Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nhã Cô cô
Beta: Huệ Hoàng hậu
"Tần Thải nữ, ngươi dám...!"
Cao Tinh tức giận đến nỗi thất khiếu [1] bốc khói. Nàng ta mặt dày ăn vạ ở hậu cung, còn muốn Cao Thái hậu bức bách Hoàng thượng phải thu nhận mình.
[1] Thất khiếu七窍: là bảy lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Nhưng nàng ta vốn không sợ những vị nương nương khác ở sau lưng coi thường mình, dù sao ở trước mặt, ai ai cũng không dám bày ra vẻ mặt khó coi với nàng.
Hiện giờ nàng ta chính là tâm phúc bên người Cao Thái hậu, đắc tội nàng ta chẳng khác nào đắc tội Cao Thái hậu.
Chỉ không ngờ Tần Phiên Phiên lại dám đứng trước nhiều người như vậy, nói một cách rõ ràng rành mạch, khí chất và dung mạo của Cao Tinh chỉ bằng một nha hoàn thứ đẳng.
Cái tát này vào mặt mũi của nàng quả thực rất đau.
"Cô nương Tần gia các ngươi đều là kẻ tiện nhân vô liêm sỉ!"
Cao Tinh cảm nhận được ánh mắt trào phúng xung quanh, hổ thẹn trong lòng càng thêm sâu, lập tức xông lên muốn đánh nàng.
Mấy cung nữ sửng sốt một chút, sau đó lập tức có phản ứng ngăn nàng ta.
"A..." Tần Phiên Phiên thấy nàng ta tiến đến, giả vờ ngã khuỵ xuống mặt đất, nước mắt tuôn rơi, bày ra bộ dáng vô cùng đáng thương.
Các phi tần xung quanh xem một loạt động tác của nàng, biểu tình trên mặt rất khó nói.
Tần Thải nữ, ngươi không thể chờ Cao Tinh đến sát một chút rồi hãy ăn vạ được hay sao? Diễn trò như vậy dù là mắt nhắm mắt mở bỏ qua thì cũng quá lừa gạt!
"Làm sao vậy?"
Thái hậu ngồi trên cao, xung quanh Tần Phiên Phiên lại có nhiều người vừa vặn che mất, thật không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Cao Tinh bị người khác ngăn lại, cơn giận cũng tan dần đi. Nếu nàng ta thật sự đánh nữ nhân của Hoàng thượng ở Duyên Thọ cung, thì dù nữ nhân kia chỉ là chính bát phẩm Thải nữ, nàng ta cũng sẽ bị Tiêu Nghiêu tìm cớ đuổi khỏi cung.
Nàng ta cần phải nhẫn nhịn!
Việc nhỏ mà không nhịn được sẽ gây ra chuyện lớn!
"Không phải cô nương của Cao gia đẩy nô thiếp, là nô thiếp tự té ngã, không liên quan đến nàng ấy!"
Tần Phiên Phiên vội vàng giải thích, kéo tay của cung nữ muốn đứng lên, nhưng sau đó lại lảo đảo té ngã xuống đất.
Những phi tần ngồi xem đều muốn vỗ tay cho kỹ thuật diễn xuất quá thật này của nàng.
"Tần Thải nữ, ta đã chạm vào ngươi đâu? Ta còn chưa chạm vào ngươi thì ngươi ngã cái gì!" Cao Tinh nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét lên.
"Đúng đúng, không phải cô nương Cao gia đẩy, nàng ấy thật sự không đụng đến nô thiếp. Hôm nay thân thể nô thiếp không được tốt, tối qua một đêm chưa ngủ, Hoàng thượng còn muốn nô thiếp chuyên tâm một chút, eo và lưng lại càng thêm đau. Thật sự không phải do cô nương Cao gia..." Tần Phiên Phiên liên tục gật đầu, biểu tình trên mặt cực kỳ chân thành khiến người khác tin tưởng.
Mọi người đều tâm phục!
Cao Tinh chỉ cảm thấy cổ họng mình muốn trào máu! Tần Phiên Phiên này thà đừng giải thích, càng nói lại càng tệ. Hơn nữa nữ nhân không biết xấu hổ này lại còn khoe cả chuyện Hoàng thượng sủng hạnh mình.
"Ngươi... Đồ vô sỉ hạ lưu, không biết xấu hổ!"
Cao Tinh tức giận đến nỗi muốn nổ tung, trong lòng như bị đè nặng, đôi mắt cay cay, không khống chế được phải rơi lệ.
"Cô mẫu, người phải làm chủ thay ta. Ta không chạm vào nàng ấy, nàng ấy vu hại ta, còn khinh thường ta. Chuyện thị tẩm còn có thể nói được, quả thực không ra thể thống gì. Cô mẫu..."
Van nước mắt một khi đã mở thì có thế nào cũng không thể kiềm chế.
Cao Tinh khóc nấc lên, nước mắt nước mũi đều chảy, quả thật rất đáng thương.
Nàng ta thực sự tức giận đến nỗi không quan tâm đến bộ dạng của mình, tâm tình thế nào thì khóc thế đấy.
Hai ba cung nữ xung quanh khó khăn lắm mới đỡ được Tần Phiên Phiên đứng lên.
Nàng nhìn ngó xung quanh, sau đó lén lút xoa bóp eo của mình, biểu thị tối qua "làm việc" thực sự quá vất vả.
Động tác này của nàng có vẻ là trộm xoa eo không để người khác thấy, nhưng ở trong mắt mọi người, điều này nghĩa là nàng rất muốn biểu hiện ra ngoài: "Các ngươi mau nhìn ta, eo của lão nương đau nhức, tối hôm qua Hoàng thượng "làm việc" rất tốt a~"
Khó trách Cao Tinh tức giận đến nỗi khóc nấc, mấy người phi tần các nàng cũng không chịu nổi.
"Cao gia cô nương, ngươi... ngươi đừng khóc. Đều là lỗi của ta... Ta cũng rất muốn khóc." Nàng nói xong liền đưa khăn gấm chấm nước mắt, lại cố gắng trấn định nói: "Nhưng nô thiếp nhìn thấy Thái hậu lại không muốn khóc nữa. Thái hậu nương nương thật sự quá đẹp, khí chất lại cao quý khiến người khác vừa thấy đã sinh ra cảm tình."
Cao Thái hậu nhìn cảnh tượng rối loạn trước mắt, lại còn chẳng liên quan gì đến bản thân, lập tức muốn phát giận.
Kết quả, trong nháy mắt Tần Thải nữ kia đã chuyển đề tài về mình, còn cường điệu khen ngợi khiến tâm tình bà trở nên vui vẻ rất nhiều.
"Được rồi, chớ khóc. Tần Thải nữ cũng chưa vu hại điều gì, chỉ nói không phải ngươi đẩy. Bản thân nàng ấy ngã xuống như vậy cũng không khóc, ngươi thì khóc cái gì."
Cao Thái hậu thấy Cao Tinh khóc đến mức xấu như vậy, tức khắc đáy lòng nổi lên vài phần ý tứ ghét bỏ.
Lúc đầu khi Tần Phiên Phiên chưa nói gì, Cao Thái hậu còn cảm thấy Cao Tinh là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, tính tình tuy có chút lỗ mãng nhưng là lỗ mãng một cách thú vị. Chỉ có điều sau khi bị Tần Phiên Phiên nói qua mấy câu, Cao Thái hậu lập tức cảm thấy nữ nhân như Cao Tinh không xứng với Hoàng thượng.
Dù sao Hoàng thượng cũng là nhi tử ruột thịt của mình, nhi tử của Nguyệt thần nương nương sao có thể ngủ với một nữ nhân lỗ mãng?
Nhất định không thể!
Cao Tinh thấy ngữ khí của Cao Thái hậu không vui, lập tức hít sâu để hồi phục tâm tình.
Nàng có thể lưu lại trong cung, sống chết đều là dựa vào Cao Thái hậu, nếu đắc tội với "cái đùi vàng" này, nàng cũng phải thu dọn đồ đạc cút đi thôi.
Nàng nhất quyết không muốn trở lại Cao gia! Một thứ nữ thì có thể gả cho mối nào tốt? Không bằng ở lại trong cung, sau khi ngủ với Hoàng thượng thì có thể thăng chức rất nhanh.
Sau khi Tần Phiên Phiên ngồi vào ghế, bộ dạng có chút ủ rũ cụp đuôi, rõ ràng là bị sự việc vừa rồi tác động đến.
Cao Thái hậu cảm thấy nàng cực kỳ đáng thương, lập tức dỗ dành: "Tần Thải nữ không cần ủ rũ, hôm qua Hoàng thượng sủng hạnh ngươi, còn chưa kịp phong thưởng. Trước hết ai gia liền thưởng cho ngươi vài món đồ, ngươi giữ lấy mà dùng."
Tần Phiên Phiên ngẩng đầu, ánh mắt lúc nhìn Thái hậu lập tức trở nên lấp lánh, bày tỏ sự ngưỡng mộ hoàn toàn, điều này làm cho Cao Thái hậu rất hài lòng.
"Nô thiếp tạ Thái hậu ban thưởng. Buổi tối hôm qua ngủ không tốt, thân thể nô thiếp có chút không khoẻ. Nhưng nghỉ ngơi ở nơi này của Thái hậu một thời gian đã cảm thấy rất tốt. Thái hậu quả nhiên là Nguyệt thần nương nương hạ phàm!"
"Tốt, tốt lắm! Tiểu Khôn Tử, ai gia nhớ trước đây trong số lễ vật mà ngoại bang dâng tặng có một viên thạch lựu làm từ hồng ngọc, đợi lát nữa ngươi nhớ đem ra cho Tần Thải nữ mang về. Phải thừa dịp Hoàng Thượng sủng hạnh để biểu hiện thật tốt." Cao Thái hậu đã vung tay thì chính là báu vật.
Trong điện rõ ràng có người hít vào một hơi, lễ vật mà ngoại bang đem tới đều là đồ cực kỳ trân quý, cho dù là một món đồ nhỏ cũng không thể khinh thường.
Huống chi lại là thạch lựu, ngụ ý nhiều con nhiều phúc.
Đương kim Hoàng thượng tuy rằng trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng đến nay vẫn không có con. Cho dù Thái hậu có tặng một quả lựu tươi chứ không phải phải đá quý đi nữa, thì những người này cũng sẽ vui vẻ nhận lấy.
Thứ họ muốn chính là ngụ ý kia, không ai lại để tâm một viên đá.
Chỉ là... Tần Phiên Phiên để tâm! Một quả thạch lựu làm từ đá quý, quả là không uổng công nàng lừa gạt lương tâm nói dối như vậy, đáng giá!
Cao Thái hậu nhận một lượt khen ngợi, cuối cùng là để các phi tần rời đi.
Cao Tinh biết điều, không lập tức xông đến chỗ Thái hậu, ngược lại đi theo đám người cùng nhau ra ngoài. Nàng muốn tìm Tần Phiên Phiên tính sổ!
Chỉ không ngờ trước khi Tần Phiên Phiên ra khỏi cửa bộ dạng yếu đuối mong manh, nhưng lúc ra khỏi điện, thấy Cao Tinh hùng hổ bước đến, nàng lại lập tức nhấc làn váy, một đường chạy trốn.
"Tần Thải nữ, ngươi đứng lại đó cho ta!" Cao Tinh vừa đuổi theo vừa hét lớn.
Tần Phiên Phiên vẫn tiếp tục chạy như vậy, còn quay đầu lại hỏi: "Ngươi nói cái gì, gió quá lớn ta không nghe thấy. Hoàng thượng nói ta trở lại Long Càn Cung, ta không thể trì hoãn giờ giấc, một kẻ như ngươi thì không hiểu cảm giác này đâu."
Cao Tinh càng bị tức giận đến mức muốn hộc máu, giận giữ chạy như điên, càng chạy tốc độ càng nhanh, hoàn toàn bị những lời nói kia của Tần Phiên Phiên kích thích.
Nàng ta còn giám trào phúng nàng không bò nổi lên giường Hoàng đế? Mẹ kiếp, bắt được tiểu tiện nhân nhà ngươi thì phải cào mặt đến chảy máu.
"Tiểu tiện nhân" họ Tần cũng cắn chặt răng mà chạy, tất cả năng lượng ăn từ nhỏ đến lớn đều dùng hết, tiểu cung nữ phía sau cũng bị kéo theo.
Cuối cùng Tần Phiên Phiên trót lọt vọt vào Long Càn cung, Cao Tinh lại bị chặn bên ngoài.
"Lớn mật, mắt chó các ngươi mù à, ta là biểu muội của Hoàng thượng, dựa vào cái gì mà nàng ta có thể vào còn ta thì không thể?" Cao Tinh kêu gào với bọn thị vệ.
Dẫn đầu là một thị vệ dũng mãnh lưng hùm vai gấu, không hiểu một chút nào là thương hoa tiếc ngọc, dõng dạc nói: "Hoàng thượng để Tần Thải nữ vào, không để ngài vào. Cao cô nương, xin thông cảm, đừng làm cho tiểu nhân khó xử."
Tần Phiên Phiên mệt đến nỗi thở hổn hển, vừa vào đến nơi liền ngã xuống giường trong thiên điện. Trong điện tràn ngập một mùi Long Tiên hương. Hương khí này và tên của nó rất giống nhau, cực kỳ bá đạo, kích thích giác quan của người khác.
Nàng há miệng cười không lên tiếng, nhớ tới tình cảnh chật vật thảm hại của Cao Tinh liền vui vẻ không thôi.
Giờ phút này Tần Thải nữ vênh váo đắc ý, chưa từng nghĩ tới những lời nói kích thích Cao Tinh của mình đã gây ra đại họa, hơn nữa sẽ còn phải trả một cái giá cực kỳ khủng khiếp.
---
Sau khi Hoàng thượng hạ triều liền triệu tập vài vị đại thần thương lượng chuyện đại sự ở thư phòng. Lúc chuẩn bị trở về lại có người đến ngăn, truyền lời Cao Thái hậu cho mời.
"Mẫu hậu." Hắn hành lễ với Cao thái hậu, lập tức có lão ma ma dìu hắn đứng lên.
"Nghiêu Nhi, hôm nay ai gia đã gặp Tần gia cô nương." Cao thái hậu bình thản mở miệng.
Tiêu Nghiêu nhớ tới việc thê tử trước đây của mình và mẹ ruột tranh đấu, không khỏi có chút đau đầu. Hắn cho rằng vị nữ nhân Tần gia này cũng làm Cao Thái hậu buồn bực, lập tức nói: "Mẫu hậu, có phải nàng ta làm sai điều gì rồi hay không? Nhi tử vốn chỉ muốn cho nàng ta một cái phong vị Thải nữ, hiện giờ xem ra cũng không cần."
"Nói bậy! Tiểu cô nương rất hiểu chuyện nghe lời, sao có thể làm sai được? Ai gia còn ngại một phân vị Thải nữ là quá thấp! Ngươi làm nàng ấy mệt mỏi muốn chết, sáng nay lúc ai gia gọi nàng ấy tới thỉnh an cũng mệt đến nỗi nói không ra lời. Đây là lần đầu nàng ấy thừa hoan [2], ngươi kiềm chế lại một chút! Thật không hiểu cái tính xấu này của nam nhân các ngươi, phụ hoàng của ngươi cũng..."
[2] thừa hoan 承歡: chiều theo thú vui, sở thích của người khác, ở đây là làm vua vui lòng. (Mà thẳng thắn hơn là chuyện XXOO đó)
Cao Thái hậu luôn bày ra thái độ ương ngạnh đối với người khác, đối với con trai của mình thì lại càng không có giới hạn.
Tiêu Nghiêu vừa thấy Cao Thái hậu có ý muốn kể chuyện bà và phụ hoàng, lập tức lên tiếng ngăn cản: "Mẫu hậu, nàng ấy nói buổi tối thừa hoan đến nỗi mệt mỏi?"
"Không phải thừa hoan mệt thì là thế nào nữa? Tiểu cô nương kia còn đứng không vững! Ngươi đừng sa vào nữ sắc, phải lấy giang sơn xã tắc làm trọng..."
Hoàng thượng nghe xong những lời ngôn luận "một vừa hai phải", sắc mặt trở nên đen như đáy nồi, lúc ra khỏi Duyên Thọ cung liền trực tiếp ngồi long liễn trở về Long Càn cung.