Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
  3. Chương 5
Trước /19 Sau

Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 8Phí Chiêu đề nghị ta cùng hắn về Vương phủ, ta từ chối.

Trở về Tướng phủ, ta kể lại mọi chuyện cho Tống Tử Uyên, chỉ giấu đi đoạn liên quan đến ngự sử kia.

“Ngươi thích tứ hoàng tử sao?” Nàng hỏi ta.

Ta lắc đầu.

“Vậy tại sao lại liều mình cứu hắn?”

“Hắn là phu quân tương lai của tiểu thư.”

Nàng nhíu mày:

“Nếu hắn không trở lại, phu quân của ta sẽ đổi thành bát hoàng tử. Chẳng lẽ ngươi cũng vì bát hoàng tử mà liều mạng sao?  Ngươi có bao nhiêu cái mạng!”

“Tiểu Cẩm, nhớ kỹ, mạng của ngươi không thấp hèn hơn bất kỳ ai. Nếu người đó thật lòng đối đãi, là tri kỷ đồng tâm, ta sẽ không nói gì. Nhưng nếu không phải, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”

Nàng lại nói, mạng của một nha hoàn như ta không thấp hèn hơn bất kỳ ai, bao gồm cả Tứ hoàng tử cao quý kim tôn ngọc quý.

Ta đã biến mất nhiều tháng, giữa kinh thành phồn hoa như Trường An, chỉ có một mình nàng vì ta mà đêm không thể ngủ yên.

Cổ họng ta bỗng nghẹn ngào, gật đầu: “Vâng.”

Ta thường tự hỏi, một người giả dối như Tống Minh, làm sao có thể nuôi dạy được một người lương thiện và thấu hiểu như Tống Tử Uyên?

Từ nhỏ, nàng đã được bồi dưỡng làm mẫu nghi thiên hạ, Tống Minh phu phụ đối với nàng nghiêm khắc cực độ, chỉ một sai lầm nhỏ cũng bị quở trách hoặc phạt gia pháp.

Nhưng nàng lại rất yêu sách, có lẽ là những con chữ trong sách đã nuôi dưỡng tâm hồn nàng.

Kỹ thuật đàn của nàng là nhất tuyệt ở Trường An, ngay cả các nhạc sư trong hoàng cung cũng phải tự thẹn không bằng.

Thế nhưng, nỗi khổ tâm trong tiếng đàn của nàng lại không ai thấu hiểu.

Cho đến hai năm trước, trong rừng trúc, tiếng đàn của nàng vang lên, một thiếu niên đi ngang đã dừng bước, lấy giấy mực ra.

Nét bút vung lên, ý cảnh trong tiếng đàn liền hiện rõ trên giấy.

Từ đó về sau, mỗi tháng nàng đều đến rừng trúc đánh đàn.

Thiếu niên ấy cũng nhất định xuất hiện.

Bọn họ chưa từng vượt qua lễ giáo, nhưng đã tâm linh tương thông từ lâu.

Thế nhưng, sau đó nàng bảo ta đến nói với thiếu niên ấy rằng, nàng sẽ không đến nữa, nàng phải lấy chồng.

Gả cho hoàng tử mà thế gia nâng đỡ, trở thành hoàng hậu, là số mệnh mà nàng không thể thay đổi.

Đúng vậy, tứ hoàng tử vừa trở về, Tống Minh phu phụ liền bảo Tống Tử Uyên đến vương phủ đưa thuốc bổ.

Trong vương phủ, Phí Chiêu và Tống Tử Uyên sóng vai đi ở phía trước, trai tài gái sắc, nhưng lại tương kính như tân.

Ta và Giang Diễn theo sau.

Phí Chiêu đã kéo Giang Diễn ra khỏi lao ngục.

Nhân hậu xưa nay là một thủ đoạn của hắn, hắn ban một chút ân huệ, cả gia tộc Giang thị liền biết ơn đến chết lòng, trung thành không đổi.

Hắn thậm chí sẽ dung túng cho thuộc hạ phạm chút sai lầm, để rồi nắm được thóp của họ.

Huống hồ, dù có thay một thị vệ khác, liệu người đó có vì hắn mà cản đao chịu chết hay không?

Hắn xưa nay không tin.

Giang Diễn nhìn thấy ta, ngạc nhiên nói: “Ngươi còn sống sao?”

Hắn không hề biết người cứu Tứ hoàng tử chính là ta.

Ta không đáp.

“Không nói lời nào à?” Hắn càng được đà.

Ánh mắt của ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Tống Tử Uyên, ánh mắt của Giang Diễn lại nhìn chằm chằm ta.

Hôm nay ta cố ý mặc một chiếc váy cổ thấp hơn thường ngày, lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh trắng ngần.

Ta không để ý đến hắn, hắn lại càng quá quắt, bỗng nhiên ôm lấy ta, bịt chặt miệng ta không cho lên tiếng, rồi hôn lên trán ta một cái.

Thấy chưa, bởi vì ta chỉ là một nha hoàn, hắn liền có thể mặc sức sỉ nhục ta.

Vậy hắn cũng đáng chết.

9Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cú đấm đã thẳng vào mặt hắn.

“Ngươi cũng dám động vào người của ta.”

Phí Chiêu xưa nay luôn hòa nhã, lúc này bỗng như một con sói điên, đôi mắt đỏ rực, đấm đá Giang Diễn không chút nương tay.

Thấy hắn sắp đánh chết người, ta và Tống Tử Uyên vội kéo hắn lại.

“Điện hạ, ta không sao, đừng đánh nữa, đánh nữa hắn sẽ chết mất.” Ta vội nói.

Phí Chiêu cuối cùng cũng dừng tay, ngực phập phồng dữ dội vì tức giận, vành mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ta còn không nỡ chạm vào một sợi tóc của nàng, hắn lại dám!”

“Hôm nay, kẻ nào dám tiết lộ nửa lời, chết.”

Hắn lạnh lùng hạ tử lệnh, sau đó kéo ta vào phòng, ra lệnh cho người mang nước ấm tới, từng chút một lau trán cho ta.

“Được rồi điện hạ, lau nữa sẽ rách da mất.”

Ta nắm lấy bàn tay đỏ sưng của hắn, mở lọ thuốc bên cạnh, bôi từng chút thuốc mỡ lên tay hắn.

“Điện hạ, hôm nay ngài không nên kích động như vậy.”

“Hắn đáng chết.”

“Điện hạ hôm nay giống như một đứa trẻ vậy.”

“…”

“Bình thường là ta quá nuông chiều hắn, khiến hắn không biết chừng mực.”

“Điện hạ, nếu người Giang Diễn trêu ghẹo hôm nay chỉ là một nha hoàn bình thường, hoặc là một Vân Cẩm chưa từng cùng ngài vào sinh ra tử, ngài còn như vậy không?”

 “…”

 “Ngài sẽ không.”

“Tiểu Cẩm…”

“Điện hạ, ngài là Hoàng tử, sau này rất có thể trở thành quân vương thiên hạ. Mà đại đa số những người trong thiên hạ này đều giống như ta, hèn mọn yếu đuối, mạng sống mong manh như cỏ lau. Nếu có thể, xin ngài hãy dành nhiều sự che chở hơn cho những người như vậy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vạn Tiên Vương Tọa

Copyright © 2022 - MTruyện.net