Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Độc Sủng Thánh Tâm
  3. Chương 165: Bắt đầu rung chuyển
Trước /177 Sau

Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 165: Bắt đầu rung chuyển

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Cảnh Thục viện

Beta: Thư Thục nghi

Kinh Triệu Doãn lập tức nói: "Vương gia, ngài cũng nhìn thấy đó đều là môt ít thư sinh tay trói gà không chặt yếu ớt. Thuyết thư cho dù là do bọn hắn ăn cơm rảnh rỗi gây chuyện, ta cũng không thể ỷ thế hiếp người được, cho người bắt bọn hắn lại? Huống hồ người ta cũng không mô phỏng theo mà chỉ nói lại chuyện xưa."

"Nói lại chuyện xưa cũng không được, người từng có thấy qua ai bịa chuyện đến trên đầu Vương gia chưa? Lại dung túng phía dưới, đoán chừng là muốn càng tiến thêm một bước nhỉ?" Cảnh vương trừng mắt, trong ánh mắt tràn đầy bạo ngược[1].

[1]: Bạo ngược - 暴虐: Hành vi hung ác tàn khốc.

Kinh Triệu Doãn bị hắn nhìn mà sợ run cả ngưòi, người từng lên chiến trường quả nhiên không giống như thường mà.

"Lời này của Vương gia có lý. Các ngươi cũng thế, người Hoàng gia không cho phép người khác sắp đặt thay đổi."

Những tiên sinh từng kể chuyện đáp ứng, sau khi trở về thì đổi thành Đại tướng quân, chuyện cũ cứ vậy mà tiếp tục, thậm chí số lượng nam sủng cũng đang tăng lên, Cảnh Vương vẫn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi như cũ, nhưng lại không thể làm gì.

Đều thành Đại tướng quân rồi, hắn còn muốn tìm người gây phiền phức, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?

Càng chứng mình hắn là kẻ đam mê đoạn tụ, cho nên đồng thời gần đây còn vừa mới đổi nam sủng.

Lần này lời đồn đại quyết đấu, để cho không ít người trong cuộc thấy rõ, đây là lúc Hoàng thượng và Cảnh vương đang đánh cờ.

Tuy rằng không biết ý định Hoàng thượng như thế nào, Cảnh vương đã ở phía sau ra tay đẩy lời đồn về Hoàng hậu, nhưng nhìn trạng thái như thế của Kinh Triệu Doãn, khẳng định có âm mưu của Hoàng thượng.

Bởi vậy mọi người đều biết, Hoàng thượng và Cảnh vương giờ phút này đang tranh đấu với nhau.

Trên triều ngược lại lâm vào một mãnh yên tĩnh, Cảnh vương xin nghỉ, ngoan ngoãn ở trong vương phủ nghỉ ngơi, đảng phái của Cảnh vương đều ẩn núp.

Chợt cảm thấy quý trọng một phía yên tĩnh an hoà như này, nhưng ai cũng biết chỉ sợ là điềm báo của một trận mưa gió sắp đến mà thôi.

Bởi vì bầu không khí khẩn trương, Tần Phiên Phiên cũng nhận ra được, cho nên nàng đặc biệt dặn dò cung nhân trong Thưởng Đào các, đồng thời đem phòng vệ xung quanh Thái tử cũng cảnh giác đến điểm cao nhất.

Nàng luôn cảm thấy có chút bất an, Tiêu Nghiêu từng có nói qua với nàng, Cảnh vương một mực ẩn núp nhiều năm, trước đó chưa hề biểu hiện ra cái gì, chẳng qua Tiêu Nghiêu cũng nói, vị Hoàng đệ này của hắn là người vô cùng có dã tâm, một mực bí mật bố trí, cuối cùng vẫn nhịn không được.

Trên triều đình an tĩnh, nhưng là hậu cung không nhất định như vậy.

"Nháo Nháo đang làm gì vậy?" Tần Phiên Phiên đang làm đồ lót cho Tiêu Muốn Muốn, đột nhiên cảm thấy mí mắt nhảy nhanh, trong lòng cũng có chút không thoải mái, lập tức nhẹ giọng dò hỏi.

"Dạ đi thả con diều, thời điểm này chính là không khí sang thu cho nên hôm nay gió vẫn còn lớn." Liễu Âm trả lời một câu.

Thái tử điện hạ bây giờ là một tiểu đại nhân chân ngắn đã đi được rất khá, mà lại vừa biết đi đường, hắn đã vội vã muốn chạy tới chạy lui.

Mà Hoàng thượng lại trực tiếp dẫn hắn đi thả diều mấy lần, tiểu gia hỏa đặc biệt thích, dù là Hoàng thượng không có thời gian, hắn cũng muốn cung nhân mang hắn đi chơi.

"Đi, đi nhìn bọn hắn một cái."

Tần Phiên Phiên trầm ngâm một phen, vẫn là buông công việc trong tay xuống, đứng người lên đi tìm con.

Trong hậu cung có một mảnh sân lớn làm sân luyện võ, thời điểm trước đây là các Hoàng tử lúc còn nhỏ cùng Võ tiên sinh học võ dùng tới, chẳng qua hiện tại trong hậu cung chỉ có một mình Thái tử là đứa nhỏ, cộng thêm hắn còn chưa bắt đầu tập võ, nơi lớn như thế lại vừa vặn dùng để thả diều.

Xa xa nhìn thấy hai tên thái giám đi tới, hai người hợp lực nhấc hai cái vạc, sau khi nhìn thấy Tần Phiên Phiên, hai người trước buông vạc xuống rồi hành lễ với nàng.

"Trong vạc là cái gì vậy?" Tần Phiên Phiên có chút hiếu kỳ.

"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, bên trong là ướp dưa muối ở Ngự Thiên phòng mang ra đi phơi nắng." Một tiểu thái giám trong đó nói.

Hồng Y cau mũi một cái, thấp giọng nói: "Sao ta ngửi thấy không giống."

"Một vạc này thả ít muối, hương vị có chút không giống." Một tiểu thái giám khác lập tức nói thay.

Tần Phiên Phiên cùng Hồng Y liếc nhau một cái, Hồng Y là người tập võ, ngũ giác tương đối nhạy cảm, có lẽ là phát hiện chỗ nào đó không ổn.

Hồng Y mở cái nắp ra nhìn nhìn, quả thật nhìn thấy trên miệng vạc có một tầng nước đục, nhưng mà mùi vị kia xông thẳng vào mũi, nàng không phải đầu bếp cũng không phân biệt ra được.

"Đi thôi." Nàng phất phất tay.

Sau loạt động tác ngắn này, mấy người kia tiếp tục đi về phía trước.

Thời điểm vừa đến nơi luyện võ, chợt phát hiện phía trước lao ra không ít cung nhân, dẫn đầu là tiểu thái giám cao gầy, trong ngực hắn ôm Thái tử điện hạ, bước chân nhanh như bay, gần như sắp bay lên, hiển nhiên là một người luyện võ.

Nhãn lực của hắn cũng cực tốt, lập tức nhìn thấy Hoàng hậu nương nương cách đó không xa đang đi tới, lập tức kêu to: "Đừng tới đây, có rắn độc!"

Đám người giật mình, sau đó ánh mắt xem xét, liền thấy mười mấy con rắn độc đuổi theo ở đằng sau mấy người nay, tốc độ đều cực nhanh, hơn nữa nhìn kiểu điên cuồng kia hiển nhiên là bị đút thuốc từ sớm, nếu không sẽ không điên cuồng như vậy.

Không bị công kích, thì rắn không thể nào đuổi theo người như thế, bọn chúng cũng là sợ hãi.

Hồng Y không dám trì hoãn, lập tức giữ chặt Tần Phiên Phiên liền chạy ngược lại.

"Hồng Thường, mau đuổi theo hai tiểu thái giám xách hai cái vạc kia, chỉ sợ trước đó thả ra không phải là dưa muối mà là rắn độc."

Một đám người chạy về phía trước, Tần Phiên Phiên sai người đi tìm hùng hoàng[2] rồi đi mời người bắt rắn tiến cung.

[2] hùng hoàng: Hùng hoàng, α-As4S4 là một khoáng vật sunphua asen, còn được biết đến như là realgar hay "lưu huỳnh rubi" hoặc "asen rubi". Nó là khoáng vật mềm, có thể cắt ra được, xuất hiện dưới dạng các tinh thể đơn nghiêng hay dưới dạng hột đặc chắc hoặc dạng bột. Tên gọi trong tiếng Trung của nó là 雄黃 (xionghuang), nghĩa đen là "chất màu vàng đục", đối lại với thư hoàng là "chất màu vàng cái". Người Trung Hoa cũng biết rõ độc tính của nó và nó thường được rắc quanh nhà để xua đuổi rắn và sâu bọ, cũng như được sử dụng trong y học cổ truyền. Hùng hoàng được pha với rượu gạo để làm rượu hùng hoàng (hùng hoàng tửu) để uống trong các lễ hội thuyền rồng nhằm phòng ngừa xui xẻo, ám chỉ tới các tính chất diệt trừ sâu bọ của nó. Thực tiễn này ngày càng trở nên hiếm gặp hơn nhờ nhận thức về việc hùng hoàng là hợp chất asen độc hại. (Nguồn: Wikipedia)

Bên người của Tần Phiên Phiên và Thái tử điện hạ cũng không thiếu người biết võ nghệ, cho nên sau khi phát hiện có rắn độc, mọi người đều phân tán ra, tiểu thái giám kia gọi ám vệ, ôm chặt lấy Thái tử chạy.

Mặc dù Thái tử điện hạ không có bị thương, nhưng mà cung nhân phục vụ bên cạnh có mấy người đều trúng thân kịch liệt đau nhức, mà lại không cứu được.

Chỉ cần bị rắn cắn một phát thì thở mấy hơi đã không còn mạng, hiển nhiên loại rắn này có kịch độc.

Thời điểm Hồng Thường chạy qua tìm, hai tiểu thái giám kia đã không thấy bóng dáng đâu.

Tần Phiên Phiên lập tức để cho người ta phong toả hậu cung, bắt đầu từ mỗi cung điện tìm khắp nơi cho ra bằng được.

Người bắt rắn đã bắt được hai mươi mấy con rắn độc, trong cung người người vẫn cảm thấy bất an như cũ, cùng ngày Thượng Cung cục đưa rất nhiều hùng hoàng cho các cung, ai biết được người bắt rắn có bắt được hết rắn hay không chứ.

Vạn nhất nếu có chỗ bỏ sót, nơi này tất cả mọi người chỉ sợ đều không chiếm được lợi ích gì.

Phải biết các quý nhân trong cung, đều là nữ tử tay trói gà không chặt, gặp phải loại rắn độc này chỉ cần bị cắn một phát, đó chính là chết không kịp ngáp rồi.

Hơn nữa những con rắn này rất có tính công kích, nói không chừng một còn rắn độc có thể chơi chết mấy người.

Tiêu Nghiêu đang ở trong thư phòng cùng hai vị Thừa tướng thương thảo công việc, Trương Hiển Năng từ vên ngoài vội vàng chạy tới, ở bên tai Hoàng thượng thấp giọng nói vài câu.

Sắc mặt Tiêu Nghiêy lập tức thay đổi, hai vị Thừa tướng cũng lập tức ngừng câu chuyện, ánh mắt đảo qua trên mặt Hoàng thượng, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cữu ngũ chí tôn, trong lòng âm thầm thầm thì, đến tột cùng là xảy ra chuyện lớn gì, mà khiến cho sắc mặt Hoàng thượng cũng thay đổi.

"Hai vị ái khanh đi về trước đi, trẫm có việc xử lý, lần sau lại bàn." Hắn nói xong cũng từ trên ghế đứng lên, vội vàng chạy về phía hậu cung.

Hoàng thượng vừa dứt lời, cả người đã giống một trận gió vậy lướt nhanh ra ngoài, Trương Hiển Năng lập tức đuổi theo.

"Ai thả rắn độc? Hoàng hậu cùng Thái tử như thế nào rồi?" Khuôn mặt hắn bình tĩnh, thanh âm ép tới rất thấp.

"Hai vị chủ tử đều không có bị thương, chết mấy cung nhân, người bắt rắn nói là bị đút thuốc, cho nên những con rắn kia mới có tính công kích. Bây giờ vẫn đang bắt, cũng không biết có bắt hết hay không. Còn hai tiểu thái giám kia vẫn đang lùng bắt."

Mỗi một câu nói của Trương Hiển Năng, sắc mặt Tiêu Nghiêu càng âm trầm mấy phần, lại có người gan lớn như thế, trực tiếp muốn mạng của Thái tử, lòng dạ đáng chém.

Thời điểm hắn đuổi tới Thường Đào các, Tần Phiên Phiên ôm lấy Tiêu Nháo Nháo ngồi trên ghế, chẳng qua sắc mặt của nàng trắng bệch, hiển nhiên cũng nhận lấy kinh hãi.

"Phụ hoàng." Ngược lại Tiêu Nháo Nháo nhìn thấy Tiêu Nghiêu trước, nhẹ giọng hô một câu, lập tức từ trên người Tần Phiên Phiên trườn xuống, trực tiếp bước nhỏ chạy tới trước mặt hắn, ôm lấy hắn.

Tiêu Nghiêu đem con ôm vào trong ngực, đi đến bên người Tần Phiên Phiên, đưa tay về phía nàng nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Cảm nhận được lồng ngực rộng lớn săn chắc của nam nhân, nhiệt độ cực nóng truyền đến như thế, khiến tâm hốt hoảng lập tức tìm được chỗ dựa vào, cả người đều trở nên buông lỏng.

Nàng vươn hai tay ra ôm ngược lại hắn, thần sắc lo lắng trên mặt hơi chậm lại, luôn cảm thấy có Hoàng thượng ở bên người, dù gặp khó khăn cùng nguy hiểm cũng không tính là chuyện lớn gì.

"Không sao rồi, ta ở đây." Hắn thấp giọng nói một câu, hôn qua trên trán của nàng một chút.

Nhóm cung nhân xung quanh đều đồng loạt cúi đầu xuống, ngược lại Tiêu Nháo Nháo bị hắn ôm ở trong ngực, cảm thấy mẫu hậu cùng bọn hắn ôm ở một bên đặc biệt thấy vui, liền một mực cuời không ngừng.

Hắn còn duỗi tay nhỏ ra sờ mặt Tần Phiên Phiên, rõ ràng là đang an ủi nàng.

Tiêu Nghiêu liên tiếp hạ mấy đạo mệnh lệnh, nhất định phải nghiêm tra, chí ít hai tiểu thái giám xách vạc kia nhất định phải bắt lấy.

Rất nhanh Trương Thành liền mang theo người đến báo cáo: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tài phát hiện hai cỗ thi thể, mang theo Hồng Thường đi nhận diện qua, chính là hai tiểu thái giám xách vạc trước đó. Là chết chìm trong hồ, vạc cũng nát."

Tiêu Nghiêu cùng Tần Phiên Phiên liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ mặt nghiêm túc có mấy phần trịnh trọng ở trong mắt lẫn nhau.

"Chuyện này khẳng định không xong, có thể trà trộn vào trong hậu cung, khẳng định trong cung có nội ứng, nếu không người bên ngoài không phải dễ dàng tiến vào như vậy, còn phải mang nhiều rắn tiến cung như vậy, thì càng thêm khó như lên trời, thị vệ canh cửa ở bên ngoài cung, cũng không phải bày biện đứng chơi."

Tiêu Nghiêu trầm giọng nói, lông mày của hắn nhíu chặt.

Tần Phiên Phiên có chút hối hận, lúc ấy thời điểm Hồng Y phát hiện không ổn, nên trực tiếp để cho người ta trước đem hai tiểu thái giám kia coi chừng, mà không phải thô sơ giản lược nhìn bằng hai mắt rồi thả bọn họ đi.

Bây giờ người đã chết, manh mối cũng coi là đứt mất.

Sau khi người đi từng mỗi cung lục soát trở về, cũng nói là không phát hiên được nhân vật khả nghi, khiến cho Tiêu Nghiêu tức giận đến dựng râu trừng mắt.

Người đều chết rồi, đi nơi nào tìm nhân vật khả nghi.

Bởi vì một chuyện rắn độc không giải quyết được, lúc ấy nhóm cung nhân chạy trốn bốn phía động tĩnh huyên náo có chút lớn, cộng thêm người bắt rắn tiến cung, tìm ra hơn hai mươi con rắn độc.

Trong cung huyên náo lòng người bàng hoàng, căn bản là ép không xuống, đến thời điểm dùng bữa tối, tất cả mọi người biết trong cung này có rắn, còn có kịch độc vô cùng, người người cảm thấy bất an.

Đêm đó Tiêu Nghiêu mang theo Tần Phiên Phiên cùng Tiêu Nháo Nháo ngủ ở Long Càn cung.

Hắn tin tưởng chắc chắn rằng Long Càn cung có long khí hộ thể, những tà ma này tất nhiên không dám tới.

Chẳng qua khiến cho hắn không hề ngờ tới là liên tiếp ba ngày, mỗi ngày sáng sớm rời giường đều sẽ có người đến báo cáo trước mặt hắn, có người chết.

Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng đến, kiểu gì cũng sẽ chết mấy người như vậy.

Từng cái danh sách giao lên, từ chủ tử đến cung nhân đều có phần, thậm chí người ở lãnh cung đều không có buông tha.

Hoàng thượng sầm mặt lại, ảnh vệ bên cạnh hắn phân một nửa đến bên người Tần Phiên Phiên và Tiêu Nháo Nháo, thủ vệ trong cung cũng tăng lên không ít, đồng thời ngay cả người bắt rắn cũng không hề rời đi.

Việc riêng còn chưa có giải quyết xong, người ngoài lại tìm tới, mấy vị triều thần ở trên triều đình bắt đầu quan tâm chuyện hậu cung.

Dù sao chuyện này huyên náo quá lớn, một buổi tối chết mấy phi tần, ai có thể chịu được.

Vạn nhất nếu người chết là người trong nhà thì sao, hậu cung như vậy không còn tráng lệ như lúc trước nữa, ngược lại giống như thành một tòa phần mộ, phi tần bên trong đều đem đầu xách trên tay, tùy thời điểm đều có thể nguy hiểm bị người giết chết.

"Hoàng thượng, việc này càng nghiêm trọng, còn xin Hoàng thượng nghiêm tra. Theo ý kiến của thần, chỉ sợ có người lợi dụng cơ hội lần này loại trừ kẻ đối lập, tru sát các phi tần chủ tử khác, cũng như ở trong cung diễu võ giương oai."

Triều thần tranh luận đến mười phần kịch liệt, câu nói này vừa dứt dưới, trong điện liền là yên tĩnh, ngay sau đó truyền đến một trận tiếng cười lạnh.

"Đây là ý gì? Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu, Trần đại nhân lời này dường như chỉ mặt đặt tên ấy nhỉ? Các phi tần chủ tử khác bài trừ kẻ đối lập cũng vô dụng thôi. Ngài đây có phaỉ chỉ hướng về phía Hoàng hậu nương nương hay không?" Lập tức có đại thần phản bác, chẳng qua là trực tiếp lôi Hoàng hậu nương nương ra luôn, cũng không biết là muốn trợ giúp Tần Phiên Phiên, hay là châm chọc nàng nữa.

"Ta cũng không có ý tứ này, ngươi không cần ăn nói bừa bãi!" Trần đại nhân lập tức phản bác: "Ta đây là bàn chuyện, trong cung một buổi tối liền chết mấy người, dựa theo tốc độ này, ai còn dám ở trong cung. Đây là hoàng cung của Đại Diệp triều, chỗ ở của Đế Hậu, vốn phải an toàn nhất, kết quả xuất hiện loại chuyện này, biến thành nơi không an toàn nhất. Đứng chịu mũi sào là tìm ra kẻ cầm đầu, mà không phải ở chỗ này phản bác ta. Ngươi nói lời này của ta có đạo lý hay không?"

"Vậy cũng không thể hướng về phía Hoàng hậu nương nương chứ..."

Hai người này kẻ xướng người hoạ, nghe là song phương đối địch, nhưng là người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra, cái này căn bản là hướng về phía Hoàng hậu nương nương đây mà.

Cũng không có kém với việc nói rõ trực tiếp, bọn hắn hoài nghi Hoàng hậu nương nương là người ra tay ở phía sau, hung thủ hành động bắt hung thủ, trước lợi dụng Thái tử điện hạ làm bia đỡ đạn, sau đó thừa cơ hội giết chết những nữ nhân khác trong hậu cung.

Dù sao người bảo vệ bên người Thái tử điện hạ nhiều, căn bản sẽ không chết, hiện tại cũng sống rất tốt đấy thôi.

Ngược lại những con rắn độc kia muốn cắn chết nhóm phi tần, đã một tay đều không đếm hết, thì càng đừng đề cập đến những cung nhân phục vụ dưới đáy kia.

Nếu thật sự không quản, sớm muộn có một ngày, trong cái hậu cung này chỉ còn lại một mình Hoàng hậu nương nương, coi như thật sự biến thành danh xứng với thực, chỉ sủng một mình ngươi.

"Được rồi, các người nói như thế nửa ngày, muốn làm cái gì, nói thẳng. Đừng bảo là một đống nói nhảm như thế, làm gì, còn muốn để trẫm đoán tâm tư của các ngươi ư?"

Ngay tại thời điểm bọn hắn ầm ĩ lên, lông mày Tiêu Nghiêu liền nhíu lại, chẳng qua trên mặt hắn cũng không có bao nhiêu giận dữ, ngược lại còn duy trì mười phần tỉnh táo.

Chỉ là ánh mắt hắn cứ một mức quét lui quét tới trên người hai người kia.

Một người là Ngự sử Trần đại nhân, trước đó một mực đi theo sau mông của Trương Ngự sử làm loạn, kết quả gần đây lão Trương yên tĩnh như gà, ngược lại vị Trần Ngự sử này lại nhảy ra tưng tưng, là muốn ăn quả đào giống như con khỉ.

Một vị khác là Thái Hân Cha, Thái Thị lang.

Trước đó ở Quang Minh điện, bị Hoàng thượng ngay ở trước mắt chúng thần sau khi bị gậy đánh hung hăng, Thái Thị lang mai danh ẩn tích hồi lâu, lúc này rốt cục lại tái xuất giang hồ.

Nhưng mà hiển nhiên hai vị này đối đãi với Hoàng hậu nương nương cũng không tính là thân thiện, Tiêu Nghiêu cũng đã nhìn ra, chỉ là cứ một mực nhẫn nhịn không lộ ra.

Lúc này trong lòng hai người này còn có một bụng lời muốn nói, muốn lôi Hoàng hậu nương nương ra nói, nhưng nghe được Hoàng thượng sau khi đặt câu hỏi như thế, lập tức lại có chút do dự.

Cuối cùng hai người liếc nhau một cái, thấp giọng nói: "Còn xin Hoàng thượng đốc thúc Hoàng hậu nương nương, mau chóng đem việc này làm tốt, miễn cho gây loạn đến lòng người bàng hoàng, tình hình khó mà thu dọn được."

Gương mặt Tiêu Nghiêu lạnh lùng, một mực u lãnh mà nhìn bọn hắn.

Chúng thần đều cúi đầu, hiển nhiên đều hiểu Hoàng thượng giờ phút này không quá vui vẻ gì, không có một ai dám ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Trương Hiển Năng đứng ở trong góc nhỏ, vụng trộm liếc qua, lập tức sợ run cả người, ánh mắt của Hoàng thượng giống như đang nhìn người chết vậy, hai vị lão thần kia, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

"Được, ái khanh nhắc nhở đúng, ta sẽ chuyển lời tới Hoàng hậu. Đương nhiên chuyện trước đó hai vị ái khanh hoài nghi Hoàng hậu nương nương, cũng không thể như vậy thôi."

Tiêu Nghiêu nhẹ giọng mở miệng, ngữ khí ngược lại là không có chút rung động nào, nhưng mà làm sao nghe đều không giống như là sẽ từ bỏ ý đồ xử người khác.

"Hoàng thượng, vi thần không có can đảm hoài nghi Hoàng hậu nương nương, đều là Thái đại nhân nâng Hoàng hậu nương nương lên. Ý của vi thần là, luôn có loại khả năng này, có lẽ là vị nương nương kia không được sủng ái làm ra, để vu oan cho Hoàng hậu nương nương." Trần đại nhân giật mình, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, lập tức đem tội hướng về trên thân Thái thị lang.

"Ngươi nói bậy, trong cung này được sủng ái chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương, ngươi rõ ràng liền là hướng về phía nàng đi, hiện tại hướng trên người ta lại làm gì, mời Hoàng thượng minh giám." Thái thị lang lập tức bị dọa đến sợ run cả người.

Nghe xong Hoàng thượng nói muốn tìm người tính sổ, cái mông của hắn liền còn ẩn ẩn bị đau, trò hề trước đó, hắn cả đời này cũng sẽ không quên.

Mỗi lần các đồng liêu nhắc lại, những người khác cười ha ha, hắn lại nghiến răng nghiến lợi còn không thể nổi giận, trên thực tế đáy lòng đã âm thầm ghi hận, việc báo thù này sớm muộn hắn cũng trả lại.

Tiêu Nghiêu nhìn thấy hai người bọn hắn cứ vu cáo lẫn nhau qua lại, trên môi không khỏi cười lạnh một tiếng, xem ra hai người này cũng chỉ là kết minh nhất thời, cũng không hề hoàn toàn ở trạng thái hợp tác đến thân mật.

Việc này đối với cửu ngũ chí tôn mà nói, đó chính là tư thế bày quân, đáy lòng của hắn đã có tính toán trước.

"Hai vị ái khanh chớ ồn ào, trẫm luôn luôn là thưởng phạt phân minh, mà giữa hậu cung và triều dình, rõ ràng hậu cung phải vì triều đình mà nhường đường. Dù sao đầu tiên trẫm cũng là Hoàng thưọng của Đại Diệp triều, lại là phu quân của Hoàng hậu. Cho nên đói với hai vị có chỗ hoài nghi nàng, vậy thì trẫm tạm thời để cho nàng không có nhúng tay vào chuyện của hậu cung, hết thảy đợi kết thúc rồi lại nói sau."

Tiêu Nghiêu chậm ung dung nói, mỗi một chữ hắn nói, triều thần phía dưới liền kinh ngạc một phần.

Qua cuộc đi săn mùa thu lần trước mọi người đều biết, Hoàng thượng đối với Hoàng hậu nương nương coi trọng cỡ nào, bây giờ lại làm cho hắn nói ra những lời này, quả thật là khiến người ta chấn kinh.

"Hoàng thượng anh minh."

Vốn dĩ Trần đại nhân và Thái thị lang còn đang chối qua đẩy về, đột nhiên kịp phản ứng, lập tức hướng về phía Tiêu Nghiêu hành đại lễ, trên mặt hai người đều lộ ra một trận cuồng hỉ.

Đương nhiên bọn hắn không dám ngẩng đầu chút nào, từ đầu đến cuối cúi đầu, trong lòng tính toán sau này trở về đến tột cùng phaỉ làm việc như thế nào.

Tiêu Nghiêu thờ ơ đảo qua chúng thần trong điện, ánh mắt kia giống như đao vậy, từ trên thân đám người quét qua.

"Chẳng qua là các ngươi cũng nên biết, trẫm không phải là người cái gì cũng không nói lý. Hoàng hậu là thê tử của trẫm, chính là một thể, hai vị ái khanh chất vấn Hoàng hậu, trẫm có hành động, nhất định cho các người một công đạo. Nhưng cuối cùng nếu điều tra ra, việc này không có quan hệ gì với nàng, mà nàng vẫn là người bị hại, lại bị các ngươi đổi trắng thay đen, nói mà không có bằng chứng vu hãm, vậy hai ngươi cứ đợi lửa giận của trẫm đi."

Câu nói sau cùng của Tiêu Nghiêu, thanh âm đặc biệt nâng cao, có thể nói là nói năng khí phách.

Trong điện yên tĩnh, hai vị đại nhân kia nhếch miệng lên, trên mặt vẫn là thần sắc mừng rỡ vạn phần, mà ngay tại tức khắc này triệt để sụp đổ mất.

Ai đến nói cho bọn hắn, sao lại chịu lửa giận của Hoàng thượng được không?

Sự việc tiến triển này rõ ràng không đúng, trước đó một giây còn gió mưa phùn nói muốn đứng ở phía triều đình, kết quả một giây sau liền rào rạt muốn thay Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, cái này rất không thích hợp a.

"Hoàng thượng ——" Hai chân Trần đại nhân như nhũn ra, trực tiếp liền muốn mở miệng giải thích.

Tiêu Nghiêu lại giơ tay lên một cái, ngăn lại lời kế tiếp của hắn.

"Hai vị không cần nhiều lời, từ một khắc kia các ngươi không có bằng chứng bắt đầu hoài nghi Hoàng hậu trở đi, chuyện này liền không cách nào thu hồi. Rắn độc rõ ràng là hướng về phía Thái tử điện hạ, các ngươi lại luôn miệng nói là Hoàng hậu nương nương phóng rắn độc, hổ dữ cũng không ăn thịt con đâu, các ngươi đây là nói Hoàng hậu vì rửa sạch hiềm nghi, cho nên mới từ chỗ Thái tử ra tay, làm dáng cho mọi người nhìn?"

Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng, thanh âm của nam nhân u lãnh, tựa như là từ trong địa lao bay ra, làm người ta kinh ngạc run sợ.

Triều thần ở phía dưới đồng thời hít nhẹ một hơi, không có một ai dám mở miệng nói chuyện.

Trần đại nhân cùng Thái thị lang càng bị mồ hôi lạnh tuôn ra, phía sau lưng đều ướt, bọn hắn muốn mở miệng giải thích, Hoàng thượng lại không còn cho bọn hắn cơ hội giải thích.

"Chư vị ái khanh đều là người ở trong quan trường hành tẩu nhiều năm, có thể là người đi vào Quang Minh điện, đều là người chủ chốt của Đại Diệp triều. Lời vừa mới nói kia của hai vị ái khanh đến tột cùng ý như thế nào, các ngươi đều nên rõ ràng a? Trẫm đem những lời này nói ở đây, hậu cung không được can chính, không có nghĩ là nữ tử trong hậu cung mặc cho các ngươi vu hãm. Trẫm độc sủng Hoàng hậu, cũng không có nghĩa nàng là hồng nhan họa thủy. Trong đó các ngươi có ai đối với nàng nói lần này ngoan độc mà nói, chính là muốn bức tử nàng."

Đột nhiên thanh âm của Hoàng thượng cất cao lên, thậm chí cảm xúc rất kích động, ngữ tốc cực nhanh.

Tất cả mọi người trong điện đều cảm nhận được cửu ngũ chí tôn tức giận lôi đình, hắn rất tức giận, hắn đang cảnh cáo triều thần ở trong Quang Minh điện.

"Bức tử Hoàng hậu, các ngươi quả thật có lá gan lớn hơn trời, không đem Hoàng hậu để vào mắt, liền đem mặt mũi của trẫm giẫm dưới lòng bàn chân. Rất tốt, đều đợi đó cho trẫm, chuyện này nếu không xử lý cho thật tốt, lần sau lần sau nữa, trong hậu cung hơi có chút gió thổi cỏ lay, các ngươi đều có thể đem tai họa đổ lên đầu Hoàng hậu đúng hay không?" Nam nhân nghiêm nghị chất vấn.

Tất cả mọi người trong điện quỳ xuống, cả một đám im ắng, không ai dám ngẩng đầu.

Tất cả mọi người trăm miệng một lời thỉnh tội nói: "Chúng thần không dám, Hoàng thượng bớt giận."

"Không dám? Còn có cái gì không dám, đều đã chỉ vào mũi trẫm mắng, bởi vì Hoàng hậu độc sủng, cho nên nàng chính là muốn bài trừ kẻ đối nghịch. A, các ngươi nghe cho kỹ, Hoàng hậu độc sủng hay không độc sủng cùng các ngươi có liên can gì, chẳng lẽ trẫm vì nàng mà bỏ bê triều chính, hay là vì nàng làm ra chuyện xấu tội ác tày trời?"

Lửa giận của cửu ngũ chí tôn, hiển nhiên không có cách dập tắt tốt như vậy, ngược lại vẫn hùng hổ dọa người, khiến cho sắc mặt của một loạt triều thần bị chất vấn đến trắng bệch như tờ giấy.

Không ai dám mở miệng đáp lời, thường ngày Hoàng thượng nổi giận, đều là tả hữu Thừa tướng ra mặt trấn an.

Thế nhưng lần này nguyên nhân Hoàng thượng nổi giận, cũng không phải bởi vì triều chính, rõ ràng do hai vị thần tử kia ăn nhiều chết no, muốn đi nhổ sợi râu của lão hổ, làm sao cũng nên từ chính hai người này tới.

"Hai vị ái khanh, đem đầu óc các ngươi đều rửa sạch sẽ một chút, chờ kết quả đi."

Tiêu Nghiêu nói xong câu đó, phất phất tay, trực tiếp đi ra ngoài Quang Minh điện.

"Bãi triều..." Trương Hiển Năng dương cao tiếng nói hô một câu.

Tảo triều cuối cùng kết thúc, tâm tình Hoàng thượng lại càng thêm uất ức, hắn nhanh chân đi đến Long Càn cung, chỉ thấy Tần Phiên Phiên ôm Tiêu Nháo Nháo, đang bồi lấy hắn ăn đồ ăn sáng.

"Về rồi, hôm nay buổi sáng có ngài thích ăn bánh bao nhỏ." Tần Phiên Phiên ngẩng đầu cười với hắn một cái, ấm giọng nói một câu.

Liễu Âm ở một bên, vô cùng có ánh mắt thêm một bộ bát đũa.

Tiêu Nghiêu trông thấy Tần Phiên Phiên tự tay chia thức ăn cho hắn, trong lòng chặn lấy khẩu khí kia, bỗng nhiên lập tức liền thả lỏng.

"Cơm nước xong xuôi nói vấn đề này với nàng." Tiêu Nghiêu mở miệng, ngữ khí như cũ lộ ra có mấy phần trầm thấp.

Tần Phiên Phiên nhìn hắn một cái, nam nhân không cao hứng, nàng từ nháy mắt Tiêu Nghiêu tiến vào bên trong, liền đã đã nhìn ra.

"Được, trước dùng cơm đi." Nàng gật đầu, cũng không có truy vấn chuyện gì, chắc hẳn chuyện rắn độc xuất hiện gần đây.

Chờ sau khi ăn xong đồ ăn, Tần Phiên Phiên để cho người ta đem Tiêu Nháo Nháo ôm xuống dưới, hai người liền ngồi cùng nhau, nàng mới nghiêm túc nhìn về phía hắn, chờ lấy lời hắn muốn nói.

Tiêu Nghiêu đem chuyện phát sinh ở tảo triều nói qua một lần, tâm tình của nam nhân rất không ổn định, thời điểm hắn đang nói những lời này, ngữ khí bởi vì quá mức phẫn nộ mà trở nên gấp rút, thậm chí ngẫu nhiên còn kèm theo mấy phần phát run, hiển nhiên là cắn răng nghiến lợi.

Tần Phiên Phiên đưa tay che ở trên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo vài phần trấn an.

"Hoàng thượng bớt giận, không nên tức giận hại thân thể." Nàng nhẹ nói.

"Nàng còn cười làm cái gì? Trẫm sao có thể không buồn giận, rõ ràng chính bọn hắn không có việc gì đi gây chuyện, cũng đều là hướng về phía nàng, trẫm kiên quyết nuốt không trôi khẩu khí này!"

Hắn lần nữa tức giận đến mức vỗ vỗ cái bàn.

Tần Phiên Phiên bị hắn chọc cho bật cười lần nữa: "Thế nhưng là chàng cũng thay ta lấy lại danh dự a, còn đem chuyện độc sủng Hoàng hậu này, bỏ vào trên mặt bàn nói, thậm chí bắt lấy chuyện này, nhất định sẽ vì ta rửa sạch oan khuất, đồng thời cho khiến cho đám đại nhân kia bị giáo huấn nặng nề một phen."

Tiêu Nghiêu quay đầu nhìn một chút nàng, nắm chặt ngón tay của nàng.

Hắn sẽ không nói loại lời "Để nàng chịu ủy khuất" này, bởi vì đích xác nàng bị ủy khuất, nhưng mà hành động so với nói thì tin cậy hơn.

Quá trình trưởng thành của Tiêu Nghiêu, xem như trải qua tương đối nhẹ nhàng.

Đạo trị quốc của hắn, cùng cách đối nhân xử thế, trên cơ bản đều là các tiên sinh dạy bảo.

Mà Tiên hoàng dạy dỗ hắn, lại là hình thức người yêu ở chung với nhau.

Thời điểm Tiên hoàng cùng với Cao Thái hậu, thân phận vốn dĩ cách xa, Đế vương cùng một thứ nữ, không nói đến thân phận địa vị chênh lệch, nói một ít về việc trong đầu mọi người thâm căn cố đế tư tưởng chuyện nam nữ không bình đẳng.

Liền đầy đủ để Cao Thái hậu chịu ủy khuất.

Nhưng Tiên hoàng xưa nay không để bà nhận ủy khuất nào, dù cho lúc ấy không có lấy lại danh dự, về sau nhất định cũng sẽ đền bù gấp mấy lần cho bà.

Đồng thời làm lớn hơn trước.

Rõ ràng Tiên hoàng là một nam nhân biết nói lời nói dễ nghe, nhưng ở một số phương diện chuyện lớn, thì xưa nay lại nghiêm túc.

"Nàng đối với nội ứng trong cung, có ý kiến gì hay không?"

Tiêu Nghiêu uống một cốc trà nguội, cuối cùng là đem đáy lòng nổi nóng ép xuống, thấp giọng dò hỏi.

Tần Phiên Phiên trầm ngâm chỉ chốc lát, từ một bên trên bàn cầm lấy một xấp giấy viết tên, thấp giọng nói: "Những người này đều là mấy ngày gần đây bị rắn độc cắn chết phi tần cùng cung nữ, trước nhìn phi tần, mấy vị này phi tần vị phần đều là cao có thấp có, nhìn không ra cái gì. Nhưng là ta cẩn thận hỏi một chút cùng các nàng quen biết người, phát hiện mấy vị này tính cách đều là có chút ương ngạnh, thậm chí là đúng lý không tha người, dễ dàng cùng người nổi tranh chấp. Bình thường hẳn là đắc tội không ít với người, cắn các nàng hoàn toàn chính xác giống như là có nguyên nhân, thế nhưng vì sao muốn đem người trong lãnh cung liên luỵ vào, lại còn là một người đã thành phế nhân Nhàn Quý phi?"

Ngón tay nàng trắng muốt như ngọc, nhẹ nhàng chỉ vào trên tờ giấy trên ba chữ "Nhàn Quý phi", đôi mi thanh tú nhíu chặt.

Phải biết Nhàn Quý phi đã sớm phế đi, nói là bị Chúc Mẫn lấy đạo người trị lấy người, cùng lúc trước Tô Uyển nghi trúng là cùng một loại độc.

"Vậy khẳng định là có thù riêng, nếu không không có khả năng vẽ vời thêm chuyện, đối một tên phế nhân đuổi tận giết tuyệt. Lúc trước chuyện kia người trong cuộc, Tô Uyển nghi là một phế nhân, không có khả năng trả thù. Còn Chúc Mẫn cũng đã ở tại Tĩnh Tư am, dù là trong cung này còn lưu lại mấy người trợ thủ của nàng ta, cũng không đủ thực hiện, không có người dẫn đầu, những nô tài này là không làm được những chuyện đại sự như thế. Cho nên vẫn là có phi tần tham dự."

Tiêu Nghiêu thuận theo ý nghĩ của nàng bắt đầu, trước tiên đem hai người loại bỏ, liền không có người nữa.

"Việc kia xem xét như thế, không có ai a." Nam nhân nghiêng đầu một chút, hơi nghi hoặc một chút.

"Còn có một người, lúc trước chế độc người kia." Tần Phiên Phiên khoát tay áo.

Tiêu Nghiêu sững sờ, ngược lại ngẩng đầu nhìn nàng: "Nàng tra ra là ai?"

"Còn không có điều tra ra, nhưng là có đối tượng hoài nghi. Vốn dĩ ta cũng không để ý, chẳng qua chuyện tảo triều hôm nay, lại tăng hiềm nghi lên người kia." Tần Phiên Phiên nói.

"Lúc trước Tô Uyển nghi là dùng độc son phấn chết, Chúc Mẫn cho Nhàn quý phi cũng là dùng độc son phấn. Đây hết thảy căn nguyên ngay tại ở son phấn, trong cung sẽ có hai vị phi tần làm son phấn, một vị là đã bị phế sạch Tô Uyển nghi, một vị khác chính là Bính Quý nhân. Ta nhớ được Bính Quý nhân là con gái ruột Thái thị lang, buổi sáng hôm nay đại nhân phát ngôn bừa bãi hoài nghi thần thiếp, có một người chính là Thái thị lang."

Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, nói tiếp, thời điểm nàng đang nói đến ba chữ "Bính Quý nhân", không khỏi câu lên khóe môi cười.

Thời điểm Hoàng thượng phong hào cho Thái Hân, thật đúng là đủ nghịch ngợm, vậy mà dùng chữ "Bính" này, mỗi lần gọi đều muốn cười.

"Có mục tiêu hoài nghi thì tốt, trẫm trước hạ thánh chỉ cấm túc, nàng đem quyền chấp chưởng hậu cung tạm thời cho Thư Quý phi, tin tưởng bọn họ chẳng mấy chốc sẽ có động tĩnh."

Sau đó hai người một hồi thương lượng, đem hết thảy những khả năng có thể phát sinh trong tình huống đều cân nhắc qua.

Sao khi thương thảo kết thúc, thánh chỉ Hoàng thượng lập tức hạ xuống, Hoàng hậu nương nương bị cầm đi Phượng ấn, quyền chấp chưởng hậu cung giao cho Thư Quý phi.

Đồng thời sau khi thánh chỉ ban bố xong, Hoàng hậu nương nương liền bị đuổi ra Long Càn cung, tuy nói Thái tử điện hạ vẫn bị giữ lại Long Càn cung như cũ, nhưng Tần Phiên Phiên rời đi, một mình hồi Thưởng Đào các, Hoàng thượng cũng không có nhìn qua một chút, tựa hồ lộ ra một bầu không khí không bình thường.

Hoàng hậu nương nương bị phạt, rất nhanh tin tức này liền truyền khắp hậu cung, mọi người đều kinh ngạc.

Tất cả mọi người đang an tĩnh đứng ngoài quan sát, ngược lại là có ít người ngồi không yên.

- --

"Quý nhân, bên kia Vương gia có dặn dò qua, không được tùy tiện động vào Hoàng hậu nương nương, cứ xuống tay với các phi tần khác, đem cái tội danh này chụp cho thành công, ngài đừng để tiểu nhân khó xử." Có một nam nhân té quỵ dưới đất, quanh thân khí tức có chút băng lãnh.

"Hừ, đều đã đổ tội ổn, ngươi làm cha ta làm ăn không cơm sao? Phượng ấn của Hoàng hậu đều bị cầm đi, lúc này không động đến nàng ta thì chờ đến khi nào?"

Nữ tử nói chuyện đang ngồi trên ghế gỗ lê, nhẹ giơ lên lấy cái cằm, lộ ra vẻ vênh váo đắc ý.

Nàng chính là Bính Quý nhân được Hoàng thượng nâng lên trước đó cùng với Tần Phiên Phiên, giờ phút này hoàn toàn chìm đắm bên trong vẻ đầy đắc ý, giống như thắng lợi ngay ở phía trước không xa vậy.

"Việc này... vẫn là đợi thêm một chút đi, tiểu nhân luôn cảm thấy có bẫy, Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu nương nương như vậy, làm sao lại để nàng chịu loại ủy khuất này? Huống hồ trên triều đình, Hoàng thượng cũng nói qua, nếu như không phải Hoàng hậu nương nương gây nên, hắn là kiên quyết sẽ không bỏ qua đám người kia." Âm thanh nam nhân vẫn như cũ mười phần chần chờ, thấp giọng khuyên can nàng.

"Cho nên mới phải bắt được cơ hội này, Hoàng thượng vắng vẻ Hoàng hậu, vô luận là làm bộ dáng vẫn là xác thực, xem chừng đều chỉ có mấy ngày nay. Nếu là bỏ qua cơ hội, Hoàng thượng đau lòng hối hận, hai người lần nữa như keo như sơn, ngươi còn thế nào ra tay với nàng ta? Vô luận như thế nào, nàng ta là nhất định phải chết, nếu không nhà các ngươi vương gia tính toán nhiều như vậy liền thất bại trong gang tấc."

Thái Hân trầm giọng nói, nàng vừa nói vừa híp híp mắt, trên mặt lộ ra mười phần âm hiểm.

Nam nhân quỳ trên mặt đất chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Màn đêm buông xuống, một mình Tần Phiên Phiên ngủ ở trên giường Thưởng Đào các, trong chăn vô cùng ấm, nhưng bên cạnh lại trống không.

Nàng đưa tay sờ sờ, không có nam nhân ở đây, luôn cảm thấy thiếu chút gì.

Dù là trên người đắp chăn gấm mềm mại như cũ, nàng vẫn cảm thấy không có nam nhân ôm ấp dễ chịu gì.

Nàng mở to hai mắt nhìn về phía đỉnh điện, căn bản là ngủ không được.

Hai người đã quen thuộc ngủ cùng một chỗ, giờ một thân một mình thì hoàn toàn không chống đỡ được.

Lúc sắp rạng sáng, Tần Phiên phiên mới mơ mơ màng màng ngủ đi.

Nàng biết nhìn toàn bộ trong điện chỉ có mấy cung nhân gác đêm, trên thực tết song bào thai đêm nay đều không ngủ, một ẩn núp trên xà nhà, một đi trông coi người bắt rắn.

Bởi vì sợ rắn độc đến bên trong Thưởng Đào các, cho nên người bắt rắn ở ngay trong điện trông coi, đương nhiên cái này rất không hợp quy củ, cho nên có người nhìn chằm chằm.

Người bắt rắn ngồi ở trong thiên điện, cả đêm hắn cũng không thể ngủ, thẳng đến khi sáng sớm mặt trời mọc mới thôi, cùng người bắt rắn khác thay ca.

Đám tiểu thái giám bên cạnh hắn, cả đám đều đứng nghiêm, tuy nói ánh mắt không phải thời thời khắc khắc đặt ở trên người hắn, nhưng là loại cảm giác cảnh giới kia, hắn có thể phát giác được.

Dù sao nơi này là Thưởng Đào các, Hoàng hậu nương nương ở ngay bên cạnh, hắn làm một nam nhân ở lại trong cung, hoàn toàn là tự mình Hoàng thượng dàn xếp.

Đồng thời cái này cũng nhìn ra được Hoàng thượng đối với Hoàng hậu nương nương lo lắng cỡ nào, rất sợ nàng chết.

Tình nguyện phá hủy quy củ, cũng muốn để nàng còn sống, chỉ cần có người bắt rắn ở đây, như vậy rắn độc cũng không có đất dụng võ.

Hắn từ trong ống tay áo lấy ra một cái túi thơm, mấy tên thái giám đều nhìn hắn một chút, biết bên trong túi thơm chính là tỏa ra hương liệu khiến cho tinh thần người ta sung mãn, đỡ cho bản thân ngủ thiếp đi, cũng không có quản hắn nữa.

Nhưng một lúc lâu về sau, mấy tiểu thái giám lại đều bắt đầu buồn ngủ, mí mắt giống như nặng ngàn cân, đầu từng chút từng chút giống như là gà con mổ thóc.

"Đông đông đông" vài tiếng trầm đục, mấy tiểu thái giám từng người ngã xuống đất, từng người thẳng tắp giống như tử thi không nhúc nhích.

Nhưng lồng ngực bọn hắn phập phồng, trạng thái hô hấp đều đặn, biểu lộ rõ ràng bọn hắn chỉ là ngủ thiếp đi.

Người bắt rắn nhẹ lườm một vòng, xác định toàn bộ không có bất kì ai chưa ngủ thiếp xong, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Ở trong Thưởng Đào các làm chuyện xấu, thật là muốn quyết tâm rơi đầu mà, mỗi một bước đi như dẫm lên trên băng mỏng, nhưng không cos cách nào không nghe mệnh lệnh của bề trên, lâm thời lùi bước cũng chạy không thoát một chữ "Chết".

Tay của hắn tiến vào trong tay áo, chậm rãi vuốt ve, chẳng qua một lát từ trong tay áo lấy ra một cái đầu nhỏ màu xanh, lè lưỡi ra.

Tiếng "Tê tê" để cho người ta sợ hãi chính là rắn lục, chỉ là chưa có trưởng thành nhưng độc tính không nhỏ.

Hắn đưa thay sờ sờ đầu rắn, lại đút nó ăn một viên dược tròn màu đen, liền thả cái con rắn kia đi xuống.

Vốn dĩ rắn nhỏ bình tĩnh không lay động, bỗng nhiên tràn đầy tính công kích, thẳng đến khi đi đến chỗ mấy tên thái giám, hiển nhiên là không phân biệt lập tức cắn người.

Chẳng qua người bắt rắn lập tức đứng dậy, đi nhanh mấy bước đến cửa thiên điện, rắn nhỏ lập tức từ bỏ mấy thái giám kia, trực tiếp đi theo phương hướng của hắn.

Bò qua cánh cửa, hướng về phía có hơi người mà đi.

Cách thiên điện gần nhất, dĩ nhiên chính là chủ điện bên cạnh.

Hắn đưa mắt nhìn rắn nhỏ một đường bò vào chủ điện, cho đến khi hắn duỗi cổ cũng nhìn không thấy, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Những người kia trong chủ điện, tối nay đều không sống nổi, bao gồm cả Hoàng hậu nương nương nằm ở trên giường, Vương gia thật sự là an bài một trận trò hay.

Khẳng định không ai có thể đoán được, người bắt rắn trợ giúp Hoàng hậu nương nương sống sót, kỳ thật mới là hung thủ giấu kín trong cung.

Tuy nói vốn dĩ hai tên thái giám khống chế đưa rắn vào trong cung đã chết, nhưng bọn hắn ở trong nhóm người bắt rắn này, xâm nhập trà trộn vào.

Hắn chính nghĩ như vậy, trên mặt liền lộ ra nụ cười mấy phần âm lãnh, khi chất quanh thân cùng với loài bò sát máu lạnh kia không khác nhau lắm, giống như là một con rắn vậy.

Thời điểm người bắt rắn đang dương dương tự đắc, bỗng nhiên phần gáy cảm nhận được một trận gió mát lướt qua, cả người toàn thân đều cảm thấy nổi da gà, còn không đợi hắn kịp phản ứng gì, thì một trận đau nhức đã truyền đến.

Ngay sau đó hai mắt của hắn tối đen, liền lâm vào hôn mê.

Hồng Thường nhìn thấy hắn ngã xuống đất, vẫn không có thư giãn đi xuống, ngược lại toàn thân căng thẳng quan sát.

Nói thật cùng với người khác chém chém giết giết nàng đều không sợ, nhưng là lại sợ loại ám chiêu sau lưng này.

Đặc biệt đối với những con rắn độc kia, cùng những người bắt rắn này, nàng luôn luôn vừa thấy được thì trong lòng sợ đến phát hoảng, giống như không cẩn thận sẽ bị người khác ném rắn vào mặt vậy, không chỉ muốn mất mạng mà còn bị hủy dung.

Về phần con rắn lục vừa bò vào chủ điện trước đó, liền bị một thanh chủy thủ sắc bén chém trúng, trực tiếp cắt thành hai đoạn.

Hồng Y lặng lẽ từ trên xà nhà bay xuống, nhìn thấy đầu rắn độc đã chết kia, không khỏi khẽ hừ một tiếng, những người này sử dụng thủ đoạn hạ lưu, thật đúng là gan to bằng trời ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng dám ám hại.

———

Thái Hân dường như cả đêm không ngủ, liền mở mắt đến hừng đông, nàng cũng không phải khẩn trương sợ hãi, ngược lại còn vô cùng phấn khởi.

Trong lòng của nàng một mực níu kéo một vấn đề, sao lại còn chưa có nghe được nhóm cung nhân truyền tin tức Hoàng hậu bị độc chết, nàng đã sắp vội muốn chết.

Kết quả bên ngoài trời sáng hẳn rồi, vẫn không có bất cứ tin tức nào truyền tới, lập tức nàng liền đoán ra được, khẳng định là người bắt rắn thất bại.

"Tên phế vật kia!" Nàng hận hận mắng hai câu, trong lòng chỉ mong tên bắt rắn kia chết mới tốt, tuyệt đối không nên còn sống, sau đó bị dùng hình bức cung đem tên của nàng khai ra, vậy thì nàng coi như xong rồi.

Thái Hận không có dương dương tự đắc như lúc đầu, chỉ là nôn nóng đi đi lại lại trong điện, trong lòng lo lắng đến cùng là có nên cho người đưa tin ra ngoài cung hay không.

Nhưng cha nàng đã từng dặn đi dặn lại, cho dù thất bại hay thành công, nhất định không thể tự loạn trận cước, cũng không cho phép đưa tin ra ngoài cung, trừ phi là Thái thị lang tự chủ động liên hệ với nàng, nếu không nàng nên an tĩnh ở trong cumg đợi, để tránh hỏng chuyện lớn.

———

Sau khi Hoàng thượng vào triều, toàn bộ triều đình đều trở nên hài hòa dị thường, không người nào dám nhắc tới chuyện của Hoàng hậu.

Hôm qua Hoàng thượng làm theo ước định, đem phượng ấn của Hoàng hậu nương nương đoạt lại, mà hôm nay còn chưa có truyền ra tin có ai bị cắn chết, có lẽ bắt đầu gió êm sóng lặng, hoặc có lẽ lại một lần nữa điềm báo bão tố bắt đầu.

Thái Hân đợi một buổi sáng, lại nói bóng nói gió hỏi hỏi, chỉ nghe nói Hoàng hậu nương nương bình yên vô sự, thậm chí còn đi Diên Thọ cung thỉnh an Cao thái hậu, một chút chuyện đều không có.

Về phần tin tức người bắt rắn, thì mảy may không có để lộ ra gì.

Nàng lo lắng giống như là kiến bò trên chảo nóng, chỉ sợ tên bắt rắn kia là dữ nhiều lành ít.

Sau khi Tiêu Nghiêu hạ triều về, cũng không có trở về Long Càn cung, mà đi thẳng đến Diên Thọ cung.

Cao Thái hậu đang cùng Tần Phiên Phiên đùa với Tiêu Nháo Nháo thì thấy Tiêu Nghiêu nhanh chân đi đến, tựa hồ có chuyện gì gấp.

Kết quả sau khi hắn đi tới, đầu tiên ánh mắt quét trên người Tần Phiên Phiên, trên dưới đáng giá nàng một chút, sau đó nhìn thấy nàng bình an vô sự, mới thở ra một hơi dài.

Từ lúc Hoàng thượng tiến vào trong điện, những biểu hiện liên tiếp đều bị Cao Thái hậu nhìn thấy ở trong mắt, bà không khỏi hừ lạnh một tiếng.

"Hoàng thượng, đây là không biết ai gia, ôi chời, sinh ra nhi tử chi vậy." Cao thái hậu thở dài một hơi.

Lập tức Tiêu Nghiêu hành lễ với bà, nghe được than thở của bà, trên mặt mang mấy phần bất đắc dĩ.

"Nhi tử sai rồi."

Cao thái hậu phất phất tay nói: "Ngươi sai cái gì, lúc trước Thái Hoàng Thái hậu nói với tiên hoàng một câu, bây giờ ta lại chuyển giao cho ngươi, có tức phụ quên nương. Hai ngươi muốn gặp mặt, hết lần này tới lần khác không ở Long Càn cung hay Thưởng Đào các, còn muốn chạy đến Diên Thọ cung này của ta, trốn tránh gặp. Người trẻ tuổi, thật sự là có ý tứ."

Bà nhẹ giọng nói thầm hai câu, trực tiếp ôm Tiêu Nháo Nháo.

"Đi thôi, Nháo Nháo, phụ hoàng con và mẫu hậu con muốn hẹn hò, hai chúng ta nhường chỗ cho hai người bọn họ. Hây dà, đừng nhìn Hoàng tổ mẫu con như bây giờ chứ lúc còn trẻ Hoàng tổ mẫu so mẫu hậu con còn lợi hại hơn đấy..."

Bà ôm tiểu gia hỏa rời khỏi nội điện, trong miệng cứ nói lải nhải.

Tiêu Nháo Nháo ngay từ đầu còn gào không muốn đi, về sau Cao thái hậu nói dẫn hắn đi xem gà con, hắn lập tức yên tĩnh như gà.

Phụ hoàng và mẫu hậu tính là gì, hắn muốn đi nhìn gà!

"Cục tác, cục tác."

"Khanh khách đát, khanh khách đát." Tiêu Nháo Nháo ngoan ngoãn ghé vào trong ngực của bà, còn kêu lên hai tiếng với bà.

Cao Thái hậu đưa tay sờ lên đầu của hắn, thấp giọng nói: "Đúng, cục tác."

"Mẫu hậu, không có để ngài đi đâu, ta cùng Phiên Phiên mỗi ngày đều tới thỉnh an ngài mà, sao lại gọi trốn đến chỗ ngài gặp mặt chứ." Tiêu Nghiêu lập tức muốn ngăn bà lại.

Đã thấy Cao thái hậu quăng cái nhìn khinh khỉnh tới: "Ngươi là ta sinh, tâm tư gì của ngươi, một chút xíu ta có thể nhìn ra. Huống hồ hai ngươi hẹn hò cũng không có gì đẹp mắt, vẫn là gà con tốt."

Quảng cáo
Trước /177 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mật Phi Ở Thanh Triều

Copyright © 2022 - MTruyện.net