Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ông ngoại là của Linh Nhi, mẹ về với cha đi, đồ Linh Nhi thải ra, Linh Nhi không thèm dùng lại nữa.”
Phong Hàn Linh bị con gái làm cho cứng họng, liền lủi thủi ngồi đợi Kỳ Hạo Dương khổ sở xử lí việc bếp núc, lâu lâu lại liếc đôi mắt ghen tị qua cô bé đang được cha mình chăm bẵm từng chút một. Cha trước đây rõ ràng thề chết không nhận cháu, vậy mà giờ đây còn chiều con bé hơn cả cô. Phong Hàn Linh vô cùng tủi thân.
Kỳ Hạo Dương đến khổ vì không món ăn nào dưới tay anh ra hồn, đầu bếp bên cạnh mình thì luôn lảm nhảm bên tai rằng anh đang phá hoại ẩm thực nước nhà, là thất bại của tạo hoá, khiến anh chỉ muốn khâu miệng người này lại. Nấu ăn còn phải dựa vào năng khiếu nữa, anh đã cố gắng hết mình rồi.
“Cha, anh ấy đã cố gắng rồi, cha đừng làm khó nữa mà...”
Phong Hàn Linh không kiên nhẫn được, cô cảm thấy Kỳ Hạo Dương chưa làm nổ bếp đã là kì tích rồi, cô không cần anh làm gì nữa. Phong tiên sinh nửa muốn dừng lại, nửa thì không, ông vẫn luôn coi chuyện Kỳ Hạo Dương đối xử bất công với Linh Nhi là cái gai trong mắt, nhưng... nhìn con gái của mình năn nỉ như vậy, ông ít nhiều cũng bị nước mắt của cô làm đau lòng.
“Được rồi, không cần nữa.”
“Ông ngoại...”
Linh Nhi cảm thấy vẫn chưa đủ, bàn tay nhỏ xinh kéo kéo mảng áo trước ngực Phong tiên sinh. Cha rất quá đáng với Linh Nhi, cha không thể chỉ bị trừng phạt nhẹ như vậy. Kỳ Hạo Dương cuối cùng cũng thoát khỏi địa ngục, anh ngồi bịch xuống ghế, tạp dề cũng không buồn cởi ra. Rốt cuộc cha con nhà họ Phong kiếp trước đã đức hạnh thế nào mà kiếp này có thể hoàn hảo đến vậy ? Anh thừa nhận là anh cái gì cũng không bằng họ, dù là thành tích học tập hay là thiên phú cho những môn năng khiếu, cũng vì chuyện này mà anh bị chê cười không ít.
Đại thiếu gia nhà họ Kỳ trượt kì thi đại học, đây có lẽ là chuyện mất mặt nhất đời Kỳ Hạo Dương. Khi biết được chuyện anh ngủ trong phòng thi vì bất lực với bài thi ngữ văn, cha chỉ hận không thể đánh chết anh, nhưng cũng không làm gì được, bởi đơn giản là anh và cha giống nhau, dù tài giỏi đến mấy trong lĩnh vực tự nhiên thì cũng trở thành đầu gỗ khi đối phó với môn học này.
“Đừng vui mừng quá sớm, tôi đồng ý cho hai đứa kết hôn, nhưng không có nghĩa là tôi đã ưng ý cậu.”
“Vâng, cha, con sẽ...”
“Đừng gọi tôi là cha.”
Kỳ Hạo Dương ngay lập tức câm như hến,
bây giờ mới biết được cha vợ là nhân vật quyền lực đến mức nào. Hoá ra số kiếp anh có lấy được Phong Hàn Linh về làm vợ hay không, phần lớn phụ thuộc vào Phong tiên sinh, con rể chưa chính thức như anh không có chút quyền lực gì. Anh rể sợ cha vợ, anh bây giờ cũng sợ.
Ngày kết hôn được định đoạt không sau đó, Kỳ Hạo Dương nóng lòng hơn bất kì ai hết, anh không hề tập trung làm việc, tham gia hội thảo mà tâm trí chỉ hướng về Phong Hàn Linh, cứ một lúc lại đem ảnh cưới của hai người ra ngắm rồi cười một mình, khiến ai nấy nhìn cũng cảm thấy anh sắp thành người tự kỷ đến nơi rồi. Cuộc đời anh trước khi xuất hiện Phong Hàn Linh, chỉ xoay quanh công việc, nhưng có cô rồi, anh không quan tâm chuyện gì nữa, cuộc sống của anh chỉ có một mình cô.
Đêm trước ngày hôn lễ diễn ra, Kỳ Hạo Dương rạo rực không ngủ được. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, dáng vẻ của người con gái anh yêu cùng anh tiến vào lễ đường sẽ như thế nào, cô ở bên anh có bao hạnh phúc. Giống như hiện giờ, cô đang ngoan ngoãn ngủ say trong lòng anh.
Vốn dĩ cha mẹ hai bên không muốn để anh và cô gặp nhau trước khi tổ chức lễ cưới, nhưng anh không quan tâm, nửa đêm canh ba liền như một tên trộm trà trộn vào nhà họ Phong đem cô đi, đợi sáng sớm ngày mai sẽ đưa cô trở về sửa soạn, trở thành cô dâu của anh.
Sáng hôm sau, ngày mà Kỳ Hạo Dương dùng hơn nửa cuộc đời mình để đợi cuối cùng đã đến. Phong Hàn Linh khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khiết bước lên lễ đường cùng với Phong tiên sinh, cô lúc này như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích. Kỳ Hạo Dương cảm thấy, đời mình hiện hữu hai cô công chúa nhỏ, một là Phong Hàn Linh, hai là Linh Nhi.
Nhìn chiếc nhẫn cưới được anh trao cho, Phong Hàn Linh không giấu nổi nụ cười hạnh phúc của mình. Cô không quan tâm quá khứ đã xảy ra chuyện gì, cô tình nguyện quên đi đoạn kí ức đó để sống thật vui vẻ bên gia đình nhỏ của mình.
“Sau này, anh là của em rồi.”
Kỳ Hạo Dương vén khăn voan của Phong Hàn Linh lên, thật nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Sau này, anh là của cô, cô cũng là của anh.
___HOÀN___