Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Thường Hi bị Trịnh Minh Thành cưỡng ép ở lại bệnh viện, mà nếu như hắn không làm như vậy, Sở Lập Thành cũng sẽ không dễ dãi nghe theo lời cô làm thủ tục xuất viện, vì vậy cô đành thu xếp công việc, ở lại bệnh viện tịnh dưỡng một thời gian ngắn.Khoảng thời gian này Trịnh Minh Thành vì yếu tố công việc nên không thể ở lại qua đêm với cô, chỉ có thể nhân những ngày việc ít sắp xếp thời gian tan làm sớm, đến bệnh viện ở bên cô đến tối mới chịu về.
Hắn chăm sóc cô vô cùng kĩ lưỡng, xem cô giống như bà hoàng mà cung phụng, thường ngày hắn phong lưu bao nhiêu, bây giờ lại ân cần, chu đáo bấy nhiêu, ngay cả Sở Lập Thành đứng một bên cũng phải chau mày ôm bình giấm chua nhìn hắn tình tứ với cô.Sở Lập Thành không ưa Trịnh Minh Thành, đương nhiên Trịnh Minh Thành cũng không hề tin anh.
Đôi khi hắn khẽ liếc nhìn anh, liền cảm thấy ánh mắt anh nhìn Hạ Thường Hi vô cùng kì lạ, không giống như cách mà một người cấp dưới nên nhìn sếp của mình.
Hắn hỏi cô quan hệ của hai người là gì, cô chỉ trả lời anh là người chăm sóc cô từ nhỏ, sau đó không nói gì nữa.
Chính vì vậy mà Trịnh Minh Thành càng cảm thấy bất an mỗi khi ra về, để lại anh và cô ở một mình với nhau.Hắn không ngủ lại được với cô, nhưng Sở Lập Thành thì có thể.
Bệnh viện sắp xếp cho cô phòng bệnh cao cấp có giường cho người nhà, sau khi làm việc anh có thể ngủ lại bên cạnh cô, thuận tiện chăm sóc việc hồi phục của cô.Nhưng Hạ Thường Hi ở lại bệnh viện một tuần, anh chỉ ngủ lại được 3 lần.
Nguyên do bởi vì Chấn Phàm đang bước vào giai đoạn vô cùng gấp rút, phải bằng mọi cách thắng thầu dự án Phượng Hoàng Đỏ ở Bắc Kinh, nên anh hầu như phải di chuyển qua lại liên tục giữa Thượng Hải và Thiên Tân.
Phong thì luôn thoắt ẩn thoắt hiện, giống như ninja đôi lúc lại xuất hiện bất ngờ, nhưng bởi vì có sự có mặt của anh nên Hạ Thường Hi cảm thấy đỡ cô đơn hơn lúc trước, cảm giác vô cùng an toàn khiến cô ngủ ngon mỗi đêm.Tròn một tuần kể từ cái đêm hoan ái vô độ đó, buổi tối, Hạ Thường Hi ngồi tựa lưng vào tường trên giường bệnh, tay cầm bút, ngón tay thoăn thoắt di chuyển trên trang giấy trắng, phác thảo cho dự án sắp tới của Wonderland.Đột nhiên, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.Hạ Thường Hi bỏ giấy bút sang một bên, mở điện thoại, một dãy số lạ hoắc hiện ra trước mắt làm đáy lòng cô đột nhiên lại dâng lên cảm giác bất an kì lạ, cô bấm mở tin nhắn, theo sau đó là loạt hình ảnh nóng mắt khiến đầu lông mày cô nhíu chặt.Chỉ qua một giây, đôi mắt Hạ Thường Hi liền trợn to, hơi thở cô nhanh hơn, dồn dập, não bộ giống như bị co thắt, cảm giác dường như nghẹt thở.Những hình ảnh mà kẻ lạ mặt này gửi cho cô, chính là loạt ảnh nóng bỏng của bốn con người đang hoan ái trên chiếc giường đỏ rực.
Ba nam, một nữ, với đủ mọi tư thế khác nhau, trên khuôn mặt của họ là đê mê, nhục cảm và vui sướng.
Người con gái bị bịt mắt bằng một miếng lụa trắng, đôi môi hé mở vô cùng gợi cảm, toàn thân trần như nhộng phô bày mọi thứ, trên da thịt chi chít từng vết đỏ ửng, không biết có bao nhiêu là dâm đãng.Người đó chính là cô!Hạ Thường Hi hoảng sợ khẽ kêu một tiếng thảng thốt, ném điện thoại cách xa mình một chút, không cẩn thận đã ném nó xuống sàn nhà vỡ nát.Chẳng cần đến phút thứ hai, Phong đã mở cửa phòng bước vào, nhìn thấy cô ngồi co người, giấy bút đã bị đẩy đổ xuống giường tơi tả, phía trước mặt cô là điện thoại, trên mặt cô tràn đầy sự hoảng sợ tột cùng.“Có chuyện gì?” Phong bước đến bên giường, nhìn thấy điện thoại vẫn còn mở, anh cầm lên, ngay lập tức sắc mặt cũng liền biến đổi.“Xóa nó đi.” Hạ Thường Hi đưa hai tay ôm mặt, cô không khóc, nhưng giọng nói run rẩy đã bán đứng sự sợ hãi của cô.Đã vô số lần Hạ Thường Hi nghĩ đến chuyện xấu xa dơ bẩn đó của cô và hai người đàn ông kia, nhưng ngàn vạn lần cô không nghĩ được bản thân mình khi đó lại hoan dâm vô độ như vậy, thậm chí còn là với ba người chứ không phải hai người!Phong nhìn cô, sau đó lại chẳng nói gì, cũng không hề xóa tin nhắn đi, anh không biết an ủi người khác, đành đến gần cô, ngồi xuống bên giường, đưa tay vỗ về bờ vai đang run rẩy của cô.Sự quan tâm khô khốc đó của Phong không ngờ lại có tác dụng, Hạ Thường Hi được anh vỗ vai, tâm trạng dần bình ổn trở lại.Ngay lúc này, điện thoại cô lại reo lên lần nữa, Phong liếc mắt nhìn, là Sở Lập Thành gọi đến.“Tôi nhận giúp cô.” Phong nói, đợi đến khi Hạ Thường Hi khẽ gật đầu một cái, anh mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.Hàng lang buổi tối yên tĩnh, không hề có người qua lại.
Phong đóng cửa phòng lại, nhận máy.“Tôi nghe."“Sao lại là cậu? Thường Hi đâu?” Nghe thấy giọng Phong, Sở Lập Thành liền hỏi.“Hạ Thiên Hoa lắp camera trong khách sạn, cô ta vừa gửi ảnh buổi tối hôm trước cho Hạ Thường Hi, cô ấy bây giờ chỉ mới bình tĩnh lại thôi, nên tôi nghe điện thoại.”“Cậu để cô ấy một mình?” Giọng điệu Sở Lập Thành ở bên kia đầu dây lộ rõ lo lắng.“Tôi không biết chăm sóc người khác, điều tốt nhất tôi có thể làm bây giờ là để cô ấy tránh xa cái điện thoại ra, nếu không cô ấy sẽ mất bình tĩnh xóa tin nhắn mất.”“Vậy cậu nhanh chóng kiểm tra địa chỉ IP của tin nhắn đi, rất có thể Hạ Thiên Hoa đã quên mất chuyện này.
Cô ta làm việc cũng quá hèn hạ rồi, không ngờ lại dùng đến cả chuyện này."“Tôi biết rồi, thế nên mới không xóa tin nhắn.” Phong thở dài, sau đó hỏi.
“Cậu gọi đến có chuyện gì đấy?”Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sự im lặng bất chợt này khiến Phong nhíu mày hoài nghi, trực giác của anh cho biết có chuyện gì đó nghiêm trọng vừa xảy ra, giọng anh trầm xuống một tông, hỏi lại: “Có chuyện gì?”“Innal thắng thầu rồi.”Innal thắng thầu, đó là tin tức vô cùng xấu, vô cùng bất lợi cho bọn họ ở thời điểm này.“Cậu không đùa tôi chứ? Làm thế nào lại thắng được? Chẳng phải cậu nói rằng khả năng thắng của chúng ta rất lớn sao?”“Phải, đúng là như vậy, tôi dám cá với cậu, tỉ lệ thắng thầu của chúng ta lớn hơn Innal rất nhiều.
Nhưng bọn họ đã thắng thầu rồi, bây giờ cậu phải gấp rút làm chuyện kia thì chúng ta mới có thể kiềm hãm được bọn họ.”“Chuyện đó để sau đã, bây giờ cậu tính làm như thế nào với Hạ Thường Hi đây, Innal thắng thầu không nằm trong kế hoạch của hai người, không phải sao?”Đầu bên kia lại im lặng vài giây, sau đó Sở Lập Thành lại lên tiếng: “Cậu cứ thông báo cho cô ấy đi, chỉ cần là chuyện của Innal, cô ấy nhất định sẽ tỉnh táo lại.”“Được, tôi biết rồi.” Phong gật đầu.
“Vậy tôi cúp máy đây, có chuyện thì báo ngay cho chúng tôi.”Cuộc gọi kết thúc, Phong xoay người mở cửa phòng trở vào trong.Anh vốn định xem Hạ Thường Hi như thế nào, xem cô đã ổn chưa, không ngờ cô còn ổn hơn anh nghĩ.Hạ Thường Hi bày bàn xếp trên giường bệnh, mở máy tính, dáng điệu ung dung, lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phong nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi bất ngờ, xem ra cô lật mặt cũng khá nhanh đi.“Lập Thành vừa gọi, cậu ấy…” “Innal thắng thầu rồi.”Phong còn chưa kịp thông báo, Hạ Thường Hi đã cắt ngang lời anh, thay anh nói ra lời còn chưa ra khỏi miệng.Dáng vẻ tập trung vô cùng nghiêm túc của cô khiến anh hiếu kì tiến đến, nghiêng người nhìn vào màn hình máy tính của cô, hóa ra cô đang xem tin tức bất động sản.Rất nhiều bài báo chỉ mới đăng tải cách đây vài phút, toàn bộ đều là về thông báo chiến thắng dự án Phượng Hoàng Đỏ ở Bắc Kinh của Innal.
Bài báo Hạ Thường Hi đang xem là bài báo mới nhất, viết vô số lời tung hô về chiến thắng huy hoàng này, còn có đính kèm hình ảnh Hạ Thiên Vũ trong buổi đấu thầu.Bàn tay rê chuột của Hạ Thường Hi vô cùng nhanh, lướt qua từng chữ cái nhanh như thể cô không thèm đọc nội dung của nó, cô tắt bài báo này, sau đó lại mở trang báo khác, lặp đi lặp lại hành động này liên tục.“Cô kiếm cái gì?” Phong ở bên cạnh nhìn đến mỏi mắt, quay sang hỏi.“Giá thầu.”Sau khi nói xong hai chữ này, thao tác của Hạ Thường Hi cũng dừng lại, tầm mắt rơi vào cố định tại giá thầu của Innal và Chấn Phàm.
Giá thầu của Chấn Phàm đưa ra để giành lấy dự án này là 14 triệu tệ, một con số không quá lớn, nhưng so với giá thầu bình thường chắc chắn là rất khó bị đánh bại.
Phía bên kia, Innal đưa giá 15 triệu tệ.“Quá lộ liễu.” Hạ Thường Hi cau mày.
“Thắng thua chỉ bằng 1 triệu, không lẽ ngay cả chuyện "ăn gian nói dối" sao cho khéo léo tôi cũng phải chỉ cho họ sao?”“Phía bọn họ có tay trong trong công ty chúng ta.” Phong để điện thoại cô lại bên tủ, sau đó đứng dậy bước về phía cửa sổ.“Nhân viên ở Chấn Phàm hầu như đều là người làm việc dưới trướng ba tôi ngày xưa, không thể nào lại bán đứng tôi và Thành được.”“Cô nghĩ lại xem, giá thầu lần này lưu trữ ở đâu? Rất có thể có người đã lấy cắp nó bán lại cho Innal.” Phong kéo rèm cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.Chấn Phàm có một phần mềm bảo mật cao cấp chuyên dùng để lưu trữ tài liệu mật, đương nhiên trong đó có bao gồm luôn cả giá thầu của các đợt đấu thầu lớn nhỏ.
Phần mềm này sử dụng công nghệ cao tối ưu nhất hiện nay, không hề sử dụng điện toán đám mây, vậy nên chỉ cần vô tình bấm xóa nhầm dữ liệu, tài liệu đó sẽ mất đi vĩnh viễn.
Muốn mở khóa được phần mềm, phải thực hiện cả bước xác nhận mật khẩu và sinh trắc học, nếu người ngoài muốn mở khóa thì phải có xác nhận của chủ phần mềm.
Người có thể mở khóa phần mềm này chỉ có 4 người: Hạ Thường Hi, Sở Lập Thành, Ken và… Chu An Na.Cô và Sở Lập Thành chắc chắn không phải là người đáng tình nghi, chỉ có Ken và Chu An Na, một người là trợ lí của Sở Lập Thành , một người là thư kí kiêm trợ kí của cô, cả hai người họ rất có khả năng là người đã phản bội, bán đứng Chấn Phàm.Nghĩ đến đây, Hạ Thường Hi theo trực giác mở phần mềm bảo mật, nhập mật khẩu và quét sinh trắc học mở khóa, ngón tay di chuyển con trỏ đến mục lịch sử mở khóa, mở ra.Ngoại trừ Sở Lập Thành, người mở khóa gần đây nhất là Chu An Na, cô ta đã mở khóa vào khoảng 12 giờ trước khi buổi đấu thầu bắt đầu, trong khi đó lần cuối cùng Ken mở khóa lại là 2 ngày trước.Chu An Na làm lộ giá thầu của Chấn Phàm?Đây chính là điều mà Hạ Thường Hi không muốn nghĩ đến nhất, cô ghét nhất chính là phản bội, cũng càng ghét việc mình “nuôi ong tay áo”.Nhưng cũng có thể là Ken, anh ta tuổi còn trẻ, có thể bị đồng tiền của Innal dụ dỗ.Hoặc là, hai người họ vô tội, người làm lộ giá thầu là một người khác?“Sao vậy?” Phong thấy cô im lặng một hồi lâu, quay đầu hỏi.“Anh đi báo với bác sĩ làm kiểm tra tổng quát một lần nữa cho tôi đi, nếu không có gì bất ổn, sáng mai tôi sẽ quay lại làm việc.”Lúc nói lời này, ánh mắt của Hạ Thường Hi lạnh lẽo như băng tuyết, còn lạnh hơn cả mùa đông đang ùa về, khiến Phong chợt cảm thấy rét run, cả căn phòng chẳng mấy chốc trở nên lạnh giá đến đáng sợ…***Trụ sở chính tập đoàn Trịnh Thác ở Thiên Tân.Phòng làm việc của Tổng giám đốc là nơi duy nhất còn sáng đèn, Trịnh Minh Thành ngồi tựa vào lưng ghế bọc da, xoay mặt về phía cửa sổ sát đất đằng sau.“Hai người chúng ta bắt về đều là người mẫu của công ty giải trí Nhật Nghệ, đại diện của công ty bọn họ đã gửi mail đến xin lỗi và chấp nhận bồi thường thiệt hại để chúng ta thả họ ra, tôi đã từ chối theo yêu cầu của anh.” Trợ lí đứng trước bàn làm việc của hắn, không nhanh không chậm báo cáo.Trịnh Minh Thành rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói, làn khói lượn lờ trong không trung khiến cảnh tượng trở nên mờ ảo, ma mị.“Bọn chúng đã chịu nói ra ai là người đứng sau chuyện này chưa?”“Vẫn chưa, nhưng một trong hai người họ có xin một khẩn cầu.”“Nói.” Giọng điệu của hắn vô cùng uy quyền, tựa như chúa tể của bóng đêm.“Anh ta…” Trợ lí của hắn ngập ngừng.
“…Anh ta muốn được gặp Hạ tiểu thư.”Lời nói của trợ lí lọt vào tai hắn khiến hắn nhíu mày, lại đưa tay rít thêm một hơi thuốc nữa.
“Hắn tên gì?”“Mục Cảnh.”“Mục Cảnh?” Trịnh Minh Thành lặp lại tên của người đàn ông, đột nhiên mở miệng cười ma mãnh.
“Cưỡng đoạt phụ nữ của tôi, sau đó còn muốn được gặp lại?”Hắn chợt cười lớn, tiếng cười vang vọng trong màn đêm càng tăng thêm phần quỷ dị, sau đó tiếng cười của hắn im bặt, đổi lại là giọng nói trầm thấp tàn nhẫn: “Tiếp tục điều tra xem rốt cuộc là ai dám đụng đến người con gái của tôi, tuyệt đối không được để hắn chạy mất.”“Vâng.” Trợ lí của hắn cúi đầu, sau đó xoay người bước đến mở cửa muốn rời khỏi phòng.Cửa vừa mở, anh liền nhìn thấy Mộc Tiểu Liên đứng bên ngoài, bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn đưa lên trong tư thế gõ cửa.
Tối trời tối đất, một cô gái xuất hiện ở phòng làm việc liền khiến người ta liên tưởng đến chuyện xấu xa, trợ lí ho khan một tiếng, gật đầu chào hỏi sau đó lướt qua người cô rời đi.Đợi đến khi anh ta khuất dạng, Mộc Tiểu Liên mới đóng cửa phòng bước vào, khẽ gọi: “Thiếu gia.”Nghe thấy âm thanh nhỏ bé, Trịnh Minh Thành xoay ghế lại, ánh mắt ghim chặt vào thân ảnh trước cửa.“Không nhịn được sao?” Hắn trầm thấp hỏi, dường như đã đoán được mục đích cô xuất hiện ở đây.Mộc Tiểu Liên cúi đầu, khẽ gật.“Đến đây.”Lời nói của hắn giống như khẩu lệnh thôi miên, khiến Mộc Tiểu Liên như bị lôi kéo, vô thức bước đến trước bàn làm việc của hắn, sau đó úp ngược túi giấy xuống bàn, tất cả đồ ở bên trong liền rớt ra ngoài.Còng tay, thắt lưng và dây thừng.“Bò xuống đây.”Mộc Tiểu Liên ngay lập tức quỳ xuống, chống hay tay bò qua gầm bàn đến giữa hai chân hắn, sau đó quỳ tại đó như một nữ nô lệ.“Cô đến rất đúng lúc, tâm trạng của tôi hiện tại rất không tốt.” Trịnh Minh Thành dập điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó cầm lấy còng tay, ánh sáng kim loại lóe lên trong đêm tối như lưỡi dao kích thích thị giác của hắn.Hắn cúi người, thuần thục còng hai tay Mộc Tiểu Liên ở phía sau, như một bậc đế vương ngồi trên ghế, bàn tay to ôm lấy đầu cô, đột ngột siết chặt khiến cô đau đớn kêu khẽ.“Bắt đầu đi.”Mộc Tiểu Liên rướn người, dùng miệng loay hoay mở thắt lưng của hắn, kéo khóa quần, lôi ra được vật đàn ông nóng rẫy.
Đôi môi nhỏ nhắn há to, khó khăn nuốt thứ to lớn trước mắt.Sự ấm áp ẩm ướt bao lấy phân thân khiến Trịnh Minh Thành gần như thỏa mãn, hắn bắt đầu bộc lộ bản tính của mình, bàn tay thô bạo nắm lấy tóc cô ấn đầu cô xuống, sau đó lại đẩy ra rồi ấn xuống lần nữa, tốc độ vừa nhanh vừa bạo lực khiến hốc mắt Mộc Tiểu Liên hoen đỏ, rướm lệ.Đến chừng vài phút sau, hắn đẩy Một Tiểu Liên ra, bắn hết tinh dịch trắng đục lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mạnh bạo lôi cô đến nằm sấp trên sofa, xé toạc quần áo trên người cô, quả nhiên, cô không mặc đồ lót.“Dâm đãng.” Trịnh Minh Thành buông lời khiếm nhã, xoay người lấy thắt lưng cô đem đến, giơ tay, thắt lưng “vút” một cái, chuẩn xác rơi xuống tấm lưng chi chít sẹo của cô.“A… Thiếu gia…” Mộc Tiểu Liên đau đớn kêu lên, đầu ngẩng dậy, ưỡn cong người.Thắt lưng lại “vút” lên lần nữa, rồi lại thềm một lần nữa, liên tục rơi xuống cơ thể đã sớm rướm máu của cô.“Đếm.” Hắn lạnh lùng lên tiếng, đối với cơ thể yếu ớt của cô hắn không những không dâng lên lòng thương xót, mà càng nhìn cô đau đớn, hắn càng thêm thỏa mãn.“Một… A…”“Hai…”“Ba…”Cứ mỗi lần thắt lưng hạ xuống, âm thanh chói tai cùng tiếng thét của Mộc Tiểu Liên lại vang lên, khiến không gian trong phòng làm việc nhuốm mùi máu tanh đầy nhục dục đen tối.Trịnh Minh Thành và Mộc Tiểu Liên có một mối quan hệ rất đặc biệt, đặc biết đến mức chỉ có hắn và cô mới biết.Trong mối quan hệ này, hắn và cô đã sớm phân định rõ ràng vai trò của nhau:Trịnh Minh Thành là người bạo dâm.Còn Mộc Tiểu Liên là người khổ dâm..