Thế kỉ X, Triều Quốc giới trướng vua Cơ Văn xảy ra loạn lạc. Từ hai cánh Nam Bắc, đội quân nhà Tần tổng tiến công, hòng đánh chiếm tỉnh Trúc, Phong An và Mạnh Hà.
Triều Quốc sớm đã có chuẩn bị. Một đội quân đánh từ Lục Viên thành ra Miên Trúc. Nhưng trên đường, đến giữa núi Ngự Phong thì bị mai phục, toàn quân hy sinh.
Hoàng đế Cơ Văn lo ngại, triều đình ngày đêm thắp đèn, bàn bạc đối sách.
“Khởi bẩm bệ hạ, đội quân nhà Tần nổi tiếng hung hăng, e rằng đã sớm lên kế hoạch. Nếu chúng ta cứ tiếp tục lao đầu mù quáng như vậy, e rằng sẽ sớm không chống trụ nổi.” Trần thái sử đứng dưới triều cúi đầu. Áo mũ quan cũng vì động tác của ông mà lung lay.
Vua Cơ Văn đưa tay xoa xoa thái dương. Vấn đề giao chiến giữa hai nước sớm đã phát sinh. Ông cũng đã chuẩn bị phương án xung chiến thích hợp. Nhưng không ngờ lại bị đá một vố đau thương như vậy.
Không thể trách kế hoạch của ông không chu toàn. Chỉ trách ông luôn lo đánh giặc ngoài, quên mất phòng giặc trong.
Thái thú Miên Trúc ở dưới mí mắt của ông dám cấu kết với giặc, tạo phản, bày mưu tính kế, hòng lật đổ Cơ gia, độc chiếm Triều Quốc.
Xem ra phen này, ngoài đánh đuổi quân Tần còn phải chỉnh đốn lại hàng ngũ quan lại trong triều. Người có lòng giúp vui ắt sẽ trọng thưởng. Ngược lại, kẻ tính kế mưu phản, tuyệt không thể dung tha.
“Vậy ngươi có kế hoạch gì, nói cho trẫm nghe thử.”
Được lệnh của vua, Trần thái sử hào hứng cúi đầu bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, binh sĩ Triều Quốc chúng ta cường tráng tuấn kiện, tùy thời có thể xuất chinh. Chỉ có điều, ngoài binh mạnh còn cần tướng giỏi. Hai lần trước đều hy sinh vì không có chiến thuật rõ ràng. Thần hi vọng sẽ có một vị tướng đứng đầu dẫn đội, lãnh đạo tiến công.”