Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
  3. Chương 91-100
Trước /132 Sau

Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên

Chương 91-100

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 91: Đừng Gây Chú Ý Với Cô Ấy

Kỷ Hi Nguyệt ho khan một tiếng sau đó mới chép miệng trả lời Tiêu Ân.

“Không thích thì có thể từ từ thích. Dù sao tôi vẫn còn nhỏ, trước đây nhìn người không rõ là chuyện bình thường. Bây giờ tôi phát hiện anh Hàn là người tốt, bắt đầu thích anh ấy không được sao?”

Tiêu Ân lại im lặng. Ô tô đã bắt đầu tiến vào bãi đậu xe của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

“Tiêu Ân, cậu chủ của anh không thích Vô Cốt. Nếu cứ để Vô Cốt bên cạnh cậu chủ thì đối với cô ta không phải là một chuyện tốt. Anh không hy vọng tiểu sư muội của anh sẽ đau khổ cả đời chứ?” Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, thận trọng nói với Tiêu Ân đang mở cửa xe cho cô.

Tiêu Ân kinh ngạc. Anh ta nhìn khuôn mặt vừa quyến rũ vừa ngây thơ của Kỷ Hi Nguyệt, nhất thời không thốt nên lời.

“Anh mà cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy sẽ bị cậu chủ móc hai mắt ra đấy.” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta cứ nhìn vào mặt cô mà quên luôn tránh đường, không nhịn được cười đùa. Cô không hề muốn vì Vô Cốt mà quan hệ giữa cô và Tiêu Ân trở nên căng thẳng.

Tiêu Ân ngượng ngùng tránh sang một bên, sau đó vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi Kỷ tiểu thư, là tôi thất lễ. Kỷ tiểu thư nói không sai. Quyết định của cậu chủ luôn luôn đúng, nên để tiểu sư muội tự kiểm điểm lại mình một chút.”

Nói xong anh ta hít một hơi thật sâu, dường như đã nghĩ thông suốt một số điều.

Kỷ Hi Nguyệt nở ra một nụ cười xinh đẹp, sau đó đi về phía thang máy đặc biệt lớn. Ở đây không có bất kỳ một chiếc xe hay bảo an nào, chỉ có camera.

Đây là thang máy chuyên dùng dành cho sếp lớn. Lối ra vào tòa nhà hoàn toàn không ai biết, cũng tránh trường hợp có người muốn khai thác bí mật của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

Trong văn phòng tầng thứ tám mươi tám. Một văn phòng khổng lồ chiếm gần nửa diện tích tầng lầu trên cùng. Hệ thống màn hình giám sát chi chít cả một mặt tường quả thực khiến người mắc chứng ám ảnh dày đặc phải tuyệt vọng.

Triệu Húc Hàn đang ngồi trước một chiếc bàn làm việc cỡ lớn, một tay sờ cằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt xuống xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Ngồi đối diện anh là Cố Cửu đang bắt chéo hai chân, mắt dán vào điện thoại và không ngừng gõ chữ, biểu cảm cũng có chút không vui.

Đột nhiên anh ấy cảm nhận được hơi thở của người đàn ông đối diện trùng xuống, hình như có chút lạnh lẽo. Anh ấy không khỏi ngẩng đầu nhìn Triệu Húc Hàn.

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn tối sầm lại. Đôi mắt chim ưng đầy u ám nhìn chòng chọc vào màn hình giám sát trên tường.

Anh ấy lo lắng xoay đầu xem thử thế nào. Vừa nhìn đã thấy Kỷ Hi Nguyệt nở một nụ cười tuyệt sắc khuynh thành với Tiêu Ân đang giúp cô mở cửa xe. Cảm giác như đang vào mùa thu lá rụng mà trăm hoa bỗng đua nở, nét đẹp này khiến bao người phải nao lòng.

“Ha.” Cố Cửu nhất thời cảm thấy tim mình có chút rung động. Mẹ kiếp, không ngờ người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này lại đẹp đến vậy, trước đây sao không cảm nhận được nhỉ.

Nhưng anh ấy cũng không dám gây sự chú ý với Kỷ Hi Nguyệt. Người đàn ông sau lưng vì người phụ nữ này mà chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Anh ấy chưa chán sống, cho dù xinh đẹp hay rung động thế nào cũng không thể có một chút ý tứ gì với Kỷ Hi Nguyệt.

Trên màn hình, Tiêu Ân tránh ra xong lập tức dẫn đường. Kỷ Hi Nguyệt đi sau lưng che miệng cười tủm tỉm như một chú mèo nhỏ.

Người phụ nữ nhỏ bé này đang làm gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Triệu Húc Hàn tại sao lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy?

“Cô gái nhỏ của cậu khá đẹp đấy.” Cố Cửu nói với Triệu Húc Hàn.

Hơi lạnh trên người Triệu Húc Hàn từ từ tiêu tán. Sau đó ánh mắt sắc bén lạnh lùng quay lại nhìn Cố Cửu, nói: “Đừng gây sự chú ý với cô ấy.”

“Khụ khụ, cậu nói cái gì vậy. Tôi là loại người đó sao?” Cố Cửu sầu não. Chỉ là tại sao có chút chột dạ vậy nhỉ? Quả nhiên là anh ấy thật sự thích gái đẹp.

Tại sao ông cụ nhà anh ấy lại hung dữ vậy chứ. Có đúng là con đẻ không biết nữa?

Chương 92: Đại Ma Vương Muốn Làm Gì

Ánh mắt Triệu Húc Hàn nhìn sâu vào mắt Cố Cửu rồi lạnh lùng thốt hai chữ: “Anh có.”

“Cậu, cái tên này. Cho dù tôi có thích gái đẹp thì cũng không có khả năng thích Kỷ Hi Nguyệt. Cũng không biết cậu trúng độc gì mà đi thích cô ấy. Cậu thích tự ngược à!”

Cố Cửu nhớ lại ba năm qua anh ấy đã giúp Kỷ Hi Nguyệt vài lần khám bệnh, bị thương, say rượu. Mỗi lần như thế là Triệu Húc Hàn đứng ở bên cạnh đều bị người phụ nữ này mắng té tát.

Đó không phải là một cô tiểu thư xấc xược nữa, mà giống như một người phụ nữ tọc mạch ở đầu đường xó chợ.

“Nói thử xem, rốt cuộc là tại sao cậu lại thích cô ấy?”Cố Cửu cũng có thắc mắc giống như Kỷ Hi Nguyệt, không, phải nói là giống với những người biết chuyện này, ai cũng muốn biết nguyên nhân.

“Tôi có từng nói là thích cô ấy sao?” riệu Húc Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn anh ấy.

“……!” Cố Cửu nghẹn lời.

Không thích mà cậu để ý như vậy? Không thích mà cậu vẫn còn giày vò cô ấy? Không thích mà cậu để cho người phụ nữ này nhảy nhót trước mặt cậu ba năm?

Triệu Húc Hàn ơi là Triệu Húc Hàn, cậu làm như tôi là thằng ngốc không bằng!

Cố Cửu bất lực muốn chửi anh mấy câu, kết quả vừa mới mở miệng…

“Câm miệng!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng thốt ra hai chữ khiến miệng của Cố Cửu khép lại ngay lập tức.

Cố Cửu bực mình. Khí thế của người đàn ông trên đỉnh Kim Tự Tháp này còn uy nghiêm hơn cả ông già nhà anh ấy.

Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào hai người đang ở trong thang máy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân không nói chuyện.

“Anh qua phòng bên cạnh chờ trước đi.” Triệu Húc Hàn nói với Cố Cửu.

Cố Cửu đứng lên. Nhìn biểu cảm tức giận rõ ràng của Triệu Húc Hàn, anh ấy cũng không muốn tự chuốc khổ vào thân, ngoan ngoãn đi qua sát bên đợi là tốt nhất.

Kỷ Hi Nguyệt đi theo Tiêu Ân lên tầng thứ tám mươi tám. Vừa mở cửa ra cô đã vô cùng kinh ngạc với cảnh tượng rộng lớn trước mắt, không gian vô cùng thoáng đãng, bên trong ngoại trừ logo vàng kim của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị ra thì không hề trang trí thêm bất cứ thứ gì. Bốn phía lấy tông màu bạc làm chủ đạo, đơn giản, sạch sẽ mà sang trọng.

Khu vực trống hai bên đều là văn phòng. Tiêu Ân dẫn Kỷ Hi Nguyệt đi về hướng bên trái.

Tiêu Ân kéo một cánh cửa ra, Kỷ Hi Nguyệt tiến vào. Vừa bước vào đã nhìn thấy Triệu Húc Hàn ngồi sau chiếc bàn làm việc size lớn.

“Wow! Anh Hàn, nơi này của anh lớn thật đấy!” Kỷ Hi Nguyệt quan sát bốn phía xung quanh. Nhìn thấy một bức tường toàn là hệ thống giám sát cô cũng sửng sốt không kém.

Triệu Húc Hàn đứng lên, sải bước tới bên cạnh cô, sau đó cúi đầu mình Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt không biết anh định làm gì, cô ngước đầu lên nhìn anh, đợi anh mở lời.

Thế nhưng Triệu Húc Hàn chỉ nhìn cô chăm chú chứ không nói chuyện. Nhiệt độ trong đôi đồng tử càng ngày càng lạnh, khiến trong lòng cô có chút run rẩy.

Cô lại làm sai chỗ nào rồi?

Chuyện gì đang xảy ra với tên đại ma vương này vậy?

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh chắc chắn là đang tức giận.

Đối với đại ma vương, lời anh nói luôn luôn đúng, nói sai cũng thành nói đúng, nguyên tắc là lúc nào cũng phải nghe lời, ngoan ngoãn và phục tùng.

Kỷ Hi Nguyệt rướn môi cười: “Anh Hàn, hôm nay anh đẹp trai thật đấy!”

Quả nhiên đôi mắt vốn đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm bị đờ đẫn trong giây lát, sau đó cơ mặt đang cau có dường như cũng từ từ giãn ra.

“Anh Hàn, gọi tôi đến có chuyện gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi đến văn phòng của anh đấy. Không định mời tôi ngồi sao? Từ buổi huấn luyện ban sáng cho đến bây giờ tôi sắp đứng không nổi nữa rồi.” Nói xong cô chép miệng, dáng vẻ vô cùng tủi thân.

Triệu Húc Hàn vẫn đang nhìn cô, sau đó bỗng nhiên vươn tay ra bế cả người Kỷ Hi Nguyệt lên.

“A!” Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên là kêu lên thất kinh.

“Câm miệng!” Triệu Húc Hàn lại nói hai chữ này.

“….” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngậm miệng. Chỉ là sự sợ hãi trong ánh mắt không sao che đậy được. Tên đại ma vương này muốn làm gì đây?

Anh, anh sẽ không muốn làm cái chuyện đó chứ?

Chương 93: Giúp Cô Massage Sao

Triệu Húc Hàn bế Kỷ Hi Nguyệt tới sô pha, từ từ đặt cô xuống rồi sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.

Anh vươn hai cánh tay săn chắc của mình ra nâng đôi chân cô đặt lên đùi, sau đó dùng bàn tay của anh xoa bóp hai bắp chân cho cô.

What!?

Đại ma vương đang giúp cô massage sao?

Kỷ Hi Nguyệt không biết phải nói sao, cô được yêu chiều mà lo ngại, cộng thêm hoảng sợ bất an. Nhưng dù sao theo bản năng cơ thể cũng run rẩy.

“A, đau!” Kỷ Hi Nguyệt không kìm được mà kêu lên vì bị ấn đau.

Triệu Húc Hàn nhẹ tay một chút, nhưng lực vẫn còn rất mạnh.

“A! Đừng, anh Hàn, đừng làm nữa…” Kỷ Hi Nguyệt ấm ức kêu lên.

Tiêu Ân và Cố Cửu ở ngoài cửa: “….!”

“Ráng đi. Nếu không sáng mai sẽ không kiên trì được.” Triệu Húc Hàn rõ ràng là không định buông tay, giữ chặt lấy hai chân của Kỷ Hi Nguyệt không ngừng xoa bóp.

“A,! Đừng. Đau, đau quá! Anh Hàn, không cần đâu, thực sự không cần đâu. A!” Kỷ Hi Nguyệt đâu đến mức muốn xỉu tại chỗ.

Lâu lâu cô mới ăn diện đẹp đẽ như vậy, kết quả nước mắt nước mũi tèm lem. Đây là muốn đùa giỡn cô sao?

Còn nghĩ rằng có hội tiệc gì chứ?

Quả là khác xa với cái đêm trong tưởng tượng của cô.

Cố Cửu ở sát vách đứng ngồi không yên, nghĩ bụng người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này không ngờ lại phóng túng như vậy.

Anh ấy mở cửa phòng ra thì thấy Tiêu Ân đang đứng cách cửa không xa.

Biểu cảm của Tiêu Ân lúc này cũng rất sinh động, miệng há mắt trợn giống như bị điểm huyệt, vẻ mặt duy trì sự kinh ngạc như một bức tượng điêu khắc.

Cố Cửu bước ra, Tiêu Ân cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Một người luôn bình tĩnh như Tiêu Ân lại chạy đến trước mặt Cố Cửu, nói với vẻ hoảng sợ: “Cửu thiếu, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Cái gì mà chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cậu không nghe được sao?”

Cố Cửu bình tĩnh trả lời, nhưng kỳ thực trong lòng anh ấy có mười ngàn con ngựa cỏ bùn đang gào rít. Đây là lần đầu tiên anh ấy có một sự hiểu biết mới về Triệu Húc Hàn.

Trong phòng tiếng la hét của Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang vang vọng, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

“Cậu chủ đón Kỷ tiểu thư tới đây là vì chuyện này?” Tiêu Ân khó hiểu, loại chuyện này không phải nên làm ở nhà sao?

Cố Cửu sờ cằm nói: “Tiêu Ân, cậu chủ của cậu có loại sở thích này từ khi nào vậy?”

“Tôi, sao tôi biết được?” Tiêu Ân xấu hổ, “Chắc là từ cái đêm Triệu Vân Sâm bị đánh, Kỷ tiểu thư phải chịu tình huống như thế này cả một đêm.”

“Khụ khụ. Mạnh vậy sao?” Cố Cửu chợt nuốt nước miếng.

Anh ấy biết cơ thể Triệu Húc Hàn rất cường tráng, nhưng đâu có ngờ mạnh dữ vậy. Cố Cửu nhìn lại mình, xem ra phải rèn luyện thân thể thêm mới được.

Tiêu Ân có vẻ ngượng ngùng, nhưng anh ta lại hỏi Cố Cửu rất nghiêm túc: “Cửu thiếu, cậu chủ nhà tôi có phải bị bệnh gì không?”

“Bệnh gì?” Cố Cửu bị anh ta doạ giật cả mình.

Tiêu Ân cũng nuốt nước miếng: “Cậu chủ chưa bao giờ gần phụ nữ, nhưng tại sao lại mất khống chế với Kỷ tiểu thư như vậy?”

Cố Cửu cũng cảm thấy sai sai, sờ cằm nói: “Cũng phải. Hàn thiếu đúng là đã trải qua nhiều đợt huấn luyện đặc biệt, cho dù có mười người phụ nữ đẹp ở trước mặt quyến rũ, cậu ấy cũng không có phản ứng. Tại sao đối diện Kỷ Hi Nguyệt cậu ấy lại bất thường như vậy?”

Tiêu Ân đột nhiên toàn thân run rẩy. Anh ta nhớ lại lúc tiếp nhận buổi huấn luyện trong nội bộ gia tộc, đúng là có một bài tập đối diện với sự cám dỗ của mỹ nhân.

Đó quả thực là buổi huấn luyện ác mộng đối với tất cả đàn ông.

Mấy người phụ nữ đẹp ở trước mặt một đám đàn ông không nói, đằng này còn bày ra đủ loại tư thế đến phát ngại, thế nhưng đám đàn ông không thể để xảy ra bất kỳ phản ứng gì.

Chuyện này quả thực kêu bọn họ đi làm thái giám còn đơn giản hơn.

Chương 94: Huấn Luyện Tàn Nhẫn.

Tròn năm năm, chỉ có bọn họ mới hiểu được những chỗ đau khổ mà đàn ông bị nghiêm phạt, đó là cơn án mộng cả một đời. Bọn họ được huấn luyện đến nỗi phụ nữ đẹp trước mặt cũng không hề chớp mắt, cơ thể lại càng không có phản ứng.

Trên thực tế, việc huấn luyện này không khác gì thái giám, nhưng lại không hề mất đi năng lực về phương diện đó, mà chủ yếu để khống chế được cơ thể của mình.

Tức là, nếu bạn muốn có phản ứng sẽ có phản ứng, nhưng nếu không muốn thì chẳng có một người phụ nữ nào có thể bắt bạn phản ứng.

Đây chính là trạng thái kiểm soát ham muốn cao nhất.

Triệu Húc Hàn với tư cách là chủ nhân của Triệu gia, từ lúc bắt đầu dậy thì đã thực hiện huấn luyện về phương diện này, cho nên đối với Triệu Húc Hàn, trên thế giới này có bao nhiêu người đẹp đi nữa anh cũng không hề để vào mắt, có bao nhiêu mỹ nhân kế đi nữa anh đối với anh cũng vô hiệu.

Có thể nói, nếu anh không tự nguyện thì không có bất kỳ người phụ nữ nào có năng lực thành công trên giường của anh.

Thế nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại thành công phá vỡ điều cấm kỵ của Triệu Húc Hàn.

Hơn nữa lắng nghe động tĩnh bên trong, cái này là nằm ngoài tầm kiểm soát sao?

Bên trong Triệu Húc Hàn với Kỷ Hi Nguyệt quả thực đang tiếp tục. Kỷ Hi Nguyệt đã đau đến nước mắt nước mũi tèm lem. Triệu Húc Hàn không chỉ xoa bóp ở bắp chân cô mà càng ngày càng leo lên trên.

Kỷ Hi Nguyệt càng lúc càng đau, càng lúc càng sợ. Cô sợ người đàn ông này sẽ thật sự làm gì cô tiếp theo.

Cái này là chưa làm gì mà cô đã đau đến không nhớ nổi cha mẹ là ai, nếu xảy ra tình huống như đêm đó chắc là cô sẽ chết mất.

“Anh Hàn, không cần đâu. Tôi thật sự không chịu được nữa.” Kỷ Hi Nguyệt khóc lóc cầu xin.

Lúc này hai tay của Triệu Húc Hàn gần như đã xoa bóp lên đùi của Kỷ Hi Nguyệt, cảm giác mềm mại mịn màng khiến sắc mặt Triệu Húc Hàn lạnh đi, nhưng cơ thể lại có chút nóng.

Cuối cùng, sau khi Kỷ Hi Nguyệt liên tục cầu xin, Triệu Húc Hàn cũng đã buông tay, anh lập tức thả chân cô xuống rồi đứng dậy.

Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn rất lạnh. Kỷ Hi Nguyệt không biết tại sao đại ma vương lại tức giận, nếu vì massage cho cô mà tức giận thì thôi đừng làm nữa, còn doạ cô suýt nữa hồn bay phách lạc.

Mà lúc này, trong lòng Triệu Húc Hàn đang tức giận chính mình. Anh biết khá rõ sức kiềm chế của mình đối với phụ nữ, chỉ riêng đối với người phụ nữ này là cơ thể anh lại mất tự chủ.

Từ cái lần đêm đó xong, mấy ngày sau Triệu Húc Hàn thực sự sợ hãi vì sự mất kiểm soát của bản thân.

Anh cảm thấy công sức hai mười bảy năm kiên nhẫn đã bị Kỷ Hi Nguyệt đánh bại chỉ trong vòng một đêm.

Sau đó anh đã tự cảnh cáo bản thân không được mất tự chủ, có thể đối tốt với Kỷ Hi Nguyệt, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể mất kiểm soát, không được đụng vào Kỷ Hi Nguyệt một lần nữa.

Bởi vì anh biết đêm đó anh đã làm Kỷ Hi Nguyệt hoảng sợ, cho nên mới dẫn đến sự tương phản lớn giữa bây giờ và trước đây.

Nhưng hồi nãy lúc massage cho cô, anh cảm thấy càng lúc bản thân càng mất khống chế, càng đè nén dục vọng trong lòng, cơ thể càng chống lại. Vậy nên anh mới vô thức tăng thêm sức lực, kéo dài thời gian chỉ vì muốn khảo nghiệm bản thân.

Kỷ Hi Nguyệt làm sao biết được nội tâm của người đàn ông này đang đấu tranh dữ dội. Cho nên dẫn đến chuyện cô bị anh xoa bóp liền la oai oái.

“Anh Hàn, anh, tối nay anh gọi tôi tới đây là để giúp tôi xoa bóp sao?” Kỷ Hi Nguyệt nức nở hỏi, cô thật sự ấm ức.

Triệu Húc Hàn bây giờ mới sực nhớ ra, tối nay vẫn còn việc quan trọng phải làm.

“Em đi rửa mặt chải đầu lại đi. Chuẩn bị ra ngoài.” Triệu Húc Hàn xoay người lại nói với cô.

Kỷ Hi Nguyệt a một tiếng, “Thật sự phải ra ngoài sao? Tôi, lớp trang điểm của tôi bị trôi hết rồi.”

“Không sao. Em không trang điểm cũng rất đẹp.” Triệu Húc Hàn nói xong thì mở cửa bước ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Mẹ kiếp, đại ma vương nói cái gì? Đây là những lời đường mật sao?

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, cô vội sờ mặt mình rồi đột nhiên bật cười.

Đại ma vương ấy vậy mà khen cô đẹp, trời ạ. Đây thực sự là chuyện cô chưa bao giờ dám tin.

Chương 95: Là Vừa Mới Thỏa Mãn Xong Sao

Triệu Húc Hàn mở cửa bước ra thấy Cố Cửu với Tiêu Ân đang đứng cách đó không xa. Biểu cảm của cả hai rất kỳ lạ.

Tiêu Ân chỉnh lại cặp mắt kính không gọng của anh ta xong lập tức đứng sang một bên.

Cổ Cửu nở nụ cười đê tiện, bước tới nói: “Hàn thiếu, cậu đúng là tên cầm thú. Đã tới đây rồi mà không bỏ qua cơ hội. Khâm phục khâm phục!”

Triệu Húc Hàn lạnh mặt. Mới đầu nghe anh ấy nói thì trong lòng có chút sửng sốt, sau đó bỗng chốc tỉnh ngộ.

“Trong đầu anh suốt ngày toàn nghĩ mấy cái này sao?” Giọng nói của anh lạnh lùng như băng.

Cố Cửu nhìn khuôn mặt cau có của anh thì cũng cảm thấy không đúng. Nếu vừa thỏa mãn xong thì sắc mặt đâu có đen thui như vậy?

Lẽ nào anh ấy với Tiêu Ân hiểu sai rồi?

“Hàn thiếu, cậu với Kỷ tiểu thư không phải vừa làm cái chuyện khó diễn tả đó sao? Nếu không sao Kỷ tiểu thư lại la oai oái như vậy?” Cố Cửu hiển nhiên là da mặt cực kỳ dày.

“Anh đừng quên hôm nay tới đây để làm gì?” Triệu Húc Hàn không khách khí nói.

Cố Cưu giật mình nói: “Đúng rồi, phải đi ra ngoài. Cậu làm gì mà ở trong đó lâu như vậy! Thật là.”

“Cậu chủ giúp Kỷ tiểu thư xoa bóp.” Tiêu Ân đã đoán ra được. Anh ta với Cố Cửu đúng là nghĩ bậy nghĩ bạ mà.

Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc Tiêu Ân.

Tiêu Ân ngạc nhiên, anh ta nói sai rồi sao? Hay là đã chọc cậu chủ chỗ nào? Xem ra vẫn nên ngậm miệng là tốt nhất.

“Massage, thì ra là massage. Hàn thiếu, cậu thật sự càng ngày càng có nghĩa khí. Vậy mà lại giúp một người phụ nữ massage!” Giọng điệu của Cố Cửu giống như phát hiện ra một chân trời mới.

Cửa bỗng nhiên mở ra, ba người đàn ông quay lại thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt với khuôn mặt mộc trắng trẻo, đôi mắt to tròn lấp lánh, son môi đã phai màu nhưng sắc hồng tự nhiên lại tinh tế và mềm mại hơn.

Bớt đi một phần lộng lẫy quyến rũ, nhiều thêm một phần trong sáng và ngây thơ.

Tim của Cố Cửu lại lần nữa bị rung động. Trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.

Chung quy thì những người phụ nữ bở đi lớp trang điểm mà vẫn xinh đẹp thì rất ít.

Diện mạo của Kỷ Hi Nguyệt đúng là sát thủ của đàn ông, cô khơi dậy dục vọng đang chôn sâu trong lòng anh ấy, thực sự anh ấy đã có ý nghĩ muốn đè cô dưới thân mình.

Vẻ mặt của Cố Cửu thay đổi rõ rệt, anh ấy biết bản thân là playboy, nhưng không ngờ bản thân còn biến thái như vậy.

Đây là lần đầu tiên anh ấy nảy sinh ý nghĩ biến thái với một người phụ nữ, trời ạ! Người phụ nữ đó còn là Kỷ Hi Nguyệt nữa chứ!

“Cửu thiếu, anh có ý gì đây? Cái gì gọi là giúp một người phụ nữ massage, tôi không có tên à! Còn nữa, anh Hàn đối xử tốt với tôi nên anh ghen có phải không? Không muốn nhìn thấy tôi tốt đẹp chứ gì?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.

Quả thực giọng nói của Cố Cửu rất lớn, làm cô nghe mà bực hết cả mình.

“Không, không phải. Tôi, tôi chỉ là cảm thấy Hàn thiếu ban nãy không biết thương hoa tiếc ngọc thôi.” Khuôn mặt lãng tử của Cố Cửu đỏ lên, mất đi vẻ bình tĩnh, nói xong thì vội vã xoay người: “Đi thôi đi thôi. Còn việc chính nữa.”

Cố Cửu dẫn đầu đến ấn nút thang máy. Nội tâm anh ấy đang tự giễu chính mình.

Anh ấy quen biết phụ nữ vô số kể. Phụ nữ dạng gì mà chưa thấy qua, sao đột nhiên thân thể lại có phản ứng mạnh với Kỷ Hi Nguyệt thế không biết?

Hay là bởi vì cô là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn?

Là một người phụ nữ mà bản thân không bao giờ theo đuổi được?

Chắc chắn là như vậy, Cố Cửu an ủi bản thân. Trong lòng anh ấy có chút sợ hãi với ý nghĩa đáng sợ mới xuất hiện. Anh ấy đúng là điên rồi.

Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày, nhìn bóng lưng của Cố Cửu. Ban nãy anh đã nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của anh ấy, còn nữa, tên này chưa bao giờ đỏ mặt trước phụ nữ, vậy mà vừa rồi đỏ mặt trước Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, sâu đó rướn môi cười hớn hở. Quả thực hai chân vẫn còn đau, nhưng bắp thịt không còn căng nữa. Nghĩ đến chuyện sáng mai tiếp tục cô lại cảm thấy hết yêu đời nổi.

Chương 96: Đưa Em Đi Gặp Một Người

Ba người ra khỏi thang máy, Cố Cửu tự lái một chiếc xe thể thao màu xanh lam, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn lên một chiếc Maserati màu đen khác, Tiêu Ân vẫn là tài xế.

“Anh Hàn, chúng ta rốt cuộc là đi đâu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt có chút mơ hồ.

“Ăn cơm.” Triệu Húc Hàn nói.

“….!” Kỷ Hi Nguyệt sực nhớ ra, đúng là bản thân còn chưa ăn cơm!

Tan làm là về nhà liền để sửa soạn, sau đó vội vàng đến đây, rồi lại được đại ma vương xoa bóp một hồi. Bây giờ mới phát hiện chưa ăn cơm tối.

“Không đói?” Triêu Húc Hàn thấy cô không trả lời thì nhàn nhạt hỏi lại.

“Đói, rất đói.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, “Đi đân ăn cơm vậy?”

Cô biết Triệu Húc Hàn chưa bao giờ đi đến những nơi đông người để ăn cơm. Cho dù có đi thì chắc chắn cũng sẽ làm tốt các công tác bảo mật.

“Nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt.” Triệu Húc Hàn nói.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật: “Anh Hàn, anh đi nhà hàng của mình để ăn cơm sao?”

“Gặp một người.” Triệu Húc Hàn lại nhìn cô.

“Ai thế? Đừng nói là đám đàn ông Triệu gia các anh đấy nhé?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc. Cô với Triệu Húc Hàn mới thân thiết đây thôi, sao lại đi gặp người khác rồi?

Cô chỉ muốn an phận làm một người phóng viên, một người công dân bình thường. Đại ma vương cao cao tại thượng như thế lại mang cô đi gặp người khác, thật sự có tốt không?

Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn ra bên ngoài, lạnh lùng lên tiếng: “Đến rồi sẽ biết.”

Kỷ Hi Nguyệt ừ một tiếng rồi cũng im lặng nhìn phố xá bên ngoài cửa sổ.

Chiếc xe này chỉ có bên trong mới nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài không thể nhìn vào trong. Nhìn dòng người vội vã qua lại, lòng Kỷ Hi Nguyệt cũng yên tĩnh đi không ít.

Chẳng có gì phải sợ. Cô tốt với đại ma vương, anh cũng sẽ đối xử tốt lại với cô.

Nhân phẩm của Triệu Húc Hàn kiếp trước cô đã được kiểm chứng toàn bộ, anh đáng là người mà cô tin tưởng.

Nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt là một chuỗi nhà hàng cao cấp trực thuộc tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, không biết là trên toàn quốc hay các quốc gia lớn trên toàn thế giới có chi nhánh không, nhưng ở Cảng Thành đó là một nhà hàng cao cấp quen thuộc với người dân.

Như Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, bọn họ rất nhanh đã đến chỗ đậu xe, nơi mà không bao giờ thiếu bãi đậu xe và thang máy chuyên dụng.

Cố Cửu cũng đã đến nơi. Cả bốn người cùng xuống xe và đi thẳng lên phòng bao sang trọng trên tầng năm.

Kỷ Hi Nguyệt có chút căng thẳng, không biết là gặp ai. Thời điểm cách cửa nguy nga sang trọng được kéo ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Triệu Vân Sâm! Người đàn ông mà kiếp trước cô yêu đến chết đi sống lại.

Là cháu trai của Triệu Húc Hàn, thiếu gia nhà giàu bằng tuổi với Kỷ Hi Nguyệt.

Lúc này trên khuôn mặt của Triệu Vân Sâm như mây đen che phủ. Bên cạnh anh ta là một người vệ sĩ mà cô cũng gặp thường xuyên, tên là An Hoa.

Kỷ Hi Nguyệt nhớ, vì để theo đuổi Triệu Vân Sâm mà cô còn mua chuộc cả An Hoa. Chỉ có điều An Hoa cũng phớt lờ cô giống như Tiêu Ân.

Dáng vẻ lạnh nhạt không khác gì khuôn mặt đáng ghét của Vô Cốt.

Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã hiểu, những vệ sĩ bên cạnh người nhà họ Triệu đều là do nhà họ đào tạo ra, bọn họ có đặc điểm chung là thờ ơ và lạnh nhạt, cho nên cô cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Triệu Vân Sâm thấy cửa mở ra thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy chú Ba với dáng vẻ giống như Diêm Vương bước vào, anh ta theo bản năng sợ hãi lập tức đứng lên.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Vân Sâm, lúc này trên khuôn mặt điển trai của Triệu Vân Sâm có nhiều vết xanh tím, khóe miệng cũng lốn đốm mấy vết bầm. Có thể thấy rằng trước đó Triệu Húc Hàn đã ra tay với anh ta, và đánh rất mạnh tay.

Chương 97: Gặp Triệu Vân Sâm (I)

Triệu Vân Sâm thấp hơn Triệu Húc Hàn nửa cái đầu, khoảng tầm một mét bảy tám, vóc dáng cao gầy, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt phượng đào hoa, mặt mũi có chút baby, nhưng quả thực rất đẹp trai.

Trong khoảng thời gian Kỷ Hi Nguyệt theo đuổi anh ta, phụ nữ bên cạnh Triệu Vân Sâm chưa bao giờ thiếu.

Nhưng giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt rất khinh thường ánh mắt của mình, tên nhóc mặt búng ra sữa này có cái gì mà đẹp đẽ, hoàn toàn không có khí chất đàn ông như trên người Triệu Húc Hàn.

Lại nói tới ngũ quan, ngũ quan của Triệu Húc Hàn nhìn rõ ràng như một tác phẩm điêu khắc, trong khi ngũ quan của Triệu Vân Sâm thì khá mềm mại.

Tuy nhiên hai chú cháu vẫn có một vài điểm chung, ví dụ như phần dưới mũi, nhìn kỹ sẽ thấy có nét của người một nhà.

Nhưng mặt của Triệu Húc Hàn lúc nào cũng lạnh lùng, còn Triệu Vân Sâm thì quen cười đùa cợt nhả.

“Chú Ba.” Triệu Vân Sâm chào hỏi Triệu Húc Hàn, nhưng tiếng chào này dường như có chút miễn cưỡng.

Lúc Triệu Vân Sâm nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt sau lưng Triệu Húc Hàn, con ngươi của anh ta như muốn rớt ra ngoài.

“Tiểu Nguyệt.” Triệu Vân Sâm kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt trước mắt.

Người này với Kỷ Hi Nguyệt mà anh ta quen biết là cùng một người sao?

Ban đầu Kỷ Hi Nguyệt với anh ta quen nhau ở quán bar. Lúc đó Kỷ Hi Nguyệt mười tám tuổi, Triệu Vân Sâm cũng mười tám tuổi.

Kỷ Hi Nguyệt lần đầu gặp Triệu Vân Sâm là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì thế sau này để theo đuổi Triệu Vân Sâm cô đã ăn diện rất diêm dúa, trang điểm lòe loẹt, đặc biệt là son môi, lúc nào cô cũng sử dụng màu son đỏ đậm để làm bản thân trông lẳng lơ hơn một chút.

Bởi vì cô để ý những người phụ nữ mà Triệu Vân Sâm thích đều quen ở trong bar, tuổi tác đương đối lớn với lối trang điểm rất quyến rũ.

Còn cô chỉ là một nữ sinh, muốn cho Triệu Vân Sâm chú ý đương nhiên phải gần giống với những người phụ nữ mà Triệu Vân Sâm thích, cho nên mỗi lần gặp Triệu Vân Sâm cô rất tốn thời gian trang điểm.

Năm đó Kỷ Hi Nguyệt chỉ là học sinh cao trung. Để gia đình và nhà trường không biết, cô đã kết bạn với một số người trong quán bar, bởi vì cô có tiền, nên chỉ cần Triệu Vân Sâm xuất hiện trong bar là cô chắc chắn sẽ đi phục kích.

Mỗi lần nhìn thấy Triệu Vân Sâm theo đuổi người phụ nữ khác là cô lại đau lòng tột độ.

Sau đó bố Kỷ biết, hết lần này tới lần khác khuyên nhủ cô, nhưng lúc đó cô thật sự rất phản nghịch, không nghe lời bất cứ lời ai. Chỉ riêng Triệu Vân Sâm kêu cô làm gì là cô không nói hai lời đi làm ngay.

Ví dụ như trong quán bar, Triệu Vân Sâm thường kêu cô đỡ rượu cho bạn của anh ta trong trò chơi đoán số, tất nhiên cô sẽ không ngần ngại mà đồng ý, cho nên mới có những lần uống say đến tí bỉ, còn bị đám bạn cáo già của anh ta lợi dụng không ít lần.

Nếu không phải có Triệu Húc Hàn, chắc cô đã sớm rơi vào tình trạng sa ngã, nói không chừng là đã xảy ra chuyện.

Sau khi tái sinh, gặp lại Triệu Vân Sâm cô chỉ biết cảm thán hàng vạn lần trong lòng.

Triệu Húc Hàn thấy hai người bốn mắt nhìn nhau thì hơi thở trên người lại trùng xuống. Đôi mắt chim ưng càng ngày càng âm u.

Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống, lúc này mới nhận ra cô nhìn Triệu Vân Sâm đến đờ đẫn.

“Triệu Vân Sâm, dầu gì tôi cũng theo đuổi anh nhiều năm như vậy, sao đêm đó anh lại đánh thuốc mê tôi?” Kỷ Hi Nguyệt đã nhận ra thái độ của Triệu Húc Hàn bất thường, khuôn mặt lập tức thay đổi, chỉ tay về phía Triệu Vân Sâm chất vấn.

“Cái gì?” Triệu Vân Sâm sửng sốt, lập tức nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô nói xằng nói bậy gì vậy? Tôi đánh thuốc cô? Dạng người như cô có cần tôi đánh thuốc không? Tôi chỉ cần móc nhẹ ngón tay là cô tự bổ nhào vào lòng tôi rồi.”

Chương 98: Gặp Triệu Vân Sâm (II)

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt bực bội, nhưng những lời anh ta nói quả thực rất đúng với tình hình thực tế, nhưng bây giờ cô không thể thừa nhận.

Thừa nhận tức là chứng tỏ trước đây cô lừa Triệu Húc Hàn, hậu quả sau đó rất nghiêm trọng.

Thà rằng giả bộ ngu chứ không thể nói sự thật được.

Hơn nữa tên tra nam Triệu Vân Sâm này không hề thích cô, tại sao vẫn đối với cô như gần như xa vậy? Đừng nói chỉ vì giúp anh ta chăm sóc đám bạn chó lợn đấy nhé? Thỏa mãn lòng tự tôn của một người đàn ông trong anh ta sao?

Nhưng sau đó tại sao lại đồng ý đi mướn phòng khách sạn với cô? Đây là ân huệ cuối cùng à?

Không, chính xác mà nói là bởi vì cô tự nhận mình vẫn còn là thiếu nữ, cho nên Triệu Vân Sâm không tin lắm, vì vậy đêm đó mới muốn xác minh một chút.

Bây giờ nghĩ lại, dám chắc Triệu Vân Sâm cho là cô ra vào quán bar rành như vậy, có lẽ sớm đã không còn là cô gái ngây thơ trong sáng nữa, vì vậy mới không chạm vào cô.

Triệu Vân Sâm tuyệt đối là tên đàn ông cặn bã, coi thường phụ nữ. Dám trêu chọc cô lâu như vậy, đương nhiên cô phải giở trò lại với anh ta mới được.

“Không hề. Đêm đó đầu óc tôi rất mơ màng, bị anh kéo đi nhưng đâu biết là kéo tôi đi mướn phòng khách sạn. Anh Hàn, anh ta gạt người đấy!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách đánh phủ đầu.

Ánh mắt Triệu Húc Hàn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Triệu Vân Sâm.

Triệu Vân Sâm tức tối nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô là một người phụ nữ hư hỏng, là cô vu oan cho tôi! Chú Ba, đừng nói chú tin cô ta nhé. Trước đây cô ta là loại người như thế nào có lẽ chú cũng biết rồi đấy!”

Triệu Vân Sâm sợ hãi. Anh ta cũng giống như Kỷ Hi Nguyệt, trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi Triệu Húc Hàn.

Bởi vì Triệu Húc Hàn không chỉ là chủ nhân của Triệu gia mà anh còn một đại ma vương chân chính. Người khác không biết chuyện của anh làm, nhưng anh ta là người của Triệu gia sao lại không biết.

Bố Triệu Hằng Sinh của anh ta đã từng nhiều lần kêu anh ta đừng chọc vào chú Ba Triệu Húc Hàn. Nhưng bởi vì người phụ nữ thối tha Kỷ Hi Nguyệt này mà anh ta đã bị chú Ba cảnh cáo nhiều lần.

Ngày đó anh ta giống như bị quỷ ám, uống vào chút rượu rồi bị Kỷ Hi Nguyệt bám riết, còn nói mình còn trinh, làm cho anh ta máu nóng xông lên não nên mới nói cô đi mướn phòng.

Kỳ thực trong lòng anh ta bởi vì biết Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ mà Triệu Húc Hàn thích, cho nên anh ta mới muốn nếm trước một chút, để cho chú Ba đáng ghét của anh ta bị cắm sừng.

Còn nhớ lúc đó Kỷ Hi Nguyệt đồng ý cả hai tay hai chân, đôi mắt to tròn như muốn phát sáng, làm anh ta còn rất cảm động.

Sao bây giờ quay ngược lại là anh ta kéo cô? Còn đánh thuốc nữa chứ?

“Trước đây tôi luôn bị anh lừa gạt, còn cho rằng anh là một chính nhân quân tử, ít nhất là đối với tôi, bởi vì anh chưa bao giờ chạm vào tôi, nhưng không ngờ đêm đó anh lại đánh thuốc mê. Nếu không phải có anh Hàn thì tôi, tôi đã bị anh…” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên tủi thân chép miệng.

Cô cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình cũng có thể nhận được tượng vàng Oscar chứ chẳng đùa.

Triệu Vân Sâm tức run hết cả người. An Hoa ở sau lưng lạnh lùng lên tiếng: “Đêm đó thiếu gia không hề đánh thuốc cô. Cả rượu và nước đều đã được cấp dưới kiểm tra.”

“Xía. Anh kiểm tra rồi anh ta lén bỏ vào không được sao.”Kỷ Hi Nguyệt khinh thường An Hoa, “Lần trước chính anh là người kêu tôi qua phòng thiếu gia đợi anh ta, nhưng tôi không đồng ý. Đúng là chủ nào tớ nấy!”

Cái miệng của Kỷ Hi Nguyệt không chừa một ai.

“Cô!” An Hoa tức đen mặt.

Nhưng với sự hiểu biết về Kỷ Hi Nguyệt thì một cô tiểu thư hống hách độc đoán, coi trời bằng vung có thể nói ra những lời thế này mới là chuyện bình thường.

Chỉ là so với dáng vẻ ngây thơ mỹ miều như bây giờ thì quả thực không phù hợp.

Ông trời đúng là không có mắt.

Kỳ thực anh ta và thiếu gia đã biết cô là người phụ nữ mà Triệu Húc Hàn,chủ nhân của Triệu gia nhìn trúng. Đã bị cảnh cáo nhiều lần sao có thể dám đụng vào, chỉ là bộ dạng bám riết không tha của Kỷ Hi Nguyệt lúc đó thật khiến người khác cạn lời.

Huống hồ gì lúc đó cô còn nói, nếu Triệu Vân Sâm không để ý đến cô, cô sẽ méc với Triệu Húc Hàn là thiếu gia ức hiếp cô.

Người này đúng là một tiểu ma nữ.

Chương 99: Gặp Triệu Vân Sâm (III)

Đây thực sự là đang trả đũa.

Vấn đề là hôm nay Triệu Húc Hàn muốn thiếu gia đến gặp Kỷ Hi Nguyệt là rốt cuộc có chuyện gì?

Lẽ nào anh cũng tin những lời Kỷ Hi Nguyệt nói là thật? Thiếu gia đã đánh thuốc Kỷ Hi Nguyệt? Cho nên Triệu Húc Hàn vẫn chưa hả giận, muốn tẩn cho thiếu gia thêm một trận?

Nhớ đến lần đó ở phòng khách sạn, Triệu Húc Hàn giống như biến thành dã thú. Anh ta thực sự không dám tưởng tưởng. Rất là đáng sợ, từng quyền từng quyền đánh vào mặt, vào người thiếu gia, âm thanh va vào da thịt như muốn nứt toát, làm anh ta không nỡ nhìn thẳng.

Quan trọng là bị đánh đến ngu người nhưng thiếu gia lại không hề tổn thương đến nội tạng. Bản lĩnh đánh người như vậy quả thực không có đối thủ. Về phần anh ta thì bị Vô Cốt và Tiêu Ân kẹp lại, căn bản là không thể giúp được gì cho thiếu gia.

Chủ nhân Triệu Húc Hàn đã để lại ấn tượng sâu sắc về sự tàn bạo nhưng lại vô cùng lợi hại trong lòng anh ta.

Anh ta chỉ hy vọng thiếu gia nhà mình đừng đi chọc ghẹo Kỷ Hi Nguyệt nữa, càng không nên đụng vào bất cứ thứ gì của chủ nhân.

“Được rồi!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói hai chữ, kết thúc cuộc tranh cãi.

Cố Cửu đã ngồi xuống vắt chéo chân từ lâu, thấy Triệu Húc Hàn mở miệng, anh ấy nhìn Triệu Vân Sâm cười vô hại.

“Triệu đại công tử, lành vết thương nhanh vậy sao?”

Triệu Vân Sâm cau có ngồi xuống, nhìn Cố Cửu cười lạnh nói: “Cửu thiếu, anh xem kịch có mệt không? Cẩn thận kịch của anh còn đặc sắc hơn đấy.”

Cố Cửu bật cười: “Được thôi. Triệu đại công tử đã có lòng nhắc nhở, tôi đây đương nhiên sẽ cẩn thận.”

Kỷ Hi Nguyệt thấy ba người đàn ông đã ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống.

Một chiếc bàn tròn lớn, tổng cộng có bốn người, ngồi ở bốn góc khác nhau, rộng rãi đến mức không cần thiết, ai cũng có thể nhìn rõ được mặt của ba người còn lại.

Kỷ Hi Nguyệt không dám nhìn Triệu Vân Sâm quá nhiều, cho dù có nhìn cũng là ánh mắt phẫn nộ, vì không muốn để hơi thở xung quanh Triệu Húc Hàn lạnh đi.

Bữa ăn tối nay muốn cô gặp Triệu Húc Hàn không biết là có ý tứ gì.

Nhưng cô tuyệt đối sẽ không ngu ngốc nữa.

Thức ăn rất tinh xảo đẹp mắt. Triệu Húc Hàn không nói chuyện, mọi người cũng không ai lên tiếng, chỉ tập trrung cúi đầu ăn cơm.

Nhưng Triệu Vân Sâm làm gì nuốt trôi, thỉnh thoảng anh ta liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Một là cứ cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt như biến thành một người khác, hai là chú Ba kiếm anh ta rốt cuộc là có chuyện gì.

Anh không phải thích Kỷ Hi Nguyệt sao? Không muốn anh ta lại gần Kỷ Hi Nguyệt tại sao lại kêu anh ta đến đây ăn cơm?

Cố Cửu tự vui với niềm vui của riêng mình, vừa ăn cơm vừa nghịch điện thoại. Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết Triệu Húc Hàn gọi anh ấy tới đây làm cái gì.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Kỷ Hi Nguyệt với Triệu Vân Sâm ăn mà bồn chồn lo lắng, không cảm được mùi vị.

Cuối cùng, Triệu Húc Hàn bỏ đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó lại dùng khăn lông lau tay. Làm xong anh ngước mắt lên nhìn về hướng Triệu Vân Sâm.

“Vân Sâm, chú đã bàn bạc với bố cháu để cho cháu đi Thụy Sĩ hoàn thành chương trình học còn lại.” Triệu Vân Sâm bình tĩnh nói.

“Cái gì? Tại sao? Cháu không đi! Cháu không muốn ra nước ngoài.” Triệu Vân Sâm lập tức phản đối. Anh em tốt của anh ta đang ở đây, anh ta không muốn đi.

“Chú Ba, chú không thể vì người phụ nữ này mà đuổi cháu ra nước ngoài được.” Triệu Vân Sâm vội vã nói.

Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn anh ta, sau đưa mắt liếc về phía Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, vội vàng cười giả lả nói: “Anh Hàn, tên này không muốn sống yên thân, cứ đưa ra nước ngoài là tốt nhất. Tránh trường hợp thấy mặt lại bực mình.” Kỷ Hi Nguyệt coi như là đạp Triệu Vân Sâm xuống bùn.

“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng có quá đáng!” Triệu Vân Sâm xém chút nữa đập bàn.

Anh ta không hiểu nổi, tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại thay đổi nhiều đến vậy, trước đây rõ ràng là thích anh ta đến mức nói gì cũng nghe, sao bây giờ lại như vậy? Lẽ nào cũng bị chú Ba đánh nên sợ?

“Ai quá đáng? Anh mới quá đáng. Lần trước nếu tôi không lanh trí thì đã bị tên Khưu thiếu bạn anh làm thịt luôn rồi!” Kỷ Hi Nguyệt lớn tiếng nói.

Chương 100: Gặp Triệu Vân Sâm (IV)

Kỷ Hi Nguyệt nhớ có một lần đi uống rượu, Triệu Vân Sâm gọi cô đi cùng với Khưu thiếu, mọi người đều say đến quay cuồng.

Sau đó cô rất khó chịu, vì vậy chạy vào phòng vệ sinh để ói. Lúc đi ra ngoài thì bị Khưu thiếu kéo vào một gian phòng không người để cưỡng bức sàm sỡ cô.

“Sao cơ! Làm sao có thể! Tôi đã nói với bạn bè là có thể chơi đùa với cô, nhưng không được chạm vào cô. Mà cậu ta cũng không hề có lá gan đó!” Triệu Vân Sâm gấp gáp nói, bởi vì anh ta đã nhìn thấy mặt Triệu Húc Hàn đen lại.

“Không có gan đó? Bạn bè anh là người như thế nào chẳng lẽ anh còn không biết? Cả đống người ở trong phòng bao sờ mó phụ nữ, đừng cho rằng tôi không thấy. Mấy cô xinh gái ở trong quán bar đều bị bọn anh chè chén cả rồi.”

“Xớ! Đó cũng là do mấy cô ta tự tìm đến. Không phải vì uống rượu say mà vì muốn bám lấy đại gia. Nhưng đối với cô bọn họ không dám.”

“Không dám? Vậy mời anh tự đi hỏi Khưu thiếu!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, “Nếu không phải tôi lanh trí ói lên ‘người anh em’ của anh ta, chắc tôi trốn thoát được?”

Triệu Vân Sâm sửng sốt, cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt hình như không có nói dối, có chút hoài nghi nói: “Cậu ta không nói với tôi, tôi cũng không thấy cậu ta có gì bất thường.”

“Đó là bởi vì sau khi anh ta ra ngoài thấy tôi ngồi bên cạnh anh nên mới không dám nói.”

Triệu Vân Sâm nhìn cô chằm chằm: “Vậy cũng coi như không có chuyện gì. Bây giờ chẳng phải cô vẫn sống tốt sao? Cùng lắm là sau này chúng tôi không qua lại với nhau nữa là được. Mắc mớ gì cô kêu chú Ba bức tôi ra nước ngoài chứ!”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Nhìn anh ba năm rồi nên giờ ngứa mắt, không muốn nhìn thấy nữa có được không!”

Triệu Vân Sâm chưa bao giờ nghĩ Kỷ Hi Nguyệt lại nham hiểm như vậy. Một người phụ nữ đang gọi dạ bảo vâng đột nhiên lại quay qua oán mình, quả thực không tài nào nuốt trôi được.

Cố Cửu phá lên cười, quay đầu sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: “Kỷ tiểu thư, lời nói này của cô làm trong lòng Triệu đại công tử khó chịu đấy.”

“Tôi đã khó chịu ba năm rồi, giờ đến lượt anh ta khó chịu cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều, chuyện này là của anh Hàn, anh Hàn mới là người quyết định cuối cùng.” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên đối diện với sắc mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn, rướn môi cười nói.

“Chú Ba, cháu không muốn ra nước ngoài. Chú không thể lấy việc công trả thù việc riêng được. Cùng lắm là cháu không gặp lại người phụ nữ thối tha này nữa.” Triệu Vân Sâm lập tức nói.

“Mẹ kiếp! Triệu Vân Sâm, tôi thối tha chỗ nào? Anh mới là thứ đàn ông thối tha, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng thối tha!” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không nhịn được.

“Cô, cô! Kỷ Hi Nguyệt, là cô vẫn luôn chọc ghẹo tôi, tôi cho cô mặt mũi mới chơi với cô. Cô đừng dựa vào chú Ba của tôi mà không biết xấu hổ.” Triệu Vân Sâm thực sự hận không giết chết được Kỷ Hi Nguyệt.

“Anh Hàn, tôi có thối không?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nhìn Triệu Húc Hàn với vẻ mặt oan ức.

Khóe miệng của Triệu Húc Hàn khẽ co giật. Cố Cửu mở to mắt quan sát Triệu Húc Hàn, giống như rất muốn biết câu trả lời của anh là thế nào.

“Thơm.” Triệu Húc Hàn vậy mà đáp lại một tiếng, sau đó đứng lên nhìn Triệu Vân Sâm, nói: “Ba ngày sau lên máy bay đi Thụy Sĩ. Ba năm sau nếu muốn quay về thì lập lại kế hoạch.”

Nói xong anh quay người rời đi.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức đứng dậy đi theo. Cô còn nở nụ cười đắc ý với Triệu Vân Sâm, cộng thêm tay chữ V thắng lợi.

“Chú Ba!” Triệu Vân Sâm ở phía sau hét lên.

Cố Cửu nhìn khuôn mặt đau khổ và oán hận của Triệu Vân Sâm: “Đừng gọi nữa. Tính cách của chú Ba cậu lẽ nào cậu còn không biết?” Nói xong thì cười ha hả bỏ đi.

Triệu Vân Sâm ra sức đập bàn, cay đắng nhìn về hướng cánh cửa đang mở.

“Thật là quá đáng. Cho dù có là chủ nhân cũng không thể quan báo tư thù như vậy. Tôi phải tìm bố tôi phân xử mới được!”

An Hoa bước tới nhìn dáng vẻ phát hỏa của cậu chủ nhỏ nhà mình rồi nhàn nhạt nói: “Thiếu gia, tốt nhất cậu đừng nên đi tìm lão gia.”

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Alpha Hương Trà Xanh

Copyright © 2022 - MTruyện.net