Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Lúc Trương Hiển Năng dẫn người vọt vào thì đầu tiên là bên tai truyền đến tiếng gió thổi "Ô ô", nghe giống như tiếng gào của quỷ hồn vậy, hơn nữa bốn phía rét căm căm, hiển nhiên hai mặt thông gió, hiệu quả gió lùa phải gọi là dựng xào thấy bóng.
Cả người hắn đều run lập cập, buổi tối gió đêm thật sự rất lạnh, có thể đông lạnh cả "trứng" ở trong tưởng tượng của hắn.
Nếu Cẩu Hoàng đế đã chết thì nãy giờ thi thể cũng bị gió thổi lạnh cả rồi.
"Hoàng thượng, ngài không có việc gì chứ? Nhanh đi đốt đèn mau lên!"
Trương Hiển Năng miễn cưỡng dựa vào ánh trăng chiếu từ ngoài vào, mơ hồ có thể thấy một người đứng ở giữa điện, chắc là Hoàng thượng.
Cẩu Hoàng đế không chết thì tốt rồi. Hắn nhìn thấy Hoàng thượng mà như nhìn thấy cha mẹ ruột, chạy vội qua đó, chỉ cần bảo vệ tốt Nhị Cẩu Tử, vinh hoa phú quý đều sẽ có!
Kết quả lúc sắp chạy đến trước mặt Nhị Cẩu Tử bỗng nhiên dưới chân bị thứ gì gây vướng một chút, trực tiếp ngã khuỵu gối xuống mặt đất.
Nhưng mà thứ này lại mềm mại ấm ấm, hắn nhớ rõ viên gạch ở ngoại điện của Thưởng Đào các rất cứng, sờ vào không thể có cảm xúc như vậy được.
Hắn theo bản năng mà sờ một cái, phập phồng quyến rũ, còn là hai cái, giống hệt như màn thầu.
Đáng thương cho Trương Đại tổng quản lớn tuổi như vậy còn chưa chạm qua nữ nhân, một lúc lâu sau mới phát hiện ra mình đang sờ lên ngực của nữ nhân, ngay lập tức bị dọa đến suýt tiểu ra quần.
Hắn sờ soạng ngực của tiểu yêu tinh hả?
Có chút kích động, trong nháy mắt hắn cảm giác ít nhất ở vấn đề về ngực, hắn đã thắng Nhị Cẩu Tử.
Bởi vì cửa trước và cửa sau của ngoại điện đều mở ra, cho nên đèn vừa đốt lên liền tắt, mãi mới đóng được cửa sau lại, sau đó lai lần lượt châm lại ngọn nến.
Trong điện vừa mới có chút ánh sáng, Trương Hiển Năng liền nhìn ra tâm tình của Hoàng thượng vô cùng không tốt. Sắc mặt hắn âm trầm, so với bóng đêm chung quanh cũng không khác bao nhiêu.
Trương Đại tổng quản không biết đến tột cùng Đào Uyển nghi đã làm chuyện xấu gì, hắn chỉ biết là địa phương quỷ quái này âm u mờ ám, nhìn hơi bị giống âm tào địa phủ.
Ánh nến mờ ám, nơi nơi đều treo lụa trắng, cực kỳ giống linh đường khi có người chết. Cộng thêm trong điện còn có sự lạnh lẽo do gió lùa mang lại, Trương Hiển Năng không khỏi run lập cập.
A di đà phật, ta không "trứng" không thể ăn, mời đi tìm người có "trứng" mà ăn. Đúng vậy, trong điện cũng chỉ có một người có "trứng" mà thôi!
Hắn cúi đầu liền nhìn thấy người nằm trên mặt đất không phải Đào Uyển nghi, mà là một vị cô nương nhìn khá lạ mặt, phải một lúc hắn mới nhớ ra đây là vị nào.
Tiêu Nghiêu vẫn không nói chuyện. Hắn nắm chặt hai đấm, thậm chí bởi vì dùng sức quá mức mà phát ra âm thanh "răng rắc", đó là âm thanh xương cốt chạm vào nhau, hắn rõ ràng hận đến chết cảnh tượng trước mắt.
Lúc đầu hắn vừa tiến vào còn có cảm giác nơi này thật sự giống như thế ngoại đào nguyên, rất đẹp cũng rất có ý cảnh.
Kết quả bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, ánh nến tắt hết, ngay sau đó liền nghe được có âm thanh, từ nơi không xa thổi đến.
Rốt cuộc đến khi cái "thứ đó" đến sát thì hắn nhìn thấy một nữ nhân đầu tóc xõa tung, toàn thân trắng toát đang cười với hắn.
Cười cái con mợ nhà ngươi!
Cả cuộc đời lần đầu tiên hắn muốn mở miệng chửi một câu thô tục, lúc nữ nhân kia dựa sát vào người hắn thì lông tơ cả người hắn đều dựng đứng. Hơn nữa cả người nữ nhân này lạnh như băng, rõ ràng là nữ quỷ mà, còn cả phương hướng bay đến của nàng ta nữa, rõ ràng muốn đâm ngã hắn.
Hắn lập tức cong eo, giơ một chân đạp nàng ta rớt xuống.
Hắn giơ chân đạp là dùng tất cả sức lực, dù sao đây cũng không phải Tần Phiên Phiên, đá ả ta chết hắn cũng không cần bồi thường!
Chính vì vậy Trương Hiển Năng ở bên ngoài mới nghe được một tiếng thét chói tai của nữ quỷ, y như là giết heo vậy, tiếng thét lộ rõ sự đau đớn từ sâu trong linh hồn.
Trẫm đá ngươi ngươi cũng dám kêu!
Khóe miệng của cô nương này đã chảy máu, chắc chắn là bị Hoàng thượng đá đến nội thương rồi.
Trương Hiển Năng thở dài một hơi trong lòng, làm bậy không thể sống nha.
"Hoàng thượng, vị này chính là muội muội của Nguyệt Quý phi và Minh Quý phi, là cô nương Lâm gia. Không biết vì sao lại chạy đến Thưởng Đào các?" Hắn nhẹ giọng bẩm báo với Hoàng thượng.
Ngôi cửu ngũ xả khóe miệng, trên mặt xẹt qua một tia cười lạnh: "Không biết, kêu Tần Phiên Phiên ra tới sẽ biết. Chủ tử của các ngươi đâu, bảo nàng ấy lăn ra đây cho trẫm!"
Tiêu Nghiêu liếc mắt một cái liền thấy được thái giám tổng quản Lý Đức - người đã mời hắn vào điện thì lập tức quát.
Lý Đức run lập cập, hắn không giống như Trương Hiển Năng thường xuyên ở bên cạnh vua mà miễn dịch với quân uy.
Hắn cũng chỉ gặp Hoàng thượng có vài lần, hiện giờ lại bị Hoàng thượng tức giận quát mắng, hắn đối diện với cơn giận của thiên tử thì sợ đến nỗi trái tim như muốn ngừng đập.
"Hoàng thượng bớt giận, Đào Uyển nghi đang quỳ ở trắc điện phía tây, chủ tử ra lệnh khóa cửa ngoài. Chủ tử còn nói trừ khi ngài cho chủ tử ra ngoài nếu không thì chủ tử sẽ không ra được."
Lý Đức thật vất vả mới khống chế được miệng của mình, cố gắng không làm mình nói lắp.
Quân uy khó dò, đối mặt với ngôi cửu ngũ đang tức giận hắn có thể cảm nhận được sát khí đang vây quanh hắn, đè nặng khiến hắn không thở nổi. Hắn thực sự không hiểu sao chủ tử của hắn còn có gan chó mà làm loạn.
Ngay cả chân long thiên tử cũng dám trêu chọc, hy vọng xiếc khỉ của chủ tử cuối cùng có thể thành công, nếu không đầu toàn bộ cung nhân của Thưởng Đào các đều phải dọn nhà.
Lúc nãy hai cửa của trắc điện đều mở, gió thổi rất lớn, chỉ cần năm ba ngày là khô coong rồi.
"Trẫm cho phép nàng ấy lăn ra đây! Nếu nàng ấy không muốn ra cũng được, trực tiếp ban ly rượu lên đường đi." Tiêu Nghiêu gằn từng chữ một nói.
Lý Đức sợ tới mức tè ra quần, chạy nhanh đi mời Đào Uyển nghi. Số mình sao lại khổ như vậy chứ, có một chủ tử thường xuyên thích tìm đường chết.
Người khác nhìn thấy Hoàng thượng đều là vắt hết óc khiến Hoàng thượng vui vẻ, còn chủ tử thì dùng cả toàn bộ thủ đoạn để trêu đùa Hoàng thượng.
Lúc Lý Đức đi qua mời người thì khóa đã mở ra, Liễu Âm với hốc mắt hồng hồng đang nôn nóng nói chuyện với chủ tử.
"Chủ tử, sao ngài không nói với nô tỳ sớm hơn, ngài tính kế cả Hoàng thượng vào chuyện này. Nô tỳ vì cố gắng làm nàng ta giống nữ quỷ nên đều làm theo dặn dò của ngài. Đầu tiên cho nàng ta tắm nước lạnh, nói là long thể của Hoàng thượng cực nóng, Hoàng thượng thích chơi kích thích luân phiên nóng lạnh, cho nên nàng ta càng lạnh càng tốt! Còn bôi cho nàng ta son môi đỏ thẫm, nói Hoàng thượng thích ăn son đỏ của nữ nhân, còn càng đỏ càng tốt. Sau đó thì nàng ta biến thành nữ quỷ thật. Nếu Hoàng thượng bị dọa ra cái tật xấu gì, nô tỳ, nô tỳ phải chết mất! Nếu như Hoàng thượng đã biết những chuyện nô tỳ làm, nô tỳ có mười tám cái đầu cũng không đủ chém đâu....."
Liễu Âm không dám lên tiếng khóc lớn, chỉ là nhỏ giọng nức nở, nhưng mà ngay cả khóc nhỏ giọng nức nở cũng khiến nàng sắp ngất xỉu.
Nàng hoàn thành nhiệm vụ Tần Phiên Phiên giao cho vô cùng hoàn mỹ, lúc đó nàng còn khoe khoang trong lòng, nàng không hổ danh là cánh tay đắc lực của lão đại.
Kết quả đâu? Nháy mắt tự vả mặt, lão đại sắp phải chết, nàng là cánh tay đắc lực của lão đại chắc chắn cũng không có kết quả tốt.
Khó trách lúc ấy nàng nói vô cùng hăng say, Vọng Lan cô cô ở bên cạnh lại liên tục thở dài. Nàng còn mắng thầm trong lòng là Vọng Lan cô cô ghen ghét nàng, chủ tử càng trọng dụng nàng hơn.
Thì ra Vọng Lan cô cô sớm đã nhìn rõ tất cả.
"Uyển nghi, Hoàng thượng kêu ngài đi qua đó!"
Lý Đức hận không thể chọc mù mắt chính mình, độc điếc lỗ tai của chính mình, vì sao hắn lại tai thính mắt tinh như thế, biết chính mình đã rơi vào cái hoàn cảnh vô cùng bi thảm.
Bên trong Thưởng Đào các, lúc đèn đuốc sáng trưng thì là nhân gian tiên cảnh thế ngoại đào nguyên làm hỉ đường, lúc tối đen thùi lùi thì là âm tào địa phủ mười tám tầng địa ngục làm linh đường.
Nữ tiên biến thành nữ quỷ, toàn bộ cung nhân của cung điện đều nên sớm chết sớm siêu sinh.
Tần Phiên Phiên thong thả ung dung sờ sờ tóc mái trên thái dương của mình, lúc nào cũng phải vững vàng, cho dù nàng đã chọc cho Cẩu Hoàng đế nổi giận.
"Các ngươi đều là người ta tín nhiệm nhất trong điện của mình, các ngươi nên biết nếu như ta chết thì các ngươi chắc chắn không sống được. Chỉ có ta tồn tại thì các ngươi còn có khả năng thở phào một hơi. Cho nên chuyện hôm nay liền làm theo phân phó trước đó của ta, cắn chết cũng không được nói sai, nếu là nói lỡ miệng thì chúng ta vào đại lao gặp nhau đi." Khuôn mặt nàng nghiêm túc, lạnh giọng dặn dò.
Cho dù là thời khắc nguy cấp như thế này giọng nàng cũng vô cùng bình tĩnh, giống như là tiêm cho bọn hắn một liều thuốc yên tâm, ngay cả Liễu Âm đang khóc sướt mướt cũng ngừng lại.
Tần Phiên Phiên diễn kịch quen, nhưng là đối mặt với nô tài bọn họ rất ít khi thể hiện bộ dáng thiên kỳ bách quái, thường xuyên là bộ mặt nghiêm túc, sử xự công bằng, giống như một cây Định Hải Thần Châm, chặt chẽ ổn định khí thế của Thưởng Đào các.
Chỉ cần Định Hải Thần Châm không ngã, Thưởng Đào các liền có thể tái chiến, phải biết rằng nơi này là địa bàn của diễn tinh, Hoàng thượng đệ nhất nàng đệ nhị.
Lúc đang diễn kịch thì nàng là đệ nhất, không có chỗ cho Nhị Cẩu Tử.
Tiêu Nghiêu đứng ở giữa nội điện, Lâm Xảo bị đá hôn mê, không ai nâng dậy.
Váy trắng lưu tiên trên người nàng ta rũ xuống, còn dính vài giọt máu đỏ tươi, không hề có chút tiên khí phiêu dật nào, khóe miệng tràn ra vết máu, khiến nàng ta nhìn giống hệt nữ quỷ.
Lụa trắng rũ xuống từ trên xà nhà, có lẽ đây là thứ nàng ta nắm để bay xuống, một nửa dải lụa còn buộc trên eo nàng ta, rõ ràng là bị đứt.
Hiển nhiên là bị Hoàng thượng dùng sức đá đến xé rách cả luạ, đêm nay toàn bộ Thưởng Đào các đều xúi quẩy, đây là sự thật mà trong lòng các cung nhân đứng ở trong điện đều biết rõ.
Đào Uyển nghi thật sự là cả gan làm loạn, thế nhưng dám đùa giỡn Hoàng thượng như thế.
Lúc Tần Phiên Phiên tiến vào, bước chân thất tha thất thểu, cả mặt đầy nước mắt, cách rất xa đều nghe được tiếng khóc thét ấm ức của nàng.
Là thật sự khóc rống, không phải cái kiểu khóc lê hoa dính mưa khiến người khác yêu thương, tiếng khóc ủ rũ giống như bị toàn thể thế giới vứt bỏ vậy.
"Ô ô, ô ô......" Nàng khóc đến nỗi thở hổn hển, lúc đi đến ngạch cửa thì bị vướng, trực tiếp té ngã trên đất.
Lần này ngã rất nặng, "Rầm" một tiếng to, ai cũng nghe được tiếng đầu gối và bàn tay va vào nền gạch, nghe thôi cũng thấy đau răng.
Nàng cau mày, khẳng định là ngã rất đau, lại không dám kêu, vẫn như cũ là khụt khịt khóc, khóc đến mức Liễu Âm đi theo phía sau cũng gạt lệ theo.
Chủ tử của các nàng thật thảm mà. Cẩu Hoàng đế quả thực không phải người, đến lúc này còn bắt nạt chủ tử.
Nếu Lý Đức biết suy nghĩ của Liễu Âm, nhất định tặng cho nàng ba cái dấu chấm hỏi? Tiểu tỷ tỷ, sao ngươi còn nhập diễn sớm hơn cả chủ tử!
Hoàng thượng vốn đang vô cùng tức giận sắp biến thành chày gỗ rồi, hắn nghĩ lúc nhìn thấy Tần Phiên Phiên thì lập tức cho nàng một đá, để giải mối hận trong lòng.
Nữ nhân này quá mức vô pháp vô thiên, thế nhưng dám trêu chọc ngôi cửu ngũ, là hắn trước đây quá dung túng nàng, tạo cho nàng thói quen coi rẻ hoàng quyền.
Nhưng khi nhìn thấy nàng khóc lóc đến mức sắp tắt thở như vậy, còn ngã đau như vậy, chày gỗ cũng bị mài thành kim.
"Ngươi khóc cái gì! Trẫm còn chưa nói cái gì, ngươi khóc cái gì!" Hắn quát lên với nàng.
"Bởi vì tần thiếp sắp phải chết rồi, ô ô......" Nàng nâng đôi tay che lại mặt, nước mắt xoạch xoạch mà chảy theo khe hở ngón tay ra, vô cùng tội nghiệp.
Trương Đại tổng quản đang đứng chờ xem kịch vui, nhìn thấy vậy thì yên lặng tổng kết ở trong lòng: Ừm, nữ nhân quả nhiên là làm bằng nước. Nhìn nước mắt của Đào Uyển nghi đi, nhiều đến mức có thể dùng để tưới hoa màu được rồi.
"Ngươi còn biết ngươi phải chết à, đây là nhân gian tiên cảnh ngươi chuẩn bị cho trẫm? Linh đường hả, muốn lôi kéo trẫm cùng xuống hoàng tuyền, sớm về nơi cực lạc?" Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng, nâng tay kéo nàng lại đây, bàn tay giơ lên như đang chuẩn bị đánh nàng.
Tần Phiên Phiên sợ tới mức rụt rụt cổ, tiếng khóc không ngừng.
Bàn tay của hắn cuối cùng không rơi xuống, dáng vẻ nàng khóc quá mức phiền lòng.
Cẩu Hoàng đế thấy việc đời nhiều, càng khóc đến lê hoa dính mưa thì càng giả, nhưng cũng không phải khóc giống như người đàn bà chanh chua chửi đổng mới là thật.
Phải khóc đến thương tâm, khóc đến chân thành, còn phải khóc đẹp.
Tần Phiên Phiên chỉ nghĩ một chút liền hiểu, lúc nàng mười tuổi khó khăn lắm mới được một miếng bánh trung thu ngự tứ từ trong cung ban thưởng, lúc đó nàng vừa mới khiến cho Tần phu nhân thích nàng không lâu, trử bỏ con gái ruột là nhị tỷ tỷ thì trong tất cả thứ nữ chỉ có một mình nàng có.
Nàng cầm khăn gấm cẩn thận bọc lại, muốn cầm về viện của mình cho nhũ nương ăn cùng. Không ngờ bỗng nhiên một con chó săn chạy đến, nàng hoảng sợ, miếng bánh trung thu lăn xuống đất, con súc sinh kia ngậm bánh rồi chạy mất.
"Ô ô ô ——"
Bánh trung thu của ta a, con chó ngu ngốc, đồ súc sinh, khẳng định mày là họ hàng của Cẩu Hoàng đế trước mặt ta.
"Tần thiếp không dám, tần thiếp là chuẩn bị cho chính mình, lẽ ra vui mừng giống như chuẩn bị ăn tết vậy. Nào biết Minh Quý phi liền mang muội muội của mình lại đây, yêu cầu tần thiếp nhất định phải giúp nàng ta, tần thiếp thề sống chết không theo rồi. Hoàng thượng là thiên thần của tần thiếp, là Ngọc Hoàng đại đế, ô ô......"
Nàng vừa nói vừa kêu khóc, miệng vừa nói nhưng trong đầu cũng xoay chuyển nhanh chóng.
Bởi vì bánh trung thu bị chó săn ngậm đi rồi, từ đó nàng liền không thích chó. Có một lần nàng làm khách ở nhà khác, nhìn thấy một con chó. Lúc đầu một người một chó bình an không có việc gì, nhưng nàng xấu miệng mắng nó hai tiếng, con tiểu súc sinh kia mắt rất tinh, lập tức sủa như điên với nàng, làm nàng sợ đến mức khóc lóc nước mắt nước mũi tèm nhem. Cả đời này nàng chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Tiểu súc sinh đó khẳng định là huynh đệ của Cẩu Hoàng đế.
"Ngài vĩ ngạn và cao quý như vậy, làm sao có thể để loại người như nàng ta làm bẩn! Tần thiếp không muốn, Minh Quý phi lại không cho, nói muốn tìm cái lý do trị tội tần thiếp. Tần thiếp sợ tranh chấp với nàng ta, đến lúc đó lại đến trước mặt hai vị Thái hậu thì sẽ khiến ngài khó xử. Tần thiếp đành phải đồng ý, nhốt chính mình trong trắc điện, chỉ như vậy mới ngăn được tần thiếp lao ra đánh người. Tần thiếp biết ngài đã tới, trong tim chảy máu, ngài sắp bị nàng ta làm bẩn a! Ô ô......"
Ôi, thật thương tâm mà, kiếp này nàng và chó không đội trời chung.
Khi còn nhỏ bị chó cướp bánh trung thu, sau lại bị chó đuổi theo, hiện tại còn muốn diễn kịch ở trước mặt Cẩu Hoàng đế, mệnh khổ, không có biện pháp.
Tiêu Nghiêu nhìn nàng khóc thương tâm, nghe nàng nói vô cùng chân thật, nhưng mà vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt.
Nếu hắn có thể bị lừa lần nữa, hắn chính là tên ngốc!
Tần Phiên Phiên là nữ nhân có rất nhiều biện pháp, tại sao lại chọn hạ sách này!
"Ngươi lại nói bậy!" Hắn lại duỗi tay ra, Tần Phiên Phiên cho rằng hắn lại muốn đánh nàng, một lần nữa rụt cổ lại.
Kết quả nam nhân chỉ là lôi kéo nàng đứng vững, cũng không động đến một đầu ngón tay của nàng.
"Ngươi còn sợ quấy đến hai vị Thái hậu không yên hả? Ngươi cứ bịa chuyện đi. Nếu ngươi muốn giúp nàng ta, vì sao biến nàng ta thành bộ dáng như quỷ thế này, còn có nếu như không phải có người đúng lúc mở cửa thì lấy đâu ra gió, sao nến trong điện lại tắt, cung điện đẹp đẽ lập tức biến thành linh đường?"
Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng, chỉ vào Lâm Xảo đang nằm trên mặt đất không rõ sống chết.
Tần Phiên Phiên bớt thời gian liếc nhìn nàng ta một cái, rất tốt, chết vô đối chứng.
"Nàng ta muốn làm Hạnh hoa tiên tử mà, hoa hạnh chính là màu trắng, chính nàng ta muốn làm nữ quỷ, tần thiếp ngăn không được." Nàng nói được đúng lý hợp tình.
Dù sao đều không thể trách ta, muốn tìm thì tìm người khác tính sổ.
Ngôi cửu ngũ lần thứ ba muốn đánh nàng, nữ nhân này vừa thấy cơn tức của hắn hạ một chút liền bắt đầu hất mũi vênh mặt lên.
Tần Phiên Phiên thấy sắc mặt của hắn lại trở nên âm trầm, đôi mắt mang theo sát khí, miệng mím một cái nước mắt lại xoạch xoạch rơi xuống.
Trương Đại tổng quản ai thán ở trong lòng: Nương ôi, tiểu yêu tinh khóc thật là đẹp mắt, làm hắn đều chua xót theo.
Hắn vào cung nhiều năm như vậy, từ một tiểu thái giám ở góc xó xỉnh nào đó biến thành chó săn... à không, nhầm, thành cánh tay đắc lực nhất của Hoàng thượng, bao nhiêu năm nay hắn chịu bao nhiêu khổ cực, chịu không biết bao nhiêu tội. Nhưng mà Cẩu Hoàng đế còn chưa bao giờ hiểu nỗi khổ của hắn.
Người có "trứng" làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của người không có "trứng"!
Ngươi nhìn ta mỗi ngày cười hì hì, kỳ thật trong lòng đều rất đau khổ!
"Hoàng thượng, ngài tức giận với tần thiếp cũng không sao, đừng tức hỏng thân thể ngài là được. Khi tần thiếp còn nhỏ vừa giận liền ôm người bên cạnh một cái là không tức giận nữa. Tần thiếp ôm ngài một cái, ngài cũng đừng nóng giận!"
Nàng suy đoán tâm lý lúc này của Hoàng thượng, nhưng là người thì nhìn mặt không thể hiểu suy nghĩ của chó được, mặc dù mặt của Cẩu Hoàng đế lớn lên rất đẹp!
Nàng vừa nói vừa mở hai tay ra ôm lấy eo Tiêu Nghiêu. Eo của nam nhân cứng cáp mà rắn chắc, hơn nữa ngực cũng rộng lớn ấm áp, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ ôm khi đang mặc quần áo.
Trên giường đã ôm vô số lần, dưới giường thì đây là lần đầu tiên nàng ôm hắn như thế.
Thân mật mà ấm áp, trên người nam nhân có hơi thở nam tính lập tức thổi đến, mang theo vô số cảm giác an toàn.
Tiểu yêu tinh có bao nhiêu mềm mại, tất nhiên Tiêu Nghiêu rõ ràng hơn tất cả mọi người, nàng thật cẩn thận mà ôm hắn từng chút một, hơn nữa còn ôm eo hắn, muốn vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, rồi lại mang theo do dự cùng thấp thỏm.
"Ngươi cảm thấy trẫm có thể không tức giận sao? Ngươi thật là có gan chó to bằng trời, dám tính kế cả trẫm vào chuyện này! Hửm?"
Hắn duỗi tay bắt lấy lưng nàng, muốn kéo nàng ra khỏi lồng ngực của chính mình.
Không nghĩ tới lá gan của Tần Phiên Phiên lại to lên, đôi tay ôm chặt hắn, giống như bạch tuộc vậy.
"Tần Phiên Phiên!" Hắn lại quát nàng.
Tần Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn hắn, miệng lại mếu máo lần nữa, hốc mắt chợt đỏ, nước mắt nhanh chóng được hình thành với tốc độ mắt thường không thể thấy được.
"Hoàng thượng, ngàn sai vạn sai đều là tần thiếp sai, tần thiếp không thắng được Minh Quý phi, làm ngài chịu khổ. Tần thiếp sẽ chịu trách nhiệm với ngài, nhất định sẽ dỗ ngài vui vẻ, ngài đừng tức giận!" Nàng dựa vào trong lồng ngực hắn, nhỏ giọng lầu bầu, còn giơ tay vỗ về phía sau lưng hắn, không mang theo một chút ái muội nào, hoàn toàn là ý tứ an ủi.
Trong ngực có một người như vậy, vừa khóc vừa chơi xấu. Trong lòng Tiêu Nghiêu trừ bỏ lửa giận thì chỉ còn bất đắc dĩ.
Hắn có tức giận không? Đương nhiên là tức giận, từ nhỏ hắn đã biết hoàng quyền không thể xâm phạm, hắn là Hoàng đế chính là chí cao vô thượng, nhưng nữ nhân trước mắt hắn lại dám tính kế hắn, kéo hắn vào tiểu xiếc tranh đấu của nữ nhân.
Hắn muốn trừng phạt nàng không? Đương nhiên cũng muốn, nhưng lại không biết nên trừng phạt nàng như thế nào.
Chém đầu? Không đến mức. Trượng trách? Nàng chắc chắn là chịu không nổi. Hàng vị? Phân vị của nàng vốn dĩ cũng không cao, nếu không thì sao có thể bị Minh Quý phi uy hiếp.
Cấm túc? Hình như không tệ lắm.
"Xuống dưới." Hắn thấp giọng nói một câu.
Tần Phiên Phiên cẩn thận mà quan sát hai mắt hắn, thấy trên mặt Hoàng thượng không có cảm xúc quá rõ ràng, nhưng lại không dám chọc hắn.
Thân thể hai người bọn họ vô cùng quen thuộc, nhưng tâm linh thật đúng là không thân, nàng không dám đánh cuộc.
Nàng ngoan ngoãn mà đứng vững.
"Đã làm sai chuyện liền phải bị phạt ——" nam nhân trầm giọng mở miệng.
Phía sau Trương Đại tổng quản lập tức thẳng thắn eo, vểnh tai muốn nghe một chút tiểu yêu tinh sẽ xui xẻo như thế nào.
Kết quả ngôi cửu ngũ lập tức thấy được một bãi màu đỏ trên tay áo Tần Phiên Phiên, mũi ngửi được mùi máu tươi, không phải mùi máu của Lâm Xảo nằm trên mặt đất, mà là trên người Tần Phiên Phiên.
"Bị thương?" Hắn bước về phía trước nửa bước, nâng cánh tay của nàng lên nhìn.
Lúc nãy Tần Phiên Phiên vào cửa bị té rất nặng, lúc ấy mọi người đều chú ý đến việc Hoàng thượng muốn xử lý chuyện này như thế nào, không có ai để ý cổ tay và đầu gối của nàng ngã chảy máu.
Cánh tay lộ ra ngoài thì cọ xát qua nền gạch, trầy một miếng to, lúc này đang chảy máu.
Ngay cả Tần Phiên Phiên cũng chưa phát hiện, dọc theo đường đi đều nghĩ nghiệt duyên của chính mình với chó để ấp ủ cảm xúc khóc lóc thảm thiết, rồi tính toán xem dỗ Hoàng thượng như thế nào, làm gì còn có thời gian lo lắng xem xét chính mình có té bị thương hay không.
Hiện giờ bị Hoàng thượng nhắc tới, cảm giác đau đớn lập tức kéo đến, nàng lập tức không nín được.
Không cần nghĩ đến nghiệt duyên với chó thì nước mắt đã xoạch xoạch rơi xuống.
Ôi, mệnh khổ!