Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhoáng cái đã qua vài ngày, mấy ngày nay trôi qua có chút tĩnh lặng, Quân Thương cũng dừng lại mọi trù bị cho đại hôn, tựa hồ thật sự tán thành việc hôn ước bất thành của Hoàng đế, nhưng đồng thời hắn cũng không vào triều nữa, cơ hồ mỗi ngày đều đến phủ Hữu tướng đến độ như muốn thường trú trong phủ Hữu tướng luôn.
Điều này làm cho đám quý nữ luôn nuôi lòng mơ mộng còn chưa kịp trào phúng Sở Nguyệt đã rối rít kinh ngạc trợn tròn mắt. Chỉ là các nàng có muốn ghen tị thì cũng phải cố gắng đè nén không chỗ phát tiết, bây giờ Sở Nguyệt không còn là Thẩm Nghiên Tịch có thân phận không tôn quý và không được Thẩm gia coi trọng hay yêu thích ngày nào, bây giờ nàng là bảo vật trong lòng Hữu tướng đại nhân, mà Hữu tướng đại nhân từ trước đến giờ chưa từng biết thương hương tiếc ngọc là gì.
Huống chi, còn có Thất điện hạ án ngữ ngay đó, tuy nói hắn giống như đã thật sự dừng lại sự trù bị cho đại hôn, nhưng nhìn thế nào cũng không giống hắn thỏa hiệp với Hoàng thượng.
Cũng như lúc này, đương lúc Sở Ly đang ở Kim Loan điện thổ lộ nỗi lòng cũng như càu nhàu thánh thượng, nói gần nói xa đều chỉ muốn Hoàng thượng mau chóng đem con trai yêu dấu của ông ra khỏi phủ đệ hắn, chứ đừng cả ngày sang phủ Hữu tướng đóng đô, quất quýt lấy muội muội nhà mình. Mà Hoàng thượng đang ngồi ngay ngắn bên trên, mặt mộc một khuôn, thỉnh thoảng kéo ra khóe miệng, co quắp khóe mắt một tí, đến nỗi da thịt hai bên gò má cũng không ngừng run lên, nhưng cũng không lên tiếng phản bác bất cứ lời nào của Sở ái khanh.
Nếu như có thể, chẳng lẽ ông không muốn hạn chế hành động vô liêm sỉ kia của Quân Thương sao? Nhưng căn bản… ông không thể, mà cũng không dám!
Ngăn cản hôn sự này của hắn đã vô cùng nguy hiểm rồi, ông không dám tiếp tục bức bách hắn hơn nữa. Tên vô liêm sỉ đó tính cách lạnh lùng bẩm sinh, làm việc tàn nhẫn, nếu không cẩn thận ép ngược, đuổi chó vào đường cùng e toàn bộ Đông Lâm và mình đều gặp đại hạn.
Hơn nữa, gần đây chính sự trong triều đặc biệt nhiều khiến cho ông mỗi ngày đều vất vả bận rộn đến tối mịt, nào có nhàn rỗi đi quản mỗi ngày Quân Thương có đến phủ Hữu tướng hay không a? Nhất là tên vô liêm sỉ ấy từ sau hôm đó không hề vào triều, thậm chí đối với những lời truyền gọi của ông đều bị bỏ mặc.
Hắn muốn xử lý tiện chủng đó từ lâu rồi, lúc trước cứ bỏ mặc và lợi dụng để hắn phát triển đến bây giờ tạo thành một gông xiềng ách ở cổ họng, làm cho một Hoàng đế như ông có muốn động vào Quân Thương cũng không dễ dàng.
Quan trọng nhất là, ngày tại buổi lâm triều hôm nay, hắn nhận được cấp báo ở Bắc cương, quân Bắc Dực đột nhiên có những điều động không tầm thường, ẩn nhận toàn quân đang có xu thế tiếp cận biên giới.
Hai năm qua chiến sự của Bắc cương xem như khá yên tĩnh, dù có xung đột bất chợt với Bắc Dực cũng chỉ là chút nhốn nháo không đáng ngại thôi, mặc dù ai cũng biết tất thảy chẳng qua chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão táp… đại chiến không bao lâu nhất định vẫn sẽ bộc phát. Nhưng nhanh như vậy, với một xu thế như gió nổi khiến cho ông cảm thấy đột nhiên và trở tay không kịp.
Ông chợt có dự cảm bất thường, nhưng canh giờ thiết triều đã tới nên ông cũng không kịp nghĩ nhiều, lúc này ngồi trong Kim Loan điện, nghĩ tới những việc Quân Thương làm suốt thời gian qua, dự cảm bất ổn đó càng phát ra mãnh liệt, thế cho nên dù cho phép hay không hắn cũng phải ở trước mặt mọi người tuyên bố tin tức này, để cả triều cùng các vương công đại thần còn thương nghị đối sách ứng phó.
Mặc dù ông không muốn thừa nhận, nhưng xác thực giờ này ngày này, mình căn bản không chỉ huy nổi ba mươi vạn đại quân trấn giữ Bắc cương!
Không biết từ khi nào bắt đầu, chỗ đó hoàn toàn bị thu vào trong bàn tay Quân Thương, đám tướng sĩ đó chỉ biết nhận thống soái không nhận quân chủ, mà thống soái của bọn họ lại không ở trong lòng bàn tay hắn!
Rõ ràng lúc trước ông chỉ muốn để Quân Thương thay Thịnh Nhi của mình ngăn cản những ánh mắt chằm chằm không thiện ý của mọi người, muốn hắn cùng Bắc Dực tranh chấp, chống đỡ máu thịt tương tàn mà thôi!
Hai gò má của ông không ức chế được run lên, trong ánh sáng tối tăm chớp tắt đặc biệt âm trầm, ngay cả tiếng khải tấu của các đại thần đều không lọt được vào tai.
Rất lâi vẫn không nghe được Hoàng thượng đáp lại, các đại thần thoáng ngẩng đầu lên, lặng lẽ liếc nhìn lên trên một cái. Sở Ly cũng ở trong số đó, bởi vì hắn đứng khá gần nên có thể nhìn thấy rõ ràng thần sắc biến ảo không ngừng của Hoàng thượng, đuôi lông mày hắn khẽ nhúc nhích, sau đó rủ hai mắt xuống, khẽ nở nụ cười.
Có điều, hắn thật sự hy vọng có người đến bắt tên hỗn đản Quân Thương đi dùm một cái, đừng có cả ngày ‘nhàn cư vi bất thiện’ đến quấn lấy Tiểu Nguyệt Nhi, hai cho hắn muốn cùng Tiểu Nguyệt Nhi hưởng thụ khoảng thời gian êm đẹp, bồi dưỡng tình cảm huynh muội bị mất đi bao năm qua, thật là đáng ghét quá đi!
Cứ coi như hắn mắt nhắm mắt mở không biết tên hỗn đản này thế tất phải cưới muội muội nhu thuận đáng yêu đi, nhưng bây giờ không phải vẫn chưa thành thân đó sao!
Muội muội nhà hắn còn nhỏ, lập gia đình bây giờ hãy còn sớm a…
“Tiện nhân!”
‘Pằng!’
Nương theo tiếng phẫn nộ gầm rú chính là một cái bạt tai vang dội, Sở Nguyệt mới vừa treo lên tầng hai trà lâu cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn qua, xuyên thấu qua gian phòng riêng đang mở rộng cửa, ngoài ý muốn khi nhận ra hai người trong đó… đúng là người quen cả mà.
Chính là Thẩm Nghiên Huyên và Thẩm Nghiên San.
Sao vậy?
Nàng sửng sốt đứng đó, vô thức bị người qua lại quẹt ngang hông một cái, phát hiện trong phòng ngoài hai tỷ muội Thẩm gia ra còn có rất nhiều người, đặc biệt rõ ràng chính là bạch y nam tử đang tựa người vào gờ cửa sổ, cười nhìn hai nàng tranh nháo, toàn thân không một chỗ nào không bộc lộ vẻ phong tư hào hoa.
Đây không phải là người được mệnh danh là hoàn khố cao cấp nhất trong kinh thành này, Lục hoàng tử, Trữ vương điện hạ đó sao?
Nghe nói hắn sống phóng túng, cùng với huynh đệ hắc sát, chính là người cách đây không lâu từng bị nương tử mình lột bỏ y phục, truy sát từ trong thanh lâu trần như nhộng chạy ra ngoài, Lâm Thành Nghĩa, Thể tử của Anh Quốc Công, từ trước đến nay hai người như ‘tiêu’ không thể rời xa ‘mạnh’, ‘mạnh’ cũng chẳng xa ‘tiêu’.
Ánh mắt Sở Nguyệt đưa lưng sang phía cửa, chính là nam tử áo đen đang ngồi xem cuộc vui, sau đó nhìn xuống người đang ngồi đối diện với Trữ vương điện hạ Quân Trạch, nam tử còn đang nhíu chặt mày, sắc khí ẩn giận, ẩn hàm thô bạo.
Người này một thân áo bào màu bạc, gương mặt cũng nói được là khôi ngô tuấn tú, bộ dáng cũng xem như oai hùng, ngồi cùng một chỗ vời Trữ vương Quân Trạch và Lâm Thành Nghĩa cũng không thua kém là bao, cùng là một trang tuấn mãnh anh tài. Nhưng nhìn thần thái đó thì… thô bạo, hung thần ác sát còn ẩn hàm chút gì đó quái quái không tự nhiên.
Người này nàng chưa từng gặp mặt, có điều nhìn Thẩm Nghiên Huyên và Thẩm Nghiên San đang giằng co ngồi cạnh nhau, có lẽ nàng cũng đoán được thân phận của người này.
Nghe nói ngày đó Thẩm Nghiên Huyên xuất giá, Thẩm Nghiên San chính làm dắng thiếp theo cùng.
Vòng tới vòng lui, cuối cùng Thẩm Nghiên San cũng vẫn là của hồi môn, làm dắng thiếp theo vào phủ Anh Dũng hầu. Nhưng mà, dựa vào tình huống trước mắt, có lẽ cuộc sống của cô ta cũng không tệ lắm.
Bởi vì nếu trải qua không tốt thì có thể chọc cho chính thất phu nhân nổi giận tìm đến tận cửa sao?
Trừ năm người này, cùng với vài ba nha hoàn sau lưng Thẩm Nguyên Huyên, Thẩm Nghiên San ra, còn có một vài công tử và nữ tử ngồi bên cạnh, nhưng nàng không nhận ra họ là ai.
Nói đến thì có vẻ phức tạp, nhưng kỳ thực nàng cũng chỉ đứng ở bậc cầu thang ngẩng đầu nhìn thoáng qua mà thôi, một cái nhìn đã đủ thu trọn mọi tình huống trước mắt, sau đó điềm nhiên như không chuẩn bị đi ngang qua.
Nàng không có hứng thú tham gia vào đống hỗn loạn không giải thích được này.
Tuy suy nghĩ của nàng là tốt, nhưng vẫn có người bắt ngay thời điểm nàng lên đầu đã nhìn thấy hắn (Quân Thương), hoặc chuẩn xác mà nói là thấy được hai người bọn họ.
“Ây da… Thất đệ, đệ đang cùng Sở tiểu thư dạo phố uống trà đó sao?”
Theo tiếng cười hì hì cùng câu nói đó của Quân Trạch, tiếng ồn ào trong phòng chợt yên bặt, người ở bên trong đồng loạt quay đầu lại, sau đó rối rít đứng dậy tiến lên hành lễ.
“Gặp qua Thất điện hạ!”
“Miễn lễ.”
Quân Thương trước sau như một vẫn lạnh nhạt như vậy, Sở Nguyệt cũng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, khóe môi của hắn khẽ nhếch lên một nụ cười mang theo sự nghi hoặc, lại giống như rất ranh mãnh… lại có chút vui vẻ.
Ực? Là ảo giác sao? Bằng không sao lại cảm thấy người này có chút bất mãn với cái người vừa bước ra khỏi đám chen chút đó?
Ánh mắt Quân Thương dừng lại nơi bờ môi đang nâng lên một đường cong hoàn mỹ của nàng, sau đó hắn yên lặng mở rộng tầm mắt, hai dái tai ửng đỏ.
Khó lắm hắn mới có thời gian đơn độc hẹn hò với Nguyệt Nhi mà lại bị mấy người này quấy rằng, muốn hắn phải đối xử với những này như nào mới được đây?
Trữ vương Quân Trạch cười đến độ thấy răng không thấy mắt, chao đảo đến trước mặt nàng, nhìn nàng một lúc rồi lại nhìn hắn, rất ư là muốn buông lời đùa giỡn đôi câu. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì thấy nhoáng một cái Quân Thương đã đứng trước mặt mình, cẩn thận ngăn cản Sở Nguyệt ra phía sau một cách chặt chẽ, đến cả cái vạt áo hắn còn nhìn không thấy.
Quân Trạch cực kỳ vô tội nháy mắt vài cái, “Thất đệ làm gì vậy hở? Chẳng lẽ bản vương có thể ăn thịt Sở tiểu thư hay sao?”
Lời tuy nói vậy nhưng hắn lại cố ý nhếch miệng cười lộ ra hai hàm răng sáng loáng trắng trong, nhìn sau cũng cảm thấy rất gian xảo.
Ánh mắt Quân Thương cực kỳ lạnh nhạt và hờ hững nhìn hắn, nhìn như Trữ vương điện hạ hoàn toàn không có phân lượng nào khiến cho Quân Trạch lạnh run người, cảm thấy đây chính là lời cảnh cáo cuối cùng.
Hắn lại nhếch nhếch miệng cười, chợt nghiêng cơ thể, theo bên người Quân Thương để thò đầu nhìn Sở Nguyệt, cười hì hì nói: “Sở tiểu thư sao lại có thiên vị coi trọng tảng băng này vậy? Lạnh nhạt hờ hững không hiểu phong tình, nếu có thể nàng hãy suy nghĩ lại đi? Bản vương có… Oa á…!
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên hắn cảm thấy có một luồng sát khí đang mạnh mẽ tấn tới, dọa cho hắn cả kinh lùi nhanh về sau, trực tiếp trốn sau lưng Lâm Thành Nghĩa. Cũng mặc kệ hảo huynh đệ nhờ ơn hắn mà trực diện đón nhận tất cả sát khí của Thất điện hạ mà cứng lạnh cả người, hắn chỉ chằm chằm nhìn ánh mắt u lãnh của Quân Thương, từ vẻ mặt đến cõi lòng đều sợ hãi, u oán và phẫn hận.
Sở Nguyệt bước ra từ sau lưng của Quân Thương, tủm tỉm nhìn Quân Trạch đang kinh hãi xù lông, nói: “Lục điện hạ quá lo lắng rồi, ta cảm thấy Quân Thương như vậy cũng rất tốt mà.”
“Á… nàng thật to gan nha, dám gọi thẳng tục danh của đương triều Hoàng tử!”
Lời tuy nói như vậy nhưng lại hưng trí bừng bừng, nháy mắt tạo ra một bộ dáng không hề có ý cảnh cáo hay trách cứ.
Quân Thương không muốn nhiều lời với bọn họ nên định kéo Sở Nguyệt rời đi tận hưởng thời gian riêng của hai người, vào lúc này chợt nghe thấy một tiếng giễu cợt vang lên, “Ngay cả Hoàng thượng còn không thừa nhận thân phận của ngươi, sao ngươi còn mặt dày bám lấy Thất điện hạ không tha? Sở Nguyệt… ngươi có thật không hề biết hai chữ ‘xấu hổ’ viết như nào?”
Bàn tay Quân Thương bỗng nhiên dừng lại, một giây sau liền bị Sở Nguyệt một phát bắt lấy, mà ánh mắt nàng xuyên qua vai hắn nhìn về phía sau, bắt gặp Thẩm Nghiên Huyên đầy ghen ghét đang nhìn mình, nàng vừa cười vừa nói: “Vậy cũng tốt hơn cô ở ngay trước mặt phu quân mình mà bày ra một bộ mặt hâm mộ lại ghen tị kia. Nghĩ kỹ lại mặt ta tuy dày nhưng vẫn còn rất tốt a! Ta nói cô đấy, thân là người đã lập gia đình, như thế nào mà vẫn không gỡ bỏ được lòng mơ ước với Quân Thương nhà ta vậy?”
Hai chữ ‘nhà ta’ rất hiển nhiên lấy được lòng Quân Thương, nhưng ngoài hắn và Sở Nguyệt ra, tất cả những người khác đều vì lời nói này mà nhìn sang Thẩm Nghiên Huyên, phần lớn là muốn xem cuộc vui nhưng cũng có kẻ thờ ơ và hả hê, cũng có chút tức giận.
Tỷ như là Anh Dũng hầu Hạ Chinh, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy trên đầu mình phe phởn một màu xanh lục, thần sắc lập tức giận dữ, vung mạnh tay tát thẳng vào mặt của Thẩm Nghiên Huyên.
“Tiện nhân nhà ngươi!”
(Ở Trung Quốc, người ta hay gọi người đàn ông có vợ ngoại tình là bị đội mũ xanh lục. Ý lời văn ở đây là sau khi nghe được những lời nói mát mẻ phản đòn của Sở Nguyệt, Hạ Chinh cảm thấy mình bị đội mũ, vợ mình lại đi để ý người đàn ông khác.)