Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng cực kỳ hâm mộ nhìn "ca ca" khí phách hăng hái phát quà cho mọi người, duy nhất không phát cho nàng. Mặc dù lúc đó nàng chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nàng cũng đã biết đau lòng......
Cố Thiên Triều trong lúc vô ý quay đầu lại, phát hiện ra trong mắt nàng chứa đầy nước mắt, có lẽ nhìn thấy nàng nhỏ bé đáng thương nên hắn rốt cuộc cũng động lòng trắc ẩn. Hắn tiện tay lấy ở trên người ra một viên kẹo đường, ném tới trước mặt đứa trẻ: "Này, đây là quà cho muội."
Mặc dù đó chỉ là một viên kẹo đường bé nhỏ không đáng kể, nhưng đó lại là món quà đầu tiên mà Cố Tích Cửu nhận được kể từ khi nàng lớn lên, đôi mắt nàng lập tức sáng rực!
Nàng cảm động nhìn về phía ca ca tràn đầy cảm kích, có lẽ chính biểu hiện này đã khiến Cố Thiên Triều hài lòng.
Từ đó về sau, mỗi lần Cố Thiên Triều trở về, trong số quà tặng, đều có một phần cho Cố Tích Cửu.
Mặc dù những món quà mà nàng nhận được đều là những thứ không đáng tiền nhất, kém cỏi nhất, nhưng cũng đủ làm Cố Tích Cửu vui vẻ.
Vì thế nên mỗi lần Cố Thiên Triều trở về, nàng đều sẽ chạy ra nghênh đón, giống như nghênh đón người thân nhất của mình......
Nguyên chủ Cố Tích Cửu có quá ít kỷ niệm đẹp trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, vì vậy khi có người khác dành cho nàng một chút ấm áp, nàng sẽ nhớ rất kỹ, và nàng sẽ báo đáp lại bằng thiện ý với sự nỗ lực cao nhất, luôn nghĩ về người này.
Nàng không bao giờ biết rằng, ánh mắt người kia nhìn nàng thật ra giống như đang nhìn một con chó lưu lạc vẫy đuôi lấy lòng......
Cuộc sống của nguyên chủ Cố Tích Cửu kết thúc ở tuổi mười ba, nàng ấy có lẽ không hiểu "thiện ý" của Cố Thiên Triều đối với nàng ấy. Hiện tại trong lòng Cố Tích Cửu lại giống như gương sáng! Muốn nàng giống như nguyên chủ chạy như bay đi nghênh đón hắn? Nằm mơ!
......
Cố Thiên Triều được chào đón vào nhà giống như một người nổi tiếng, toàn bộ đám muội muội vờn quanh hắn, nói chuyện ríu rít ở bên người hắn. Mẫu thân hắn là Lãnh Hương Ngọc cũng bận rộn trong ngoài vì hắn, liên tục phân phó người làm xung quanh, xếp ghế lót đệm rót trà cho hắn.
Toàn bộ di nương cũng tới, mặc dù tâm tư mỗi người khác nhau, nhưng đều bưng một gương mặt tươi cười ân cần hỏi han đối với hắn, không ngừng nịnh bợ.
Đối với Cố Tạ Thiên, công vụ luôn quấn thân ông, nhưng vì nhi tử trở về nên cũng cố ý nghỉ một ngày. Hiện giờ ông đang ngồi ở trên chủ tọa, uống trà do nhi tử kính, nhìn nhi nữ vây quanh đầu gối, ông cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Trong đại sảnh đột nhiên sống động lạ thường.
Cố Thiên Triều tất nhiên mang quà về, lần này hắn mang về rất nhiều quà, từ xưa hắn vẫn để gã sai vặt đi theo bên người phân phát, lúc này hắn lại tự mình phân phát.
Quà tặng cho Cố Tạ Thiên là một thanh bảo kiếm linh lực Bính Gia Trì, nghe nói đã có một chút linh tính, có thể cảnh báo chủ nhân khi gặp phải nguy hiểm.
Lãnh Hương Ngọc nhận được một cặp búp bê làm bằng ngọc trắng, một nam một nữ, chạm trổ tinh xảo, đường cong lưu loát, bộ dáng mơ hồ có chút giống Lãnh Hương Ngọc và Cố Tạ Thiên.
Rõ ràng, món quà này hiển nhiên đã đặc biệt nhờ người chế tác, ngụ ý tốt đẹp, tượng trưng cho Cố Tạ Thiên và Lãnh Hương Ngọc phu thê ân ái, vĩnh viễn không ruồng bỏ nhau.
Món quà cho Cố Thiên Tình là trâm cài đầu bát bảo phượng. Cây trâm được làm thủ công cực kỳ tinh xảo, nguyên liệu cũng là kim loại khan hiếm trên thế giới này được mài giũa nên. Trên cây trâm còn được khảm linh thạch, thường xuyên đeo nó sẽ có tác dụng tăng cường thể chất. Cố Thiên Tình tất nhiên rất thích, lập tức mang ở trên đầu.
Trên cây trâm còn có một viên đá quý, khi nàng ta bước đi thì lắc lư qua lại, viên đá phía trên hợp với đôi mắt nàng ta càng thêm lung linh.
Đối với những tỷ muội khác, các món quà đều rất đa dạng, hoặc là túi hương tinh xảo, hoặc là ngọc bội trơn bóng......
Cố Thiên Triều vẫn rất có ánh mắt, những món quà hắn chọn đều mang đến niềm vui cho nữ hài tử, khiến chúng muội muội đều rất hạnh phúc.
Ngay cả những di nương cũng đều có quà, quà của các nàng cũng đều rất đẹp và tinh xảo, chủng loại giống nhau, không hề thiên vị, khiến các nàng chỉ có vui vẻ......
Cố Tạ Thiên thưởng thức thanh bảo kiếm một lát, bỗng nhiên dường như nhớ tới điều gì, ánh mắt đảo qua ở trong đại sảnh: "Cửu nhi đâu? Cửu nhi không tới?"