Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ta không … ta…"
Bị Thẩm Nghiên Tịch không ngừng đưa ống trúc áp bách hướng về phía hắn, tiểu tặc này không khỏi kinh hoàng luống cuống, thế nên con mắt cũng không ngừng chuyển động giữa Thẩm Nhị tiểu thư và thanh ống trúc.
Hiện giờ hắn đã không còn rảnh rỗi để mà lo lắng nhiệm vụ có hoàn thành hay không, một khi tính mạng nhỏ của hắn đã bị uy hiếp thì cũng đủ khiến hắn thần hồn nát thần tín rồi.
Hắn run rẩy, co rúm người lại, giọng nói của nàng thoạt nghe mềm mại yếu đuối, mỉm cười dịu dàng, Thẩm Nhị tiểu thư này khiến cho hắn sợ hãi không thôi, thứ cảm giác cổ họng bị bóp chặt, hít thở không thông, đến cả tâm can, lục phủ ngũ tạng đều bị dằn vặt đến đau đớn hoảng hốt, khiến cho hắn muốn nói gì đó, song phát ra khỏi miệng chỉ là những chữ cái rời rạc không thành tiếng.
Thẩm Nghiên Tịch đối với thái độ này cực kỳ không hài lòng, bàn tay đang nắm tà áo hắn càng giật mạnh, ống trúc đã được dồn đến bên miệng hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể rót ‘gia vị’ độc đáo này vào miệng hắn rồi.
"Ngươi có muốn nếm thử đây là gì không? Có muốn thử không?"
Vẫn là nụ cười tủm tỉm đầy ác ý, hù dọa đến độ khiến tên tiểu tặc đó lắc đầu liên tục, ống trúc vừa chạm đến môi đã xanh cả mặt, sự căng thẳng hoảng sợ thấu tận đáy lòng, trợn to hai mắt, kinh hoàng, lời nói nghẹn đứt,"Không… Không, xin biểu tiểu thư tha cho… Xin tha mạng!"
"Tha mạng?" Mi mày của Thẩm Nghiên Tịch hơi nảy lên, nhìn hắn xong lại nhìn xuống ống trúc căn mảnh, rồi lại tủm tỉm cười, trưng ra một vẻ mặt an ủi, "Yên tâm đi, cái này ăn vô cũng đâu có chết người đâu!"
Yên tâm…? Sao có thể yên tâm hở ‘Nhị tiểu thư’?
Hắn nhịn không được cả người giật nảy, chỉ muốn ngay lập tức ngất đi cho xong, để không phải tiếp tục đối mặt với thứ cảm xúc tê phế tâm can này.
Nhưng dù hắn có làm gì cả ngày cũng không ngất đi được, ngược lại, như một kiểu phản ứng đáng chết, đầu óc vừa nãy đang hỗn độn nay đã tỉnh táo, mở mắt đã nhìn thấy rõ nụ cười sáng lóe cùng gương mặt tái nhợt, nói sao cũng là khí thế của loài dã quỷ cô hồn, hù dọa đến độ nhịp thở của hắn cũng muốn ngưng lại, thiếu chút nữa lại bắt đầu run lên.
Hơi lạnh khắp mặt, tựa hồ vật bén nhọn đó đâm vào cơ thể, khiến hắn đau đớn cũng như một cảm giác tê tái rời rạc nói không nên lời.
"Xin… tha cho… tha mạng… tiểu nhân không phải… không phải là … cố ý đến hại… hại biểu tiểu thư đâu… xin tiểu… tiểu…"
Thẩm Nghiên Tịch nhướng mày, trưng ra một bộ mặt ‘ta hiểu mà, ta hiểu mà’, ống trúc trên tay cứ không ngừng chọc chọc hắn, xuyên nhẹ qua da mặt khiến mặt hắn rỉ ra một dòng máu tươi.
"Ta cũng biết không phải ngươi muốn hại ta, cho nên ta mới hỏi, là ai đã phái ngươi tới đây."
"Ta… Ta…"
"Sao nào? Ngươi không muốn nói có phải không?"
Nàng hơi trừng mắt, ánh mắt sáng long lanh ngậm nước, người nọ nhìn thấy lại càng sợ hãi, run rẩy đến độ sắp sửa mất mạng rồi.
Thẩm Nghiên Tịch nhếch môi cười nhẹ, "Hay là ngươi cho rằng, trong Hầu phủ này ta sẽ nghi kỵ mà không dám quậy cho lớn chuyện? Ngươi tin hay không ta không biết, ta có ít nhất trên dưới trăm loại phương pháp có thể khiến ngươi muốn sống không được mà chết cũng không xong đấy. Hoặc là, ngươi còn hy vọng xa vời rằng chủ tử của ngươi sẽ xuất hiện vào lúc này để cứu ngươi một mạng chăng?"
Đáy mắt người này nhanh chóng xẹt qua một luồng tối tăm u ám, mặc dù vẫn không kiềm được sự hoảng sợ, nhưng hễ Thẩm Nghiên Tịch tươi cười, ánh mắt lại càng trong trẻo, ống trúc lúc này cũng nhanh chóng tiến thẳng vào miệng hắn, sắp sửa rót vào một chút bột thuốc được chuẩn bị sẵn.
"Thôi được rồi, trước tiên hãy thử xem ‘gia vị’ của ngươi đã, thật tình ta cũng rất tò mò thứ thuốc này nếu phát huy hiệu quả lên đỉnh điểm sẽ như thế nào đây."
Bỗng nhiên hắn trợn to hai mắt đầy hoảng sợ, ống trúc đã chực chờ ngay cửa miệng, hắn rốt cục đã chịu không được, liều mạng giãy giụa, đồng thời cũng kinh hoàng kêu to: "Là tứ tiểu thư, là tứ tiểu thư phái ta đến! Không, không, xin biểu tiểu thư hãy tha mạng!"
Ống trúc ngả nghiêng chợt dừng lại, ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch chợt lóe lên, ánh mắt đầy sát khí, vẻ mặt mỉm cười, ống trúc được dốc thẳng lên, toàn bộ chất bột đều được rót vào miệng hắn, đương lúc hắn hoảng sợ đến tuyệt vọng, nàng chỉ nhẹ nhàng cười: "Ta đã nói với ngươi, thứ này ăn vào đâu có chết."
Thuốc vừa vào đến miệng là tan ngay, muốn phun ra cũng không kịp nữa, huống hồ nàng tuyệt đối sẽ không để hắn có cơ hội nhả ra.
Đối với vẻ mặt cười nhạt thong dong của nàng, khuôn mặt của hắn đã tro tàn ủ rũ, tựa như dự cảm được vận mệnh của hắn sắp đi về nơi xa lắm rồi.
Ngoài cửa có người đang đến gần, cơ hồ tiếng bước chân cũng vang cả vào đây, người nọ rốt cục cũng dùng nốt dũng khí cuối cùng, giãy giụa bò về phía cửa, miệng mở ra, hắn muốn la lên.
Nhưng miệng vừa há ra, không đợi hắn kịp lên tiếng thì cả người đã bị điểm mạnh một cái, trong phút chốc tất cả động tác đều bị đứng hình, cho dù muốn giãy giụa thế nào cũng như bị rơi vào mộng yểm, không thể phát ra bất cứ tiếng động nào, cũng không thể nhúc nhích được.
Bên tai là tiếng cười nhạo của vị Thẩm Nhị tiểu thư ốm yếu bệnh tật, một giây sau, vị Thẩm Nhị tiểu thư ốm yếu này tiện tay nhấc hắn từ mặt đất lên, kéo đến trước giường rồi một chân đá phăng hắn xuống đáy giường…
Tiếng bước chần đến gần rồi lại đi ra xa, không hề dừng lại trước cửa, tựa hồ chỉ là tiện đường bước ngang qua mà thôi.
Thẩm Nghiên Tịch đứng cách cánh cửa nhìn đám nha hoàn vừa đi qua, mơ hồ cũng nghe được tiếng thỏ thẻ nhỏ giọng khó nén được sự hưng phấn, nghị luận về bữa tiệc bách hoa hôm nay. Nàng không nói đúng cũng chẳng phủ định, sau đó nằm lên giường, tuy nhắm mắt lại nhưng cũng không còn tâm tư mà ngủ bù nữa, lòng thầm nghĩ, nghĩ đến vị tứ tiểu thư của Hầu phủ ‘rất có lòng’ kia.
Hình như… đó là biểu muội ruột của nàng.
Chưa bao giờ gặp mặt, thậm chí cũng chưa cùng nhau xuất hiện một lần, vậy mà nàng chỉ vừa đến cửa đã dâng đại lễ như vậy, còn liên tiếp xuất chiêu không ngừng nghỉ! Quả là khách sáo quá đi mất!
Hễ nghĩ sâu vào đó một chút thì nàng lại không khỏi thẹn thùng! Ầy da… sao mà ngứa ngáy tay chân quá vậy.
……
Phủ Tĩnh Bình Hầu này, đám con vợ cả của Hầu lão gia là một trai một gái, trưởng nữ chính là đương kim Hoàng hậu nương nương, con trái lớn sớm đã nhận tước Hầu, chính là đương nhiệm Tĩnh Bình Hầu, đích thứ nữ chính là Tể Tướng phu nhân, cũng là mẹ ruột của Thẩm Nghiên Tịch này.
Hiện tại trên dưới Hầu phủ này đều do Hầu gia làm chủ, đám huynh đệ tỷ muội con vợ lẻ đều sớm được phân tản ra bên ngoài, cho nên, các vị tiểu thư công tử trong Hầu phủ này đều là con ruột của Hầu gia, trước mắt đã có hai đứa con trai và sáu người con gái.
Trong đó, hai vị công tử đều là con vợ cả, sáu vị tiểu thư thì Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư là do vợ lẻ sinh, tuổi không còn nhỏ, mấy năm trước cũng đã xuất giá rồi.
Phải nói đến chính là cặp tỷ muội song sinh xinh như hoa kia, trong đó là Tam tiểu thư Kim Tiểu Nguyệt, con vợ chính, xuân xanh vừa tròn mười sáu được Hoàng hậu bổ nhiệm làm Thái tử phi, chỉ còn chờ ngày làm đại hôn gả vào hoàng thất. Nghe nói, tính người đoan trang hào phóng, tài năng xuất chúng, sắc mặt tuyệt mỹ vô song, nổi danh tài nữ một vùng trong kinh thành.
Còn Tứ tiểu thư Kim Tiểu Dung, tuy là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, ngay cả dung mạo cũng đến chín phần tương tự, nhưng vẫn chưa đính hôn, tính tình hoàn toàn trái người với tỷ ruột mình, nói đơn giản hơn chính là điêu ngoa, tính tình thất thường, táo bạo, ương ngạnh, không biết kiêng nể ai!
Thẩm Nghiên Tịch đang sắp xếp các tin tức trong phủ Tĩnh Bình hầu, đặc biệt dò tìm chút ít thông tin liên quan đến vị Tứ biểu muội ‘khách sáo’ này, sau đó, còn chưa kịp nhắc thì đã lần lượt xếp hàng xuất hiện.
Tiếng đá lẹp xẹp đạp mạnh một tiếng, bước chân hướng thẳng về bên này, đột nhiên ‘ầm’ một tiếng thật lớn, cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo, đám người ào ào nhào vào.
"Thẩm Nghiên Tịch, con ma ốm đói, ngươi chết chưa? Nếu chưa chết mau mau đứng lên cho ta!"
Sự yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ, thoáng cái cả căn phòng trở nên vô cùng náo nhiệt.
……
Mơ hồ cũng trong khắc đó, bên kia đám công tử tụ tập trong Hầu phủ cũng xôn xao, mọi người cùng hướng về một phương.
"Thất điện hạ tới!"
Một Thất điện hạ chưa bao giờ tham dự các buổi yến tiệc, tụ hội nay lại đồng ý xuất hiện ở đây!