Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Nguyệt nhận lấy một sự chấn động rất lớn, thế nên tinh thần của nàng trong ngày hôm nay đều ở một trình độ hoảng hốt có cấp độ, cho nên cùng hắn rời khỏi thành đến cái nơi nào đó mà nghe nói đặc biệt vì nàng chuẩn bị, hơn một tháng giày vò Ảnh Cửu muốn chết, nàng cũng không còn tâm trạng đi thưởng thức cảnh sắc xa hoa trong đó.
Như thể nào nàng cũng không nghĩ tới trên đời còn chuyện hoang đường như vậy, thậm chí nàng cũng không ngờ Quân Thương lại kể cho nàng biết một chuyện quan trọng cấp triều đình như vậy với nàng, lại hoàn toàn không chút giấu giếm!
Nàng có nên cảm động không? Cảm động vì hắn đã tín nhiệm nàng đến vậy!
Nhưng vì cái gì nàng lại cảm thấy nội tâm chua xót, còn có chút muốn khóc nữa?
Tất cả mọi người đã nhìn nhầm rồi, Hoàng tử mà đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất căn bản không phải là Quân Thương, ông ta chỉ dung túng và sủng ái hắn chính vì để mọi người đều cho rằng ông cực kỳ hài lòng người con trai này, khiến cho mọi địch ý và ghen ghét đều đổ xuống người Quân Thương, tiến tới bảo vệ người con trai mà ông ta yêu thương nhất, Bát hoàng tử, Quân Thịnh!
Đúng vậy, chính là Bát hoàng tử được nghe nói rất không được lòng Hoàng thượng, thậm chí chán ghét đến cực điểm, ngay cả muốn gặp mặt một lần cũng không!
Cái gì mà làm hại An quý phi khó sinh mà mất máu đến chết nên khiến Hoàng thượng tức cảnh sinh tình, luôn luôn chán ghét cùng cực? Cái gì mà Hoàng tử rất không được Hoàng thượng yêu thích, đến cả triệu gọi hắn tiến cung đều không muốn, cả ngày chỉ ru rút trong phủ như bị giam cầm?
Kia chẳng qua chỉ là cái cớ để lừa gạt thế nhân, Hoàng thượng biểu hiện chán ghét như vậy trên thực tế là muốn bảo vệ hắn không bị người khác tổn thương, hắn ru rú trong phủ cả ngày không phải bởi vì Hoàng thượng không muốn gặp lại hắn mà chính bởi vì cơ thể hắn lúc sinh ra đã mang kịch độc, thời thời khắc khắc đều phải có dược liệu trân quý để treo mạng.
Cơ hồ tất cả mọi người đều biết Bát hoàng tử thể yếu nhiều bệnh, lại cực ít có người biết được từ lúc trong bào thai hắn đã trúng kịch độc, vừa ra đời đã bị thái y phán sống không quá ba tuổi, mà phương pháp giải cứu duy nhất chính là lấy mạng đổi mạng, lấy máu huyết của ruột thịt tương quan trao đổi!
“Ta là người duy nhất trên đời này có thể đổi mạng cho hắn, mẫu thân vì bảo vệ tính mạng của ta nên tự tay hạ kỳ độc lên người ta, qua đó mới có thể giúp ta lay lắt tồn tại đến hôm nay.”
Lúc nghe được câu nói này, Sở Nguyệt kinh hãi thật sự, nàng từng nghĩ qua rất nhiều khả năng, lại duy nhất không nghĩ tới kỳ độc trong người hắn lại xuất phát từ chính tay mẹ ruột, hơn nữa lại vì một nguyên nhân vô cùng tàn nhẫn và bất công.
“Vì cái gì? Vốn là cùng một mẹ sinh ra, như thể nào lại đang tâm lấy tính mạng của ngài trao đổi chứ?”
Lúc ấy nàng hoàn toàn không hiểu, không cách nào lý giải vì sao thân là cha mẹ lại muốn dùng tính mạng của một đứa con trai khỏe mạnh để đổi lấy một tiểu hài tử thể yếu vốn không thể sống quá ba năm kia? Đây là chuyện kỳ quái có một không hai trên đời a!
Mà lúc nàng hỏi ra một câu như vậy, vẻ mặt của Quân Thương đột nhiên trở nên kỳ quái, tựa như trào phúng tươi cười, lại dày đặt sát khí, đó là vẻ mặt phong phú nhất của hắn mà nàng được thấy cho tới bây giờ, giọng nói lạnh như băng sương: “Bởi vì ta không phải con ruột của ông ấy, mẫu thân của ta cũng bị hắn cưỡng bức tiến cung, mẫu thân vì muốn hộ ta chu toàn nên nhẫn nhục chịu giam cầm.”
Sở Nguyệt sợ ngây người, dĩ vãng tất thảy nhận thức trong khoảnh khắc đó đã triệt để bị lật đổ, nàng thật sự không dám tin!
Ai có thể tin được Thất điện hạ vốn được Thánh thượng sủng ái như vậy căn bản không phải là con trai mình?
Ai có thể tin rằng năm đó An quý phi sủng quan hậu cung luôn thâm cư trong cung điện, cực ít để người ngoài gặp được là vì nàng bị đương kim Thánh thượng bắt nhốt ở đây?
Ai có tin An quý phi hồng nhan bạc phận, do sinh con mà bị mất máu chết sớm luôn hổ thẹn nhục nhã về Bát hoàng tử Quân Thịnh, nếu không phải lúc nào cũng bị canh giữ thì từ sớm nàng đã làm sẩy bào thai này rồi, cũng như sau khi hạ sinh không ít lần muốn bóp chết nó?
Ai có thể tin Hoàng thượng từng nuôi ý đồ sát hại Thất điện hạ để đổi lấy thân thể khỏe mạnh của Bát hoàng tử? Ai có thể tin được gần hai mươi năm qua, kỳ độc mà Thất điện hạ trúng lại do chính tay An quý phi bỏ?
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa phủ Hữu tướng, sắc trời bên ngoài đã tờ mờ tối, từ sớm đã có ma ma đứng đợi ngoài cổng chính, nhận ra đây là xe ngựa của Kỳ vương phủ nên thần kinh chấn động, gấp rút tiến lên đón chào.
Đại tiểu thư ra ngoài cả ngày xem như đã nguyên vẹn trở về rồi!
Nhưng các nàng đến bên cạnh xe ngựa đợi mãi một hồi vẫn không thấy Đại tiểu thư bước ra, cũng không nghe được động tĩnh gì bên trong.
Bầu không khí trong xe ngựa lúc này có chút cổ quái, hai người ngồi đối diện nhau, Quân Thương vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như mọi khi, Sở Nguyệt lại có chút không tự nhiên, cho dù không biểu hiện gì trên mặt nhưng thỉnh thoảng vẫn né tránh ánh mắt hắn cho thấy tâm trạng của nàng lúc này hoàn toàn không bình lặng được a.
Thấy nàng như vậy, khóe miệng Quân Thương hơi nhướng cao. Hắn rất thích nàng tự nhiên bộc lộ đủ loại thần thái trước mặt mình còn hơn nhìn nàng khách khách sáo sáo sao lại hiển xa cách.
“Nàng còn gì muốn hỏi sao?”
Ánh mắt Sở Nguyệt hơi sáng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, xác định có vẻ hắn không còn cảm thấy bi thương do ký ức xưa cũ, ngược lại sớm đã như một thói quen, khóe miệng hé ra, chần chờ một lát mới cẩn trọng hỏi ra một câu luôn quằn quại trong lòng suốt nửa ngày trời: “Quý phi nương nương có thật qua đời do sinh khó không?”
Hôm nay sau khi biết được hết thảy mọi chuyện, cho dù bản thân cũng không liên quan gì trong đó nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp đến Quân Thương, không hiểu sao càng lúc nàng càng hiếu kỳ, cho dù vấn đề vừa hỏi ra khỏi miệng lại lập tức hối hận.
Nhưng hắn vẫn không có gì bất ổn, ánh mắt tối đi một chút, không kiêng kỵ hay giấu giếm gì trả lời nàng: “Trên đường chạy trốn, xe ngựa không chịu khống chế, người chỉ kịp ném ta ra ngoài liền cùng xe ngựa rơi xuống vách núi, cũng không biết tung tích thế nào.”
Nàng há tròn miệng, thầm nói quả nhiên chân tướng sự việc không như người ngoài đã đồn. Nhưng mà nhìn vẻ mặt không có gì bất ổn của Quân thương lúc này, nàng đột nhiên không xác định được khi nhắc lại những chuyện bi thương như vậy, nội tâm của hắn rốt cục có thật sự bình tĩnh hay đang cố gắng ém nhẹm mọi đau xót xuống tận đáy lòng.
Có thật nàng không nên hỏi hay không?
Có lẽ cảm xúc bộc lộ quá mức rõ ràng trong mắt nàng, hắn đột nhiên đưa tay bịt cặp mắt rối rắm của nàng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng vẫn pha chút dịu dàng, “Không sao đâu, ta cũng không còn nhớ rõ nữa.”
Năm đó mẫu thân dẫn hắn bỏ trốn, trước lúc rơi xuống vách núi hắn cũng chỉ mới ba tuổi, có rất nhiều chuyện chỉ là có ấn tượng chứ không nhớ rõ ràng được hết, vô hình chung cũng giảm thiểu rất nhiều đau xót. Qua nhiều năm như vậy, hắn hồi tưởng đến chuyện đó, ngoại trừ nội tâm ngưng đọng nhưng luôn luôn có một loại ảo giác như người bên lề quan sát chuyện xưa của người khác, thậm chí rất lâu rồi đến cả tinh lực hồi tưởng hắn cũng không có.
Hắn chỉ tuân theo nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân, cố gắng sống sót, cho dù mỗi khắc đều phải chịu đựng sự đau khổ hành hạ, phải đối mặt với vô số âm mưu và toan tính, đả kích dù ngấm ngầm hay công khai, lại phải làm bia đỡ đạn cho người anh em cùng mẹ khác cha không chút cảm tình kia.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn sống sót, hai mươi năm trước đây hắn như một cái xác không hồn, sau hai mươi năm lại thật sự chờ mong, không cho phép bất cứ ai cướp nàng khỏi tay hắn.
Lông mày nàng khẽ nhướng nên, cảm nhận lòng bàn tay hắn phớt qua có chút ngứa ngứa, truyền thẳng đến tim, dẫn đến chút cảm giác rung động khó tả, hắn đột nhiên nghiêng người hôn lên trán nàng.
Cái hôn này vô cùng nhẹ nhàng, so với bất kỳ lúc nàng đều có thể trêu chọc lòng người, Sở Nguyệt đến cả nhịp thở cũng bị ngừng lại, trong chớp mắt đẩy bàn tay đang che mắt mình xuống, dùng sức nhào thẳng vào lồng ngực hắn.
Một tiếng ‘ầm’ khiến hắn nhất thời mất đà bổ nhào ra sau đâm mạnh vào xe ngựa, khiến cho cả chiếc xe hơi choáng váng, hắn cũng rên nhẹ một tiếng đau, động tác lại theo bản năng ôm trọn nàng vào lòng.
Nàng ở trong lòng hắn cười khẽ một tiếng, dùng sức ôm lấy hắn một cái rồi nhanh chóng chui ra, nhào lên mặt hắn hôn một cái rồi vùng ra khỏi vòng tay hắn, xoay người ra xe, trong tiếng kinh hô của các ma ma đứng đợi, nàng lập tức nhảy xuống.
Hết thảy đều phát sinh trong một khoảng thời gian cực ngắn.
Hắn mới vừa cảm nhận được mùi thơm và sự tiếp xúc ấm áp, còn chưa kịp tinh tế thưởng thức cảm giác mềm mại sinh hương trên mặt, nàng đã chui người ra xoay mình rời đi. Đến khi hắn tỉnh mộng sau sững sờ, vội vàng xuống xe đuổi theo thì đã thấy nàng nhanh nhẹn biến mất sau cửa chính của phủ Hữu tướng.
Hắn dừng bước trước càng xe, nhìn chằm chằm hướng nàng rời đi, đột nhiên hai mắt rũ xuống cười khẽ lên thành tiếng.
Đột nhiên có một cảm giác sau cơn mưa mây tan thấy trăng sáng, cho nên cả khuôn mặt lạnh băng bẩm sinh kia đột nhiên trở nên dịu dàng và sinh động, khiến cho Ảnh Cửu đang tử thủ một bên kinh hãi đến độ sắp sửa nhét vừa nguyên quả đấm vào miệng.
A… Hắn vừa thấy gì nhỉ? Không ngờ hắn lại được chứng kiến chủ tử nở nụ cười… còn cười một cách dịu dàng tình cảm như vậy… Ực… hào hứng quá đi!
Quân Thương ghé mắt, nhẹ nhàng nhìn hắn một cái.
Ảnh Cửu lập tức liễm thần bế khí, cúi đầu nhắm mắt, trong lòng đã lệ rơi vài hàng.
Chủ tử à, ngài đối đãi với chúng thần tử làm ơn đừng chênh lệch lớn như vậy… dầu gì người ta cũng đã theo hầu ngài nhiều năm như vậy a!
Xe ngựa dừng lại một lát mới chậm chạp rời đi, mà Sở Nguyệt lúc này vừa trở lại Thụy Nguyệt lâu đã thấy Hữu tướng đại nhân đang chống cằm ngồi ở đàng kia, có chút chán nản lại có chút u oán.
Khóe miệng Sở Nguyệt rụt rụt, yên lặng thu hồi ánh mắt làm như không trông thấy gì, vòng qua người hắn thản nhiên ngồi xuống.
“Chủ tử đã trở lại rồi.” Nét mặt Hoa Hoa cũng có vài phần u oán, cho dù ai phải đứng nhìn vẻ mặt quỷ quyệt của Hữu tướng đại nhân suốt cả một ngày, có thể không u oán được sao?
Bọn nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt chải chuốt xong mới dâng bữa tối phong phú lên, Sở Nguyệt hài lòng híp híp mắt, rồi lại liếc sang Hoa Hoa, “Học hỏi đi, đây mới là nha hoàn tận trách đó.”
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Hoa trở nên túng quẫn, nhưng chỉ một khắc rất nhanh đã đảo mắt vòng vòng, đột nhiên dí sát người vào cười hỏi: “Chủ tử cả ngày đều đi cùng Thất điện hạ sao? Hai người đi đâu chơi vậy? Chơi có vui không?”
Sở Ly vốn đang ngồi bên cạnh trưng ra một bộ dạng giận dỗi, ngầm ám chỉ ‘Mau tới dỗ huynh đi, bằng không huynh tuyệt đối không để ý muội nữa’ lập tức dỏng tai lên, hoàn toàn rất quan tâm đến việc muội muội chung đụng với tên hỗn đản Quân Thương a!
Tay cầm đũa của Sở nguyệt hơi dừng lại, sau đó điềm nhiên nhiên như không, thuận miệng nói: “Chúng ta ra ngoại thành chơi, cũng vui lắm.”
Một chút cũng không cảm thấy e lệ thẹn thùng của nữ nhi khi được nhắc đến vị hôn phu và mình càng khiến cho trái tim nhỏ bé của Sở Ly run rẩy, không cố kỵ đang giận dỗi muội muội nữa, thoáng cái đã bay tới trước mặt nàng, cực kỳ bất mãn nói: “Nha đầu chết tiệt kia, hôn sự này còn chưa biết có thành hay không mà muội đã cùng hắn ra ngoại thành chơi, cô nam quả nữ ở chung một nơi, vạn nhất bị bắt nạt thì phải làm sao cho phải hở? Hở?