Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bình Lương viện
Beta: Rine Hiền phi
"Nói cho Hoàng thượng biết nhưng làm sao để Hoàng thượng tin tưởng ta? Chỉ là một tiểu cô nương nói ta không hoài thai, nhưng những Thái y khác đều nói có, Hoàng thượng sẽ tin tưởng ta sao? Cứ cho rằng lúc ấy hắn tin ta, giáng tội Tiết thái y, vậy chờ khi ta sắc suy ái giảm hoặc là tú nữ tiến cung lọt vào mắt hắn, khi đó hắn sẽ còn tin ta sao? Nữ nhân khác thổi gió bên gối hắn, lúc đó, chỉ sợ trong đầu hắn chỉ toàn là tính xấu của ta. Nào là người hay nói dối, chơi thủ đoạn không chấp nhận được. Từ ngữ không tốt đều sẽ bị đặt lên người ta."
Tần Phiên Phiên vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt thương tâm, thoạt nhìn nàng vừa khổ sở vừa sợ hãi, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Tần phu nhân nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nàng, trong lòng đã sớm co rút lại, phải biết rằng đứa nhỏ này cũng là do bà nuôi lớn.
Tuy nói mẹ cả đều không thích thứ nữ, nhưng Tần Phiên Phiên từ nhỏ không có mẹ ruột, lại rất hiểu chuyện, cho nên Tần phu nhân đối xử với nàng không tệ.
Cộng thêm lần này Tần Phiên Phiên tiến cung, thật ra là thay Tần gia trả nợ, trong lòng Tần phu nhân càng thêm áy náy.
"Nương cũng biết con đã chịu ủy khuất. Con luôn luôn thông minh, hiểu lòng người, ngàn vạn lần đừng giống Nhị tỷ của con, nương và cha con tuy không nói nhưng vẫn luôn rối bời ở trong bụng." Tần phu nhân lập tức nói.
Tần phu nhân cho dù sợ Tần Phiên Phiên tự tiện làm chủ cuối cùng làm hỏng bét, nhưng bà cũng không có cách nào nhúng tay vào.
Rốt cuộc hiện giờ người đang gặp nguy hiểm ở trong cung là Tần Phiên Phiên, so với Tần phu nhân, nàng càng biết rõ tính tình của Hoàng thượng và các phi tần, mọi việc nàng làm đều tính toán vì chính mình.
"Được, cảm ơn nương."
"Cảm ơn ta làm cái gì, con phải sống tốt."
Hai mẹ con không nói được mấy câu thì phải tách ra, Hách cô nương nhanh chóng đem phương thuốc viết ra, còn dặn dò riêng: "Đây là phương thuốc, bởi vì Tiệp dư sợ khổ, có thể chế thành thuốc viên để nuốt. Sau này ta cũng sẽ làm một ít để ở Tần gia, nếu trong cung Tiệp dư không tìm được người làm, có thể phái người đi Tần gia lấy."
Hách cô nương thật là một người chu đáo, đến điểm này mà nàng ta cũng nghĩ tới, không hổ là người đã vào Nam ra Bắc.
"Vậy làm phiền Hách cô nương." Tần Phiên Phiên gật đầu cảm tạ.
Sau khi Tần phu nhân rời khỏi, Liễu Âm mới đi vào nội điện, Vọng Lan cùng song bào thai cũng vào theo. Sắc mặt bốn người trông rất bình tĩnh, chỉ là hơi thở có chút không được tự nhiên.
Nghĩ cũng có thể đoán được, bốn người bọn họ vốn là cung nữ Tần Phiên Phiên tín nhiệm nhất, lần này Tần phu nhân tiến cung khẳng định là nói chuyện gì đó rất quan trọng nhưng một người cung nữ Tần Phiên Phiên cũng không lưu lại. Vậy mà nha hoàn của Tần phu nhân mang đến từ Tần gia lại để lại, đây là biểu hiện nàng không tín nhiệm bọn họ.
Tần Phiên Phiên nhẹ nhàng liếc các nàng, khóe môi cong một cái, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
"Ta cho các ngươi đi xuống, không phải không tin các ngươi, mà là ta sợ các ngươi không dám làm cho ta tin tưởng. Nha hoàn mới vừa rồi đi vào với nương của ta, là một y nữ có y thuật lợi hại. Ta nghĩ hẳn là các ngươi hiểu rõ đây là ý gì, còn kết quả chẩn bệnh của nàng ta, thì các ngươi phải lựa chọn. Muốn nghe thì ở lại, nhưng những lời này ra khỏi miệng ta, đi vào lỗ tai các ngươi, lại không thể vào lỗ tai người khác. Bất kỳ ai cũng vậy, bao gồm vị trong Long Càn cung kia. Có thể làm được thì lưu lại, không thể làm được thì rời đi. Người rời đi ta nhất quyết không làm khó, trước kia như thế nào, về sau vẫn như thế."
Tần Phiên Phiên không lòng vòng, đi thẳng vào chủ đề.
Trên thực tế từ thời điểm nàng nói người nha hoàn đó là y nữ, sắc mặt bốn người đối diện liền khác nhau, tất cả mọi người đều đoán được Tần Phiên Phiên mời y nữ vào cung chỉ sợ là vì chuyện long chủng.
Càng biết rõ lời kế tiếp nàng sắp nói có quan hệ đến tính mạng người nhà nàng, cho nên mới có chuyện đến Hoàng thượng cũng không thể nói.
"Nô tỳ là người Thưởng Đào các, đương nhiên chỉ coi Tiệp dư là chủ tử." Vọng Lan không hề do dự, liền mở miệng biểu lộ lập trường.
Loại người như nàng có thể lên làm cô cô quản giáo một cung là do năng lực xuất sắc của bản thân, nhưng trước hết phải có nhận thức vô cùng thanh tỉnh.
Nàng xuất thân từ Thưởng Đào các, Đào Tiệp dư chính là chủ tử của nàng. Chủ tử vinh hoa phú quý, bọn họ liền gà chó lên trời [1], chủ tử mắc phải tội, thì bọn họ bị chém đầu trước, không có gì phải do dự.
[1] Gà chó lên trời: mọi người đều được nhờ.
Muốn phản bội chủ tử mới thật sự là ngu xuẩn.
"Tuy nô tỳ từ Long Càn cung đến đây, nhưng đã đi theo Đào Tiệp dư thì chính là người của Tiệp dư. Nô tỳ ngu ngốc lại vô dụng, chỉ biết là đi theo Tiệp dư có móng heo gặm, không cần uống gió Tây Bắc." Ngay sau đó Liễu Âm liền tỏ rõ lập trường của mình.
Đương nhiên nàng luôn canh cánh trong lòng chuyện uống gió Tây Bắc, Vọng Lan trộm xem thường nàng, nói ngươi ngốc đúng thật là ngốc, chính là bởi vì đi theo Tiệp dư nên ngươi mới phải uống gió Tây Bắc đó.
Nếu là đi theo chủ tử khác, Hoàng thượng cũng sẽ không nhìn thấy ngươi, đương nhiên sẽ không bị phạt.
Hai người song bào thai liếc nhau một cái, các nàng là do một tay Hoàng thượng bồi dưỡng ra, đương nhiên cũng là nỗi băn khoăn lớn nhất của Tần Phiên Phiên. Bởi vì các nàng là những người có khả năng trở thành thám tử Hoàng Thượng đặt ở bên cạnh nàng nhất.
"Chủ tử có thể yên tâm, bọn nô tỳ từ nhỏ đã biết phải trung thành như một, cũng sẽ chỉ có một chủ tử, Hoàng thượng ban chúng ta cho ngài, cũng đã biểu đạt rõ ràng ý tứ. Người tập võ không thể làm chó săn, nếu tâm đã hỏng rồi, con đường võ học cũng chấm dứt."
Toàn bộ bốn người đều biểu lộ lập trường, các nàng đều buộc trên một chiếc thuyền, ai cũng không thể phản bội Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên cong khóe miệng, gật đầu nói: "Thực tốt, chúng ta chủ tớ đồng lòng, cùng nhau quấy đục cái đầm nước hậu cung này. Nhân thủ ta có, thịnh sủng của Hoàng thượng ta cũng có, phân vị này cũng tạm chấp nhận được, thậm chí ta còn có long chủng, mặc kệ nó là thật hay là giả, vị trí Hoàng hậu kia, ta muốn!"
Khi nàng nói những lời này, giọng nói có vẻ không chút để ý, đơn giản giống như là muốn đi Ngự Thiện phòng lấy bát canh gà, nhưng ý tứ bên trong lời nói ai cũng có thể nghe ra được, nàng đang nghiêm túc.
Tần Phiên Phiên đang muốn thưởng thức vẻ mặt ngơ ngơ của bốn nha đầu kia, đâu có nghĩ đến nha đầu Liễu Âm này không phải tầm thường, điên cuồng gật đầu.
"Chủ tử, được, hiện tại liền làm. Ngài dẫn hai người song bào thai đi đại sát tứ phương trước, Vọng Lan cô cô ở phía sau trợ uy, nô tỳ giữ nhà." Ánh mắt của nàng lóe sáng lấp lánh, giống như chứa đầy ngôi sao.
Ba người cung nữ còn lại đều nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang mười phần khinh bỉ cùng khiển trách.
Tần Phiên Phiên nhìn nàng cười ôn nhu: "Ngoan, đêm nay ngươi không cần dùng bữa, uống gió đi."
Bởi vì Liễu Âm nói mấy câu chọc cười, tuy lời động viên trước trận chiến có hơi sai sai một chút, nhưng Tần Phiên Phiên vẫn vừa lòng, chỉ có Liễu Âm buổi tối đứng khóc hu hu trên cây cầu nhỏ chờ gió Tây Bắc tới.
Ngày thứ hai, Tần Phiên Phiên dậy thật sớm. Sau khi trang điểm đơn giản, liền đi về phía Duyên Thọ cung.
Trên đường vừa đúng lúc gặp gỡ Tô Uyển nghi, hai người đều nhìn nhau không vừa mắt, bởi vậy đầu tiên là một cái liếc mắt ân cần thăm hỏi. Chỉ là Tô Uyển nghi đã cùng Tần Phiên Phiên giao chiến vài lần, sau đó đều thua, nên đã biết ngoan, lập tức hành lễ với nàng.
Phải biết rằng năm đó phân vị của nữ nhân Tần Phiên Phiên này thấp hơn rất nhiều so với Tô Uyển nghi, nhưng lại có thể làm hai vị Thái hậu phạt cấm túc Tô Uyển nghi. Hiện giờ phân vị cao hơn mình hai phẩm giai, nếu không cúi đầu, còn không biết nàng ta sẽ hành hạ mình như thế nào đâu.
Tần Phiên Phiên không phản ứng lại, lạnh mặt đi đến Duyên Thọ cung.
Tô Uyển nghi nhìn bóng dáng nàng đắc ý rời đi, trong lòng tức khắc ngầm bực bội. Tô Uyển nghi gần đây vẫn luôn hầu hạ Cao Thái hậu, muốn trở thành Tần Phiên Phiên thứ hai, lọt vào mắt Cao Thái hậu, tốt xấu gì cũng có hậu thuẫn mạnh mẽ phía sau.
Nhưng nàng ta tỉnh ngộ có hơi muộn, bên người Cao Thái hậu hiện nay có Cao Tố Tuyết và Tần Phiên Phiên. Coi như nàng ta dựa vào việc nghiên cứu chế tạo ra son phấn mà lọt vào mắt Cao Thái hậu, thì cũng vẫn không thể có quyền trước khi thỉnh an có thể tùy ý ra vào Duyên Thọ cung, phải chờ ở bên ngoài cùng những phi tần khác.
Nhưng Tần Phiên Phiên lại có thể, nàng tới sớm như vậy cũng không tốt.
"Gần đây có người liên tiếp mời Thái y, thoạt nhìn tiều tụy không ít. Vậy mà sáng sớm lại đến chỗ Thái hậu để xum xoe, cũng không hiểu được phải trang điểm đẹp chút. Sao rồi, hình như là biết khi tú nữ vào cung, bản thân mình sẽ thất sủng, cho nên từ bỏ việc trang điểm đi đoạt sủng chỗ Hoàng thượng, chỉ muốn lấy lòng Thái hậu?"
Cái miệng của Tô Uyển nghi này, thật là tốt! Tốt, sớm muộn gì cũng nhận trái đắng.
Tần Phiên Phiên xoay người, cười lạnh nhìn nàng ta một cái.
"Đào Tiệp dư, ngươi nhìn ta làm gì? Ta chỉ chợt nhớ ra nên nói vài câu, không phải nói ngươi đâu!" Trên mặt Tô Uyển nghi lập tức lộ ra một nụ cười, không giống người đàn bà đanh đá chửi đổng lúc nãy chút nào.
Tần Phiên Phiên không phản ứng, chỉ vịn tay Liễu Âm đi vào Duyên Thọ cung, chờ lát nữa những người này cũng phải chịu tội thôi.
Nàng đi vào nội điện, Cao Thái hậu đang ăn ngân nhĩ [2], nhìn thấy nàng vào, lập tức vui vẻ đứng lên kéo tay nàng, kêu nàng ngồi xuống ăn.
[2] Ngân nhĩ: hay còn gọi nấm tuyết, là một loài nấm được sử dụng trong ẩm thực của một số nước châu Á như Trung Quốc, Việt Nam.
"Phiên Phiên, ngươi tính toán rất tốt đấy. Dưỡng thương tốt rồi mà không đến chỗ của ta trước, lại đi chỗ Hoàng Thái hậu. Nhưng cũng tốt, chọc bà ta giận hết cả người, đến bây giờ cũng chưa gặp mặt ai. Lần sau ta nhìn thấy bà ta cần phải chê cười bà ta cho đã. Hôm nay ngươi muốn giúp ta búi kiểu đầu nào?
Cao Thái hậu đã không gặp nàng một khoảng thời gian, vừa thấy nàng liền hưng phấn đến nói không dừng được.
Tần Phiên Phiên cười lắc đầu: "Mẫu hậu, xin thứ cho ta trong khoảng thời gian này không thể chải đầu cho ngài, bởi vì..."
Nàng vừa nói vừa cúi đầu nhìn xuống cái bụng nhỏ của mình, nội điện truyền đến một tiếng vang thanh thúy, đương nhiên là thứ gì đó rơi vỡ trên mặt đất.
Sáng hôm nay đến Duyên Thọ cung thỉnh an, thời gian chờ rất lâu, Cao Thái hậu vẫn chưa xuất hiện.
Chúng phi tần trong điện cũng không dám có bất kì câu oán hận nào, chỉ có Minh Quý phi nhíu chặt mày, vẻ không kiên nhẫn trên mặt vô cùng rõ ràng.
Mỗi ngày sau khi thỉnh an xong, bốn vị Quý phi đều phải tụ lại thương thảo công việc hậu cung. Gần đây, Hoàng Thái hậu đều không xuất hiện, cho nên các vị phi phải đến đây chờ bà, không nghĩ tới hôm nay chờ càng lâu hơn.
Không khí mất kiên nhẫn trong điện ngày càng tăng, dần dần nảy sinh ra ầm ĩ.
"Phiên Phiên, ngươi chú ý chút đi, nhìn dưới chân."
Đúng lúc sự mất kiên nhẫn đã lên đến đỉnh điểm, giọng nói của Cao Thái hậu truyền đến, nhưng mà bà lại tự mình nâng Tần Phiên Phiên ra.
Mọi người cả kinh, trong điện nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, bình thường Tần Phiên Phiên cho dù được sủng ái như thế nào, cũng đều là nàng dìu Cao Thái hậu, có bao giờ Cao Thái hậu lại đỡ nàng như vậy.
Nàng ta không muốn sống nữa sao? Hành động trái quy củ như vậy mà cũng làm ra được, quả thực là đưa nhược điểm đến tay mọi người.
Minh Quý phi nhìn thấy Đào Tiệp dư như thế, đôi mắt nheo lại, trên mặt mang theo vài phần ngo ngoe rục rịch, nàng muốn giết chết nữ nhân kia!
"Tố Tuyết, ngươi đứng xa xa ra chút, các ngươi là người chưa từng sinh hài tử, chân tay vụng về, nhỡ đâu té ngã liên lụy đến Phiên Phiên, nàng ấy không giống những kẻ vô cùng ngu ngốc các ngươi!"
Cao Thái hậu bỗng nhiên ghét bỏ mà thét to một câu, tên ngu ngốc Cao Tố Tuyết ngoan ngoãn mà lui về phía sau hai bước.
Được được được, xem như các ngươi lợi hại, ta liền xem các ngươi làm như thế nào.
"Lót một tấm nệm dưới chỗ của Đào Tiệp dư, phải mềm đấy." Cao Thái hậu ra lệnh một tiếng, cái đệm lập tức được mang tới.
Bà tự mình đỡ tay Tần Phiên Phiên, đưa nàng đến chỗ ngồi của Tiệp dư.
Cả điện yên tĩnh, tầm mắt đều phóng tới trên người nàng, cảm xúc hưng phấn của Minh Quý phi dần tụt xuống.
Mọi người trong điện, đều đã nhận ra có chuyện gì đó không giống bình thường.
"Chân đau không? Ai da, ba tháng đầu là quan trọng nhất, ngươi phái người nói với ai gia một tiếng, tới Duyên Thọ cung làm cái gì, cũng không ngồi kiệu đến..." Cao Thái hậu hỏi han ân cần, hận không thể đem nàng ôm vào trong ngực cẩn thận che chở.
Giọng nói của bà không cao lắm, nhưng khi chui vào tai các phi tần khác, lại giống như sấm sét.
Một nữ nhân được chiếu cố cẩn thận như thế, lại còn ba tháng đầu quan trọng nhất, đáp án được miêu tả ngày càng sinh động, hơn phân nửa phi tần đều thay đổi sắc mặt.
"Các ngươi đều ở đây thì tốt, ai gia hôm nay muốn tuyên bố một chuyện vô cùng vui mừng. Đào Tiệp dư có thai, trong bụng nàng có long chủng của Hoàng thượng. Về sau các ngươi đều phải chú ý cho ai gia, bất luận là phân vị cao hay thấp, nhìn thấy Đào Tiệp dư đều phải cẩn thận chút, việc hành lễ có thể miễn thì miễn. Nếu ai gia biết có ai lợi dụng địa vị để bới móc, làm rớt khối thịt trong bụng nàng, ai gia sẽ làm cho nàng ta đẹp mặt."
Cao Thái hậu đứng ở bên người Tần Phiên Phiên, nhìn về phía phi tần xung quanh. Câu nói này dội lại vào trong điện, vang lên thật lâu.
"Chuyện này không có khả năng! Mỗi người sau khi thị tẩm đều phải uống canh tránh thai, nàng ta cũng không ngoại lệ! Nàng ta kháng chỉ bất tuân, không uống canh tránh thai, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho nàng ta."
Cao Thái hậu vừa nói xong, Minh Quý phi đã nhảy dựng lên, vẻ mặt khó có thể tin được.
Đương nhiên toàn bộ phi tần trong điện đều không ngoại lệ, đều là vẻ mặt không tin và phẫn nộ.
Đào Tiệp dư rõ ràng là muốn chết, mang thai còn không lặng lẽ xoá sạch, vậy mà lại nói ra cho mọi người biết.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Diễn tinh: Cái gì, ta giả vờ mang thai thì không cần "làm" sao? Đó là không thể nào, ta chỉ biết càng phải "làm"! Dù sao thì Cẩu tử cũng không biết mà! Để ta "làm" cho các ngươi thấy, không cần quan tâm mấy lão già kia.
Cẩu tử: Gâu gâu gâu, mấy lão già kia nhìn mặt ta có đỏ không? Sao ta lại cảm thấy hơi đau đầu!