hơn nữa em đã cung cấp nhiều manh mối vậy rồi, giao cho họ xử lý đi. Cho dù kết quả không như mình mong muốn, em cũng đã làm hết sức có thể. Không cần tự trách.”

“Anh Hàn, sao em cứ cảm thấy vẫn còn người chết.” Kỷ Hi Nguyệt rối rắm nói.

Không phải là cô không hiểu điều Triệu Húc Hàn nói, cô chỉ là đang trách mình kiếp trước rốt cuộc đã làm việc ngốc nghếch gì mà một vụ án lớn như vậy lại không nhớ rõ. Cô đúng là đã sống những ngày tháng quá hồ đồ.

Chương 483: Lo lắng của đại ma vương

Triệu Húc Hàn thấy cô rất khó chịu, ấn đường thì nhíu chặt.

“Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Em không phải thần tiên, không thể dựa vào sức lực của một mình em là có thể thay đổi được mọi thứ. Em nghĩ nhiều quá rồi đấy. Xuống luyện tập rồi nghĩ ngơi sớm đi. Nhiều khi ngày mai sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, cười khổ. Cô biết Triệu Húc Hàn đang an ủi cô. Cô cũng biết bản thân không thể thay đổi được lịch sử, cho nên chỉ còn cách làm hết sức có thể.

Tối nay cô huấn luyện đến mệt lả người mới đi ngủ, để không muốn nghĩ đến vụ án quá nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng, nhìn thấy Triệu Húc Hàn sắc mặt lạnh lùng ngắm ánh mặt trời mới ló dạng. Anh đứng sững như cây kiếm tháo vỏ bọc, nhìn vô cùng sắc bén.

“Anh Hàn, chào buổi sáng.” Kỷ Hi Nguyệt cười chào hỏi, trong ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. Người đàn ông này càng nhìn càng đẹp trai, đừng lạnh lùng nữa thì càng tốt.

Triệu Húc Hàn nhướng mắt nhìn cô, sau đó bước tới thấp giọng nói: “Sáng sớm lại xảy ra vụ án cưỡng giết thứ hai.” Triệu Húc Hàn rất không muốn nói cho cô biết, nhưng chuyện đã xảy ra, anh không thể không nói.

Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức tái nhợt, hai mắt đầy vẻ lo lắng nhìn Triệu Húc Hàn, nói lắp: “Thật, thật sao? Là, là nhân viên cửa hàng chân giò hun khói?”

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Trực giác của em rất đúng, cũng xảy ra ở một trong ba cửa hàng mà em đã dự đoán. Chỉ là tên hung thủ này rất xảo quyệt, tầm ba giờ sáng mới giết người. Bên phía cảnh sát phải phục kích cả một ngày, đó cũng là thời gian buồn ngủ nhất. Hơn nữa hung thủ còn nạy cửa sổ vào từ phía sau, cho nên.”

Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã trắng bệch đi thì không đành lòng, nhưng nội tâm cũng rất kinh ngạc, trực giác của Kỷ Hi Nguyệt lại một lần nữa chính xác không sai một ly nào.

“Mọi người đều rất buồn. Đồn trưởng Lý vô cùng tức giận, nhưng mọi thứ cũng không còn cách nào cứu vãn. Tiểu Nguyệt, em đừng tham gia vào chuyện này nữa. Đây không phải là chuyện em có thể kiểm soát được.” Triệu Húc Hàn vươn tay đè lên vai cô.

Bởi vì anh nhận ra sự bất thường của Kỷ Hi Nguyệt, cô đang tự trách và đau xót. Nhưng rõ ràng chuyện này không phải lỗi của cô, sao cô lại tự nhận gánh vác cơ chứ.

“Không, nếu không ngăn chặn, sẽ có thêm cái xác thứ ba, thứ tư. Tên hung thủ này đã mất hết lý trí. Hắn ta đã thích cách báo thù trút giận thế này thì càng ngày sẽ càng độc ác. Anh Hàn, em nhất định phải tóm được tên hung thủ này.”

Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định.

Triêu Húc Hàn nheo mắt lại, rất muốn đánh cho cô một trận. Người phụ nữ này lẽ nào tưởng mình học được chút kỹ thuật phòng thân là có thể muốn làm gì thì làm, ngay cả tội phạm cực kỳ nguy hiểm cũng dám đối phó luôn sao?

Chỉ là, khi thấy dáng vẻ hạ quyết tâm của cô, anh đành phải chuyển từ ngăn cản sang giúp đỡ.

Nhưng tập đoàn Triệu thị tham gia phá án, chỉ sợ là thân phận chủ nhân của anh sẽ hứng chịu nhiều chỉ trích hơn.

“Anh Hàn, em làm phóng viên, muốn đưa tin đúng sự thật. Mẹ em làm pháp y, muốn đòi lại công bằng cho người chết. Cho nên, nếu không bắt được hung thủ, em sợ là cả cuộc đời này sẽ sống trong bất an. Anh Hàn, anh có thể hiểu cho em không?”

Kỷ Hi Nguyệt sợ Triệu Húc Hàn sẽ đột nhiên nổi giận. Suy cho cùng đây cũng là một chuyện rất nguy hiểm. Với kinh nghiệm kiếp trước mà nói, chẳng thà đại ma vương nhốt cô vào phòng tối còn an toàn hơn.

“Em muốn độc quyền đưa tin về vụ án cưỡng giết này, anh sẽ không phản đối em tham gia phá án. Nhưng em không thể một mình dính líu, phải để Long Bân theo sát em. Nếu em mất một sợi lông, sau này đừng mơ làm phóng viên nữa, nghe rõ chưa?”

Giọng nói của Triệu Húc Hàn vô cùng lạnh lùng. Anh không thể không tạo áp lực cho Kỷ Hi Nguyệt, nhưng anh cũng biết không thể ngăn cản cô. Cho dù có thể cưỡng ép ngăn cản, mối quan hệ khó khăn lắm mới hài hòa được của hai người sẽ bị rạn vỡ.

Điều này anh thực sự không nỡ.

Chương 484: Thảm kịch lại xảy ra (I)

Kỷ Hi Nguyệt vốn tưởng Triệu Húc Hàn sẽ phản đối, nhưng không ngờ anh lại đồng ý. Bỗng nhiên cô có cảm giác tri kỷ, bởi vì người đàn ông này rất hiểu cô.

Nếu cô không bắt được tên hung thủ này thì chắc chắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Cho nên anh thật sự rất hiểu cô.

“Em sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu. Ban ngày có Long Bân đi theo em, tối em về nhà, nên anh Hàn cứ yên tâm nhé. Với lại, em chỉ cung cấp những manh mối trong khả năng có thể, sẽ không tham gia vào hành động, anh yên tâm.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn vươn tay sờ đầu cô, “Huấn luyện xong thì phát thông cáo báo chí đi. Tháng này e là một mình em bao trọn hot search tin tức xã hội rồi đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Kiểu hot search này em thà rằng không cần.”

“Nhớ, không được tự trách, đây không phải là lỗi của em.” Lông mày của Triệu Húc Hàn xoắn lại. Người phụ nữ này tại sao lại tốt bụng như vậy? Nhưng lòng tốt thường là điểm yếu của một người.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nhưng mới tập được nửa buổi thì thím Lý chạy lên nói điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt đổ chuông nãy giờ, vì vậy cô cầm lên xem.

Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy Trương Cường là đã biết có chuyện xảy ra.

“Đội trưởng Trương, tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ qua đồn cảnh sát.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời Trương Cường.

Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt của cô rất nghiêm trọng, trong lòng tự nhiên cũng có chút áp lực theo, nhưng anh biết đây thực sự là một trải nghiệm khiến cô trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.

Nửa giờ sau, Kỷ Hi Nguyệt vừa ra khỏi cửa thì đã thấy Long Bân đứng ở đó đợi cô.

“Anh biết rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Long Bân.

Sắc mặt của Long Bân cũng rất khó coi: “Biết rồi. Vương Nguyệt. Trực giác của cô quá dọa người, vậy mà lại đúng toàn bộ. Tôi thấy cô có thể làm chuyên gia hồ sơ tội phạm được đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, lắc đầu: “Tôi chỉ đoán mò thôi. Không dựa vào bất kỳ căn cứ nào. Biết đâu lần này trúng, nhưng lần sau tạch thì sao. Tôi chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tóm được hung thủ, nếu không sẽ có vụ án thứ ba xảy ra.”

Chiếc xe thể thao màu đỏ lao nhanh đến đồn cảnh sát. Bầu không khí trong đồn cảnh sát hôm nay rất nặng nề, trên mặt nhân viên cảnh sát nào cũng đầy vẻ thương tâm, căm giận và lo lắng.

Hai vụ cưỡng giết xảy ra liên tiếp trong hai buổi sáng sớm, tính chất tồi tệ không thể diễn tả bằng lời. Áp lực của đồn cảnh sát không cần nghĩ cũng biết được.

“Đến hiện trường xem đi.” Kỷ Hi Nguyệt vừa đến là đã nói với Trương Cường.

Triệu Hồng Cương nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đến là hai mắt bỗng sáng lên, lập tức đi them nói: “Cô Vương Nguyệt, cô thật khiến người khác kinh ngạc. Vụ án thứ hai này thực sự đã bị cô đoán trúng! Tôi cần phải thỉnh giáo cô nhiều.”

“Giáo sư Triệu khách khí rồi. Tôi chỉ là mèo mù vớ được chuột chết, không phải lần nào cũng đoán trúng được.” Kỷ Hi Nguyệt không thể chia sẻ kinh nghiệm gì, vì tất cả điều dựa vào trí nhớ kiếp trước của cô.

Mọi người vừa đi vừa nói. Sắc mặt của Trương Cường rất khó coi. Bởi vì anh ta biết lần này thật sự là một sai lầm to lớn. Manh mối mà Vương Nguyệt cung cấp đã thu hẹp phạm vi lại rất nhỏ rất nhỏ, nhưng kết quả vẫn bị hung thủ chạy khỏi tầm mắt.

Quá trình điều tra tại hiện trường cho thấy hung thủ đã ở trong phòng hơn một giờ, xử lý vô cùng sạch sẽ, như trong vụ án đầu tiên, hắn không để lại bất kỳ manh mối nào.

Tên hung thủ này quả nhiên là một tội phạm chuyên nghiệp, đem cảnh sát bọn họ xoay mòng mòng. Thân làm đội trưởng như anh ta làm sao báo cáo với cấp trên đây?

Vụ án thứ hai xảy ra tại một trong ba cửa hàng chân giò hun khói Kim Hoa đã xác định, nhưng các camera xung quanh cửa hàng đã bị phá hủy, một trong những camera rõ ràng nhất đã bị dính kẹo cao su.

Kiểm tra lại băng ghi hình thì chỉ thấy một bóng người đội mũ đứng dưới camera, sau đó vươn tay dùng kẹo cao su bịt camera lại, phía sau thì không nhìn thấy gì nữa.

Chương 485: Thảm kịch lại xảy ra (II)

Kỷ Hi Nguyệt lại chụp một vài bức ảnh ở hiện trường thứ hai, gọi Long Bân lên xe sắp xếp rồi đăng tải lên bản tin sáng của Cảng Long.

Mọi người đều biết hai vụ cưỡng giết liên tiếp xảy ra vào hai buổi sáng sớm, chuyện này tất nhiên sẽ gây ra sự hoảng sợ. Nhưng giấy không gói được lửa. Chỉ còn cách đưa tin đúng sự thật thì mới có thể giảm đi chút nào hoang mang trong dư luận.

Hiện trường đã bị người dân bao vây, bạn bè truyền thông cũng lũ lượt kéo đến, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã công bố tin tức trong thời gian sớm nhất. Lượt truy cập của tin tức này nhanh chóng vượt qua hot search tin tức giải trí.

Xét cho cùng, đây là một vụ thảm án kinh hoàng xảy ra xung quanh người dân, có liên quan mật thiết đến tính mạng, cho nên sức ảnh hưởng vô cùng to lớn.

Mỗi khi Lộc Hùng thấy lượt truy cập tăng lên hàng triệu, trong lòng không rõ là đang có tư vị gì, nên cười hay nên đau xót đây?

Nhưng đối với việc Vương Nguyệt có thể thâm nhập vào nội bộ cảnh sát, hợp tác với cảnh sát, và có được thông tin đầu tay, anh ta vẫn thực sự ngưỡng mộ cô gái nhỏ này.

Phải biết là Cảng Long phóng viên nhiều vô kể, nhưng chưa từng có một phóng viên nào có quan hệ với cảnh sát tốt như vậy, cũng có thể do Vương Nguyệt có khả năng giao tiếp.

Nếu cô có thêm nhan sắc, anh ta cũng không tò mò gì, nhưng ngặt nỗi dáng vẻ của Vương Nguyệt quả thực khiến đàn ông rất khó cảm thụ, chỉ còn một khả năng là cô có năng lực thật sự.

Cấp trên muốn bồi dưỡng người tài Vương Nguyệt này nên đã dặn dò anh ta rất kỹ, bất kể là xin nghĩ hay bận công chuyện, Vương Nguyệt đều có quyền tự do, anh ta nhất định phải đồng ý.

Lộc Hùng không biết tại sao cấp trên lại cho Vương Nguyệt chính sách ưu đãi lớn như vậy. Song bây giờ xem ra, cho dù Vương Nguyệt thường hay xin nghĩ, nhưng giá trị mà cô mang lại cho bộ phận tin tức đài truyền hình Cảng Long vẫn rất lớn.

Một người tài như vậy đương nhiên không thể để phương tiện truyền thông khác săn đón. Vì vậy, chính sách khoan dung và nuôi thả của cấp trên là đúng đắn. Người trẻ bây giờ yêu tự do, không thể quá gò bó.

Trong phòng tin tức, Cố Du Du nhìn bản tin xã hội mà liên tục lắc đầu, hỏang sợ nói: “Bản tin của Tiểu Nguyệt quá sức kinh khủng, cô ấy còn tới hiện trường xem nữa chứ. Là tôi, tôi chắc chắn không làm được.”

Liễu Đông đáp: “Lần trước chị Nguyệt thấy các xác bị phân hủy cũng chỉ tái mặt một chút à. Bản lĩnh của chị ấy thật sự làm người khác hết hồn. Tôi mất ngủ cả mấy ngày luôn ấy chứ. May mà lần này không phải tôi, chứ không tôi dám chắc phải mất ngủ trường kỳ.”

Lần này Liễu Đông không hề đố kỵ, vì sau vụ án phân xác lần trước, cậu thật sự sợ kiểu tin tức chết người này, tốt nhất là đừng kêu cậu chạy tin kiểu này.

Tuy nhiên, sức ảnh hưởng của các bản tin liên quan đến việc sụt lún đường vành đai lần này cũng rất lớn, liên quan đến vấn đề dân sinh, nhiều người dân vẫn đang theo dõi, nên cậu và anh Béo cũng rất bận rộn chạy ra ngoài để điều tra.

“Vương Nguyệt thật sự càng ngày càng lợi hại, còn độc quyền đưa tin tức này, sao cô ấy lại có mối quan hệ với cảnh sát tốt như vậy nhỉ?” anh Hâm cũng nói.

Mọi người xôn xao bàn tán, nhưng phần nhiều là khen ngợi Kỷ, chỉ có Trần Thanh là sắc mặt càng lúc càng u ám.

Vương Nguyệt càng xuất sắc thì chứng tỏ anh ta càng vô dụng. Hơn nữa bây giờ anh ta chỉ có một mình, không còn Tào Quang và Châu Lê, ra ngoài chạy tin mệt gần chết, nội tâm vì thế cũng cũng mất cân bằng nghiêm trọng.

Kỷ Hi Nguyệt sau khi xem xong hiện trường lại quay về phòng họp của đồn cảnh sát.

Sắc mặt mọi người đều rất nghiêm trọng. Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khó chịu. Lại là một người phụ nữ độ tuổi như hoa như ngọc, mà lần này còn bị ngược đãi tàn bạo hơn.

Cô thật sự không thể hiểu nổi loại biến thái này, sao lại có thể ra tay tàn nhẫn với một sinh mạng đang sống sờ sờ như vậy, chẳng lẽ không còn một chút lương tâm nào sao?

“Đội trưởng Trương, đã điều tra qua các nhân viên bảo vệ của các tòa nhà và xí nghiệp gần đó, đa số đều phù hợp với hồ sơ tội phạm, rất khó tìm.” Một cảnh sát chạy vào báo cáo.

“Một khu vực trực thuộc quản lý có số nhân viên bảo vệ lên tới hàng nghìn vạn, nếu cứ tìm như vậy thì không khác gì mò kim đáy bể, hơn nữa còn dễ xảy ra sơ sót.” Giáo sư Triệu nói, “Hồ sơ tội phạm vẫn chưa đủ rõ ràng, mọi người đang phân tích tình hình cụ thể của vụ án, chắc sẽ lần được dấu vết.”

Kết quả, mọi người thảo luận cả một buổi sáng, nhưng đa số các ý kiến đều bị bác bỏ.

Chương 486: Thảm kịch lại xảy ra (III)

“Vương Nguyệt, cô có suy nghĩ gì không?” Triệu Hồng Cương đột nhiên hỏi Kỷ Hi Nguyệt. Nãy giờ cô vẫn luôn im lặng, sắc mặt thì tái nhợt.

Long Bân cũng rất lo lắng cho Kỷ Hi Nguyệt. Từ hiện trường quay về cô vẫn luôn trầm tư, sắc mặt thì càng lúc càng khó coi, như thể đang mắc bệnh hiểm nghèo.

“Vương Nguyệt, thật sự xin lỗi cô. Là do cảnh sát lơ là, nếu không vụ án mạng thứ hai cũng sẽ không xảy ra..” Đội trưởng Trương cũng rất tự trách. Nếu bọn họ tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt trăm phần trăm thì đã điều động thêm nhiều cảnh sát, chứ không phải chỉ cử hai người qua đó xem.

Hơn nữa, tên tội phạm đột nhập vào hiện trường vụ án bằng hẻm sau, mà xe cảnh sát lại dừng ở bên đường phía trước cách đó không xa, đây hoàn toàn là một cách nghĩ may rủi.

Nhưng nếu tin tưởng Vương Nguyệt triệt để, có lẽ bọn họ đã tóm được hung thủ, hoặc là hung thủ cũng không dám sát hại nạn nhân thứ hai.

Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt nhìn anh ta, cuối cùng cũng mở miệng: “Đội trưởng Trương, tôi hiểu cho các anh mà. Dù sao tôi cũng không phải là thần tiên. Không phải khi nào tôi cũng đúng một trăm phần trăm, các anh cũng không có lý do gì để tin tưởng tôi một trăm phần trăm.”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nếu hôm qua cô nói với họ là cô chắc chắn một trăm phần trăm, có lẽ họ sẽ coi trọng thêm một chút và vụ án thứ hai này sẽ không xảy ra chăng?

Cho nên cô cũng đang tự trách mình. Nhưng cô biết, nếu cô nói khẳng định một trăm phần trăm, chắc chắn sẽ bị xem là đồ thần kinh hoặc nhà tiên tri cũng nên.

Nhưng hôm nay, lúc nhìn thấy cái xác thứ hai, cô đã rất giận bản thân. Bị xem là đồ thần kinh thì đã sao! Đó là một mạng người đấy!

“Khụ khụ, mọi người cũng đừng tự trách mình quá. Trọng điểm bây giờ là làm sao tóm được hung thủ. Tên hung thủ này quá mức tàn nhẫn và biến thái. Ngày nào còn chưa tóm được thì sẽ có thêm nhiều người phụ nữ vô tội khác bị hại. Mọi người nên tập trung cho ý kiến và đề xuất đi.” Triệu Hồng Cương nói.

“Bây giờ tôi không thể khẳng định tên hung thủ này rốt cuộc là người như thế nào. Nhưng tôi có linh cảm, mục tiêu tiếp theo của tên hung thủ là Lý Lộ Lộ!” Kỷ Hi Nguyệt mặc kệ, cô nhất định phải tóm được tên hung thủ này.

“Lý Lộ Lộ?” Mọi người đều trố mắt nhìn cô.

“Đúng. Chính là nữ phóng viên của Hương Thành đã đưa tin về vụ án cưỡng giết này! Sống ở tầng trên của nạn nhân thứ nhất.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Vương Nguyệt, cô chắc chứ?” Trương Cường vội vàng hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt cau mày. Cô rất muốn nói là suy đoán, vì như vậy sẽ hợp lý hơn. Nhưng cô không muốn mạo hiểm nữa. Cô không thể để Lý Lộ Lộ chết trước mặt cô được.

“Đúng, tôi chắc chắn.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, “Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Lộ Lộ, tôi đã cảm thấy cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Đây là một loại trực giác rất mạnh mẽ. Giống như trong vụ án phân xác, lúc vừa nhìn thấy hung thủ, tôi đã linh cảm anh ta chính là hung thủ vậy!”

Kỷ Hi Nguyệt nói, “Tôi biết trực giác của tôi như vậy rất đáng sợ, rất không khoa học. Tôi cũng không dám nói chắc một trăm phần trăm, nhưng cho dù chỉ có mảy may cơ hội, các anh cũng không thể bỏ qua đúng không?”

Mọi người đều nhìn cô với vẻ kinh hãi. Quả thực cô nói như vậy cũng không sai, loại trực giác này rất đáng sợ.

Giáo sư Triệu nói: “Vương Nguyệt, cô thật sự chỉ dựa vào trực giác thôi sao? Cô có biết loại trực giác này sẽ bị coi là quái dị không?”

“Thế thì đã sao? Tôi chỉ biết nhất định phải tóm được hung thủ. Nếu không tóm được, người chết sẽ càng nhiều hơn. Mọi người có thể coi tôi là đồ thần kinh cũng được, điên khùng cũng không sao, nhưng nhất định phải bảo vệ Lý Lộ Lộ.” Kỷ Hi Nguyệt bất chấp.

Đội trưởng Trương vội nói: “Tôi tin cô. Tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

“Đội trưởng Trương, tôi không biết là lúc nào hung thủ sẽ tiến hành vụ án thứ ba. Có thể là một ngày, hai ngày, cũng có thể là ba ngày, năm ngày, thậm chí là mười ngày, nhưng tuyệt đối không được lơ là, phải bảo vệ hai mươi tư giờ đồng hồ nhé. Bởi vì nếu để mất cơ hội lần này, tôi biết là tôi sẽ không còn bất kỳ linh cảm nào nữa đâu.”

Chương 487: Bảo vệ Lý Lộ Lộ (I)

Ấn tượng lớn nhất của Kỷ Hi Nguyệt về vụ án cưỡng giết này là nạn nhân thứ ba Lý Lộ Lộ. Nếu lần này không bắt được hung thủ, vậy thì cô không thể nhớ ra được manh mối gì khác nữa.

Tức là nó sẽ phát triển theo những chuyện ở kiếp trước, hung thủ giết xong bảy người phụ nữ mới bị tóm được, và đó sẽ là chuyện của ba tháng sau.

“Được. Tôi sẽ chia ra ba ca, mỗi ca bốn người bảo vệ Lý Lộ Lộ.” Trương Cường nói.

Một nhân viên cảnh sát lo lắng nói: “Đội trưởng Trương, lỡ như không phải thì sao? Lãng phí bao nhiêu lực lượng cảnh sát như vậy, cấp trên sẽ nổi trận lôi đình đấy.” Đây là đang nghĩ cho đội trưởng Trương.

Bởi vì đứng mũi chịu sào là đội trưởng Trương, anh ta là người chịu trách nhiệm chính trong vụ án này.

“Nếu không bắt được hung thủ, tôi cũng sẽ bị khiển trách. Trong tình huống không kiếm ra được manh mối, chi bằng cứ thử xem sao.” Nói xong anh ta liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi ra ngoài.

Những người khác vẫn đang nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Mi tâm của Triệu Hồng Cương cau chặt. Ông ấy cảm thấy rất khó tin, cho dù có là một chuyên gia hồ sơ tội phạm thì cũng đâu thể biết được mục tiêu tiếp theo là ai.

“Lý Lộ Lộ thích ăn chân giò hun khói sao?” Giáo sư Triệu hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười khan: “Tôi không rõ. Tôi chỉ nghĩ rằng, khi hung thủ phát hiện báo chí đưa tin càng ngày càng nhiều, bình luận trên đó càng lúc càng phẫn nộ thì hắn ta sẽ cảm thấy xã hội không hiểu mình, từ đó hắn ta muốn báo thù xã hội. Như vậy thì Lý Lộ Lộ, với tư cách là phóng viên đưa tin vụ án này đầu tiên, thuộc tầng lớp trí thức của xã hội mà mọi người đều biết, sẽ trở thành mục tiêu bị hắn ấn định.”

Triệu Hồng Cường như đang nghe được khía cạnh mới, đôi mắt bỗng chốc sáng lên, tỉ mỉ cân nhắc lời nói của Kỷ Hi Nguyệt, cảm thấy hình như cũng có chút có lý.

Suy nghĩ của một tên hung thủ có tâm lý biến thái, rất có thể giống như Vương Nguyệt đã nói, sẽ báo thù xã hội.

Có thể thách thức cảnh sát, có thể lựa chọn mục tiêu, khiến người dân hoang mang hoảng sợ và làm đồn cảnh sát càng thêm nổi giận.

Đây là môn tâm lý học tội phạm.

“Vương Nguyệt, cô từng học qua tâm lý học tội phạm sao?” Giáo sư Triệu lập tức hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu:”Không có, chỉ là cháu có thể nhìn thấu được bản chất con người một chút. Dù sao làm nghề phóng viên, những thứ chứng kiến được dĩ nhiên sẽ nhiều hơn người bình thường.”

Triệu Hồng Cương liên tục gật đầu. Ông không hề xem Kỷ Hi Nguyệt là kẻ thần kinh, chỉ nghĩ rằng chắc cô thực sự hiểu tâm lý học tội phạm, nên đã chọn mục tiêu tiếp theo có chủ đích dựa theo tâm lý tội phạm.

“Vương Nguyệt, theo như những gì cô nói thì chẳng phải cô cũng sẽ trở thành mục tiêu của hung thủ sao?” Long Bân ngồi ở phía sau bất thình lình lên tiếng. Sắc mặt anh ta cũng rất khó coi.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ biến sắc, sau đó gật gù nói: “Cũng có thể.”

Kỷ Hi Nguyệt định nói là không phải, nhưng nghĩ đến chuyện cô đã thay đổi tiến trình vụ án, có lẽ lịch sử cũng sẽ không tái diễn. Ví dụ như vụ án phân xác, vốn dĩ là phải xảy ra vụ án thứ hai mới tóm được hung thủ.

Nhưng bởi vì cô đã nhận dạng được hung thủ nên lịch sử đã thay đổi mạnh mẽ, song cô lại trở thành mục tiêu báo thù của hung thủ.

Cho nên lần này cô không thể khẳng định. Lỡ như lịch sử bởi vì cô mà thay đổi, bản thân cô phải chẳng cũng bị liên lụy?

Khả năng này cũng rất cao.

Triệu Hồng Cương gật đầu nói: “Cô phân tích rất đúng. Nếu suy đoán theo cách này, cô cũng sẽ trở thành mục tiêu báo thù của hung thủ. Suy cho cùng thì cô đã đưa hai bản tin liên tục rồi.”

Long Bân siết chặt nấm đấm. Xem ra trách nhiệm của anh ta lại nặng thêm rồi. Mặc dù anh ta không sợ hung thủ gì đó, nhưng cũng sợ là lỡ như Kỷ Hi Nguyệt không ở trong tầm mắt của nh ta thì làm thế nào!

Chuyện này cần phải nói lại với cậu chủ. Một khi xảy ra chuyện, anh ta không thể thoái thác tội lỗi được.

“Tôi sẽ chú ý. Hơn nữa tôi chủ yếu là ra ngoài với Long Bân. Hung thủ muốn ra tay với tôi thì nhất định phải tìm được cơ hội. Buổi tối tôi không ra ngoài, vả lại trong nhà vẫn còn người khác. Mọi người cứ yên tâm. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là Lý Lộ Lộ.”

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói, “Tôi cảm thấy, bây giờ hung thủ sẽ nghĩ là cảnh sát tuyệt đối sẽ không ngờ được hắn ta sẽ ra tay với Lý Lộ Lộ, cho nên lần này nếu chúng ta phản trinh sát thuận lợi, có lẽ sẽ tóm được hắn.”

Chương 488: Bảo vệ Lý Lộ Lộ (II)

Mọi người đều lũ lượt gật đầu. Vốn dĩ còn cho rằng Kỷ Hi Nguyệt thật sự quái dị, nhưng nghe giáo sư Triệu phân tích đây cũng là một loại tâm lý học tội phạm xong, đã cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt bình thường hơn rất nhiều.

Đáng khen ngợi là sự nhạy bén của Vương Nguyệt trong lĩnh vực này hình như còn lợi hại hơn một chút so với những người chuyên môn như giáo sư Triệu.

Chỉ có thể nói là trên đời này người tài vô số kể, chỉ là chúng ta chưa gặp mà thôi.

Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt về lại đài truyền hình Cảng Long. Khi xe chuẩn bị vào bão đậu xe, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa ra vào.

“Long Bân, dừng xe!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói với Long Bân.

Long Bân lo lắng: “Đừng nói cô muốn xuống xe ở đây chứ?”

“Ừm, anh nhìn bên kia xem có phải Lý Lộ Lộ không?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ ngón về hướng cửa đài truyền hình.

Long Bân xoay đầu nhìn. Quả nhiên là Lý Lộ Lộ của đài truyền hình Hương Thành.

“Sao cô ta lại ở đây?” Long Bân kinh ngạc.

“Cho nên tôi mới muốn xuống xe để hỏi thử đấy. Anh yên tân. Giữa thanh thiên bạch nhật, hung thủ cũng không dám xuất hiện ở đây đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười rồi xuống xe.

Khóe miệng Long Bân khẽ run rẩy, nhìn cô xuống xe cũng hết cách. Thấy xung quanh vắng vẻ, có bảo vệ và camera, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra nhanh như vậy, vì vậy anh ta lập tức lái xe vào bãi đậu xe.

Kỷ Hi Nguyệt vừa đi tới cổng, Lý Lộ Lộ đã nhìn thấy cô.

“Vương Nguyệt!” Lý Lộ Lộ thở hổn hển chạy tới, hình như thái độ không mấy tốt đẹp.

“Cô tìm tôi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên là tìm cô rồi. Tại sao cô lại trở thành người độc quyền đưa tin!? Rõ ràng tôi mới là người đưa tin đầu tiên. Rốt cuộc cô đã dùng cách gì để cuỗm mất tin tức của tôi?”

Hóa ra Lý Lộ Lộ được cấp trên yêu cầu theo dõi các tin liên quan, nhưng cảnh sát không tiết lộ thông tin gì cho cô ta, cô ta chỉ còn cách viết khống tin tức, nhưng sau đó mọi người lại phát hiện tin tức bên chỗ Vương Nguyệt chân thật và chi tiết hơn, do đó mà bản tin của cô ta không còn ai xem nữa.

Cô ấy bị cấp trên dạy cho một trận, cho nên mới chạy tới đây tìm Vương Nguyệt để trút giận.

Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Cô Lý Lộ Lộ, chuyện tìm được tin tức hay không là dựa vào khả năng của mình, sao lại nói tôi cuỗm của cô? Tôi đâu có ngăn cản cô đưa các bản tin liên quan.”

Lý Lộ Lộ đương nhiên biết sự cạnh tranh giữa các phóng viên là cuộc chạy đua với thời gian, vì thế cho dù tin tức bị cuỗm đi thì cũng chẳng thể nói được gì.

Nhưng cô ấy rất tức giận, muốn hỏi xem làm cách nào để có được sự ưu ái của cảnh sát.

“Cô, rốt cuộc cô đã làm thế nào?” Lý Lộ Lộ đỏ mặt hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Chắc do chuyện vụ án phân xác thì phải. Cảnh sát có ấn tượng tốt với tôi, nên mới cho tôi tin tức độc quyền.”

Thực ra Lý Lộ Lộ cũng biết, cho nên sắc mặt bỗng trở nên ngượng ngập, sau đó khó xử nói: “Chuyện đó, tôi, kỳ thực tôi cũng biết, chỉ là tôi sợ cấp trên mắng. Vương Nguyệt, cô, cô có thể cho tôi một chút tin tức được không? Tôi sợ cấp trên sẽ vì chuyện này mà sa thải tôi.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Không thể nào. Chì vì một tin tức mà sa thải nhân viên? Bộ phận tin tức của Hương Thành khắt khe như vậy sao?”

Lý Lộ Lộ lập tức nói: “Cũng không phải. Chủ yếu là bình thường tôi tương đối mờ nhạt vô vị. Vụ án cưỡng giết lần này cũng là cơ duyên trùng hợp. Cho nên cấp trên nói là nếu như tôi có thể nắm chắc lần này thì sẽ tăng chức thăng lương cho tôi. Còn nếu lần này không làm tốt thì cho tôi cuốn gói.”

Lý Lộ Lộ nói rồi nước mắt lưng tròng: “Tôi tốt nghiệp đại học xong thì một mình ra ngoài làm việc, không dễ dàng gì mới ổn định được. Tôi không muốn gia đình tôi phải lo lắng. Hơn nữa tôi rất thích công việc này, cho nên Vương Nguyệt, cô có thể giúp tôi được không?”

“Bây giờ cô chỉ sống một mình?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ nghe được câu này. Thảo nào cô ấy lại trở thành nạn nhân thứ ba.

Chương 489: Bảo vệ Lý Lộ Lộ (III)

Lý Lộ Lộ gật đầu: “Đúng vậy. Tôi một mình đến đây làm việc. Tôi không phải là người Cảng Thành. Sau khi vụ án cưỡng giết xảy ra, tôi đã trả phòng. Hôm qua vừa mới tìm được một chỗ ở khác, định là ngày mai sẽ nhờ đồng nghiệp giúp tôi chuyển qua đó.” Lý Lộ Lộ nói.

“Vậy tối qua cô ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Tôi ở nhà một đồng nghiệp. Bên đó tôi tạm thời không dám quay về.” Sắc mặt Lý Lộ Lộ vẫn đầy sự sợ hãi.

Thực ra đối với người bình thường mà nói, tầng dưới có người chết ai mà chẳng sợ hãi, huốn hồ cô ấy còn là phụ nữ độc thân, sống một mình. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, gặp phải cô ở một mình,cô cũng không dám.

Kỷ Hi Nguyệt thận trọng nói: “Lý Lộ Lộ, cô phải cẩn thận đấy. Tốt nhất là đừng ở một mình, biết không? Cô là người đầu tiên đưa tin về vụ án cưỡng giết, rất có khả năng hung thủ sẽ ôm hận trong lòng. Cô nhớ vụ án phân xác trước đây của tôi không? Tên hung thủ đó đã đến báo thù tôi, nếu không phải tôi mạng lớn thì đã bị chém chết rồi.”

“Vương Nguyệt, cô đừng dọa tôi chứ.” Lý Lộ Lộ vẻ mặt như chực khóc, “Lúc trước nghe cô nói xong, hai ngày nay tôi rất bất an.”

“Không phải dọa cô, là thật sự sẽ có nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Trời ạ. Vương Nguyệt, cô, cô thật sự làm tôi sợ muốn chết. Tôi, chắc tôi phải chuyển tới đồn cảnh sát ở luôn quá.” Lý Lộ Lộ lo lắng muốn phát điên.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, xem ra đã thực sự đã khiến cô ấy sợ hãi.

“Đừng quá lo lắng. Tôi đã gọi cảnh sát tới bảo vệ cô, nhưng bản thân cô cũng phải thận trọng hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Lý Lộ Lộ nhìn xung quanh: “Vương Nguyệt. Cô thật sự cảm thấy tôi sẽ xảy ra chuyện sao? Cảnh sát cũng nghĩ như vậy?”

“Đây là đang phân tích tâm lý tội phạm, và rất có khả năng này. Chúng ta chỉ có thể đề phòng thời gian sắp tới, cô đến rồi thì tôi nhân tiện nói với cô một câu thôi. Cô cũng phải tự mình cẩn thận đấy.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn cho cô ấy quá nhiều áp lực.

Mặc dù cô biết cô ấy thực sự là mục tiêu thứ ba. Hy vọng lần này Trương Cường đừng xảy ra sơ sót.

Cô cũng tin lần này Trương Cường sẽ hành động nghiêm túc, dù sao đây cũng là sự sống của sinh mệnh.

Lý Lộ Lộ rất lo lắng. Kỷ Hi Nguyệt nói: “Lên trên ngồi chút đi. Tôi cho cô một ít tin tức. Cô đừng lo lắng nữa.”

“Thật à? Tốt quá, cám ơn Vương Nguyệt.” Lúc này Lý Lộ Lộ mới tươi tỉnh lại. Dù sao thì áp lực đến một lúc quá lớn, cô ấy cảm thấy bản thân không thể chịu đựng nổi.

Kỷ Hi Nguyệt đưa Lý Lộ Lộ lên trên, mọi người đều nhao nhao đến hỏi thăm. Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt không sao thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ anh ta không dám để Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi tầm mắt, kể cả là vào bãi đậu xe cũng lao như bay.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp một ít tin tức cho Lý Lộ Lộ thì kêu Long Bân đưa cô ấy về đài truyền hình. Long Bân biết Kỷ Hi Nguyệt không rời khỏi văn phòng mới dám đưa người về.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba vẫn không có chuyện gì xảy ra, nhưng cả thành phố đều rơi vào hoảng loạn, tin tức vẫn đang tiếp tục, Trương Cường và những người khác đã bị cấp trên phê bình tới sứt đầu mẻ trán.

Mọi người đều rất lo lắng. Ngày nào chưa bắt được hung thủ, thì vẫn còn ăn không ngon, ngủ không yên.

Kỷ Hi Nguyệt cũng như vậy. Cô chỉ có thể trút giận bằng cách tập luyện. Triệu Húc Hàn nhìn thấy cũng rất sầu não, chỉ biết kêu Long Bân bảo vệ sít sao Kỷ Hi Nguyệt.

Nửa đêm ngày thứ tư, di động của Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên đổ chuông. Cô lập tức cầm lên, là điện thoại của Trương Cường.

“Vương Nguyệt, hung thủ đã xuất hiện rồi, nhưng vô cùng xảo quyệt và đã trốn thoát!” Trương Cường thấp giọng nói.

“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt gần như choáng váng. Cơ hội tốt như vậy, ôm cây đợi thỏ mà còn để trốn thoát, làm thế nào bây giờ?

Những chuyện sau đó cô hoàn toàn không nhớ được. Lẽ nào thật sự phải giết bảy người mới bắt được?

Chương 490: Lại xảy ra án mạng (I)

“Lý Lộ Lộ chỉ bị thương nhẹ, nhưng tinh thần cô ấy rất bấn loạn, có chút bất thường. Cô ấy nói muốn gặp cô, đang ở bệnh viện Nhân Ái.” Trương Cương vội vàng nói, “Cô có thể qua đây được không? Tôi còn phải quay về báo cáo với cấp trên.”

“Được, tôi qua ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức rời giường sửa soạn rồi ra khỏi phòng. Cô nhìn thấy cửa phòng bên cạnh của Triệu Húc Hàn cũng đột nhiên mở ra.

“Anh Hàn, em phải tới bệnh viện Nhân Ái một chuyến. Lý Lộ Lộ bị thương, muốn gặp em.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.

Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói: “Em định đi một mình? Đã bắt được hung thủ chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt rùng mình. Cô biết Triệu Húc Hàn chắc chắn sắp nổi giận, lật đật nói: “Em, em đang chuẩn bị gọi cho Long Bân, kêu anh ta qua đi với em. Hung thủ trốn thoát rồi.”

“Vậy em còn dám đi!” Triệu Húc Hàn quát, “Hung thủ có thể ra tay với Lý Lộ Lộ, người tiếp theo chắc chắn là em!”

Kỷ Hi Nguyệt biến sắc, “Anh Hàn, anh cũng nghĩ như vậy sao?”

“Không được đi!” Triệu Húc Hàn rất tức giận. Người phụ nữ này căn bản không biết cái gì gọi là nguy hiểm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt lập tức nhăn tít lại, vội vàng lắc lắc cánh tay anh, nói: “Anh Hàn, anh đừng tức giận mà. Hay là, anh đi với em được không?”

Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt làm nũng: “Anh Hàn, anh cũng biết nếu em không đi thì chắc chắn sẽ không ngủ lại được, trong lòng em cũng bất an. Nếu anh lo lắng cho em thì đi với em nhé. Hay là kêu Long Bân với Tiêu Ân đi cùng, như vậy sẽ an toàn hơn?”

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy một lúc mới lên tiếng: “Em nghĩ bọn họ ăn no không có chuyện gì làm thật à?”

“Haha, đương nhiên không phải. Vậy thôi hai người chúng ta đi nhé? Cho dù hung thủ có xuất hiện, với thân thủ của anh Hàn lẽ nào còn sợ hắn?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức lấy lòng.

Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt. Người phụ nữ này càng ngày càng không xem anh ra gì. Đường đường là chủ nhân của Triệu gia mà giờ phải làm vệ sĩ cho cô.

“Với lại em cũng đâu có tệ, đúng không? Đi thôi, đi với em đi mà.” Kỷ Hi Nguyệt càng làm nũng tợn, lay cánh tay anh, mặt nở một cười quyến rũ.

Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi năm phút.”

“Được được được.” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng gật đầu, xuống lầu đợi.

Năm phút sau, Triệu Húc Hàn mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đội nón lưỡi trai đen và đeo thêm một cặp mắt kính gọng gỗ hệt như của cô bước xuống.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy, đây là mắt kính tình nhân sao?

Tuy nhiên cũng đã quá nửa đêm, mang kính râm thì không hợp. Nhưng Triệu Húc Hàn ăn mặc như thế này có khi nào bị nghi là hung thủ không?

“Sao đấy?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt hóa trang thành bộ dạng xấu xí thì khóe miệng cũng run rẩy.

“Anh Hàn, em cảm thấy hai chúng ta khá giống người xấu.” Kỷ Hi Nguyệt hơi buồn cười.

Triệu Húc Hàn nhìn lại mình, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt, rồi nói: “Đi thôi. Anh không vào trong là được.”

“Gọi Tiêu Ân không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Cậu ấy đang ở ngoài xe rồi.” Triệu Húc Hàn đã sớm thông báo cho Tiêu Ân để chuẩn bị.

Hai người nhanh chóng ra cửa. Quả nhiên Tiêu Ân đã ở trên xe.

“Cậu chủ, tiểu thư, hung thủ vẫn chưa bắt được!” Tiêu Ân nói.

“Ừm, đến bệnh viện Nhân Ái thăm Lý Lộ Lộ đi. Chắc là cô ấy sợ phát điên rồi. Cụ thể thế nào thì tôi vẫn chưa rõ, đến mới biết được.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Tiêu Ân đáp lại một tiếng, nhanh chóng lái xe rời khỏi.

Chốc lát sau, chiếc xe hơi sang trọng tiến vào bãi đậu xe của bệnh viện Nhân Ái. Triệu Húc Hàn không yên tâm để Kỷ Hi Nguyệt vào một mình nên cũng xuống xe.

Đè thấp vành nón rồi theo sau Kỷ Hi Nguyệt, hai người đến bên ngoài phòng bệnh của Lý Lộ Lộ.

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Những Con Người Không Tên

Copyright © 2022 - MTruyện.net