Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: nhuandong
Beta: Socfsk
Cửa phòng phịch một tiếng bị mở ra, Mộ Dung Thánh Khuynh xông vào, chứng kiến hai người ở dưới gầm bàn, hắn khoanh tay, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, xin lỗi!” Nói xong liền vươn tay, nhanh chóng điểm huyệt vị của Mộ Dung Thánh Anh, kéo hắn từ dưới gầm bàn lên.
Noãn Noãn cũng chui ra theo, thấy Mộ Dung Thánh Khuynh muốn dẫn Hoàng đế lang sói rời đi, lạnh giọng hỏi: “Anh muốn dẫn anh ta đi đâu?”
Mộ Dung Thánh Anh cả người run lẩy bẩy ôm ngực. Mộ Dung Thánh Khuynh lạnh lùng xoay người, tròng mắt đen trong suốt, tĩnh lặng như song nước, mơ hồ lan tỏa khí lạnh rét thấu xương, như có như không: “Hoàng hậu không cảm thấy mình quá mức tàn nhẫn sao?”
Noãn Noãn sững sờ, kinh ngạc nói: “Anh nói cái gì?”
Mộ Dung Thánh Khuynh hạ mắt liếc nhìn Hoàng đế lang sói đang vùi chặt ở trong ngực hắn: “Người đối với hoàng huynh, thật sự là quá tàn nhẫn!” Hắn dừng lại một chút, nhịn một hồi lâu, rốt cuộc bộc phát: “Người đã vào hoàng cung, đã bái đường với hoàng huynh, thành thân, được phong thành Hoàng hậu. Người chính là thê tử của Hoàng thượng, nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận mẫu nghi thiên hạ! Thế nhưng trong ba năm qua, người đã làm được gì? Người cho rằng chuyện tình của người và Thất hoàng huynh, Hoàng thượng không biết sao? Hoàng thượng hiểu hơn bất kỳ ai, nhưng mà người lại nhắm một mắt mở một mắt đối với Hoàng hậu người! Hoàng hậu định báo đáp Hoàng thượng như thế nào đây?”
Mộ Dung Thánh Khuynh cắn chặt môi, ánh mắt rét lạnh chói mắt: “Vừa rồi ở bên ngoài ta nghe rõ ràng, Hoàng thượng bị thương là vì người. Hoàng thượng phát sốt, người lại nhẫn tâm ép buộc huynh ấy. Người có biết hay không, người còn hỏi nữa, Hoàng thượng sẽ chết!” Mộ Dung Thánh Khuynh gần như hét lên: “Coi như người không thương Hoàng thượng, không thích huynh ấy, muốn thoát khỏi Huynh ấy, thoát khỏi thân phận Hoàng hậu này nhưng người có cần thiết ác tâm muốn bức tử huynh ấy như vậy không?”
Noãn Noãn bị người đàn ông này chất vấn không nói được một câu. Cô chưa từng thấy Mộ Dung Thánh Khuynh nổi giận như vậy. Có lẽ những lời này đã đè ở trong lòng hắn lâu lắm rồi, rốt cuộc hôm nay đã phát tiết được ra ngoài. Nhưng cô làm gì sai sao? Cô chỉ muốn biết một chút bí mật, thật sự muốn tìm được phương pháp thoát khỏi hiện trạng này mà thôi, cô muốn hại chết Mộ Dung Thánh Anh sao?
“Đừng tưởng rằng đệ nhất mỹ nữ vương triều Mộ Dung Long Noãn Noãn có cái gì đặc biệt. Đừng tưởng rằng người có thể khiến tất cả nam nhân thiên hạ khuynh tâm. Ở trong mắt Mộ Dung Thánh Khuynh ta, người, Long Noãn Noãn, là thiên hạ đệ nhất ti tiện, nữ nhân giả dối nhất, ngoài mặt giả bộ thanh cao nhưng nội tâm lại dơ bẩn nhất!” Mộ Dung Thánh Khuynh đưa mắt nhìn sang Hoàng đế lang sói: “Nếu không phải là tiên hoàng ra lệnh, nếu không phải người là người duy nhất đó, hoàng huynh sẽ khổ cực như thế sao? Người……”
Mộ Dung Thánh Khuynh không nói được nữa, lạnh lùng xoay người, trực tiếp ôm Hoàng đế lang sói rời đi.
Noãn Noãn đứng sững sờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trên người Mộ Dung Thánh Anh có cái bí mật gì? Tại sao phải……
Noãn Noãn chỉ cảm thấy trước mặt là một mớ bong bóng!
Vô tri vô giác cả đêm, trong mộng lại xuất hiện Mộ Dung Thánh Anh hô to cứu mạng. Sau bóng dáng của hắn, lờ mờ có một bóng dáng nữ nhân…
Cả người mình đầy mồ hôi ngồi dậy từ trên giường, Noãn Noãn nhíu chặt chân mày, trực tiếp xuống giường thay quần áo.
Cô muốn đi tìm Mộ Dung Thánh Anh, xem ra có mấy lời cần phải nói rõ ràng!
Vừa ra cửa phòng, Quế ma ma liền tiến lên đón, đang muốn hành lễ, Noãn Noãn lạnh lùng nói: “Không cần đi theo tôi!” Nói xong trực tiếp rời đi.
Quế ma ma đứng thẳng bất động, trái tim dâng lên một chút mất mát. Bà là bà vú của Long Noãn Noãn, hầu hạ Long Noãn Noãn gần hai mươi năm, hôm nay lại bởi vì một cung nữ nho nhỏ mà bị xa lánh. Chuyện này……
Mặc dù không biết Mộ Dung Thánh Khuynh mang Hoàng đế đến chỗ nào, nhưng Noãn Noãn đi theo hướng thị vệ dày đặc, quả nhiên, ở sương phòng phía đông, Noãn Noãn thấy Lãnh Cầm và Hàn Tiêu ở bên ngoài.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương!” Thái độ của Lãnh Cầm, Hàn Tiêu vẫn như thường ngày, không có bất kỳ thay đổi.
“Tôi muốn gặp Hoàng thượng!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói.
Lãnh Cầm và Hàn Tiêu liếc nhau một cái, cung kính nói: “Hoàng thượng sáng sớm thức dậy, đã cùng Thập thất vương gia đi hậu Mai viên!”
Noãn Noãn sững sờ, không tin nhìn bọn họ: “Tại sao các anh lại không đi theo?”
Lãnh Cầm và Hàn Tiêu khẽ cười một tiếng: “Là Hoàng thượng muốn chúng tôi canh giữ ở nơi này, nói người sẽ tới đây, chỉ sợ người không tìm được Hoàng thượng!”
Noãn Noãn ngẩn ra, làm sao Mộ Dung Thánh Anh biết được cô sẽ đi tìm hắn?
Mang theo nghi ngờ, Noãn Noãn trực tiếp đi hậu viện.
Hậu viện quả thật có một Mai viên, nhưng mà bởi vì vừa mới lập đông, mặc dù trời khá lạnh, nhưng lại không có tuyết. Người xưa nói rằng, hoa mai đến từ nơi cực lạnh, chưa đến lúc rét nhất khi có tuyết rơi, chắc chắn hoa mai sẽ không nở! Cũng bởi vì hoa mai không nở, cho nên Mai viên có chút vắng lặng, trừ mấy cung nhân quét dọn, không có một nụ hoa. Gió vừa thổi, lá khô xào xạc bay.
Ở trong một khoảng không màu vàng đơn điệu, điểm thêm một màu tuyết trắng cực kỳ chói mắt, hắn cứ lẳng lặng đứng như vậy, như một linh hồn không kiềm chế được gió, phiêu dật tự nhiên, tựa như mây trắng tinh khiết, nhẹ nhàng đạm bạc… Ánh sáng mặt trời chiếu lên sống lưng có chút gầy gò đơn bạc, tóc đen tung bay theo gió.
“Mộ Dung Thánh Anh!” Noãn Noãn nhẹ nhàng gọi tên hắn. Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi xoay người lại, theo thói quen giương lên nụ cười nhàn nhạt, ưu nhã không màng danh lợi, dịu dàng điềm tĩnh, xinh đẹp nhìn mà giật mình, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Noãn Noãn từng bước từng bước đến gần hắn, lá khô ở dưới chân phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
“Hoàng hậu tới sớm vậy?” Nam nhân ưu nhã ở miệng, ánh mắt lưu động sâu kín tựa ánh sao, giống như hiểu rõ được tất cả: “Có phải có lời gì muốn nói với trẫm hay không?”
Noãn Noãn ngẩn ra, thấy hắn như thế, những lời nói đã nghĩ từ trước nhất thời trong thời gian ngắn không cách nào nói được.
Hỏi hắn lão vu bà trong miệng hắn ngày hôm qua là ai? Hay là xin lỗi vì hành động của mình ngày hôm qua?
Đang suy nghĩ, một trận hương mai đánh úp đến, hắn đứng ở trước mặt cô, đột nhiên vươn tay: “Cho nàng một màn ảo thuật!” Ngón tay của hắn nhẹ nhàn xẹt qua đầu cô, lòng bàn tay mở ra, một đóa hồng mai nhẹ nhành theo gió mà rung động, giọng nói dịu dàng của hắn vang tới bên tai: “Cho nàng!”
“Ở đâu ra?” Noãn Noãn sững sờ, nhìn xung quanh: “Hoa mai đã nở sao?”
Mộ Dung Thánh Anh không nói, chỉ giữ nụ cười dịu dàng như trước, đến gần cô, nhẹ nhàng đem hoa mai cắm lên tóc: “Thích không?”
Noãn Noãn khẽ mỉm cười, khóe miệng nâng lên nụ cười châm chọc: “Mộ Dung Thánh Anh, căn bản anh không thật lòng yêu tôi. Nếu như anh thực sự yêu tôi, tuyệt đối sẽ không đối với tôi như vậy sau khi tôi vụng trộm với người khác. Chỉ lo dụ dỗ tôi vui vẻ, anh với tôi, có liên quan đến cái duy nhất đó sao?”
Nụ cười trên khóe môi nam nhân hơi cứng nhắc, mắt cũng tối lại, quan sát Noãn Noãn. Trong khi Noãn Noãn cho rằng hắn còn không hiểu, sắc mặt hắn lại tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Là ai nói cho nàng?”
Noãn Noãn bị khí lạnh của hắn làm cho hết hồn, chẳng lẽ chuyện tối qua Mộ Dung Thánh Khuynh còn chưa nói cho hắn biết sao? Hay là hắn làm bộ như cái gì cũng không biết?