Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Con đừng tuỳ tiện gọi người khác là anh." chất giọng của Lục Hàn thay đổi nhanh chóng.
Có vẻ như đang dần khó chịu.
Mặc kệ ba mình ra sao, Manh Manh kéo Lục Hàn, để anh đối diện với tiểu Trạch, tươi cười nói: "Cậu xem, ba của tôi có đẹp trai không? Tất nhiên rất xứng đôi với mẹ của cậu, nếu như hai người đến với nhau, có phải rất phù hợp hay không?"
Bầu không khí trở nên thật ám muội.
Tựa như lửa và băng đang chạm nhau.
"Nhạt nhẽo!" dứt lời, tiểu Trạch quay người đi.
Liền cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề, quay đầu nhìn lại: "Manh Manh, buông tôi ra."
"Vẫn chưa nói chuyện xong, cậu không được đi." Manh Manh chính là cố ý ôm chặt tiểu Trạch.
Chợt nắm lấy tay cậu bé, khuôn mặt vô cùng tình cảm: "Tôi thật sự rất thích hai người, đồng ý với tôi đi."
Gương mặt của Lục Hàn lúc này bắt đầu khó coi, thì ra con gái anh rảnh rỗi đến mức đi tìm vợ cho anh.
Còn dám, ôm người khác trước mặt anh.
"Lục Manh Manh, tôi thấy cậu tốt nhất nên buông tôi ra, nếu không tôi sẽ chôn xác tại đây mất." đến cả tiểu Trạch còn cảm nhận được nộ khí trong con người Lục Hàn.
Hiểu được ẩn ý của cậu bé, Manh Manh liếc mắt nhẹ, xem ra ba đang tức giận, phải lập tức giả vờ ngất xỉu thôi.
"Manh Manh con làm sao vậy?" rất nhanh, sự lo lắng bắt đầu, Lục Hàn ngồi xổm xuống.
Trợ lý lúc này đi đến: "Chủ tịch, bác sĩ đang chờ tiêm thuốc cho tiểu thư, chúng ta nên vào thôi."
"Tôi biết rồi."
Manh Manh hốt hoảng, mở to mắt: "Con không đi."
Còn bám víu lấy chân tiểu Trạch: "Ca ca, cứu em với."
Mặc sức la hét, đến cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Đột nhiên, tiểu Trạch nói nhỏ vào tai : "Nếu cậu chịu tiêm thuốc, tôi liền suy nghĩ về vấn đề cậu đưa ra."
"Có thật không?" đôi mắt to tròn chứa đầy sự hy vọng: "Được, tôi sẽ tìm cậu sau, bây giờ tôi đi tiêm."
Không cần Lục Hàn khuyên nhủ đi nữa, lần này Manh Manh trực tiếp chạy đi, tựa như là hai con người hoàn toàn khác vậy.
Đến cả Lục Hàn cũng phải ngạc nhiên về cô bé.
Tiểu Trạch liền cảm thấy sau lưng mình rất lạnh người.
--------
Sau khi tiêm xong, Manh Manh dần chìm vào giấc ngủ, Lục Hàn đắp chăn cho con gái, sau đó căn dặn trợ lý: "Tôi còn việc cần xử lý, Manh Manh tôi giao lại cho cậu."
"Vâng, ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt."
Lục Hàn an tâm rời khỏi phòng.
Bắt gặp tiểu Trạch đứng bên ngoài.
"Tại sao cháu còn chưa về, hay là không biết đường về nhà?"
Tiểu Trạch xua tay, khuôn mặt lạnh nhạt nói: "Làm sao có chuyện đó được, từ nhỏ tôi đã một mình tự đi học rồi."
"Vậy cháu ở đây làm gì?" Lục Hàn cảm thấy cậu bé này rất thú vị.
Cách nói chuyện rất lạnh lùng.
"Chú rảnh chứ, chúng ta nói chuyện chút đi." điệu bộ này rất giống một thanh niên trưởng thành.
"Được." mặc dù công việc của anh rất bận, nhưng mà, chẳng hiểu vì sao, anh lại có hứng thú nói chuyện với cậu bé này.
Hai người đi đến một chỗ không có người, tiểu Trạch ngẩng đầu nhìn Lục Hàn: "Tôi mong sau này chú và Lục Manh Manh đừng gặp mặt mẹ của tôi nữa?"
Đôi môi của anh nhếch lên: "Cháu đang nghĩ, chính chú là người chủ động gặp cô ấy?"
"Tôi không cần biết,Lục Manh Manh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng tôi biết Lục tổng đây sẽ hiểu rõ, không nên dây dưa như thế, sẽ có rất nhiều phiền toái, cho nên, tôi muốn kết thúc chuyện này ở đây..."
Tính đi tính lại, tầm năm phút sau Tiểu Trạch mới nói xong, những gì mà cậu bé muốn nói đều đã gói gọn trong năm phút đó.
Kể ra, Lục Hàn cũng rất kiên nhẫn nghe cậu bé nói hết.
Còn cảm thấy cậu bé rất biết ăn nói và lưu loát.
"Cháu cũng thấy Manh Manh rất thích mẹ của cháu." Lục Hàn cố ý trêu chọc cậu bé.
Liền nhận được phản ứng kịch liệt: "Nhưng tôi chính là không thích chú." quay người: "Nói thì tôi cũng đã nói xong rồi, chú tự hiểu đi."
Nhìn bóng dáng tiểu Trạch rời đi.
Lục Hàn xoa cằm, cảm thấy cậu bé này rất giống với Manh Manh.
-------
Mãi nói chuyện với Lục Hàn, khiến tiểu Trạch về nhà rất muộn.
Không kịp làm cơm cho mẹ, không biết mẹ có trách không nữa.
Mở cửa đi vào, trên tay cầm theo túi đựng rau củ, và một chút thịt cá.
"Tiểu Trạch, con đã đi đâu, bây giờ mới về hả? Có biết là dì lo lắng cho con lắm không?" nhìn thấy tiểu Trạch về nhà trong bộ dạng lành lặn.
Gia Hân mới thở phào nhẹ nhõm, sợ cậu bé gặp chuyện.
Không thể để dì Gia Hân biết mình đã đi đến bệnh viện.
Tiểu Trạch giả vờ nói: "Con đi mua chút thức ăn, à mẹ con chưa về sao?"
"Mẹ con hôm nay tăng ca, nên có vẻ sẽ về muộn một chút."
"Vậy ư! Con còn tưởng đã trễ giờ cơm."
"Vẫn còn kịp nấu đó, mau vào nấu đi."
Chợt nhớ ra, nếu mình không được, nhưng dì Gia Hân là người lớn chắc sẽ được.
Tiểu Trạch lên tiếng: "Dì Gia Hân, con có chuyện này muốn nói với dì."
"Con nói đi."
"Chuyện là…" Tiểu Trạch gãi đầu: "Bạn của con nghi ngờ mình không phải con ruột của cha mẹ, nên muốn kiểm tra DNA, nhưng mà người ta không giải quyết cho trẻ con…"
Nghe đến đây, Gia Hân hoảng hốt: "Ý của con là muốn dì đi cùng sao?"
"Đúng vậy, có được không dì Gia Hân!"
Phụt! Tôi chết mất, điệu bộ làm nũng này thật khiến người ta động lòng mà.
"Được, được, dì sẽ đi cùng con."
"Cảm ơn dì."
Tiểu Trạch nở nụ cười nham nhở.
Quả là chiêu thức làm nũng thần chưởng của Lục Manh Manh đó cũng hiệu dụng thật!
---còn---.