Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi liên tục ngủ một giấc cực ngon, cho đến lúc mặt trời lên ngang giữa bầu trời, vào giờ cơm trưa mới thấy thỏa đáng, rốt cục Thẩm Nghiên Tịch đã chịu bò dậy. Sự kiện đêm khuya nàng đột nhập vào phủ Kỳ vương, chưa đạt được mục đích còn gặp sự cố tạm thời đã được quên đi.
Có điều, nàng chưa hề bỏ qua vụ hôn ước giữa mình và Thất điện hạ, thật sự mà nói hôm qua phụ thân giá lâm đã mang đến cho nàng một chút cảm giác gấp rút, lại thêm Hoàng thượng bất cứ lúc nào cũng có thể định ra hôn kỳ, lại nói trừ phi nàng thật sự muốn gả cho gã Thất điện hạ Quân Thương kia luôn được ngàn vạn nữ tử điên cuồng theo đuổi thì họa may… nhưng mà nàng hoàn toàn là không muốn nha.
Nàng nhíu mày dùng sức cắn hạt cơm trong miệng, tưởng tượng đây chính là Quân Thương mà ngấu nghiến nhai nuốt.
Nếu tên đó đã ưu tú như vậy, được biết bao thiên kim khuê tú theo đuổi, muốn nữ tử nào mà lại chẳng được, không lẽ lại cam tâm cưới một cô gái ốm yếu quanh năm, không tài không mạo, cũng không có địa vị gì trong Thẩm gia làm phi sao? Mặc dù có nghe qua tính cách hắn cô lãnh nhạt nhẽo, không gần nữ sắc, nhưng dù sao nếu muốn cưới, cho dù không thích đi nữa cũng nên lựa chọn một người có quyền thế tương xứng để trợ giúp địa vị hắn mới đúng chứ!
Động tác nghiền ngẫm chợt dừng lại, hàng lông mày nàng hơi buông lỏng, con mắt mờ sáng, phải sớm nghĩ cách để thoái lui hôn ước này mới được.
Nếu như Quân Thương chịu chủ động tìm Hoàng thượng từ hôn, chẳng phải cả làng đều vui vẻ sao? Nàng còn có thể sắm một vai người bị hại nữa chứ.
Gì mà đào hôn, ám sát vị hôn phu, đến cả chủ động từ hôn đối với nàng mà nói đều quá nguy hiểm, an toàn nhất chính là khiến cho vị hôn phu thân yêu này bàn đến chuyện từ hôn này, dù sao nghe nói Hoàng thượng rất mực thương yêu hắn, cơ hồ cầu gì đều được nấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm trạng của Thẩm Nghiên Tịch lập tức thoải mái rất nhiều, đến cả thức ăn trong miệng của đặc biệt ngon hơn.
Ây da, chuyện đơn giản như vậy mà sao trước đây nàng không nghĩ ra chứ? Còn phải tự hành hạ bản thân làm chi, lại còn khiến Thẩm gia đi tìm Hoàng thượng từ hôn nữa, hoặc dứt khoát hơn là tìm lý do để tỷ muội trong phủ làm thế thân chứ không hề nghĩ đến phương thức đơn giản nhất này.
Ừm, tiếp theo chính là phải nghĩ cách khiến Quân Thương đồng ý từ hôn thôi.
Vừa nghĩ, nàng cũng cảm thấy vô cùng khó, so với tìm cớ để người Thẩm gia đi từ hôn giùm nàng còn khó hơn nhiều, bởi vì căn bản nàng không có cơ hội xuất hiện trước mặt vị điện hạ đó mà!
Hương Hương đứng bên cạnh, thấy nàng rau cỏ cũng nhai ‘rắc rắc’ như đạn dược liền rụt cổ lại, châm chước một hồi mới hỏi: “Chủ tử còn đang nghĩ chuyện của Thất điện hạ sao?”
Thật ra cũng có chút kính nể vị Thất điện hạ này, cũng chưa từng lộ diện trước mặt họ, không biết rốt cục là tròn hay méo mà chiếm được một phân lượng lớn như vậy trong lòng chủ tử nhà mình, mấy ngày qua lúc nào cũng nhớ thương tương tư, tối hôm qua còn không tiếc mạo hiểm đến thăm. Đúng là hiếm có, hiếm có a!
Được chủ tử nhớ thương sâu sắc như vậy mà còn bình yên vô sự, thậm chí đến cả lộ mặt cũng không có. Từ trước đến giờ chỉ có mỗi vị Thất điện hạ có được vinh dự này thôi!
Thẩm Nghiên Tịch nhai đi nhai lại một hồi mới nuốt trôi, hỏi: “Ngươi nói xem, phải như nào mới được thấy hắn đây?”
Sao? Đi gặp Thất điện hạ ư?
Hương Hương hơi nhíu mày, đây đúng là một vấn đề nan giải rồi, muốn gặp được Thất điện hạ so ra gặp Hoàng thượng còn dễ hơn rất nhiều đây!'
Vốn bọn họ không biết, chủ tử nhà cô sớm đã gặp được vị Thất điện hạ này không biết bao nhiêu lần rồi.
“Nghe nói hai ngày trước trong tiệc bách hoa của Hầu phủ, Thất điện hạ cũng có xuất hiện đó.”
“Không phải nói trước giờ hắn không thích tham gia mấy cái yến hội sao?” Đúng là khiến nàng phải kinh ngạc, nàng liền nghĩ đến người nào đó ở Hầu phủ, đôi mày thanh tú hơi chau lại, cũng không biết rốt cục tên đó có thân phận gì, thoạt nhìn cũng biết là người có địa vị cao, không biết liệu hắn có biết Quân Thương không?
“Chẳng biết là vì sao, nhưng xác thực hôm đó có giá lâm đến phủ Tĩnh Bình Hầu, chỉ được một lát đã rời đi rồi, không biết rời đi vào lúc nào nữa.”
Thẩm Nghiên Tịch nhẹ gật đầu, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi thở dài.
Cho dù người đó biết Quân Thương thì đã sao, hiện giờ nàng cũng có biết đi đâu mà tìm hắn đây!
Hương Hương thấy nàng buồn rầu, lại nói thêm: “Mấy ngày nữa trong cung có tổ chức thi hội nhận thưởng, do chính Thái hậu nương nương đích thân chủ trì, đại thần trong triều cùng vương công quý tử, khuê tú thiên kim đều đến dự, chủ tử thân là đích tiểu thư của phủ Tể tướng còn lại Kỳ vương phi tương lai, nếu muốn theo đại nhân và phu nhân tiến cung viếng thăm Thái hậu cũng là chuyện bình thường, nói không chừng lúc đó sẽ được gặp mặt Thất điện hạ nha!”
Lại là yến hội! Hơn nữa lần này còn phải chạy tới nội cung sao?
Thẩm Nghiên Tịch chau mày, thần sắc có chút bực mình, có trời mới biết được liệu hôm đó gã Quân Thương có tiến cung hay không.
Nuốt nhanh thức ăn vào bụng, thả trôi bát đũa, nàng đứng lên tới trước cửa sổ, lưu loát nhảy ra ngoài, còn phất tay với Hương Hương trong phòng, “Ta ra ngoài một chuyến, ngươi ở ngoài phòng thủ đi.”
Ngũ tiểu thư còn bị cấm túc trong từ đường, chắc chắn bây giờ sẽ không có ai dám xông đến làm phiền, có thể lưu lại bên ngoài lâu thêm một lát rồi.
Nghĩ được đến đây, nàng nhanh như giót lướt đến sân sau, cố ý để mắt nhìn mọi ngóc ngách một phen.
Bên ngoài vẫn còn náo nhiệt như vậy, so với tiểu viện yên tĩnh của nàng quảng thực một trời một vực, tiếng người huyên náo qua lại không dứt, khắp nơi đâu đâu cũng là người, còn đang bàn về những chuyện lạ xảy ra, việc Tứ tiểu thư Hầu phủ thông gian bị bắt tại trận ngày càng có xu hướng nghiêm trọng.
Thẩm Nghiên Tịch nghe hai người đi qua đang bàn tán xôn xao, khóe môi giương cao lên, nở ra một nụ cười tươi. Chuyện sớm đã không phải được biết, hiển nhiên còn được rất nhiều người âm thầm trợ giúp, thậm chí có thể là một thế lực nào đó nữa là.
Chuyện này cũng không liên quan gì đến nàng, chỉ cần nàng đem việc này ra ánh sáng, liền lập tức tránh mọi hậu hoạn, sự việc có tiến triển như nào cũng không quan hệ gì với nàng nữa, mà đã chuyển hướng thành sự đấu đá giữa các bè đảng, thế lực song hùng bấy giờ rồi.
Nàng thản nhiên hành tẩu trên đường, xuyên qua đám người, lách mình vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Vào giờ này, hẻm nhỏ còn rất yên tĩnh, hai bên từng là một tòa lầu viện mỹ lệ đóng chặt cửa, chợt có một người mang bộ dạng đầy tớ bước vào từ cửa nhỏ, khắp con hẻm đầy mùi thơm phấn son.
Thẩm Nghiên Tịch vượt qua ngõ hẻm, không kinh động bất kỳ ai, thẳng tiến tới một tiểu lâu màu trắng trong cùng, nhảy một cái lên lầu ba, tuồn theo cửa sổ mà vào.
Nàng tới gần như bước vào chốn không tầm thường, bằng một cách thức không hề bình thường.
Vừa mới từ cửa sổ vào, còn chưa đứng vững chân đã thấy trước mặt bay tới một chiếc giày sặc sỡ, tản ra một thứ mùi hương kỳ lạ độc nhất, chưa kịp thơm phải nó một cái đầu óc đã muốn choáng váng rồi.
Thẩm Nghiên Tịch vội vàng nhường lối, bịt mũi nhíu mày nhìn chiếc giày tinh xảo được làm bằng thủ công đập thẳng lên chiếc bàn thấp, phát ra một tiếng ‘pong’. Nàng quay đầu nhìn nhanh vào trong phòng, thần sắc không chút hiền lành nói: “Ngươi có tin ta chặt chân ngươi xuống ngay lập tức không?”
Đập ngay vào mắt nàng chính là một bàn chân trắng phau như ngà voi giơ ra, nhỏ nhắn đến độ không hẳn có thể mang vừa chiếc giày kim xuyến khi nãy. Sau đó lại thấy một đoạn bắp chân trải dài ra, cũng trắng nõn mịn màng khiến người ta đê mê.
Không đợi Thẩm Nghiên Tịch xem tiếp, chiếc chân vội vàng thu về, một chiếc tay vén qua lớp màn tơ để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp cực hạn, khóe mắt liếc xéo vô cùng quyến rũ, tựa như giận dỗi, hờn hờn tủi tủi nhìn nàng, khiến trái tim hoang dã của Thẩm Nghiên Tịch cũng tê rần đi, khắp người da gà da vịt nổi tứ tung.
“Người đáng ghét quá đi, lâu như vậy mà cũng không đến thăm người ta, đến một cái còn phải đi bằng lối cửa sổ nữa chứ, khiến người ta tưởng là gã đạo tặc dâm ô nào chứ?”
Thẩm Nghiên Tịch cười đến nghiêng cả răng, “Tiểu Phong Phong à, đã lâu không gặp, ngươi càng lúc càng xinh đẹp đấy nha. Chỉ là không biết lễ vật hôm bữa gửi cho ngươi có được ngươi dạy dỗ tốt hay chưa?”