Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thì ra Lục Hàn cũng là loại người thích đem cơ thể của người khác ra để đùa giỡn! Cô cứ tưởng anh đàng hoàng, nhưng chỉ là cô tưởng mà thôi.....Haizzz
Lục Hàn ngẩn ngơ, vô tình nhìn thấy cô lau khoé mi, hình như Mạc Hy khóc rồi!
"Mạc Hy, cô làm sao vậy?" Vẫn rất để tâm đến cô, Lục Hàn hỏi.
Chỉ là, Mạc Hy đang rất thất vọng về anh, cảm xúc tuột dốc vô cùng: "Tôi không sao."_ Né tránh sự quan tâm của Lục Hàn.
Đến cả lời nói của cô cũng trở nên lạnh nhạt.
Đúng lúc này, Ngô Tư chạy đến: "Chủ tịch, xe đã đến rồi, chúng ta mau đi thôi."
Lại nói, Ngô Tư bỗng chốc cảm nhận được ở đây có một bầu không khí ảm đạm vô cùng.
Ngô Tư nhìn anh, anh nhìn Ngô Tư cầu cứu: "Làm sao bây giờ?"
Ngô Tư chỉ biết, một khi con gái giận dữ sẽ như một con thú dữ vậy, chỉ cần nói không vừa ý liền quay sang cắn chết.
Cho nên, biết trước sự nguy hiểm Ngô Tư né tránh rất nhanh:"Hửm? Ở đây tại sao không có vòi nước nhỉ?"
Lục Hàn gào thét trong lòng, thường ngày không phải rất nhanh trí sao? Bây giờ lại trở nên ngây ngốc như thế, một nơi không có lấy một cái cây nào lấy đâu ra vòi nước?
Vô dụng!!!!!
Không đợi Ngô Tư nữa, Lục Hàn trực tiếp mở cửa, nói: "Mau nín khóc đi rồi lên xe đi, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của cô đâu."
"Không cần." Mạc Hy giận dỗi không thèm nhìn anh dù chỉ cái liếc mắt: "Tôi đã có người đón rồi."
"Hửm?" Lục Hàn tiến lại gần cô, cầm lấy tay cô: "Là ai? Mộ Khải Uy hay Mao Thần Kiệt?"
Mạc Hy hất mạnh tay anh: "Là ai đưa tôi về cũng được, miễn không phải loại người thô thiển là được."
"Thô thiển? Ý chỉ tôi sao?"
"Chẳng lẽ tôi nói tôi ư?"
Bỗng nhiên, anh bước chân thật gần cô hơn: "Trong mắt cô tôi là người xấu tính như vậy sao?"
Mạc Hy lạnh nhạt : "Như anh nói đó, còn về bộ váy này, không cần lo lắng anh sẽ bị lỗ, tôi sẽ sớm trả tiền cho anh."
"Mục đích tôi muốn đưa cô về không phải vì chuyện trả tiền hay không?"
"Vậy anh muốn làm gì?" Bất giác, cô lùi về sau vài bước: "Chẳng lẽ anh muốn cướp sắc?"
Lục Hàn chế giễu : "Phụt! Cô khóc đến hư não rồi sao?"
"Thế anh nói xem, anh có ý đồ gì với tôi?"
Càng hỏi anh càng thấy buồn cười, không vội giải thích: "Tôi chỉ muốn hỏi cô, có thật sự quên lần đầu tiên chúng ta đã gặp nhau sao?"
Mạc Hy lùi bước, trêu ngươi anh, nói: "Tiếc quá, não của tôi đang gặp chút vấn đề nên không thể nhớ gì cả."
Cô dám trêu ngươi tôi?
Mạc Hy trông thấy vẻ mặt giận dữ này của anh, sợ thì có sợ, nhưng vẫn thích trêu ghẹo.
Thấy anh giận, chuẩn bị động thủ, lần nữa Mạc Hy lại lùi chân, bất cẩn không để ý ở phía sau là bậc thềm, nên vô ý ngã, lại một lần nữa Lục Hàn ra tay giúp cô, anh nhìn cô thâm tình: "Hành động này có khiến cô nhớ ra chút gì đó hay không?"
Bỗng nhiên, toàn bộ đại não hiện lên hình ảnh lúc cô mười tuổi.
Cô mặc một cái đầm màu trắng tinh khiết, ngồi co ro ở một góc, vẻ mặt vô cùng lo lắng và sợ hãi.
Bởi vì lúc đó là buổi khiêu vũ dành cho tiểu thư và thiếu gia bằng tuổi cô, ai nấy cũng đều khiêu vũ rất tốt.
Chỉ có cô là không thể: "Mình không biết khiêu vũ, bà sẽ cảm thấy mất mặt cho xem, hic hic."
Lúc đó, một cậu bé đi đến, giơ tay và nói với cô: "Tôi có thể dạy cậu, mau đứng dạy đi."
"Hả?" Gương mặt cô bé mười tuổi ngây ra hỏi lại: "Nhưng tôi không biết nhảy, sẽ khiến cho cậu bị chê cười đó."
"Không sao, tôi tin cậu làm được mà."
Được sự khích lệ từ cậu bé đó, Mạc Hy gần như lấy hết dũng khí để khiêu vũ.
Quả thật, cô và cậu bé đó sau khi phối hợp cùng nhau lại trở nên ăn ý vô cùng.
Còn được nhiều lời tán thưởng của các bậc phụ huynh đưa con đến.
Điều đó khiến cô rất vui vẻ và hạnh phúc.
Khiêu vũ kết thúc, cậu bé hạ người nói: "Có thấy không, cậu đã làm rất tốt."
Quay về thực tại, hình ảnh cậu bé nắm tay cô hiện ra trước mắt: "Đó là anh."
Hai người thâm tình đứng nhìn nhau một lúc.
Ngô Tư ngồi bên trong ở ghế lái, vừa uống nước và ăn bánh, trông thấy cảnh tình ái này, cảm thấy thú vị, tựa như đang đi rạp chiếu phim xem phim tình cảm vậy.
Mà nói, nhân vật chính lại đẹp đôi quá!
*Bíp Bíp…
Đang xem chăm chú thì một chiếc xe khác chạy đến, bóp kèn inh ỏi, hại Ngô Tư sặc nước, suýt nữa là tắt thở rồi.
Gia Hân hất tóc, bước ra từ trong xe: "Hy Hy, mình đến đón cậu rồi đây!"
Định hình lại, Ngô Tư còn tính cho người kia một bài học vì dám làm phiền người ta xem phim.
Lại vô tình rung cảm trước Gia Hân:"Cô ấy thật đẹp."
Nghe thấy giọng nói của Gia Hân, Mạc Hy mới trở về dáng vẻ ban đầu,ấy mà trên gương mặt của cô vẫn đọng lại vẻ thẹn thùng, đỏ ửng lên, đẩy nhẹ anh ra: "Tôi về đây, tạm biệt."
-----còn----.