Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Tần Phiên Phiên an vị trên nhuyễn kiệu, đang bị nâng tới ngoài điện Vĩnh Thọ cung.
Hoàng Thái hậu ngồi ở ghế phượng lấp lánh kim quang, đội mũ phượng khăn quàng vai, bà không trang điểm đến sánh vai với tiểu cô nương như Cao Thái hậu, chỉ ăn mặc quần áo phù hợp với thân phận của mình, trên ngón tay mang hộ giáp vàng, tựa như muốn chọc mù mắt người ta.
Bà lạnh mặt ngồi ở chỗ kia, thời điểm thấy Tần Phiên Phiên tiến vào, cũng chỉ nâng mí mắt, chưa từng nói ra một lời.
Giờ phút này trong đại điện còn vài vị phi tần tới thỉnh an đang ngồi, hiển nhiên Hoàng Thái hậu chính là cố ý muốn nàng tới vào lúc này.
Tần Phiên Phiên mới vừa vào trong điện, cũng đã nhận thấy được mấy ánh mắt phóng đến trên người mình, như là vô số cung tên giương lên bắn tới, một mực muốn đâm thủng nàng.
Nàng mím môi, trong lòng cân nhắc lợi và hại.
Bởi vì thắt lưng nàng không tốt, Liễu Âm được cho phép vào điện, Tần Phiên Phiên được nâng xuống nhuyễn kiệu, khom lưng hành nửa lễ.
"Hoàng Thái hậu nương nương thứ tội, tần thiếp không thể khom eo xuống, đợi ngày sau thân thể tốt rồi, lại hành đại lễ với ngài."
Thời điểm nàng nói chuyện, ngữ khí phát run, nỗ lực duy trì thần sắc mặt không biểu tình, nhưng nàng đã cắn môi dưới đến trắng bệch, mày run rẩy, vẫn là thể hiện giờ phút này khi nàng hành động có bao nhiêu thống khổ.
Hoàng Thái hậu không tiếp lời nàng nói, toàn bộ trong đại điện đều lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Hiển nhiên Tần Phiên Phiên không dễ dàng qua ải như vậy, thậm chí sau khi Hoàng Thái hậu uống xong trà, thời điểm đậy nắp lên chung trà, đồ sứ phát ra tiếng va chạm thanh thúy, ở trong đại điện yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng.
"Hoàng cô mẫu, ngài cũng đừng tức giận, tuy sau khi Đào Uyển nghi nhập cung vẫn luôn chưa thỉnh an, đích xác không hiểu quy củ, nhưng hôm nay thân mình nàng ấy không tốt, ngài cũng đừng chấp nhặt với nàng ấy, nếu không trong cung lại truyền ra lời đồn đãi ngài trách móc nặng nề người ta."
Chu Uyển mở miệng cầu tình thay nàng, nhưng ý tứ bên trong lời này cũng không dễ nghe.
"Nếu Uyển Uyển mở miệng nói chuyện thay ngươi, vậy liền bỏ đi." Hoàng Thái hậu lúc này mới nâng mí mắt.
Mắt nhìn xiêm y trên người Tần Phiên Phiên không phải màu sắc chói mắt, tâm tình Hoàng Thái hậu hơi tốt lên chút, kết quả lại vừa thấy trang điểm của nàng, cảm thấy Đào Uyển nghi này quả nhiên chậm trễ bà ta, căn bản không nặng nề chuyện ăn mặc, trong lòng lại trào ra vài phần không kiên nhẫn.
Kỳ thật vẫn là bởi vì dưới đáy lòng Hoàng Thái hậu, đánh Tần Phiên Phiên là đánh vào cái mác Cao Thái hậu, người bên cạnh của đối thủ một mất một còn, không một ai thuận mắt.
Cho nên bất luận Tần Phiên Phiên biểu hiện như thế nào, lại trang điểm ra sao, ở trong mắt Hoàng Thái hậu đều là không đúng tí nào.
"Chu cô nương và mẫu hậu giống nhau, đều tốt bụng. Sớm biết rằng như vậy, lúc trước thần thiếp có mất mặt, cũng nhất định phải làm Chu cô nương sớm ngày tiến cung, nếu không đâu ra một tri kỷ như thế."
Mở miệng chính là Nhàn Quý phi ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái, nàng ta bày ra một gương mặt ngây thơ non nớt, cười tủm tỉm mà nói chuyện, cũng sẽ không làm người khác cảm thấy là nịnh hót, ngược lại như là làm nũng.
Tần Phiên Phiên không khỏi nhìn nàng ta thêm vài cái, mẹ, Nhị cẩu tử thật là có phúc khí, cô nương này lớn lên thật làm người ta yêu thích.
"Nhàn tỷ tỷ khiêm tốn, trên đời này còn ai có thể so sánh với tri kỷ như ngươi?" Chu Uyển cong mi mắt mà nịnh hót lại.
Tần Phiên Phiên nhướng mày, Chu Uyển thật đúng là không coi chính mình là người ngoài, thế nhưng so sánh mình và Nhàn Quý phi như tỷ muội.
"Hai người các ngươi không cần đẩy tới đẩy lui, trong lòng ai gia hai người đều tốt, nghịch ngợm như cái con khỉ, nhưng lại tốt từ tận đáy lòng, đều là hài tử ngoan hiểu chuyện." Hoàng Thái hậu hiển nhiên đã nhìn quen trường hợp này, còn thuận miệng khen các nàng hai câu.
Trong điện nơi nơi đều là thanh âm phụ họa, không khí hoà thuận vui vẻ này, hơn nữa tư thế ủng hộ Hoàng Thái hậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hiển nhiên hài hòa hơn bên Cao Thái hậu nhiều.
Nơi này tìm không ra một người dám bất mãn với Hoàng Thái hậu, một đám đều kẹp chặt cái đuôi làm người, hiển nhiên ngày thường Hoàng Thái hậu không dễ hầu hạ, hẳn là loại vô cùng khắc nghiệt.
Tần Phiên Phiên ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, chỉ làm quần chúng.
Nàng cảm thấy cảnh tượng trước mắt này hơi có chút buồn cười, hai người Nhàn Quý phi và Chu Uyển được Hoàng Thái hậu khen, trên mặt đều có vui mừng, vui vẻ ra mặt như là được cái đồ vật quý báu gì.
Trong lòng Hoàng Thái hậu thấy tốt thì hữu dụng sao? Có bản lĩnh đi làm trong lòng Hoàng thượng thấy tốt ấy.
Ví dụ đơn giản nhất chính là bản thân Hoàng Thái hậu, bà ta có làm tốt thế nào, trong lòng Tiên hoàng vẫn là Cao Thái hậu tốt nhất, nên Cao Thái hậu có thể một đường nằm thắng cho tới bây giờ.
"Ngày tuyển tú đã sắp tới rồi, gần đây trong cung quy củ rời rạc, không ít người ỷ vào được sủng ái mà coi rẻ cung quy, không phân biệt tôn ti. Ai gia cảm thấy là thời điểm nên chấn chỉnh một chút, miễn cho đến lúc đó làm tấm gương xấu cho tú nữ mới tiến cung, hỏng mất cơ nghiệp của tổ tông. Ai gia cũng không phải đang nói chuyện giật gân, các ngươi đều hầu hạ Hoàng thượng, nếu sinh ra ảnh hưởng xấu gì đối với Hoàng thượng, chỉ sợ trăm năm sau, ai gia cũng không có mặt mũi đi gặp Tiên hoàng."
Chờ đến khi tiếng khen ngợi trong điện hơi dừng lại, Hoàng Thái hậu nhìn quét một vòng quanh điện, lại nói một câu khác, tức khắc tiếng trao đổi ong ong trong đại điện biến mất, mười phần có tố chất được huấn luyện.
Tần Phiên Phiên nhướng mày, Hoàng Thái hậu mới vừa bắt đầu nói, nàng liền biết chuyện này là hướng về phía nàng.
Không phải nàng mẫn cảm, chủ yếu là gần đây nữ nhân được sủng ái trong cung, ngoại trừ nàng còn có ai? Không có, cho nên cái tiền tố được sủng ái này, Tần Phiên Phiên liền tự động mang vào.
"Đào Uyển nghi, ngươi nói có phải thế không?" Hoàng Thái hậu rất nhanh đã điểm danh đếm nàng.
Tần Phiên Phiên lập tức đáp: "Hoàng Thái hậu nói phải."
Nàng trả lời thật sự nhanh, mặt mày buông xuống vẫn là một bộ dáng ngoan ngoãn, chẳng qua Hoàng Thái hậu lại nheo mắt, trong ánh mắt tràn ngập bắt bẻ đối với nàng.
Từ khi Tần Phiên Phiên vào cung tới nay, không chỉ có Hoàng Thái hậu, trong cung này không mấy người để nàng vào mắt.
Phải biết rằng Nhị tỷ nàng phạm vào sai lầm lớn như vậy, Hoàng thượng muốn nữ nhi Tần gia tiến cung, nhất định là để tra tấn.
Nhưng từ khi vị Ngũ cô nương Tần gia này tiến cung, toàn bộ hậu cung đều bị kinh động, nàng đúng là đã bị Hoàng thượng tra tấn, làm nàng nửa đêm tiến cung, không có một chút khả năng xoay người.
Sự thật lại vừa lúc tương phản, đầu tiên là nàng bắt được tâm của Cao Thái hậu, chặt chẽ mà lộ mặt trước mắt lão nhân gia bà, ngay sau đó lại bắt được Hoàng thượng, chộp hai mẹ con họ trong tay.
Nhất thời thịnh sủng nổi bật, không ai có thể sánh bằng.
"Nếu ngươi cảm thấy ai gia nói đúng, vậy hôm nay ai gia đành phải nhắc nhở ngươi một chút. Sau khi ngươi tiến cung, rất nhiều chỗ không ổn rõ như ban ngày. Ngồi chung long liễn cũng Hoàng thượng, chuyện của Lâm gia cô nương, cùng với không lựa lời, cũng nói một ít chuyện không nên nói. Những tội này gộp lại, vốn nên phạt bốn mươi trượng, nhốt lại ba tháng, nhưng ai gia niệm tình hiện giờ thân mình ngươi không khoẻ, về sau xử phạt. Ngươi nhận tội hay không?"
Hoàng Thái hậu đột nhiên nhìn về phía nàng, ánh mắt trở nên sắc bén dị thường, như là dao nhỏ rút ra, muốn đâm thẳng lại đây.
Sắc mặt Tần Phiên Phiên trở nên nghiêm túc, Hoàng Thái hậu gần như hiếu thắng ép nàng cúi đầu.
Đến ngồi chung long liễn với Hoàng đế cũng tính vào, nhìn dáng vẻ Hoàng Thái hậu là ghi nhớ kỹ ở trong lòng từng cái từng cái việc làm không ổn của nàng từ sau khi tiến cung, chờ một ngày kia làm khó dễ nàng.
Kể cả giờ phút này nói cái gì mà niệm thân mình nàng không khoẻ, về sau xử phạt cũng đều là nói hươu nói vượn.
Hoàng Thái hậu chán ghét nàng như vậy, hận không thể một cái tát đánh chết nàng, sao có thể không tận dụng cơ hội đánh chết nàng, còn để lại cho nàng cơ hội kéo dài hơi tàn, chẳng qua là muốn nói rõ cho nàng, đã bắt được nhược điểm của nàng, muốn nàng cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời bà ta mà thôi.
Tần Phiên Phiên nghĩ như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn Chu Uyển vẫn luôn không nói gì, Hoàng Thái hậu vòng đi vòng lại hao phí tâm cơ như thế, hẳn là vì chính vị Chu cô nương này.
Nàng nhấp môi không có trả lời, thần sắc trên mặt Hoàng Thái hậu trở nên dữ tợn hơn, hiển nhiên là đã cạn kiệt kiên nhẫn.
"Lớn mật, ai gia nói ngươi cũng dám không trả lời?"
Thời điểm không khí trong điện đang giương cung bạt kiếm, một tiểu cung nữ bên ngoài tiến vào, thấp giọng nói: "Thái hậu nương nương, cô nương Cao gia ở bên ngoài cầu kiến."
Hoàng Thái hậu ngẩn ra, ngược lại cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Tần Phiên Phiên, trong ánh mắt càng thêm không tốt.
"Cao Tố Tuyết? Nói cho nàng ta, ai gia đang bận, không gặp! Mời nàng ta về đi." Hoàng Thái hậu vẫy tay, không có bất cứ cơ hội thương lượng nào.
Tiểu cung nữ lui ra, Hoàng Thái hậu nhìn về phía Tần Phiên Phiên ánh mắt càng như muốn ăn thịt người.
"Ai gia nghe nói quan hệ của Đào Uyển nghi và vị Cao cô nương này rất tốt, thân như tỷ muội. Ngươi vừa đến nơi này của ai gia mới bao lâu, nàng ta đã vội vàng chạy tới, sợ ai gia giết chết ngươi sao? Nàng ta nhất định là không biết tính của ai gia, cho nên mới không nói cho Cao Thái hậu. Ai gia đổi ý, hiện giờ phải trừng phạt ngươi, chờ nàng ta gọi cứu binh đến, chỉ sợ bốn mươi trượng cũng đã kết thúc, tất cả đều thành kết cục đã định."
Đôi mắt của Hoàng Thái hậu phát ra tia sáng vô cùng thù hận, Tần Phiên Phiên vừa lúc đối diện với ánh mắt của bà ta, bị ánh mắt oán độc kia làm cho kinh hãi rồi.
Nàng và Hoàng Thái hậu chẳng qua là va chạm nhỏ, nhưng ánh mắt vừa rồi của Hoàng Thái hậu, rõ ràng chính là tích tụ qua năm này tháng nọ, hận không thể tự mình động thủ lột da rút gân nàng.
Tần Phiên Phiên biết, Hoàng Thái hậu đem nàng nhập thành Cao Thái hậu.
Được sủng ái giống nhau, nhảy nhót lung tung giống nhau, đương nhiên ở trong mắt Hoàng Thái hậu, nàng và Cao thái hậu chỉ sợ còn thô tục giống nhau, nhưng là nàng trẻ hơn Cao Thái hậu hai mươi tuổi.
Kỳ thật hiện tại nàng muốn khóc, căn bản đâu có giống nhau đâu?
Tiên hoàng và Hoàng thượng không giống nhau, Tiên hoàng bảo hộ Cao Thái hậu trong lòng bàn tay, nhiều năm như vậy Hoàng Thái hậu đều không làm gì được bà ấy.
Nhưng Cẩu Hoàng đế cũng không bảo hộ nàng, hiện tại nàng còn kéo dài chút hơi tàn, có thể có được thịnh sủng giả dối hiện giờ hoàn toàn dựa vào một mình nàng diễn kịch.
Lại nói nàng và Cao Thái hậu càng không giống nhau, Cao Thái hậu một đường nằm thắng, muốn làm gì thì làm.
Nàng một đường ôm đùi cẩu tử thượng vị, muốn làm gì luôn có người tới không cho làm, đều là một phen nước mắt chua xót.
"Hoàng Thái hậu, tần thiếp không phải Cao Thái hậu." Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, tìm lại thanh âm của chính mình, tận lực muốn cho bà ta thanh tỉnh.
Nhưng Hoàng Thái hậu lại không để ý nhiều như vậy, trong lòng mơ hồ có thanh âm kêu gào, dù không giết được lão tiện nhân, ít nhất có thể giết chết cái tiểu tiện nhân trước mắt này thay thế.
Thừa dịp Hoàng thượng đối với nàng ta còn chưa hoàn toàn để bụng, giết chết nàng ta, như vậy trong cung này sẽ không có Cao Thái hậu thứ hai xuất hiện.
"Người tới, Đào Uyển nghi nhiều lần coi rẻ cung quy, phạt bốn mươi trượng, răn đe cảnh cáo." Hoàng Thái hậu vẫy tay, lạnh giọng nói ra mệnh lệnh.
Bà ta vừa dứt lời, lập tức liền nhảy ra mấy lão ma ma thân thể khỏe mạnh, hai người đè Tần Phiên Phiên lại, hai người khác chế trụ Liễu Âm không cho nàng ấy nhúc nhích.
Hoàng Thái hậu nhìn mấy lão ma ma tựa như kéo Tần Phiên Phiên đi xuống trừng phạt, lập tức mở miệng ngăn trở: "Đem hình cụ trình lên, đánh ngay tại trong điện, đánh thật mạnh vào, làm nàng ta minh bạch cái gì gọi là hậu cung, cái gì là quy củ."
Ở trong mắt Hoàng Thái hậu, bị đánh không phải Tần Phiên Phiên, mà là đối thủ một mất một còn Cao Thái hậu kia.
Tình thế lập tức trở nên rất nghiêm túc, huyệt Thái dương của Tần Phiên Phiên giật liên hồi.
Nàng đã nghĩ qua Hoàng Thái hậu sẽ tỏ sắc mặt với nàng, lại trăm triệu lần không nghĩ tới Hoàng Thái hậu coi nàng thành Cao Thái hậu mà đối đãi.
Kẻ thù nhiều năm ở trước mắt, không giết chết nàng nhuộm đỏ dao nhỏ, đó là ngu xuẩn.
Hoàng Thái hậu muốn trừng mắt mà nhìn nàng từ sống sờ sờ bị đánh chết, bốn mươi trượng, lại còn là hung hăng mà đánh, một nữ lưu yếu đuối như Tần Phiên Phiên sẽ không có đường sống.
Nhàn Quý phi nhẹ nhàng chớp mí mắt, nhìn thoáng qua Tần Phiên Phiên, Đào Uyển Nghi này dung mạo đẹp dáng người cũng tốt, đáng tiếc đi lầm đường.
Nàng ta cho rằng dựa vào Cao Thái hậu liền thật sự không phải lo lắng về sau sao?
Dù Hoàng thượng là nhi tử ruột của Cao Thái hậu, nhưng trên danh phận, vĩnh viễn là Hoàng Thái hậu đè lên đầu Cao Thái hậu, vị chủ nhân này muốn trừng phạt một Uyển nghi, vẫn là không nói chơi.
Chờ đánh chết đánh cho tàn phế, Hoàng thượng có thể nói gì.
Hắn không thể làm gì, một khi hắn biểu hiện ra bất luận bất mãn gì với Hoàng Thái hậu, nói vậy trên triều đình các triều thần sẽ chụp cái mũ bất hiếu lên đầu hắn.
Tần Phiên Phiên không xin tha, nàng biết dù biểu diễn trò hề, cũng sẽ chỉ gia tăng khoái cảm báo thù trong lòng Hoàng Thái hậu, cũng sẽ không lấy được một tia thương hại của bà ta.
"Hoàng cô mẫu, thật sự muốn như thế sao?"
Chu Uyển hiển nhiên cũng không nghĩ tới tình thế sẽ biến hóa như thế, bởi vì Cao Tố Tuyết cầu kiến, ngược lại gia tăng hận ý của Hoàng Thái hậu, điều này với lúc đầu không giống nhau.
Hoàng Thái hậu bắt chẹt Tần Phiên Phiên, bức bách nàng ta để Chu Uyển lộ mặt ở trước mặt Hoàng thượng, nhân tài như Chu Uyển, ít nhất một đêm xuân cùng Hoàng thượng là không nói chơi.
Nhưng hiện giờ Hoàng Thái hậu lại muốn trực tiếp đánh chết Tần Phiên Phiên, xong hết mọi chuyện, vậy chuyện muốn nàng ta dẫn tiến Chu Uyển sẽ thất bại rồi.
Hoàng Thái hậu vỗ lên tay nàng trấn an, lộ ra một nụ cười với nàng: "Đừng sợ, Uyển Uyển. Có cô mẫu ở đây, cô mẫu nhất định trợ giúp ngươi bước lên cái vị trí kia. Cô mẫu là người từng trải, Đào Uyển nghi này không thể lưu, lưu tới lưu lui lúc muốn động vào nàng ta liền khó khăn."
Chu Uyển biết Hoàng Thái hậu khúc mắc nhiều năm như vậy, giờ phút này cũng chỉ có thể gật đầu, với sự kiêu ngạo của Tần Phiên Phiên, muốn nàng ta trợ giúp nàng một tay, chẳng khác nào nhận thua với Tần Phiên Phiên, nàng sao có thể không bằng một thứ nữ?
"Đánh!"
Mắt Hoàng Thái hậu nhìn Tần Phiên Phiên bị đè bả vai, ghé vào trên ghế dài, ma ma trong tay cầm hình trượng phun ra một ngụm nước bọt lên tay, rồi giơ hình trượng lên cao.
Cả người Tần Phiên Phiên đều rét run, nàng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoàng Thái hậu trên ghế phượng, cùng với Chu Uyển ngồi ở bên người bà ta, yên lặng mà ghi nhớ.
---
Sau khi hạ triều, Tiêu Nghiêu đi thẳng đến Thưởng Đào các, trong tay hắn cầm nắm giấy kia, sắc mặt thâm trầm như nước.
Trương Hiển Năng nơm nớp lo sợ mà đi theo phía sau hắn, trong lòng thay Đào Uyển nghi than thở một tiếng.
Hôm nay thời điểm Nhị cẩu tử thượng triều, có thần tử lắm miệng nhắc tới tuyển tú, còn đặc biệt chỉ ra muốn Hoàng thượng nhiều con nhiều phúc.
Lão gia hỏa này thật là không biết Hoàng thượng không định giữ lại bọn họ, nghe được lời này sắc mặt thay đổi ngay lập tức, sau đó hắn liền nghĩ tới nắm giấy hắn dưỡng ở đĩa sứ.
"A, đưa trứng rồng cho trẫm. Nàng là đang ám chỉ cái gì với trẫm có phải hay không? Trẫm quá sủng nàng, làm nàng nảy sinh tâm tư không nên có, chờ lát nữa nhìn thấy nàng, nhất định phải bắt nàng nuốt nắm giấy này! Nếu là trứng rồng, vẫn nên để ở trong bụng nàng thì hơn."
Cẩu Hoàng đế nói trở mặt liền trở mặt, tuyệt đối không hàm hồ.
Chủ yếu lúc trước không nghĩ đến phương diện kia, tối hôm qua một câu trong mộng "phụ hoàng", cùng với đề án trên triều đình, tức khắc đã đánh thức hắn.
Nhưng hắn lại gặp cái điện trống không, tiểu cung nữ nói cho hắn Đào Uyển nghi bị Hoàng Thái hậu thỉnh đi rồi.
Tiêu Nghiêu đợi một lát, vẫn cứ không thấy bóng dáng, mày nhăn đến càng gấp gáp hơn: "Vọng Lan cô cô trong điện các ngươi đâu?"
Tần Phiên Phiên ra cửa hình như không mang theo Vọng Lan, Vọng Lan chính là cung nữ tâm phúc ở Thưởng Đào các, nàng ta không ở nơi này thì vô cùng không tầm thường.
"Vọng Lan cô cô đi Duyên Thọ cung tìm Tố Tuyết cô nương." Tiểu cung nữ trả lời đúng sự thật.
Tiêu Nghiêu luôn cảm thấy trong lòng không yên ổn, hắn mím môi, nắm giấy trong tay đã bị ướt mồ hôi của hắn, dính ở trong tay thực không thoải mái.
"Trẫm đi nhìn một cái." Hắn dẫn đầu đi ra ngoài.
"Bang ——" Thời điểm trượng đầu tiên rơi xuống, nước mắt Tần Phiên Phiên nháy mắt liền chảy xuống.
Đây không phải lúc làm nũng hoặc chơi đùa với Hoàng thượng, muốn giả vờ điềm đạm đáng yêu, mà là khi đau đớn mãnh liệt đánh úp tới, nước mắt hoàn toàn không chịu khống chế.
Nàng đau quá, toàn bộ mông đến phần lưng tựa như đều bị nứt gãy ra rồi, xương cốt đều bị đánh nát.
"Chủ tử!" Liễu Âm bị dọa phát khóc, thời điểm ngày đầu tiên nàng vào cung học quy củ với cô cô, cô cô từng phổ cập lướt qua các hình phạt với nàng, từ phạt trượng đến đánh lòng bàn tay.
Hình trượng là đau nhất, cung nhân phạm vào trọng tội, đánh xong rồi ném bãi tha ma mới có thể chịu hình phạt như thế, không nghĩ tới cung nữ như Liễu Âm còn chưa gặp qua, hình phạt này lại đánh tới trên người Tần Phiên Phiên trước.