Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đới tiên sinh, Đới tiên sinh ông không thể, ông đi thì việc giải quyết kỹ thuật bên công ty ông định làm sao bây giờ?"
Đới Thịnh Duệ đuổi theo vợ của mình, song nhìn tài xế trông có chút quen mắt đang chạy theo một đường ở phía trước hô to.
Giang Ánh Nguyệt đứng ở đằng kia sững sờ một chút, bỏ qua một bên chuyện oan gia này không nói, nhìn dáng dấp bên còn lại, Giang Ánh Nguyệt cẩn thận đánh giá....... Sở Hàn Thành, bỗng đột nhiên chấn động. Quay người giữ chặt con của mình, nhét vào trong tay Tiêu Thanh Ngư.
”Tiêu Thanh Ngư, mang Đồ Đồ lên xe trước, tớ đi xử lý chuyện bên này."
Nghe Giang Ánh Nguyệt nói thế nào, Tiêu Thanh Ngư không rõ ràng mọi chuyện cho lắm, cô nói gì thì liền làm như thế đó đi.
Thời điểm vừa đem tiểu Đồ Đồ đi, tiểu tài xế đã quay về. Cúi đầu nhìn thoáng qua đứa trẻ, sau đó liền toàn tâm toàn ý chú ý lên người Đới Thịnh Duệ.
"Đới tiên sinh, mọi người đều đang rất gấp a, đại tổng tài của chúng tôi cũng đã tự mình đến sân bay đón tiếp ông rồi, ông nếu không thì tới công ty trước?"
Đới Thịnh Duệ vẻ mặt sốt ruột: "Phu nhân đã tức giận, tôi nếu là lại không đi theo bà ấy, chỉ sợ mọi việc gia môn sẽ đổ bể tất cả."
"Sẽ không, Đới tiên sinh, phu nhân thông tình đạt lý thâm minh đại nghĩa, nhất định có thể lý giải lý do.”
”Dượng, nếu dượng có có việc gì gấp thì nên nói thì nên đi ngay. Dì ở bên kia, chỉ sợ cũng không phải giống giận dỗi một chút."
Đới Thịnh Duệ một mặt khổ sở, nhìn Giang Ánh Nguyệt chỉ thiếu một chút là khóc cho cô xem.
"Ánh Nguyệt a, dì con lần này là thật rất tức giận. Dượng sớm đáp ứng dì con rằng sẽ dẫn bà ấyđi tuần trăng mật kỷ niệm ngày cưới, kết quả vì làm việc khiến bà ấy bị leo cây. Dì con gửi bưu kiện cho dượng một phần thư thỏa thuận ly hôn, kêu dượng không bao giờ được tìm dượng nữa. Con xem, con xem chuyện này phải làm sao bây giờ a?"
Làm sao bây giờ? Hồ Thiến Vân vì chuyện này mà bỏ ra nước ngoài ngắm phong cảnh mãi mới chịu về là vì chuyện này? Chồng chẳng những là người có quyền nổi danh trong kỹ thuật, mà lại tính cách ôn hòa, săn sóc tỉ mỉ.
Nhưng cũng liền bởi vì có danh tiếng lớn sự nghiệp bận rộn, cơ hồ khó mà lấy ra chút thời gian theo bà ấy. Cái này bên trong mới có thể biết có bao nhiêu vất vả, người ngoại làm sao có thể nếm không ra tư vị.
Người khác không biết, Giang Ánh Nguyệt nhiều năm như vậy nhìn xem, đều đau lòng.
Lần này, chỉ sợ Hồ Thiến Vân, thật sự quyết tâm muốn ồn ào ly hôn, mà không phải hù dọa Đới tiên sinh một chút.
Giang Ánh Nguyệt hiểu rõ dì của mình thế nào, càng hiểu hơn bọn họ về đoạn hôn nhân này.
Thế nhưng là giờ phút này Đới tiên sinh đứng tại trước mặt chờ Giang Ánh Nguyệt chỉ vài chiêu thức giúp đỡ, Giang Ánh Nguyệt tỉnh táo nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể nói: "Trừ phi dượng từ chức chức vụ hiện tại, hoặc là bỏ bớt công việc của chức vụ hiện tại, để trống áng chừng một nửa số thời gian, nếu không, dì lần này chính là đến thật sự ly hôn."
"Từ chức? Không có khả năng!" Một thanh âm lạnh lẽo cứng rắn hữu lực đập tới, Giang Ánh Nguyệt hướng mặt lạnh lùng, nhìn về phía hên kia xem xét, liền nhìn thấy tấm anh tuấn kia.
Giang Ánh Nguyệt nhớ kỹ tên của hắn, Sở Hàn Thành, mặt mũi này, nhìn xem đủ lạnh lùng.
"Vị tiên sinh này, chúng ta trò chuyện trong nhà cùng anh có quan hệ sao?"
A, Giang Ánh Nguyệt nội tâm lạnh lùng chế giễu, cho anh vênh vang đắc ý, dù anh ta có là tài đại khí thô, chỗ này cũng không phải là chỗ anh ta có thể xen vào.
Sở Hàn Thành bước đôi chân dài, hai bước tiến lên, bỏ qua sự tồn tại của Giang Ánh Nguyệt, nhìn chằm chằm Đới Thịnh Duệ nói đạo lý: "Đới tiên sinh, chúng ta đã ký hợp đồng, ông nhất định phải trong ngày hôm nay giải quyết xong vấn đề của chúng ta. Cổ phần cùng tiền lương dự chi cũng đều đã đưa cho dưới danh nghĩa của ông, nếu như trái với điều ước, Đới tiên sinh, hậu quả ông xác định ông có thể chịu đựng được sao?"
Giang Ánh Nguyệt chưa từng thấy qua người nào bá đạo như vậy, bá đạo không nói, còn uy hiếp người. Từ trước đến nay nói thẳng để tranh biện cũng đều là thói quen của Giang Ánh mất rồi, cô đứng dậy.
"Sở tiên sinh đúng không? Nghe ý tứ này của anh, anh bây giờ là ông chủ của dượng tôi đi. Không biết Sở tiên sinh đối với pháp luật lao động có hay không khắc sâu hiểu rõ...... Nếu như Sở tiên sinh không đủ hiểu rõ, tôi có thể giúp anh........."
Giang Ánh Nguyệt lời còn chưa nói hết, Sở Hàn thành lặng lẽ liếc cô một chút, lạnh lùng nói: "Vị tiểu thư này, tôi nhớ không lầm, nửa giờ trước, là cô đụng xe của tôi đúng không?" Nói xong, Sở Hàn thành quay đầu đối tiểu tài xế nói: “Tư Nhạc, hiện tại báo cảnh còn kịp không?"
"........"