Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nên lập Vương phi rồi!
Gắt gao nhìn bóng dáng lạnh như băng kia, Thẩm Nghiên Tịch chỉ cảm thấy sọ não, đến cả tâm gan tỳ phổi cũng bắt đầu đau, một cảm giác nhờn nhợn trương lên tận cổ, dường như muốn nổ tung ngay lập tức.
Nàng hung hăng cắn răng một cái, ‘kẽo kẹt’ nghiền nhai, khiến da đầu người ta muốn phát run.
Cái gì mà Thất điện hạ, Quân Thương hử?
Cũng may lúc này không ai để ý đến nàng, ánh mắt cũng chẳng thèm chừa cho nàng một ít, bằng không với bộ dạng kích động này nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ, đó có phải là một Thẩm Nhị tiểu thư ốm yếu, nhát gan.
Hô--
Nàng thở ra một hơi thật sâu, cố gắng nén lại khí huyết trong lòng, rất nhiều lần sau, nàng mới bình tĩnh lại được.
Lại dày đặc nhìn hắn một cái, sau đó mới thu hồi ánh mắt, điềm nhiên như không quan sát các vị quý nhân trên cao, Thái hậu nhìn như từ tâm nhân hậu, Hoàng hậu khoan thai tôn quý, các vị nương nương với muôn vàn hình vẻ thiên kiều bá mị, cuối cùng đến Đông lâm đế tôn đang ngự tại ghế rồng.
Đó là một người cực kỳ uy nghiêm, cho dù ông có mỉm cười đi nữa cũng không che giấu được khí thế vương giả khiếp người, ai nấy đều rất sợ mạo phạm đến thánh nhan.
Nghe nói tuổi ông cũng không còn trẻ nữa, có lẽ do được bảo dưỡng tốt, nhìn sơ qua cũng không tang thương như tuổi thật vốn có.
Nàng chỉ âm thầm quan sát một lát, chợt cảm thấy có ánh mắt đang chăm vào mình, quay đầu nhìn lại, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Quân Thương, giờ phút này trong con mắt đó lộ vẻ nhộn nhạo vui sướng hiếm thấy, khiến cho khí huyết trong lòng nàng kiềm không được một lần nữa cuồn cuộn dậy sóng.
Đáy mắt hắn càng lộ nét vui vẻ, tay nâng cốc trà hít hà, hơi nước bốc lên che trước mặt hắn một làn khói mỏng, khiến người ta nhìn không rõ vẻ mặt hắn, sau đó, nàng thấy rất rõ ràng hàng môi mỏng khẽ nhếch hai chữ…
‘Thối hôn’!
Trán nàng lập tức nổi gân xanh, rất muốn trực tiếp cầm thẳng chén cốc trên bàn đập thẳng vào mặt hắn, đập tan thần thái cô lãnh giả tạo, đập bể cái sự ranh mãnh hài lòng trên khuôn mặt yêu nghiệt đó! Tại sao bao nhiêu người đầu rơi máu chảy mà không thấy đến lượt hắn!
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân như một con ngốc, bị một tên hỗn đản trêu chọc dắt mũi chạy vòng vòng còn tự cho là mình đang đắc ý nữa!
Nàng quắc mắt nghiến răng nghiến lợi lườm Thất điện hạ đang vui sướng tột cùng kia, trái tim lạnh giá hơn hai mươi năm cũng vì nàng mà bất giác nảy lên, cũng vì nàng mà dao động và nhiệt huyết!
Ai nấy cũng đều chú ý đến Thất điện hạ, nên khi ánh mắt hắn cứ chĩa vào Thẩm Nghiên Tịch khiến người ta để ý, lần lượt các ánh mắt chạy đến người nàng, hâm mộ có, ghen tị có, tìm tòi nghiên cứu cũng có, khinh thường hoặc thương cảm đều không thiếu, nói chung là thiên biến vạn trạng, khiến cho Thẩm Nghiên Tịch trở thành tiêu điểm của mọi người, không khí trong ngự hoa viên cũng trở nên quỷ dị khó lường.
Biến hóa này khiến cho lão thiên gia vừa ngồi xuống cũng hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn về nữ tử ngồi kế bên Thẩm phu nhân, Thẩm Nghiên Tịch, rồi lại nhìn về phía Quân Thương, nụ cười đặc biệt ôn hòa, trong giọng nói đầy sự sủng ái: “Không ngờ tiểu Thất lại có lúc nghiêm túc để ý một người, không biết con nghĩ sao về vị Vương phi tương lai này?”
Ánh cười trong mắt Quân Thương ngưng lại, duy chỉ có mỗi Thẩm Nghiên Tịch phát hiện được. Sau khi Hoàng thượng mở miệng nói, hắn điềm nhiên trở nên lạnh nhạt tựa hồ trong mắt hắn mọi người chỉ là tép riu không đáng kể, đến cả Hoàng thượng cũng không chút cung kính và tình cảm, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mà chỉ lười nhát nói một câu: “Cũng chỉ có như thế.”
Bộ dáng hoàn toàn khinh thường, chuyện gì đang xảy ra thế?
Khóe miệng Thẩm Nghiên Tịch kéo ra, đến cả một bên gò má đều theo đó mà giãn ra.
Có ngươi mới ‘cũng chỉ có như thế’, cả nhà ngươi đều ‘cũng chỉ có như thế’! Bổn cô nương xinh đẹp như hoa, thiên hương quốc sắc, tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành, không biết có bao nhiêu ánh mắt chết trên sắc đẹp của bổn cô nương, quỳ dưới gấu váy mà xin thuần phục đó nha!
Nàng đột nhiên cảm thấy chỉ là do bản thân giỏi che đậy, giả vờ yếu ớt nhát gan, cho người ta một cơ hội khinh thường mà phớt lờ làm hại, nhưng chính bản thân nàng có biết bao nhiêu là ưu điểm đó!
Quan trọng nhất là, tên hỗn đản này nhất định sẽ không bởi vì sự nhu nhược nhát gan, thiếu phóng khoáng của nàng mà chủ động từ hôn a!
Thẩm gia cũng thật là, nàng mà không nóng không lạnh, thì cả phủ Tể tướng cũng không nóng không lạnh, phản ứng hoàn toàn lặng im luôn!
Mà lúc này, nghe được câu trả lời của Quân Thương, vẻ mặt Hoàng thượng cũng có chút bất đắc dĩ, Hoàng hậu ngồi cạnh che miệng cười khẽ: “Trước nay tầm mắt của Kỳ vương rất cao, cũng chưa từng nghe có thiên kim nhà ai lọt được vào mắt, nhưng bản thân đã dẫm nát không biết trái tim của bao nhiêu là thiếu nữ.”
Đây là nói hắn không hề coi ai ra gì chăng?
Hoàng thượng nhướng mày, lạnh lùng liếc Hoàng hậu một cái, sau đó nhìn qua Thẩm Nghiên Tịch, cảm thấy nha đầu này đúng là không đủ phóng khoáng, tựa hồ lời đồn đãi là đúng, xác thực là không xứng với tiểu Thất cho lắm, chỉ là…
Đây là con dâu mà năm đó nàng rất hợp ý mà.
Nghĩ đến nữ tử hào hoa phong nhã, lòng ông không khỏi hoảng hốt, ánh mắt tựa như xuyên qua không gian và thời gian nhìn về một nơi xa xăm.
Có điều, trong nháy mắt, ông đã hoàn hồn, lại không tiếp tục nhìn Thẩm Nghiên Tịch nữa, quay sang nói với Quân Thương: “Tiểu Thất nhà ta cũng nên cưới Vương phi rồi.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Nghiên Tịch tựa hồ nghe được rất nhiều tiếng vỡ vụn trong lòng, không khí trong ngự hoa viên trở nên réo rắt thảm thương, hàng ngàn ánh mắt bén nhọn chỉa thẳng vào nàng, tựa hồ có thể đâm thủng tâm can, vạn giáo xuyên tim khiến trái tim ‘thiếu nữ non nớt’ của nàng khẽ run lên.
Ta muốn giết người quá, tên Hoàng thượng này gấp gáp quá làm gì? Từ lúc xuất hiện đã chú ý đến nàng và Quân Thương làm quái gì, kỳ thi thưởng hội còn đang chờ ông tuyên bố đấy! Những chuyện không quan trọng này sao không thể để hạ hồi phân giải đi?
Nàng cẩn trọng liếc mắt qua Quân Thương một cái, trong mắt mọi người, nàng là đang đắm đuối đưa tình với tình lang, duy chỉ có nàng biết sắc mặt mình đang ám chỉ điều gì. Thật sự hy vọng hắn chủ động từ hôn đã hoàn toàn tan nát, tình huống trước mắt nàng cũng không thể tiến xa hơn được nữa.
Phát giác được nàng đang nhìn trộm mình, cũng cảm nhận được nỗi thất vọng trong nàng, lông mày của Quân Thương hơi rủ xuống, ánh mắt trở nên âm u, cũng không biết có phải là do nàng không muốn lấy hắn nên trong lòng uất khí tích tụ, cũng không buồn đáp lại lời Hoàng thượng.
Nhìn riết cũng thành quen, đến cả Hoàng thượng cũng không hề mất hứng, ngược lại Hoàng hậu lại lạnh lùng liếc Thẩm Nghiên Tịch,.
Chỉ bằng thân phận Nhị tiểu thư của phủ Tể tướng, bà đã không muốn thấy nàng gả cho Kỳ vương làm Vương phi rồi.
Đúng lúc này, mọi người chợt nghe tiếng nói của Lục công chúa luôn ngồi sát Thái hậu vang lên: “Phụ hoàng, kỳ thi thưởng hội đến giờ vẫn chưa bắt đầu sao? Mới đây, nhi thần có ước định với Thẩm Nhị tỷ tỷ, muốn xem tỷ tỷ phổ thơ trước mọi người. Thẩm Nhị tỷ tỷ thân là đích tiểu thư của phủ Tể tướng, Vương phi tương lai của Thất hoàng huynh, nhất định cũng phải có chỗ hơn người, không thử một chút sao biết được có thể xứng đôi với Thất hoàng huynh nhà ta hay không a?”