Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Wow cái gì mà wow. Một tháng mà được ba tin tức lớn thì hầu như không có khả năng đâu biết chưa.” Cố Du Du là một người yêu tiền nhưng cũng nhìn nhận thấu đáo, một vạn này không dễ dàng nuốt được.
“Còn một tin xấu.” Sau khi thấy phản ứng của mọi người Lộc Hùng nói tiếp.
“Vừa rồi cũng đâu phải tin tốt.” Có người phàn nàn.
Lộc Hùng không vui liếc nhìn đám người ồn ào rồi nói: “Sau này đài truyền hình Hương Thành và đài truyền hình Cảng Long của chúng ta sẽ chung một chủ.”
“Trời ạ, hóa ra là sự thật. Ai mà đáng sợ vậy. Thu mua một lần hai đài truyền hình lớn nhất của Cảng Thành, đây nhất định là muốn kiểm soát giới truyền thông và dư luận.”
“Chết thật. Với thực lực lớn như vậy đừng nói là tập đoàn Đế Vương Triệu Thị thần bí đấy chứ?” Có người lập tức nghĩ tới gia tộc siêu cấp giàu có duy nhất ở Cảnh Thành không cho phép giới truyền thông đào bới tin tức.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút rối rắm. Không phải chứ. Triệu Húc Hàn sẽ không nhàm chán vậy đâu.
“Là một tập đoàn ở nước ngoài, cô cậu không cần phải biết rõ, cũng không có liên quan đến cô cậu. Tôi vẫn còn chưa nói xong. Tin xấu đó chính là nếu Hương Thành ra tin tức lớn trước Cảng Long chúng ta, thì tin tức của mọi người sẽ không được tính!”
“Hả!” Mọi người đồng loạt kêu trời.
“Mặc dù là đài truyền hình anh em, nhưng trên thực tế vẫn là mối quan hệ cạnh tranh, chỉ có báo cáo chung một ông chủ mà thôi, cho nên chúng ta không thể để mất mặt mũi, phải vượt qua đài truyền hình Hương Thành.” Lộc Hùng gay gắt nói.
Mọi người ai nấy cũng ủ rũ chán nản, cảm giác tiền đồ thật mù mịt.
“Sếp, nếu chia năm nhóm thì chúng tôi không đủ người!” Trần Thanh đột nhiên nói: “Tính riêng đội Vương Nguyệt là đã ba người, bên chúng tôi không có ai phụ việc.”
Lộc Hùng nhìn Trần Thanh với ánh mắt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’: “Trần Thanh, năng lực của Vương Nguyệt thế nào tôi tin cậu cũng đã nhìn thấy rõ. Người nào mang lại cho tôi tin tức và thành tích tốt, đừng nói là ba người, có là năm người tôi cũng đồng ý! Tháng sau nếu cậu có thể cho tôi hai bản tin lớn, tôi cũng sẽ phân cho cậu một người phụ việc!”
Sắc mặt của Trần Thanh hết trắng rồi lại xanh, mấy người khác cũng không dám hó hé, rõ ràng là ông sếp đã nổi giận.
“Vương Nguyệt mặc dù chỉ là thực tập sinh, nhưng trong vòng ba tháng cô ấy có được năm bản tin lớn về tai nạn ô tô, chưa kể đến những tin tức nhỏ lẻ khác. Mấy người không cảm thấy hổ thẹn sao? Hay là bình thường yêu cầu của tôi đối với mấy người thấp quá, nên bây giờ ai cũng muốn lên làm ông nội!”
Giọng điệu của Lộc Hùng rất đanh thép, các cơ thịt trên mặt của anh ta cũng run lên.
“Nếu nửa năm sau bộ phận tin tức của chúng ta thua đài truyền hình Hương Thành, ông đây cũng phải cuốn xéo! Mấy người nghĩ mấy người còn thể sống sót qua ngày sao! Làm ơn sử dụng đầu óc giùm tôi, đừng có từ sáng đến tối tào lao vớ vẩn nữa. Tìm tin tức cho ông đây mới là chân lý! Nghe rõ cả chưa!” Lộc Hùng dồn hết sức đập bàn.
“Nghe rõ cả rồi!” Mọi người lập tức đồng thanh trả lời. Trần Thanh tái hết mặt mũi.
Sau khi tan họp, Kỷ Hi Nguyệt về vị trí của mình. Còn chưa ngồi nóng chỗ lại bị Lộc Hùng kêu đến văn phòng.
“Vương Nguyệt, cái này cho cô.” Lộc Hùng đưa cho Kỷ Hi Nguyệt một phong bì.
“Đây là gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò nhận lấy.
“Tiền thưởng đặc biệt của cô. Là lãnh đạo ở trên gửi xuống, năm ngàn tệ. Cô có thể mời đồng nghiệp đi ăn cơm. Dù sao mối quan hệ quá cứng nhắc thì cũng không có lợi cho công việc sau này.” Lộc Hùng lấy tư cách tiền bối ôn tồn nói.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, sau đó hiếu kỳ hỏi lại: “Tại sao cấp trên lại cho tôi tiền thưởng? Không phải sẽ phát chung với tiền lương tháng này sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ tin tức lớn sẽ có tiền thưởng, nhưng tuyệt đối không nhiều tới năm ngàn tệ, cũng sẽ không dùng phong bì để cho như vậy.