Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Độc Sủng Thánh Tâm
  3. Chương 163: Có người hành thích
Trước /177 Sau

Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 163: Có người hành thích

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Nga Quý tần

Vẻ mặt Tần Phiên Phiên không vui, nhưng vẫn bỏ qua, muốn nghe Hoàng thượng nói gì.

Kết quả nam nhân ôm eo nàng, trực tiếp mang nàng vào nội điện.

"Làm gì?" Tần Phiên Phiên lập tức giãy giụa suy nghĩ muốn thoát khỏi hắn, nhưng cánh tay nam nhân lại kiên cố, căn bản không nhúc nhích được.

"Làm gì, có phải nàng đã quên lúc trước trẫm nói với nàng, đọc ý chỉ này phải lên giường đọc. Dù sao cũng là thư tình nàng viết cho trẫm, trẫm vừa nghe liền hoàn toàn không chống đỡ được."

Tiêu Nghiêu vừa mang nàng đi về phía trước, trong miệng vừa nói những lời này.

Sắc mặt Tần Phiên Phiên đỏ lên, gần đây Hoàng thượng chính là thích giở trò lưu manh, chỉ là nàng đang thẹn quá hóa giận, tất nhiên càng không thể hùa theo hắn.

Động tác của nàng vô cùng nhanh chóng, lập tức muốn né tránh khỏi sự kiềm chế của hắn, trực tiếp chạy hướng khác.

Kết quả nàng còn chưa chạy được mấy bước, lại lần nữa bị người bắt được, Tiêu Nghiêu giữ chặt nàng, thấy Tần Phiên Phiên rõ ràng không phối hợp, còn một mực muốn chạy trốn, không khỏi khẽ cười một tiếng.

"A ——" Tần Phiên Phiên kêu nhẹ một tiếng, cả người đã bị nam nhân khiêng lên, cuối cùng tất nhiên không thể nào chống cự.

Nội điện lại lần nữa lâm vào một mảnh xuân ý dạt dào, Trương Đại tổng quản dẫn chư vị cung nhân canh giữ ở ngoài điện, không khỏi khẽ thở dài một hơi.

Gần đây cuộc sống gia đình của Hoàng thượng thật sự quá tốt, có Hoàng Hậu nương nương xinh đẹp ở bên, Đại hoàng tử cũng được phong làm Thái tử điện hạ, chỉ còn chờ hắn trưởng thành, ngày lành của Hoàng thượng sẽ càng nhiều.

Dưới tình huống như thế, nửa năm chớp mắt đã trôi qua.

Thỉnh thoảng lúc Tiêu Nghiêu mang theo Thái tử đi hái trái cây, mới vừa ôm thằng nhỏ lắc lư vài cái, bỗng nhiên hắn phát hiện chính mình bắt đầu có chút thở hổn hển.

Cái loại cảm giác lực bất tòng tâm này lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, Tiêu Nghiêu nao nao, cũng không để ở trong lòng, muốn kiên trì chơi đùa với thằng nhỏ.

Lại phát hiện cánh tay mình mỏi nhừ, thật sự không ôm được thằng nhỏ.

"Tiêu Nháo Nháo, có phải ngươi lớn quá nhanh không? Gần nhất ăn có chút nhiều hả?" Tiêu Nghiêu duỗi tay vỗ mông nhỏ của hắn, giao hắn cho Trương Thành, để Trương Thành ôm hắn đi chơi.

Kết quả Trương Thành gầy như con khỉ, ôm Thái tử điện hạ chạy trốn thật mau, hơn nữa động tác nhanh nhẹn, Tiêu Nháo Nháo duỗi tay chỉ chỗ nào liền đi chỗ đó.

Hắn còn để Thái tử điện hạ cưỡi ở trên cổ, chạy một đường không ngừng lại, mặt không hồng thở không hổn hển, thân thể vô cùng nhẹ nhàng.

Tiêu Nghiêu còn đang chuẩn bị cười nhạo một phen, kết quả lập tức thành vả mặt.

Nghe Tiêu Nháo Nháo cười "Ha ha ha" là biết hắn hưng phấn thế nào, Trương Thành lại tuổi trẻ cường tráng bao nhiêu.

Ngôi cửu ngũ để bụng.

Đây là điều sau khi mọi người mang theo Thái tử điện hạ hái trái cây xong mới phát hiện.

"Phụ hoàng phụ hoàng, hái quả quả. Quả quả ngọt sao?" Tiêu Nháo Nháo chậm rãi đi theo phía sau hắn, thân ảnh nho nhỏ cao đến đầu gối Hoàng thượng, đi còn chưa vững.

Nháo Nháo biết đi hơi muộn, mười tám tháng mới có thể đi một đoạn, vô số cung nhân đi theo phía sau đều mở rộng cánh tay như gà mái mẹ, sợ hắn té ngã không đỡ kịp lúc.

"Không ngọt, đắng." Tiêu Nghiêu cau mày, đáp hắn một câu.

"A, sao lại đắng? Mẫu hậu nói rất ngọt, ta phải đi về tìm mẫu hậu."

Mặt thằng nhỏ lập tức nhíu lại, nhưng không khóc, dẩu mông chạy về phía trước.

Mọi người đi theo phía sau lập tức đuổi theo, thằng nhỏ này còn mặc tã, mông nhỏ xoắn qua xoắn lại, quả thực có thể làm cho người ta tức cười.

Chờ hai cha con đều đã trở lại, Tiêu Nháo Nháo lập tức tìm Tần Phiên Phiên cáo trạng, nói vì sao muốn gạt hắn.

"Mẫu hậu không lừa ngươi, trái cây ngọt." Tần Phiên Phiên chỉ quả đào chín hồng, thoạt nhìn đã thấy rất ngọt.

Bởi vì cái phong hào "Đào" trước kia của Tần Phiên Phiên, hai năm trước Hoàng thượng cho người trồng hơn chục gốc cây đào tại hậu cung, nên mỗi năm đến thời điểm đào chín là có thể hái đào.

"Chính là phụ hoàng nói đắng." Tiêu Nháo Nháo chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói cho nàng, trên mặt lộ ra vài phần biểu tình hoang mang.

Đồng dạng đều là quả đào, vì sao phụ hoàng và mẫu hậu nói không giống nhau, trước nay hắn chưa từng gặp qua loại tình huống này.

"Ngươi nếm thử xem, chẳng phải sẽ biết là ngọt hay đắng sao?" Tần Phiên Phiên xoa đầu hắn, dịu dàng giải thích.

"Đúng vậy, Trương Thành, gọt quả đào này cho ta." Tay ôm quả đào lớn, lớn tiếng kêu to tên Trương Thành.

Vừa rồi hắn cưỡi trên cổ Trương Thành, chơi đến vui vẻ, cho nên liền nhớ kỹ tên của tiểu thái giám thông minh này.

"Đến ngay." Trương Thành lập tức chạy lại đây.

Kết quả tay Tiêu Nháo Nháo quá nhỏ, quả đào kia liền rơi khỏi tay hắn xuống mặt đất, ục ục mà lăn vài vòng, vừa lúc Trương Thành cúi eo đỡ liền lăn vào trong tay hắn.

"Thái tử điện hạ thật là thần cơ diệu toán, nhanh như vậy đã đưa quả đào đến trong tay nô tài." Trương Thành vừa thuận miệng khích lệ hắn, vừa giơ ngón tay cái lên với hắn.

Thằng nhỏ lập tức lại nở nụ cười, hắn rất thích người khác khích lệ hắn, lại bước những bước ngắn tập tễnh đến bên cạnh Trương Thành.

Tần Phiên Phiên nhìn bộ dáng vui sướng này của hắn, không khỏi nở nụ cười theo, hoàn cảnh xung quanh đều bởi vì hắn mà tăng thêm sức sống, giống như cảm xúc vui vẻ của mọi người đều bị gợi lên.

Đương nhiên ngoại trừ Tiêu Nghiêu vẻ mặt thâm trầm ngồi ở chỗ kia, Trương Hiển Năng vốn cũng nở nụ cười theo, kết quả quay đầu thấy bộ mặt này của ngôi cửu ngũ, lập tức ho nhẹ một tiếng, nháy mắt nghiêm mặt.

Chủ tử đang hậm hực, đám nô tài bọn họ cười cái gì mà cười.

"Hoàng thượng đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ bị Nháo Nháo làm chàng tức giận?" Tần Phiên Phiên đi tới, cười khẽ hỏi một câu.

Tiêu Nghiêu xoay đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn nàng, hỏi: "Có phải trẫm già rồi hay không?"

Tần Phiên Phiên sửng sốt, không rõ hắn đột nhiên hỏi vấn đề này làm chi, lập tức trả lời: "Không già, ngài rất trẻ."

"Nói thật!" Tiêu Nghiêu nghiêm túc nói một câu.

Tần Phiên Phiên tỉ mỉ đánh giá hắn một lần, nhìn từ đầu đến chân, lại giơ tay sờ mặt hắn, nghiêm túc trả lời: "Thật sự không già. Vì sao hỏi như vậy? Có ai nói ngài già rồi sao?"

Đầy mặt nàng đều là thần sắc nghi hoặc, trong lòng còn nói thầm, đến tột cùng là lá gan ai lớn như vậy, cũng dám nói Hoàng Thượng già.

Tiêu Nghiêu lắc đầu, trầm mặc ngồi ở chỗ kia, tựa như một mình sinh hờn dỗi.

"Vậy vì sao trẫm vừa ôm Tiêu Nháo Nháo một lát liền bắt đầu thở hổn hển?" Hắn nghẹn hồi lâu, mới hỏi khỏi miệng, hiển nhiên chính mình cũng cảm thấy mất mặt.

Tần Phiên Phiên sửng sốt một chút, ngay sau đó khóe miệng hơi cong lên, quả thực là không khắc chế được mà muốn cười.

Kết quả đối diện với ánh mắt tràn ngập oán niệm kia của Hoàng thượng, nàng lại lập tức nhấp miệng, muốn nén cười lại.

Cuối cùng nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Thật là không già, nhưng thần thiếp cảm thấy hình như ngài có chút mập ra."

Nàng vừa dứt lời, Tiêu Nghiêu lập tức đứng dậy khỏi ghế, dương cao thanh âm nói: "Không có khả năng, mỗi ngày trẫm đều kéo cung bắn tên, sao có thể béo?"

Trương Hiển Năng đứng ở một góc xem diễn, nghe được lời này của Hoàng hậu nương nương, quả thực muốn vỗ tay cho nàng.

Hoàng Hậu nương nương thật sự dám nói, đến loại lời nói này cũng không kiêng nể gì mà nói ra, quả thực là động đến lòng tự ái của Hoàng thượng.

Tần Phiên Phiên nhướng mày, không nói chuyện, chỉ là ánh mắt lưu luyến trên người hắn, tựa như đang đánh giá rốt cuộc hắn nặng bao nhiêu.

Tiêu Nghiêu lập tức nói: "Trẫm không có khả năng béo, đây là thân thể trẫm, tự trẫm rõ ràng."

Tần Phiên Phiên ngẩng đầu trợn mắt: "Nhưng người cảm nhận được cân nặng ngài biến hóa mỗi ngày chính là thần thiếp. Tự ngài cân thế nào?"

Nàng chính là cái cân, mỗi ngày lăn qua lộn lại đều có thể đánh giá ra trọng lượng của Hoàng thượng.

Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, tức muốn hộc máu mà kêu lên với nàng: "Hoàng hậu, lời nói của nàng cũng quá lộ liễu!"

"Hoàng thượng nói chuyện càng lộ liễu! Ngài không cần suy nghĩ nhiều, ngài không nặng, là ta gầy, cho nên yếu đuối mong manh được chưa?" Tần Phiên Phiên xua tay, lập tức muốn dỗ dành hắn.

Kết quả Hoàng thượng lui về sau một bước, cự tuyệt nàng tới gần, sau đó thở phì phì rời khỏi Thưởng Đào các, hiển nhiên là một mình sinh hờn dỗi.

Đối với bóng dáng nam nhân rời đi, Tần Phiên Phiên không khỏi bĩu môi, không hề có ý hoảng loạn, thậm chí còn cười giảo hoạt.

Ai bảo Hoàng thượng vẫn luôn lấy ý chỉ kia ra để chê cười nàng, đến bây giờ nàng còn chưa thoát ra được, trong lòng còn lưu lại một bóng ma thật sâu.

Buổi tối hôm đó Hoàng thượng kéo nàng lên giường, khi đang tình nồng mật ý còn muốn nàng lấy ý chỉ ra đọc.

Lúc ấy đầu óc nàng mơ mờ hồ hồ, nào còn nhớ rõ, nhưng người này lại cứ không chịu buông tha nàng, vừa thong thả ung dung cọ xát, vừa bắt nàng hắn đọc một câu, nàng nói theo một câu.

Cuối cùng không biết là ý chỉ làm nàng cảm thấy thẹn, hay là hoan hảo càng làm cho nàng chịu không nổi.

Tóm lại hai người nằm lên nhau, cả người nàng đều ở trạng thái sắp nổ tung.

Đây cũng coi như là báo thù, Tần Phiên Phiên nghĩ đến đây, tươi cười trên không thể che lấp được.

"Là ngọt, quả quả thật ngọt!" Trong tay Tiêu Nháo Nháo cầm một miếng đào tiến vào, phía sau tất nhiên lại là vài cung nhân đi theo.

Trên mặt hắn toàn là biểu tình hoan hô nhảy nhót, cuối cùng sau khi chạy vào, lập tức muốn đưa miếng đào cầm trong tay cho Tần Phiên Phiên nếm thử.

"Ừ, rất ngọt. Nháo Nháo thật lợi hại." Tần Phiên Phiên làm bộ cắn một miếng, thuận tay sờ đình đầu hắn, miệng không ngừng khích lệ.

Tiêu Nháo Nháo nghe được mẫu hậu khen, tươi cười trên mặt càng sâu.

Hắn duỗi cỗ, tầm mắt quét một vòng quanh điện, lại không phát hiện tung tích của Tiêu Nghiêu, lập tức phát ra tiếng hỏi: "Phụ hoàng, phụ hoàng, trái cây ngọt."

Nhưng hiển nhiên hắn tìm một vòng, cũng không có bóng dáng phụ hoàng hắn.

Bên cạnh, Liễu Âm không khỏi yên lặng nói thầm một câu trong lòng: Phụ hoàng ngươi bị mẫu hậu ngươi làm tức giận bỏ đi rồi, thời điểm bỏ đi còn tức đến phồng mồm trợn mép, càng giống một con heo hai trăm cân.

Tiêu Nghiêu trở lại Long Càn cung, phê duyệt vài quyển tấu chương, liền hoàn toàn ngồi không yên.

Bởi vì toàn bộ đầu óc hắn đều đặt ở bộ dáng chê cười của Tần Phiên Phiên: Hai chữ "Ngài béo" vẫn luôn vang vọng bên tai hắn.

Thanh âm từ lớn đến nhỏ, lại từ nhỏ đến lớn, tùy lúc mà rõ ràng hay mơ hồ, còn có vô số tiếng vang, quả thực là thời thời khắc khắc đều muốn mạng của hắn, làm toàn bộ cảm xúc của hắn trở nên bực bội dị thường.

"Ai..." Tiêu Nghiêu thở một hơi thật dài.

Trương Hiển Năng yên lặng mà đếm, đây là lần thứ mười ba Hoàng thượng thở dài kể từ khi trở về từ Thưởng Đào các.

Hiển nhiên một câu kia của Hoàng hậu nương nương quả thực giống như bạo kích, làm Hoàng thượng thương tổn không nhẹ.

Trương Đại tổng quản do dự mãi, vẫn không nói cho Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương là đang trêu đùa hắn thôi, hôm nay Hoàng thượng cảm thấy mệt, không phải bởi vì chính mình béo đi không nổi, mà là tối hôm qua thức đêm quá muộn, không có tinh thần.

Cuối cùng Hoàng Thượng đến tấu chương cũng không phê, trực tiếp bắt đầu đi rèn luyện, hoàn toàn mạnh hơn so với trước kia lúc mới luyện công.

Thậm chí sau mỗi ngày lâm triều, hắn đều dành ra một khoảng thời gian luyện võ, dù bận rộn cũng không thay đổi, đến thời gian phê duyệt tấu chương và thương lượng quốc sự cũng bị rút ngắn.

Sau khi Tần Phiên Phiên biết được việc này, nàng không khỏi cười khẽ ra tiếng, ngầm nói giỡn với bọn Liễu Âm: "Nam nhân đều có khủng hoảng tuổi trung niên, hiện giờ ta cũng coi như trở đại thành công thần giúp Hoàng thượng tránh khỏi loại tình huống này."

Mấy cung nữ cũng chưa nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt giao lưu với nhau một chút.

Nếu như lời này bị Hoàng thượng nghe thấy được, chỉ sợ lại thở dài đến nửa ngày.

Đương nhiên chờ Hoàng thượng liên tục luyện hơn mười ngày, hắn đã lấy lại tự tin, lại ôm Tiêu Nháo Nháo đi hái trái cây, hoàn toàn không cảm thấy mệt, thậm chí vẫn luôn ôm Tiêu Nháo Nháo vào vườn trái cây, thật giống như hắn không tốn chút sức lực.

Nhìn Hoàng thượng ôm lấy thằng nhỏ, như có như không mà khoe thể lực của chính mình trước mặt nàng, Tần Phiên Phiên cũng không nói ra, chỉ là vẫn luôn cười khẽ.

...

Thời điểm sinh nhật hai tuổi của Thái tử điện hạ, trong cung bày yến hội nho nhỏ, người được mời đến đều là thân thích hoặc là một vài triều thần trẻ tuổi Hoàng thượng cực kỳ coi trọng.

Trước đó Tần Trí và Tần phu nhân đều đã ở Thưởng Đào các ôm Thái tử điện hạ, hiện giờ ngồi trong bữa tiệc, trên mặt vẫn là biểu tình vô cùng hưng phấn.

Bọn họ tới tuổi này rồi, hoàn toàn là lúc nên nghỉ ngơi chơi đùa với con cháu.

"Hiện giờ Thái tử mồm miệng lanh lợi, tư duy rõ ràng, đi đường cũng có vài phần phong tư, không hổ là con nối dõi của Hoàng thượng."

Chung quanh cũng đều là lời khen ngợi tấm tắc, đối với việc có thể tới lần yến hội này, mỗi người đều tỏ vẻ hoàn toàn vinh hạnh, huống hồ mọi người đều có ánh mắt, vuốt mông ngựa cũng sẽ không làm quá mức lộ liễu khó coi, càng sẽ không bịa đặt.

Thái tử điện hạ chính là đứa con Hoàng thượng vô cùng yêu thích sủng ái, Tiêu Nghiêu sẽ không ngốc đến mức mời những thần tử cổ hủ đến sinh nhật nhi tử hắn khiến cho hắn ngột ngạt.

Tần phu nhân đảo mắt một vòng, không nhìn thấy thân ảnh Cảnh Vương và Cảnh Vương phi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi dưới đáy lòng.

Gần đây Tần Kiêu liên tiếp chế tạo các loại ngẫu nhiên gặp mặt với bà, mỗi lần gặp gỡ, Tần Kiêu đều là một bộ dáng muốn nói lại thôi, điềm đạm đáng yêu mà nhìn bà.

Tần phu nhân chính là không để ý đến, bà luôn cảm thấy Cảnh Vương phi trở nên kỳ kỳ quái quái.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ giá lâm ——" ngoài điện truyền đến tiếng thông báo bén nhọn của thái giám.

Lập tức mọi người trong điện đứng dậy hành lễ, Đế Hậu cùng Thái Tử điện hạ chậm rãi đi vào đại điện.

Từ sau khi Tiêu Nháo Nháo đi vững, ngày thường Tần Phiên Phiên không cho phép cung nhân chung quanh ôm hắn, trừ phi là tình huống đặc thù, nếu không kiên quyết không được ôm, kể cả hắn có khóc nháo cũng phải tự mình đi.

Đương nhiên mệnh lệnh này vô dụng đối với Hoàng thượng, Tiêu Nghiêu vẫn thích ôm hắn.

Tiêu Nháo Nháo cũng rất thân cận với Hoàng thượng, mỗi lần gặp mặt, thấy nhau từ xa, hai cha con đều là đồng thời chạy thật nhanh về phía đối phương, sau đó Tiêu Nghiêu đột nhiên bế hắn lên.

Hai người lại là một trận ngây ngô cười khanh khách, Tần Phiên Phiên chưa bao giờ ngăn cản, còn thường xuyên nhìn bọn họ cười đùa.

Hoàng thượng luôn cảm thấy thời thơ ấu và niên thiếu của mình thiếu sự quan tâm của cha mẹ, cho nên hắn chiều chuộng Tiêu Nháo Nháo một chút, Tần Phiên Phiên cũng có thể lý giải, làm chính hắn lĩnh hội cảm giác có đưa nhỏ thật không dễ dàng.

Sau khi Đế Hậu ngồi xuống, Tiêu Nghiêu nói vài câu, biểu đạt đây chỉ là gia yến thôi, không cần giữ lễ tiết.

Yến hội bắt đầu, cung nhân nối đuôi nhau đi vào, trong tay mỗi người đều bưng khay tiến vào, nhất nhất bày biện ở trên bàn của mọi người.

Đến khi tiểu thái giam cuối cùng đưa đồ ăn vào, đồ ăn đều bày xong, Tiêu Nghiêu liền vẫy tay muốn cho bọn họ đều lui xuống.

Nào biết biến cố đã xảy ra ngay lúc này, tiểu thái giám kia bỗng nhiên phun ra một cây châm từ dưới đầu lưỡi, bắn thẳng về phía Tiêu Nghiêu.

Ánh mắt Tiêu Nghiêu chợt lóe, lập tức đá đổ cái bàn phía trước.

May mắn là Trương Thành hầu hạ bên cạnh, đồ ăn cũng là qua tay hắn mới đưa lại đây, không để những cung nhân đó tới quá gần.

Tiểu thái giám kia thấy một kích không thành, lập tức tiếp tục tấn công, trong miệng còn hô lớn: "Hoàng hậu nương nương, đáng tiếc vãn lang không thể cứu ngài ra khỏi nước sôi lửa bỏng, chỉ có thể nhìn ngài bị Cẩu hoàng đế chà đạp."

Nhưng chung quanh đều là người, một thân ảnh màu đen nhanh chóng bay xuống, một chân đá văng tiểu thái giám kia, lực độ ở một chân này vô cùng lớn, người trước mắt trực tiếp bay ra ngoài.

"Nhanh lên bắt lấy hắn, đừng để hắn tự sát." Sắc mặt Tiêu Nghiêu âm trầm, rống lớn một tiếng.

Ảnh vệ lập tức xông lên trước, một bàn tay kiềm chế tiểu thái giám, một tay khác nắm chặt cằm hắn.

Nhưng tiểu thái giám kia đã bắt đầu nôn ra máu, hiển nhiên đã trúng kịch độc, trước khi chết hắn mở to đôi mắt nhìn về phía hai người Đế Hậu trong điện.

Người trong điện đều lâm vào kinh hoảng, thị vệ canh giữ ngoài điện sôi nổi vọt vào, bảo hộ trước mặt Đế Hậu và triều thần.

Chung quanh lâm vào lặng yên như chết, Tần Phiên Phiên và Tiêu Nghiêu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng rõ ràng đây là hướng về phía nàng, làm vấy bẩn danh tiết nàng.

"Trương Hiển Năng, đi nhìn một cái xem rốt cuộc hắn có phải thái giám thật không?" Tiêu Nghiêu lập tức nhìn thoáng qua Trương Hiển Năng đứng ở bên cạnh, lạnh giọng phân phó.

Trương Đại tổng quản đi thẳng tới chỗ kia, Hoàng thượng đã có phân phó này, khẳng định là có dụng ý, hắn trực tiếp duỗi tay sờ hạ bộ của thái giám kia, căn bản không kiêng dè bất luận kẻ nào.

Nữ tử trong điện đều cúi đầu, tránh đi tầm mắt, trong lòng kinh sợ không thôi.

"Bẩm Hoàng thượng, là thái giám thật." Trương Hiển Năng lập tức nói.

Ảnh vệ tiến lên sờ sườn mặt tiểu thái giám kia, cho đến khi xé ra lớp mặt nạ da người trên mặt.

"Đây là dịch dung, trong cung không có thái giám này, thẻ bài đeo thắt lưng vẫn còn, mới vừa tiến cung không lâu." Thanh âm của ảnh vệ khàn khàn dị thường, hoàn toàn không giống như giọng thật, nhưng đây cũng là một loại phương pháp bọn họ bảo vệ chính mình.

Tiêu Nghiêu phất tay, lạnh mặt nói: "Nâng xuống."

Sắc mặt Tần Trí và Tần phu nhân tái nhợt, thời điểm tiểu thái giám hô lên câu kia, cả người bọn họ toát một thân mồ hôi lạnh, nếu không phải nâng đỡ lẫn nhau, rất có thể đã như vậy trực tiếp ngất đi rồi.

Tuy rằng đây nhìn giống như là vu hãm, nhưng loại chuyện này không thể nào nói rõ ràng, rốt cuộc Tần gia chịu không nổi mầm tai hoạ đội nón xanh cho Hoàng thượng.

Hơn nữa tiểu thái giám này mắng cũng quá độc ác, nói Tần Phiên Phiên bị ngôi cửu ngũ chà đạp, đây quả thực là lời nói cứa tim.

"Chư vị, hiểu lầm một hồi, nhìn dáng vẻ này hẳn là ai đó muốn phá hỏng sinh nhật của Thái tử, cũng không quen nhìn trẫm yêu thương Hoàng hậu nương nương như thế, việc này trẫm tất truy cứu. Tất cả mọi người đều là người thông minh, hẳn là đã nhìn ra có người muốn vu oan hãm hại Hoàng hậu, chỉ là việc này có quan hệ tới uy nghiêm của hoàng gia, hy vọng chư vị chớ có tiết lộ việc này. Chờ sau khi có kết quả, trẫm tất sẽ báo cho các ngươi."

Tiêu Nghiêu khí định thần nhàn mà sai Trương Hiển Năng một lần nữa rót một chén rượu cho hắn, nâng chén cùng uống với mọi người.

"Vâng, Hoàng thượng anh minh, cũng không biết là ai có tâm địa ác độc như vậy, sử dụng loại thủ đoạn đê tiện này."

Người trong điện sôi nổi phụ họa, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch với hắn.

"Hôm nay là sinh nhật hai tuổi của Thái tử, trẫm chúc hắn sớm ngày khỏe mạnh trưởng thành, có năng lực bảo vệ mẫu hậu hắn, có trách nhiệm đảm đương, có tài năng có dã tâm để có thể giữ vững vạn dặm non sông Đại Diệp."

Tiêu Nghiêu lại rót một chén rượu, nói năng có khí phách, mọi người sôi nổi kinh ngạc cảm thán.

Lời này của Hoàng thượng nói ra, hoàn toàn chính là nâng Thái tử tới địa vị cực cao, hơn nữa không hề có nghi kỵ giữa phụ tử.

Tần Trí và Tần phu nhân lập tức thu lại tâm tình, tham dự vào hàng ngũ đến chúc phúc Thái tử, chỉ là trái tim luôn bị treo lên cao, phía sau lưng đều ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh.

Quảng cáo
Trước /177 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chồng Ơi, Nổ Miếng Tiền Đi

Copyright © 2022 - MTruyện.net