Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì sao không trực tiếp đi giết người phụ nữ kia?
Esther khẽ gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, dường như không dùng chút lực nào.
Màn hình trước mặt không ngừng đổi cảnh, cuối cùng chỉ còn lại một màn hình trắng xóa.
Khi báo thù người khác, giết người chính là cách làm ngu xuẩn nhất.
Càng đến gần người phụ nữ kia, nỗi hận nhiều năm qua của hắn lại càng dữ dội hơn, dường như có thể lao ra ngoài, đốt cháy bà ta thành tro ngay lập tức.
Nếu như hắn chưa từng nhìn thấy người đàn ông tên Lâm Khâm kia, người mà hắn gọi là cha bị đoàn tàu cán qua, cả người biến thành một bãi thịt máu lẫn lộn. Nếu như hắn chưa từng thấy em gái của mình chỉ vì đuổi theo người đàn bà hám quyền hám lợi kia mà bị chó dữ cắn đứt cổ; nếu hắn chưa từng nghe lời xúi dục từ nhân cách khác của Lâm Khâm, dụ dỗ bạn mình về nhà….
Nếu như hắn không phải là con trai của Lâm Khâm và người đàn bà kia… Bây giờ, và cả trước kia nữa, hắn sẽ sống một cuộc sống như thế nào?
Hắn cười nhạt…. Trên đời này không có nếu như.
Thành phố này… Hắn đã từng thề sẽ không bao giờ bước vào dù chỉ một bước, hôm nay lại thất hứa, tất nhiên hắn sẽ không để phí công.
“Mẹ đẻ? Thật tiếc, chúng tôi không thể ở chung được.” Vẻ mặt Esther có chút sợ hãi, “Trong mắt tôi, đây không phải là người.”
Bùi Bạch Mặc quan sát kĩ tất cả các biểu cảm trên mặt hắn.
“Quỷ? Không, đó là…..”
“Đống xương.” Bùi Bạch Mặc cắt ngang lời hắn, “Trong mắt anh, đó chỉ là một đống xương khô.”
Esther cười lạnh: “Muốn biết tôi sẽ đối phó với một đống xương khô thế nào không?”
Bùi Bạch Mặc nhắm mắt lại, không muốn đọc khẩu hình nữa, giọng điệu anh có chút thật lòng: “Không có hứng thú, anh cứ tự nhiên.”
Esther cười khẩy, vươn tay ra, ấn vào cổ Bùi Bạch Mặc, dùng cảm giác khó thở để ép anh phải nhìn về phía mình.
“Hẳn là anh sẽ rất hứng thú để biết xem tôi sẽ đối phó với cô bé hoa khôi ngành cảnh sát của các anh như thế nào.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Bạch Mặc. “Chôn xuống đất, ném xuống biển, hay là vứt lên núi?
Bùi Bạch Mặc hất bỏ tay hắn ra: “Vứt lên núi?”
Anh không do dự xé bỏ mặt nạ của Esther xuống: “Theo như tôi quan sát, anh là người đồng tính, nhưng hóa ra là song tính.”
Không nói ra hết câu, anh cảm thấy rất khó chịu: “Ai đến cũng không từ chối, kể cả nam lẫn nữ? Tôi cho rằng đó là ham muốn thuần túy của động vật.”
Đột nhiên Esther cười phá lên: “Anh không chọc giận được tôi đâu.”
“Để tôi kể cho anh một câu chuyện. Nhớ trợn to mắt lên, không muốn nghe, cũng phải giả bộ là đang chăm chú lắng nghe, nếu không tôi sẽ khoét mắt anh ra, tặng cho cô bạn gái bé nhỏ của anh đó.”
Lời uy hiếp này thật khiến người khác thấy nực cười…. Bùi Bạch Mặc từ từ đứng lên, đi đến chỗ ngồi gần bàn ăn ở đối diện hắn, ngồi xuống: “Nói đi, tôi sẽ giả vờ như đang lắng nghe.”
Ánh mắt Esther dần trở nên lạnh lùng, “Có một người đàn ông, mắc bệnh tâm thần, sau khi bị vợ mình phản bội, cuối cùng không chịu nổi nữa, lên cơn. Đầu tiên hắn tháo hết tất cả tay chân những con búp bê của con gái mình, giống như đang chặt xác người vậy. Sau đó, những con búp bê ấy không đủ để thỏa mãn được dục vọng của hắn. Dần dần hắn chuyển sang việc bắt những đứa trẻ con ở ngoài đường về. Hắn khoác lên mình một lớp da của một kẻ có học. Sau đó lại bắt con mình dụ dỗ những đứa trẻ cùng tuổi về nhà. ”
“Ừ…” Bùi Bạch Mặc giả bộ như đang nghe, rất phối hợp: “Tiếp sau nữa, mặc dù người đàn ông này không ép đứa con trai kia nữa, nhưng nó vẫn không chịu được vẫn dụ dỗ bạn học về nhà, đúng không?”
Esther hứng thú nhìn anh: “Đúng, nhưng buồn cười ở chỗ, cảnh sát tưởng rằng có một đường dây buôn bán trẻ con đang hoạt động ở khu đó, nên mới khiến trẻ con mất tích. Mà người đàn ông vẫn luôn làm điều ác kia, đến chết cũng vẫn là một người tốt.”
*****************
Dạ Sắc sững người, sau khi người qua đường giúp cô bắt lấy ‘Bùi Bạch Mặc’, đó lại chỉ là một người đàn ông đang ngủ say.
Thậm chí trong kho dữ liệu DNA của cảnh sát cũng không thể tìm ra được tin tức về người này.
Điều may mắn duy nhất, chính là đây không phải Bùi Bạch Mặc, anh cũng không phải chịu tội giết người ở thư viện.
Nhưng tên của anh, vẫn nằm yên trong danh sách truy nã của cảnh sát.
Cô không biết ở đâu lại truyền đến lời đồn, mà trên mạng đột nhiên xuất hiện tài khoản mang tên ‘người biết mọi chuyện’ nói sự kiện những người được phục chế lại đi giết người, chính là do Bùi Bạch Mặc – giáo sư mới đi du học ở nước ngoài trở về thành phố N làm việc lên kế hoạch.
Sau đó là hàng loạt những ảnh chụp màn hình lệnh truy nã của cảnh sát.
Dân chúng lại đang bàn luận về sự nguy hiểm của việc thành phần trí thức gây án, trong chốc lát, tất cả mọi búa ríu dư luận đều hướng về một cái tên: Bùi Bạch Mặc.
Cũng may là anh không nghe được; cũng may anh là một người không quan tâm đến miệng lưỡi người khác; sẽ không bị lời đồn này ảnh hưởng.
Cô chỉ cầu anh có thể bình an trở về mà thôi.
Khi còn trẻ cô đã từng lãng phí thời gian vào rất nhiều chuyện, thậm chí còn liều lĩnh đến mức thấy chết không sờn. Nhưng vì yêu anh, lúc nào cũng mong mình có thể sống lâu trăm tuổi.
Cô khát vọng thiên trường, để có thể cùng anh địa cửu (1)
(1) Thiên trường địa cửu: Trường tồn sánh ngang trời đất. (Đại khái ý chị Dạ là muốn ở bên anh Bùi thật lâu.)
Hôm nay, cứ mỗi phút, mỗi giây qua đi, cô thấy tuyết hóa thành anh, nhìn cây cũng thấy anh, nhìn ra mặt biển xanh thẳm phía xa xa cũng thấy anh…. Mặc dù không có anh kề bên, nhưng vì thấy anh xung quanh mình mọi lúc, mọi nơi, cô vẫn thấy vui.
Thậm chí bây giờ nhìn Linser đã lâu không gặp, cô cũng cảm thấy như đang gặp lại anh.
Linser lịch sự quàng vai cô, vỗ vỗ hai cái, tạo thành một tư thế ôm.
Thấy Dạ Sắc vẫn bình thường, anh bất giác thở phào một hơi.
“Anh thấy lệnh truy nã và những lời đồn về cậu ấy rồi.”
Dạ Sắc thở dài, hỏi Linser: “Anh có thấy tức không?”
“Có, đã từng tức giận. Cậu ta không chịu nghe điện thoại, mà khi đó anh lại còn không mua được vé máy bay, anh đã tức đến mức muốn bắt cóc một cô tiếp viên ở sân bay rồi trốn đi.”
Dạ Sắc gật đầu: “Sau anh nghĩ đến cảnh Phương Tân và anh ấy sẽ cảm thấy anh là một tên ngây thơ, ấu trĩ, nên đã từ bỏ.”
Linser cười ha ha: “Em cũng hiểu rõ anh y như cậu ấy vậy”
“Em vẫn còn tức giận.” Dạ Sắc nắm chặt lấy chén nước trong tay. “Giờ anh ấy có lẽ đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, mà em ở đây lại chẳng biết gì cả.”
“Tức giận với chính mình?”
Dạ Sắc gật đầu.
Linser lại lắc đầu: “Cậu ta mà biết thì cũng sẽ tức giận đấy.”
“Giận gì chứ?”
Linser nhún vai: “Giận em đã đánh giá thấp năng lực của cậu ta. Em phải tin tưởng, nếu cậu ta muốn, cậu ta hoàn toàn có thể khiến cho tội phạm tức chết.”
“Nếu đối phương thẹn quá hóa giận thì sao?”
Linser cúi đầu suy nghĩ: “Cậu ấy có khả năng khiến đối phương cảm thấy hứng thú.”
“Linser, em đã từng chứng kiến anh ấy bị chúng coi như chuột bạch để thử thuốc.”
Linser nhún vai: “Đừng lo, dù sao thì đó cũng là một con chuột đẹp trai và thông minh nhất, có điều tính cách không được tốt cho lắm thôi.”
“Đây là đang khen ngợi hay chê bai anh ấy thế?”
Linser nháy mắt: “Tất nhiên là khen ngợi rồi, chẳng qua hơi hàm súc, cô đọng một chút thôi.”
Vở kịch nhỏ:
Nhiều năm sau, Bùi Sảo Sảo hỏi Bùi Bạch Mặc: “Tại sau chú Lâm Khẩn khi cầu hôn lại quỳ một chân xuống vậy?”
Bùi Bạch Mặc gạt tay chân mũm mĩm đang trèo lên mình xuống, hơi ghét bỏ: “Vì quỳ cả hai chân xuống là kiểu quỳ trước mộ rồi. Con nghe cũng không hiểu đâu. Ngoan, đi tìm mẹ rồi hỏi đi.”
“Còn một vấn đề nữa, cha, tại sao con vừa dựa vào cha đã có thể nghe thấy tiếng tim đập, mà khi con hỏi mẹ, mẹ bảo mẹ không thấy?”
Bùi Bạch Mặc ngắm phần ngực bằng phẳng của Bùi Sảo Sảo, đáp lại rất thuận mồm:”Vì con khác mẹ con, ngực con phẳng, dựa vào cha gần hơn. Ngoan, không hiểu thì đi hỏi mẹ đi.”
Một lát sau Bùi Sảo Sảo trở lại.
“Mẹ nói muốn đánh cha, mẹ cũng không chịu giải thích cho con.”
Bùi Bạch Mặc im lặng chớp mắt một cái, sờ sờ đầu Sảo Sảo, “Tính mẹ con vốn là dốt đặc cán mai như vậy, dần dần rồi con sẽ quen thôi.”