Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thảo Hoàng quý phi
Beta: An Thục phi
"Sao lại không có khả năng? Thái y đã khám mạch rồi, nếu không tin, các ngươi tự mình đi hỏi Tiết Viện phán là xong. Ai gia không muốn dây dưa với các ngươi, dù sao trong bụng nàng ấy có long chủng, vô cùng quý giá, các ngươi đều không được chạm vào nàng, càng không cho phép nhân cơ hội làm chuyện xấu gì với nàng ấy. Nếu không ai gia sẽ không tha cho các ngươi!" Cao Thái hậu không kiên nhẫn mà nhìn chằm chằm các nàng, hiển nhiên là cảm thấy các nàng vẫn luôn ngắt lời mình nói, tâm tình thật bực bội.
Trong điện một vùng yên tĩnh, trước sau Tần Phiên Phiên vẫn thản nhiên ngồi ở vị trí của mình, tay đặt trên bụng nhỏ, hơi cúi đầu.
Trên mặt nàng là biểu tình cực kỳ hạnh phúc, độ cong khóe miệng cũng sắp kéo đến gần mang tai.
Rất hiển nhiên nàng thành đối tượng toàn thể nữ nhân hậu cung thù hận, cả khi Cao Thái hậu về tới ghế phượng, nhận mọi người thỉnh an, trước sau cũng đều có vô số ánh mắt quét tới quét lui ở trên người Tần Phiên Phiên.
Trong toàn bộ nữ nhân hậu cung, nàng là người đầu tiên hoài long chủng, cũng là người duy nhất.
Lúc trước ở trong vương phủ, lần cá lọt lưới đó làm Hoàng thượng vô cùng cảnh giác đối với chuyện này, ở dưới phòng thủ nghiêm mật như vậy, căn bản không có khả năng có người trúng thầu.
Bởi vậy long chủng trong bụng Tần Phiên Phiên đến tột cùng tới từ đâu, khiến cho người ta vô cùng hoài nghi.
Đương nhiên các nàng chưa từng hoài nghi long chủng này không phải của Hoàng thượng, Tần Phiên Phiên được sủng ái như thế, thị tẩm cũng đủ nhiều, không cần làm ra loại sự tình rơi đầu này, chẳng qua nàng ta trốn thoát hiệu lực của thuốc tránh thai như thế nào, vẫn làm người ta còn nghi vấn như cũ.
"Mẫu hậu, tần thiếp tò mò hỏi một câu, Hoàng thượng đã biết Đào Tiệp dư mang thai chưa?"
Tô Uyển nghi ngồi trên vị trí của mình, nghẹn đã lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi ra khỏi miệng.
Cao Thái hậu nói với vẻ đương nhiên: "Hắn đương nhiên đã biết, chuyện tốt cực độ này tất nhiên Hoàng thượng biết, đây chính là mang thai cốt nhục của hắn."
Nhìn trạng thái như thể lão Tiêu gia muốn hạ hồng vũ[1] này của bà, các vị phi tần trong điện có chút cạn lời, vị này chính là không biết đầu óc nhi tử nhà mình có vấn đề, không giống nam nhân bình thường khác.
[1] lão Tiêu gia muốn hạ hồng vũ: nói lái từ câu "lão thiên gia muốn hạ hồng vũ" (ông trời làm mưa đỏ), chỉ việc xảy ra một kỳ tích, sự việc hiếm gặp.
Mỗi lần người được thị tẩm đều phải uống canh tránh thai, đối với chuyện có con giống như tránh còn không kịp.
"Đào Uyển nghi đâu? Ngươi nói cho Hoàng thượng rồi?" Minh Quý phi truy hỏi một câu, lần này nàng ta hướng về phía Tần Phiên Phiên.
Nữ nhân ngốc Cao Thái hậu kia có thể biết cái gì, hỏi bà ấy cũng như không, tất nhiên phải xác nhận với đương sự.
Cao Thái hậu có khả năng không biết Hoàng thượng chán ghét con nối dõi, nhưng nhất định Tần Phiên Phiên biết, hậu cung này không có nữ nhân nào có thể chạy thoát canh tránh thai.
Dù được sủng ái cũng không ngoại lệ, nàng cũng không tin Tần Phiên Phiên có thể đánh vỡ cái ma chú này.
Kết quả mọi người muốn nhìn là Tần Phiên Phiên biến sắc mặt cũng không phát sinh, ngược lại nàng ngẩng đầu, hướng về phía mọi người cười dịu dàng, trên mặt toàn là biểu tình hạnh phúc, hoàn toàn lộ ra một loại phát sáng thuộc về người làm mẹ.
"Hoàng thượng biết, hắn còn bảo ta nghỉ ngơi cho tốt, ba tháng đầu là quan trọng nhất với thai nhi, nhất định phải bảo dưỡng cẩn thận, không thể kích động cũng không thể vận động mạnh. Cho nên mấy tháng này ta mang thai, chỉ sợ sẽ có rất nhiều chỗ thất lễ với các vị tỷ muội, còn mong mọi người thứ lỗi, chờ ta sinh hạ lọng chủng rồi nhất định tạ lỗi với các vị."
Tần Phiên Phiên vừa nói vừa ngượng ngùng đỏ mặt, lộ ra phong thái yêu kiều của cô gái nhỏ, muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Chỉ là những phi tần khác lại như bị chấn động, lập tức ngây ngốc ở nơi đó, cả người rét run.
Đầu óc mọi người đều bị cùng một ý niệm chiếm cứ, thế nhưng Hoàng thượng đã biết?
Hoàng thượng biết chuyện này, không chỉ không tức giận, ngược lại còn bảo nàng ta giữ gìn thân thể? Những lời này là có ý gì, căn bản mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hoàng thượng không cho phép nữ nhân sinh hài tử, đây là một cái ma chú, là một cây xương cá mắc nghẹn trong họng nữ nhân hậu cung, nhưng hiện giờ ma chú này bị Tần Phiên Phiên phá vỡ?
Nữ nhân cười tươi rói trước mặt này, ngoại trừ dáng vẻ kệch cỡm bên ngoài thì không đúng tí nào, nàng ta dựa vào cái gì có thể làm ngôi cửu ngũ sửa miệng?
"Tạ lỗi cái gì, ai gia đều đã lên tiếng. Ngươi mang thai chính là long chủng, những người này cũng chưa mang thai, có tư cách gì khiến ngươi xin lỗi? Trong cung này mẫu bằng tử quý, ngươi tiến cung nửa năm đã có mang, các nàng đều đã nhiều năm, có người đã gần mười năm cũng không mang thai. Các nàng nhìn thấy ngươi nên hổ thẹn! Ngươi, Đào Tiệp dư là cứu tinh của toàn bộ hậu cung, làm Tiêu gia có người kế nghiệp."
Cao Thái hậu lập tức rất kích động mà mở miệng, bộ dáng hung tợn kia thiếu điều chỉ vào mặt phi tần khác mà mắng, đều là một đám vô dụng, ngủ lâu như vậy, đến đứa nhãi con cũng không thể sinh.
Trên thực tế những phi tần có mặt ở đây, nội tâm đều cực kỳ đau khổ.
Các nàng nằm mơ cũng muốn mang thai, bất đắc dĩ là Hoàng thượng căn bản không cho phép, còn một bộ dáng ai mang thai cốt nhục của trẫm, trẫm liền giết chết người đó.
Nào biết tất cả cục diện bế tắc này đều bởi vì Tần Phiên Phiên tiến cung mà thay đổi, trên cơ bản mỗi người phóng tầm mắt đến trên bụng nàng ta đều mang theo oán độc, hận không thể khiến nàng ta đẻ non ngay lập tức.
"Được rồi được rồi, trong lòng các ngươi nghĩ cái gì ai gia đều biết, chính là ghen ghét Phiên Phiên. Ai gia cũng là từ vị trí lúc này của các ngươi mà đi lên, nữ nhân khác mang long chủng, chỉ cần không phải chính mình mang, vậy thật là nằm mơ cũng mơ thấy một vũng máu. Thời điểm năm đó ai gia mang thai Hoàng thượng, không biết có bao nhiêu người nghĩ hại ai gia đấy, chỉ là hiện giờ ai gia sống rất tốt, nhi tử còn lên làm Hoàng thượng, những người hại ai gia cũng không sống nổi đến khi ai gia sinh hạ hài tử."
Cao Thái hậu lại nghĩ tới sự tích anh dũng của mình năm đó, dương cao thanh âm nhắc mãi vài câu, tầm mắt của bà một mực đảo qua những phi tần phía dưới, trên mặt toàn là biểu tình khinh thường.
"Các ngươi thường lui tới luôn tự xưng thông minh hơn ai gia, hiện giờ đừng hồ đồ, lui ra đi."
Cao Thái hậu lạnh mặt đuổi các nàng đi, vốn Tô Uyển nghi còn định lưu lại lấy lòng bà, nhưng vừa thấy Tần Phiên Phiên vẫn cứ ngồi trên ghế, tư thái vui tươi hớn hở kia của Cao Thái hậu, cũng sẽ không có hơi sức phản ứng với những người khác, nàng liền thức thời mà rời đi.
Lại nói chuyện Tần Phiên Phiên mang thai, thực sự làm người ta quá khó có thể tiếp nhận rồi, nàng phải đi về thích ứng một chút.
Tuy các phi tần tốp năm tốp ba mà rời đi, nhưng trên cơ bản mỗi người đều đang bàn tán chuyện này, tươi cười trên mặt đều biến mất, chỉ còn ưu sầu.
Nếu lời Tần Phiên Phiên nói là sự thật, như vậy đại biểu cho một tin tức: Đào Tiệp dư là người đặc biệt nhất trong lòng Hoàng thượng.
Một đường Minh Quý phi ngồi liễn kiệu đến phòng nghị sự, biểu tình âm trầm trên mặt nàng ta đều có thể chảy ra nước, quả thật đáng sợ.
"Nha, đây lại là ai đắc tội muội muội, tóm lại lạnh mặt không tốt, về sau cười tươi lên mới xinh đẹp."
Nhàn Quý phi nhìn thấy tư thái nổi giận đùng đùng của nàng ta, lập tức nhẹ giọng cười cợt một câu.
Thời gian ba người các nàng chờ đợi có chút lâu, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần oán hận, chỉ là tư thái tức muốn hộc máu này của Minh Quý phi nên cũng không ai dám nói gì với nàng ta, miễn cho nàng ta phun lửa.
"Đào Tiệp dư mang thai."
Tiếng nói của Minh Quý phi vừa phát ra, trong điện lâm vào lặng yên như tờ, ba vị Quý phi khác ngồi ở vị trí của mình, toàn bộ đều là trạng thái ngây ra như phỗng.
Chờ đến khi phản ứng lại, bọn họ mới biểu lộ ra các loại cảm xúc phức tạp, hoài nghi, kinh ngạc, khó có thể tin cùng với khủng hoảng.
"Sáng nay thời điểm thỉnh an ở Duyên Thọ cung, Cao Thái hậu tự mình lôi kéo nàng ta tuyên bố trước mặt mọi người. Còn Hoàng thượng cũng đã biết chuyện này."
Thời điểm ba người còn lại còn chưa kịp tiếp thu vấn đề, Minh Quý phi bổ sung lời nói cho hoàn chỉnh.
"Hoàng thượng biết chuyện này, không có bất luận phản ứng gì sao? Nàng ta vi phạm ý chỉ của Hoàng thượng, hẳn là muốn chém đầu?"
Ngay cả Thư Quý phi tính tình tốt nhất cũng nhịn không được nghi ngờ hỏi.
Minh Quý phi cười lạnh nhìn nàng ta một cái: "Thật hiển nhiên nàng ta vẫn sống yên ổn."
"Chuyện này không có khả năng, Hoàng thượng không cần con nối dõi, ai cũng không ngoại lệ!" Sắc mặt Nguyệt Quý phi khó coi nhất, nàng ta lớn tiếng hô một câu như vậy.
Đáng tiếc không ai trả lời nàng ta. Nhàn Quý phi là người bình tĩnh lại đầu tiên, nàng ta lập tức phái người ra ngoài hỏi thăm, Đào Tiệp dư tuyên bố chuyện nàng ta mang thai trước mặt mọi người, chỉ cần truyền tới lỗ tai Hoàng thượng, đến lúc đó xem Hoàng thượng ứng như thế nào là có thể nhìn ra Tần Phiên Phiên có nói dối hay không.
Trong khoảng thời gian cung nhân đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, trong đại điện là một mảnh yên tĩnh, không có người nào trò chuyện, rất nhiều công việc tồn đọng, lại không ai muốn xử lý.
Bốn người ngồi liền nhau, mày đều nhăn lại gắt gao, thần sắc trên mặt đều không thả lỏng.
Nguyệt Quý phi bị dày vò nhất, việc này so với trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn không giống nhau.
Tần Phiên Phiên tiến cung sau cùng, đối với chuyện Hoàng thượng kiêng kị chỉ có thể nghe được từ trong miệng người khác, càng là truyền thuyết sự tích thì càng khiến người ta sợ hãi, nàng ta chắc sẽ làm con rùa đen rụt đầu, Nguyệt Quý phi mới thuận lợi tiến hành bước tiếp theo.
Không nghĩ tới nữ nhân này không chỉ nói cho Hoàng thượng, còn tuyên bố với toàn hậu cung, đây là muốn làm cái gì?
Rốt cuộc bên trong đang khó có thể chờ đợi, cung nhân đi ra ngoài hỏi thăm tin tức đã trở lại.
"Hồi bẩm Quý phi nương nương, Hoàng thượng đi Duyên Thọ cung, nói là đón Đào Tiệp dư trở về." Cung nhân truyền lời đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Khi bốn vị Quý phi nghe được câu trả lời này, tim cũng sắp ngừng đập.
Các sự việc đều thể hiện là Hoàng thượng thật sự muốn đứa nhỏ này.
...
Trên đường đi Duyên Thọ cung, khuôn mặt Tiêu Nghiêu âm trầm, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tần Phiên Phiên lại lừa gạt hắn như vậy, trước đó rõ ràng hắn đã ngàn dặn dò vạn dặn dò, kêu nàng không cần làm gì, ngoan ngoãn ở nhà đợi.
Nhưng một buổi tối vừa qua khỏi, nàng khiến cho toàn hậu cung đều biết, còn mang theo Cao Thái hậu làm hậu thuẫn cho nàng.
"Trương Hiển Năng, tới Duyên Thọ cung, nếu nàng còn khoe khoang như vậy, trẫm phải vả miệng nàng vài cái. Tuy nói nàng đang mang thai, nhưng trẫm lại không chạm vào bụng nàng, vả mặt là tuyệt đối sẽ không có việc gì."
Tiêu Nghiêu còn chưa tới nơi, trong lòng lại bắt đầu hiện lên tình cảnh lúc đó, hơn nữa cứ mãi dặn dò Trương Đại tổng quản phải nhắc nhở hắn.
Loại lời nói này Trương Hiển Năng cũng nghe một chút, lần trước Trương Thành trở về đã nói cho hắn, lời nói của Hoàng thượng trên đường đều là cái rắm, tới trước mặt Tần Phiên Phiên rồi, cả người liền vui sướng đến không biết đông tây nam bắc, nếu có người nhắc nhở hắn, hắn còn muốn trở mặt đó.
"Ngươi nghe được không? Nhất định phải dùng sức ho khan, nếu trẫm không phản ứng, ngươi cứ trực tiếp mở miệng nói ra." Tiêu Nghiêu thấy hắn ta không phản ứng lại mình, lập tức dò hỏi tới cùng.
"Nô tài tuân chỉ." Trương Hiển Năng gật đầu xã giao nói.
Đoàn người vào Duyên Thọ cung, còn chưa đi vào nội điện đã nghe thấy bên trong truyền đến một tràng tiếng cười đùa, hoàn toàn là đắm chìm trong sung sướng.
"Phiên Phiên, ta nói ngươi này, ngày thường nam nhân luôn là một bộ dáng cao cao tại thượng, đặc biệt là nam nhân Tiêu gia bọn họ, cứ ỷ vào nhà mình có ngôi vị Hoàng đế được kế thừa, thật là muốn đạp cả trời ở dưới chân. Nhưng một khi nữ nhân mang thai, bọn họ phải chấp nhận chịu thiệt. Lúc trước ta đều là đi theo phía sau Tiên hoàng, ngoan ngoãn cúi đầu, giống như con dâu nhỏ bị khinh bỉ. Đến khi ta mang thai hài tử, ta có thể trực tiếp cưỡi trên cổ hắn, muốn làm gì thì làm đó. Chờ lát nữa Muốn Muốn tới, ngươi cũng đừng khách khí!"
Cao Thái hậu đang truyền thụ kinh nghiệm làm nũng cho Tần Phiên Phiên, bà rất hứng thú, mặt mày đều tràn đầy ý cười.
Tần Phiên Phiên rụt cổ, tuy nói hai nam nhân của các nàng đều là Hoàng thượng, nhưng hình như khác biệt còn rất lớn.
"Mẫu hậu, tần thiếp biết ngài là muốn tốt cho tần thiếp, nhưng tần thiếp có cung nhân hầu hạ, thật sự không cần làm Hoàng thượng từ Long Càn cung chạy tới đón tần thiếp."
Tần Phiên Phiên nhỏ nhẹ ngắt lời bà, nếu từ lời nói Cao Thái hậu, đoán rằng một ngày một đêm cũng chưa giảng xong.
"Cái này sao có thể giống nhau, ngươi mang trong bụng chính là cốt nhục của hắn, lại không phải của người khác. Khi đó ta ước gì mỗi ngày đều treo ở trên người Tiên hoàng, cùng hắn thượng triều." Cao Thái hậu mở to hai mắt nhìn nàng, giống như nhìn cái đứa ngốc.
Tần Phiên Phiên hướng về phía bà cười gượng hai tiếng, chỉ là từ sau khi kêu cung nhân đi mời Hoàng thượng, nàng liền có chút không được tự nhiên, nàng chột dạ.
Hoàng thượng còn chưa biết nàng thông báo cho toàn hậu cung đâu, chờ lát nữa không chừng muốn phát hỏa, huống hồ trong bụng nàng cũng không có gì, toàn dựa vào lừa gạt hắn, lỡ như về sau lộ ra, nàng cảm thấy dù tính tình cẩu tử có tốt đi chăng nữa cũng sẽ bạo phát.
Thừa dịp nàng còn có chút lý trí, bớt làm một chút, miễn cho về sau thật sự quỳ khóc cũng không dỗ lại được tâm của cẩu tử.
"Phiên Phiên, sao ta cảm thấy ngươi sợ Hoàng thượng nha?" Cao Thái hậu nhìn biểu tình cười còn khó coi hơn so với khóc của nàng, rốt cuộc phát hiện điểm mấu chốt.
Tần Phiên Phiên quay đầu, dò hỏi: "Ngài không sợ sao?"
"Không sợ, hắn do ta sinh ta sợ cái gì. Hài tử đều là miếng thịt rớt xuống từ trên người người mẹ, ngươi sợ thịt trên người ngươi sao?" Cao Thái hậu nghiêm trang trả lời, còn rất kinh ngạc hỏi lại một câu.
Tần Phiên Phiên có chút muốn khóc, nhưng cẩu tử lại không phải ta sinh, cho nên ta sợ.
"Thế ngài sợ Tiên hoàng không?" Nàng có chút tò mò hỏi.
Lúc này Cao Thái hậu hơi xấu hổ một chút, cười nói: "Nam nhân của ta, ta sợ cái gì?"
Tần Phiên Phiên và Cao Tố Tuyết ngồi một bên liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không nói ra lời.
Các nàng không có lời nào để nói.
Tiêu Nghiêu lạnh mặt bước đi vào, hắn còn không tiến vào, cảm giác mẹ hắn còn muốn dạy Tần Phiên Phiên cưỡi trên đầu hắn như thế nào.
"Tần Phiên Phiên, ai cho phép nàng lan truyền chuyện này cho mọi người đều biết? Lời trẫm nói là vô dụng có phải hay không?"
Hắn vừa nói vừa đi hướng về phía Tần Phiên Phiên, thấy Hoàng thượng sải bước đi tới, Tần Phiên Phiên muốn tránh theo bản năng, nàng luôn cảm thấy giây tiếp theo chính mình sẽ bị đánh.
"Mẫu hậu!" Tần Phiên Phiên tội nghiệp mà hô một câu.
Lúc đầu Cao Thái hậu còn chưa kịp phản ứng lại, bị tiếng kêu này của Tần Phiên Phiên nhắc nhở, lập tức nói với Tiêu Nghiêu: "Ngươi ở trước mặt ai gia quát ai đây!"
Cao Thái hậu lập tức đứng lên, tuy rằng vóc dáng bà nhỏ bé, nhưng đủ khí thế nha.
Bước chân Tiêu Nghiêu dừng lại, đứng ở bên cạnh Tần Phiên Phiên cũng không làm gì, chỉ là giải thích với Cao Thái hậu: "Mẫu hậu, nữ nhân Tần Phiên Phiên này hoa ngôn xảo ngữ[2], người không thể nghe lời một phía của nàng. Ba ngày không đánh nàng sẽ leo lên nóc nhà lật ngói, trẫm phải dạy dỗ nàng cho tốt!"
[2] hoa ngôn xảo ngữ (花言巧语): dùng lời nói êm tai dối gạt người.
Lời hắn vừa nói ra, Cao Thái hậu lập tức nói: "Ngươi nói bậy, ta còn chưa thấy nữ nhân nào hoa ngôn xảo ngữ hơn ta!"
Toàn bộ đại điện đều yên tĩnh, người ở đây đều bị đông cứng.
Đối mặt với tiếng quát mắng đúng lý hợp tình như vậy của Cao Thái hậu, rốt cuộc Hoàng thượng lại nghĩ tới bản lĩnh của mẹ ruột hắn.
"Mẫu hậu, ngài so đo với nàng làm gì, nàng ấy hay giận dỗi còn luôn thích nói dối gạt người. Ngài chính là chân thành nhất, chỉ là...." Lời nịnh hót này của Tiêu Nghiêu mới nói được nửa câu liền ngừng.
Bởi vì phía đối diện ánh mắt của Cao Thái hậu hung ác dị thường, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Lúc trước ta nói với ngươi như thế nào? Nữ nhân là đồ sứ, rất dễ tổn thương, nữ nhân mình thích càng vô cùng trân quý. Phiên Phiên còn mang thai hài tử của ngươi, ngươi càng nên nâng niu nàng trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng mà che chở. Hôm nay ta mới biết được, ngươi đối với nàng thô tâm đại ý[3] như vậy, còn trợn mắt trợn mũi quát nàng ấy, còn giỏi hơn cả cha ngươi! A, Tiêu Muốn Muốn!"
[3] thô tâm đại ý (粗心大意): làm việc qua loa, không cẩn thận.
Ba chữ cuối cùng Cao Thái hậu kêu to hữu lực, người trong đại điện đồng thời chấn động.
Đầu tiên Tần Phiên Phiên sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại đây là Cao Thái hậu kêu Hoàng thượng.
Dòng họ và nhũ danh chồng lên, hiệu quả kinh sợ này quả thực là nhân lên gấp đôi.
Sắc mặt Tiêu Nghiêu thay đổi mấy lần, càng cảm giác mất mặt và hổ thẹn, một nam nhân gần ba mươi tuổi là hắn, sao có thể đối mặt với cái tên như vậy.
Năm đó khi Cao Thái hậu tức giận, bà luôn dùng cả tên lẫn họ như vậy mà kêu hắn, Tiêu Muốn Muốn.
Cái tên Tiêu Nghiêu này là sau khi hắn vỡ lòng đọc sách, Tiên hoàng cảm thấy để thần tử kêu con của hắn như vậy thì không hay lắm, mới đổi nhũ danh Muốn Muốn thành âm tiết Nghiêu.
Trên đời này không có cha mẹ nào tùy tiện như của hắn.