Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cả nhà cùng nhau ăn cơm ở Hải Thiên xong đã là bảy giờ tối, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang trở về nhà. Mang em trai vào phòng cùng chơi đùa. Đến tám giờ rưỡi thì cảm giác được tinh thần của em trai có điểm không tốt, giống như là mệt nhọc.
Quý Tiêu Dương đặt Quý Thần Quang lên giường “Em à, ngoan ngoãn ở trên giường chơi đồ chơi, đừng lộn xộn nga anh hai đi chuẩn bị quần áo giúp em tắm rửa rồi đi ngủ. Thế nào?” Vươn tay nhéo nhéo hai má của em trai. Mềm mềm, thật thoải mái.
Quý Thần Quang mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương đột nhiên nghĩ đến đây là một cơ hội tốt để dạy em trai nói chuyện.
“Em ơi, nói theo anh hai nào. Hảo!” Quý Tiêu Dương đem chữ cuối cùng nhấn thật mạnh. Đặc biệt rõ ràng.
Quý Thần Quang cầm món đồ chơi trên tay, vẫn như cũ ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương.
“Em ơi nói theo anh đi. Hảo!” Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang vào lòng. Nhấn mạnh lại một lần nữa.
Quý Thần Quang giật giật môi, tựa hồ như đang nghĩ phải nói như thế nào…..
Đáy mắt Quý Tiêu Dương hiện ý cười. Nhanh chóng lặp lại lần nữa “Em nói theo anh nào. Hảo!”
Một lúc sau, trong phòng vang lên một thanh âm non nớt của trẻ con “Hảo!” Tuy rằng đã đọc nhấn chữ nhưng không phải thực rõ ràng. Nhưng Quý Tiêu Dương đã thấy thực cao hứng. Em trai cậu thực thông minh, học ba lần đã biết. Nhất thời kích động, ôm Quý Thần Quang hung hăng hôn một cái lên mặt bé. Lúc này mới thỏa mã đem Quý Thần Quang đặt lên giường “Em à, em thực ngoan nha. Ở chỗ này đợi anh hai. Anh hai đi lấy quần áo giúp em tắm rửa!”
“Hảo!” Quý Thần Quang mở to mắt nhìn Quý Tiêu Dương. Nhẹ nhàng trả lời một câu.
Quý Tiêu Dương cười đến híp cả mắt. Ra khỏi phòng tìm bảo mẫu lấy áo ngủ cho Quý Thần Quang. Vào phòng đóng cửa lại liền thấy em trai nhu thuận ngồi trên giường, mắt mở to ngơ ngác nhìn cửa phòng. Khi nhìn thấy thân ảnh của cậu, đôi mắt liền sáng rỡ.
“Anh hai!” Âm thanh thanh thúy vang lên. Câu anh hai này Quý Thần Quang đã có thể gọi thực rõ ràng.
Quý Tiêu Dương cao hứng đi đến bên giường ôm lấy Quý Thần Quang “Em trai thực ngoan. Anh hai mang em đi tắm rửa được không?”
“Hảo!” Hai tay Quý Thần Quang gắt gao nắm lấy phần áo trước ngực Quý Tiêu Dương, nhu thuận nằm trong lòng hắn. Quý Tiêu Dương lấy quần áo của mình, ôm Quý Thần Quang vào phòng tắm rồi đặt xuống “Em ngoan ngoãn đứng đây, anh hai đi mở nước ấm.”
“Hảo!” Ánh mắt ngơ ngác nhìn theo Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương chuẩn bị tốt nước ấm. Đem áo ngủ đặt ở trên giá, đi tới trước mặt Quý Thần Quang, cởi quần áo của bé sau đó lại cởi quần áo của mình. Ôm Quý Thần Quang ngồi vào bồn tắm lớn.
“Em à, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh hai nha, anh hai giúp em tắm rửa” Một tay Quý Tiêu Dương ôm lấy thân thể nho nhỏ của Quý Thần Quang, tay kia dùng khăn mặt tẩy rửa thân thể cho bé.
“Em ơi, thoải mái không?” Để cho em trai dựa vào ngực mình, giúp bé tẩy rửa sau lưng.
Sửng sốt mất nửa ngày Quý Thần Quang mới trả lời một chữ “Hảo!”
Quý Tiêu Dương cười “Em à, em phải nói là…. Thoải mái” Đem hai chữ cuối cùng nói thật chậm, thật rõ ràng.
“Phu phu” Lúc này Quý Thần Quang nghe một lần đã nói lại. Bất quá lại sai nghiêm trọng. Đem thoải mái nói thành phu phu…… (thoải mái phát âm là shu phu, mà phu phu là gọi chồng)
Quý Tiêu Dương cười lớn “Em trai, em rất khả ái!”
“Phu phu!” Quý Tiêu Dương nói xong, thanh âm non nớt của Quý Thần Quang lại vang lên.
Trong bồn tắm lớn, vang lên tưới cười ha ha của Quý Tiêu Dương. Ngẫu nhiên còn mang theo tiếng cười khanh khách của Quý Thần Quang.