Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Lúc Thái Hân tới Minh Thược điện, sắc trời mới vừa sâm sẩm tối, nào biết lại bị ăn canh bế môn.
Thái giám thủ vệ trực tiếp nói cho nàng ta, Minh Quý phi không nhận được thánh chỉ, đã đi ngủ, có chuyện gì chờ ngày mai lại nói.
Thái Hân lấy ra rất nhiều bạc nhờ vị thái giám này hỗ trợ, thái giám kia theo lệ thu lại toàn bộ, nhưng sự tình lại vẫn làm như cũ, chỉ là thái độ ứng đối tốt lên rất nhiều.
"Xin lỗi, Bính Quý nhân, Minh Quý phi thật sự đã dặn dò. Hôm nay nương nương nhìn tú nữ một buổi sáng, đã sớm mệt đến đầu váng mắt hoa, sau khi trở về liền chịu đựng không nổi, ngã vào trên giường ngủ rồi. Nương nương nói là trừ phi tới canh giờ thỉnh an ngày mai, không cho phép bất cứ ai tới quấy rầy nương nương, đến nô tài còn không thể nào vào cửa." Tiểu thái giám kia một câu Bính Quý nhân, kêu so với ai khác đều dễ nghe hơn, nhưng ý tứ bên trong lời này cũng khó có thể châm chước.
Khuôn mặt Thái Hân âm trầm, sau khi nàng cứ mãi khẩn cầu, tiểu thái giám kia mới mở ra một cái khe hở, nói mấy câu với cung nữ trực đêm bên trong.
Rất mau đã truyền lời tới "Quý phi nương nương đã tỉnh, cáu giận một hồi, rồi lại ngủ tiếp, nương nương nói trước tiên ngài ở tạm Trữ Tú cung một buổi tối. Đến ngày mai nương nương đi Long Càn cung hỏi một chút mới được, không thể nghe một mình ngài nói mà cho ngài đi vào. Chuyện này rất khó làm."
Thái Hân chau mày, nàng lập tức nói: "Ta có thánh chỉ, công công ngươi lại đi nói với Quý phi nương nương một câu. Ta..."
"Xin lỗi, mời ngài về cho." Tiểu công công này xua tay, xoay người đi vào trong điện, không hề trở ra.
Thái Hân cầm thánh chỉ ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, nàng không nghĩ tới Minh Quý phi không cho người để nàng đi vào, không sợ ngày sau Hoàng thượng ra mặt thay nàng, tìm Minh Quý phi tính sổ sao?
Nàng tổn thất một số bạc lớn, còn không có chỗ ở, thở phì phì mà lại trở về Trữ Tú cung, kết quả Trữ Tú cung nàng cũng không vào được.
Lời đồn đãi buổi tối đầu tiên vị Bính Quý nhân mới thượng vị ngủ lại đầu đường rất mau liền truyền đi.
Thoạt nhìn giống như mọi người đều đã ngủ, trên thực tế chủ tử các cung đều phái người hỏi thăm, chờ xem nàng bị chê cười.
"Chủ tử, vị Bính Quý nhân này cũng thật xui xẻo, Minh Quý phi nói không nhận được thánh chỉ không cho nàng ta vào, cô cô Trữ Tú cung lại nói trong cung có quy định chủ tử có phân vị không thể ngủ lại Trữ Tú cung, bảo nàng ta đi tẩm điện của mình. Đến lúc này nàng ta còn đang ở ngoài cửa cung, không biết nên làm thế nào cho phải đây." Hồng Y một mực báo lên tin tức nghe ngóng được.
Tần Phiên Phiên đang lật xem sách thoại bản, nghe thấy tin tức này không khỏi cong khóe môi.
"Quy định có phân vị không thể ở Trữ Tú cung, sao ta chưa nghe nói qua? Cho dù không thể ở lại lâu, nhưng ngày thăng phân vị, nếu không kịp dọn ra ngoài thì vẫn có thể nghỉ lại một đêm. Nha đầu này nhìn lanh lợi, sao tới thời khắc mấu chốt lại ngốc thế? Lúc trước ở dưới mí mắt của nhóm cô cô Trữ Tú cung còn có thể thông đồng với Hoàng thượng, một chút chuyện thế này đã bị làm khó rồi."
Trên mặt nàng mang theo vài phần biểu tình cười nhạo, ngữ khí cũng có vẻ không chút để ý.
"Hẳn là do lúc trước Minh Quý phi đã dặn dò Trữ Tú cung, nô tài nói thật, hậu cung này vẫn là nhìn vào phân vị. Vị Bính Quý nhân này, mắt thấy là Hoàng thượng tự mình lưu lại, tóm lại có vài phần mặt mũi, nhưng phân vị Minh Quý phi cao hơn nàng ta, tất nhiên là ép tới nàng ta không thở nổi."
Từ nhỏ Hồng Y học võ ở bên ngoài, biết rất ít quy củ hậu cung, hiện giờ xem Thái Hân bị ức hiếp thành như vậy, không khỏi cảm khái một câu.
Chờ sau khi nàng ta nói xong, lại bất tri bất giác nhớ tới phân vị chủ tử nhà mình cũng thấp hơn Minh Quý phi, nhưng lại không để mấy vị Quý phi vào mắt.
Nàng ta lập tức sửa lời: "Đương nhiên ngoại trừ chủ tử ngài. Lúc trước nô tỳ nghe Liễu Âm nói, thời điểm ngài vẫn là Quý nhân cũng đã không sợ Minh Quý phi, thậm chí còn vượt cấp làm Tô Uyển nghi bị phạt cấm túc, cắt tiền tiêu hàng tháng."
Hồng Y vừa nói vừa sáng lấp lánh hai mắt mà nhìn nàng, trong mắt lộ ra vài phần ý vị sùng bái, biểu tình này giống nha đầu Liễu Âm kia y như đúc.
Tần Phiên Phiên cười lắc đầu: "Phân vị rất quan trọng, nhưng sủng ái của Quân vương càng quan trọng hơn. Phân vị này nguyên bản chính là ngôi cửu ngũ cho, tùy thời có thể thu hồi. Huống hồ hiện tại ta càng có chỗ dựa, không sợ hậu cung này quật ngã."
Nàng vừa nói vừa duỗi tay phủ lên bụng nhỏ của mình, trên mặt là biểu tình đắc ý, giống như trong bụng nàng thực sự có long chủng.
Trước khi Tần Phiên Phiên chuẩn bị ngủ thì được tin tức, vị Bính Quý nhân mới tấn phong này vẫn không tìm được chỗ ở như cũ, rất có khả năng đêm nay thật sự phải đứng ở ngoài cung một đêm.
Quý nhân là phân vị thấp, bên người cũng chỉ có một cung nữ hầu hạ, hai chủ tớ bơ vơ không nơi nương tựa, run bần bật trong gió đêm lạnh lẽo.
Chờ nàng ngủ một giấc tỉnh lại liền thấy Liễu Âm đã tới hầu hạ nàng, chỉ là nha đầu này nhất định đã nghe được lời đồn đãi gì, cho nên tinh thần phấn chấn, một bộ dáng gấp không chờ nổi muốn nói.
"Chuyện gì khiến ngươi vui mừng thành như vậy?" Tần Phiên Phiên nhẹ nhàng nhướng mày, nhìn nàng ta mà có chút không có biện pháp.
"Còn có thể là chuyện gì, đơn giản chính là liên quan tới Bính Quý nhân. Ngài đoán xem tối qua vị Quý nhân này ngủ ở đâu?" Liễu Âm tỏ vẻ thần bí, trong ánh mắt còn lập loè vài phần vui sướng khi người gặp họa, hiển nhiên Thái Hân không có được chỗ tốt gì.
"Không phải là thật sự ngủ một đêm ở bên ngoài chứ?"
Liễu Âm xua tay: "Trái lại không phải, chủ tớ hai người này không có chỗ nào để đi, nghe nói Bính Quý nhân không có biện pháp, oa oa khóc lớn. Nửa đêm là cung nhân Lãm Nguyệt cung đưa cho các nàng cái chủ ý, kêu các nàng ở tạm chỗ ở của cung nữ một đêm."
Sau một lúc lâu Tần Phiên Phiên không phản ứng lại, ở cùng cung nữ, tuy nói còn tốt hơn so với ngủ ngoài trời, nhưng chỉ sợ việc này sẽ trở thành vết nhơ cả đời của Thái Hân.
Kể cả nàng ta là nữ nhi của Hộ bộ Thị lang cũng không tẩy sạch được chuyện ở cùng cung nữ này, rõ ràng là cho toàn bộ nữ nhân hậu cung một đề tài chuyện phiếm, nếu về sau Hoàng thượng không dùng quyền lực để mệnh lệnh, đừng nói vị trí Hoàng hậu, đến phân vị hơi cao một chút cũng vô duyên với nàng ta rồi.
"Nàng ta đây là đưa tiền đồ lên tay người khác. Nguyệt Quý phi mới chân chính là kẻ giết người không chớp mắt." Tần Phiên Phiên cười lạnh một tiếng.
Lãm Nguyệt cung là tẩm điện của Nguyệt Quý phi, cung nhân kia nhất định là do Nguyệt Quý phi bày mưu đặt kế.
Vào lúc Thái Hân bơ vơ không nơi nương tựa nhất, có cung nữ vờ tốt bụng tiến đến chỉ điểm bến mê, Thái Hân chắc chắn coi như trân bảo.
Cho dù trên thực tế đây là một cái bẫy, ở thời điểm này Thái Hân cũng sẽ không hề kiêng dè mà dẫm lên.
"Ai nói không phải đây, chủ tử ngài cần phải cẩn thận. Bốn vị Quý phi này, tính tình Minh Quý phi kém cỏi nhất, nhưng cũng dễ đoán nhất, ngày thường ba vị còn lại không hiện sơn lộ thủy[1] nhưng tính tình còn xấu hơn Minh Quý phi, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi."
[1] hiện sơn lộ thủy (显山露水): thể hiện bản thân.
Liễu Âm dẩu miệng, vừa lúc nhắc nhở nàng.
Tuy rằng nàng ấy chỉ là một tiểu nha đầu, không có cơ hội tiếp xúc với mấy vị chủ tử phía trên, nhưng nhắc nhở Tần Phiên Phiên phải cẩn thận những người này, tóm lại là không sai.
Thời điểm thỉnh an buổi sáng, Tần Phiên Phiên khoan thai tới muộn như cũ, nhưng lúc này nàng không phải người cuối cùng, Bính Quý nhân mới tấn phong tới còn muộn hơn nàng.
"Nô thiếp đến trễ, xin Thái hậu nương nương thứ lỗi, nơi này của nô thiếp có món quà tạ lỗi, còn mong Thái Hậu nhận lấy, có thể tha thứ nô thiếp."
Thái Hân cung cung kính kính hành lễ, hơn nữa từ ống tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, xem độ lớn nhỏ hẳn là son môi.
"Lúc ở khuê các, nô thiếp đã thích mân mê mấy món đồ chơi này, son môi này là nô thiếp tự mình làm, xin ngài vui lòng nhận cho." Nàng vừa nói vừa lộ ra tươi cười duyên dáng.
Tất nhiên có cung nữ dâng son môi lên, nhưng son môi này còn chưa tới tay Thái hậu, phi tần ngồi bên cạnh đã gạt xuống.
"Gần đây, ai cũng có thể làm phấn mặt son môi, cũng không sợ chính mình không được tiên sinh chỉ dạy, làm ra đồ vật mang độc. Thái hậu nương nương, ngài vẫn nên để người khác thử trước một lần đi, miễn cho gây ra độc hại gì."
Tô Uyển nghi là người yêu thích làm đồ trang điểm nhất hậu cung, giờ phút này vừa thấy Thái Hân này liền cảm thấy thật không vừa mắt.
Mân mê son phấn, Tô Uyển nghi đã mời tiên sinh có chuyên môn dạy dỗ, dường như điều này giúp cho mọi việc của nàng ở hậu cung đều thuận lợi, rốt cuộc nữ nhân đều thích đẹp. Đoạn thời gian trước Cao Thái hậu nhìn nàng thuận mắt, chính là bởi vì nàng dâng lên không ít thứ tốt.
Hiện giờ nàng đang mão đủ kính[2] muốn gần thêm một bước, kết quả về mặt này lại nhảy ra một người nữa, tất nhiên là bất lợi với nàng.
[2] mão đủ kính (卯足劲): tập trung đủ lực lượng, khí lực.
"Xin Thái hậu yên tâm, trước đó nô thiếp đã tự mình thử dùng qua, không có bất cứ vấn đề gì." Thái Hân không đáp lại khiêu khích của Tô Uyển nghi, lập tức nói.
Cao Thái hậu cũng là loại thấy son phấn thì không đi nổi, cũng không để ý đến mạch nước ngầm mãnh liệt giữa các nàng, lập tức lấy ra một khối nhỏ bôi lên môi, lại lấy gương soi soi, tức khắc vui mừng.
"Chất cao tinh tế mượt mà, màu sắc tươi đẹp, mùi vị cũng dễ ngửi, đồ tốt. Thỉnh an đã muộn thì cứ cho muộn đi, không phải chuyện gì lớn, huống hồ tối hôm qua ngươi cũng không nghỉ ngơi tốt, đều là bị những người đó làm trì hoãn, ngồi đi."
Hai mắt Cao Thái hậu sáng lấp lánh, tự cho rằng mình mỹ mạo lại cao hơn người một bậc, bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Minh Quý phi không khỏi cứng đờ khóe miệng, Cao Thái hậu quả thực chính là khắc tinh lớn nhất của nàng.
Tha thứ Thái Hân đến trễ thì tha thứ đi, vì sao phải trách trên đầu người khác, tuy rằng Cao Thái hậu không chỉ tên nói họ, nhưng Minh Quý phi cũng cảm thấy mũi tên hướng vào chính mình.
Người Cao Thái hậu xem thuận mắt thì bà ta đều coi là người mình mà bênh vực, ưu điểm này cũng là khuyết điểm của bà ta.
Cao Thái hậu bảo vệ người tất nhiên là tốt, nhưng dường như Cao Thái hậu luôn không ngừng bảo vệ một ai đó.
"Nhìn dáng vẻ mẫu hậu là đặc biệt thích vị Bính muội muội mới tấn phong này, ngài đối với nàng ấy tốt như vậy, thần thiếp đoán rằng vị Bính muội muội này muốn biến thành Đào muội muội thứ hai. Cũng không biết về sau hai vị này, đến tột cùng ai được mẫu hậu yêu thích hơn đây!"
Minh Quý phi bưng chén trà nhẹ nhấp một ngụm, ngữ khí ôn hòa mà nói.
Đây rõ ràng chính là châm ngòi ly gián, Minh Quý phi vừa nói vừa nhìn về phía Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên cười mà không nói, nhưng Thái Hân lại mở miệng trước: "Quý phi nương nương đề cao nô thiếp rồi, nô thiếp không dám đánh đồng với Đào Tiệp dư. Ai cũng biết nàng ấy là Tuyết Đào tiên tử Thái Hậu nương nương sủng ái nhất."
Lời này của Thái Hân cực kỳ khách khí, giống như sợ Tần Phiên Phiên sẽ bị châm ngòi, sẽ làm gì nàng ta.
"Bính muội muội không cần tự coi nhẹ mình, bọn tỷ muội nơi này đều là tiên tử Thái hậu nương nương sủng ái. Tuy ngươi mới tới, nhưng cũng có phong hào, đặt là Thiêu Bính tiên tử đi. Thái hậu nương nương, ngài nói xem, ngài có thích cái tên Thiêu Bính (bánh nướng) tiên tử này không?"
Tần Phiên Phiên vừa dứt lời, liền thấy Cao Thái hậu lập tức gật đầu: "Thích, trước kia thời điểm ai gia chưa tiến cung thích nhất ăn bánh nướng. Nhưng sau khi tiến cung, phát hiện có quá nhiều món ăn ngon, hình như không có bụng ăn bánh nướng nữa."
Mấy câu nói đó của Thái hậu chọc cười mọi người trong đại điện, trong khoảng thời gian ngắn không khí hoà thuận vui vẻ.
Sau khi Tần Phiên Phiên hoài long chủng, không khí vẫn là rất khó coi, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều cười vì bánh nướng tiên tử.
Thái Hân cũng cười theo, chỉ là hai tay nàng lại gắt gao nắm khắn, nàng mở to hai mắt nhìn, một mực đảo qua người cười to trong điện, sớm hay muộn nàng cũng sẽ trả thù.
Muốn hung hăng dẫm đám nữ nhân này dưới chân, xé rách mặt các nàng, như vậy các nàng sẽ biết được hận ý trong đáy lòng nàng giờ phút này.
Không khí rất hài hòa, Cao Thái hậu cũng rất vui vẻ, không làm khó bất cứ kẻ nào, sớm thả các nàng rời đi.
Trước khi đi, Thái Hân nhẹ giọng nói nàng chuẩn bị làm phấn, vừa lúc bên ngoài hoa mai đang nở rộ, mời Thái Hậu cùng xem.
"Ai nha, ai gia đã sớm muốn học làm cái này, nhưng nhóm tiên sinh đó dựa vào tay nghề mà kiếm cơm nên cũng không chịu dạy, ngươi thật sự không ngại phải không?" Biểu hiện của Cao Thái hậu thật sự vui sướng.
Chỉ là bà vừa quay đầu thấy Tần Phiên Phiên, lập tức mời nàng: "Phiên Phiên cũng cùng đi chứ? Bên ngoài vừa lúc ban ngày, phơi nắng nhiều có lợi cho ngươi đấy."
Còn không đợi Tần Phiên Phiên mở miệng nói chuyện, bên này Thái Hân đã nói: "Đào Tiệp dư có thai trong người, chỉ sợ không thể cùng đi. Điều chế đồ trang điểm phải tiếp xúc đến không ít đồ vật, chỉ sợ sẽ bất lợi với thai nhi, nên cẩn thận chút cho thỏa đáng."
Vẻ mặt Thái Hân đầy lo lắng, Cao Thái hậu liền có chút do dự.
"Mẫu hậu và Tố Tuyết cùng đi chơi đi, vừa lúc tần thiếp trở về nghỉ ngơi."
Đương nhiên Tần Phiên Phiên biết ý tứ của vị Bính Quý nhân này, còn không phải là muốn lợi dụng làm son phấn, đoạt lấy sủng ái của Cao Thái hậu sao?
Trong cung này, ngoại trừ sủng ái của Đế vương, còn có hai vị Thái Hậu đấy.
Thái Hân xem rõ ràng, Hoàng Thái hậu đã hoàn toàn ở hoàn cảnh xấu, cho nên trước khi nàng tiến cung đã hỏi thăm kỹ, tính toán làm thế nào có được lực chú ý và sự bảo vệ của Thái hậu, loại trừ Tần Phiên Phiên.
Cao Thái hậu bênh vực người mình, chỉ đối với một mình Thái Hân nàng là đủ rồi.
Tần Phiên Phiên ra khỏi Duyên Thọ cung, Liễu Âm đang dìu nàng bắt đầu thay nàng bênh vực kẻ yếu.
"Chủ tử, sao ngài có thể để Bính Quý nhân kia thực hiện được ý đồ? Đáng ra không nên nể mặt nàng ta. Nàng ta chẳng qua chỉ là một Quý nhân từ lục phẩm, đến ngón tay Hoàng thượng cũng chưa sờ đến, lại dám bừa bãi như vậy, muốn gạt ngài ra khỏi bên người Thái hậu? Nàng ta cũng không lấy gương soi chính mình là cái thá gì!"
Liễu Âm thở phì phò nói.
Trên thực tế so với sủng ái của Hoàng thượng, sủng ái của Thái hậu càng nhìn không thấy.
Hoàng thượng là nam nhân, muốn cố sủng ít nhất có thể ngủ một giấc, nhưng Thái hậu là bà bà, ngoại trừ lấy lòng khoe mẽ ra phải dựa vào kỹ năng của từng người.
Bình tĩnh mà xem xét, vị Bính Quý nhân kia đích thực rất khôn khéo, Thái hậu hẳn là cũng rất thích nàng ta, bằng không cũng sẽ khôn trực tiếp khen nàng xinh đẹp ở buổi phục tuyển hôm qua.
Hơn nữa Thái Hân có nghiên cứu về son phấn, thật đúng là bắt chẹt đúng chỗ mềm yếu của Cao Thái hậu, về sau chỉ cần ở chung thời gian dài, nói không chừng thật sự có thể gần gũi với Thái hậu hơn Tần Phiên Phiên.
"Thật ra không đến mức gạt ra, vị Thái hậu này thoạt nhìn không đàng hoàng, nhưng trong lòng bà ấy rõ rành rành. Ngươi nhìn bà ấy thích ta, nhưng có từng nhúng tay vào chuyện giữa ta và Hoàng thượng chưa? Cho nên dù cho ngày sau Cao Thái hậu càng thích nàng ta cũng không đến mức gây ra ảnh hưởng gì với ta." Thật ra Tần Phiên Phiên đã nhìn rõ.
...
Trong Long Càn cung, Tiêu Nghiêu mới vừa phê xong một đống tấu chương, đang vô thức vuốt hạc giấy, bỗng nhiên lại hủy đi mấy bức tranh vẽ cổ quái hiếm lạ, mày hắn nhíu lại.
Thật lâu về trước hắn đã nói đi hỏi, kết quả chưa kịp hỏi ra miệng, trước tiên lăn đến trên giường, chờ đến khi lăn xong rồi, trời cũng sắp sáng, chuyện này lại bị ném tới sau đầu.
"Hoàng thượng, Đào Tiệp dư nói tiểu Muốn Muốn muốn Tiêu Muốn Muốn, hỏi ngài có qua không?" Trương Hiển Năng cụp mi rũ mắt mà đi đến phía sau hắn, nhẹ giọng thông truyền một câu.
Trên thực tế từ lúc bắt đầu vào cửa, Trương Hiển Năng vẫn luôn mặc niệm những lời này trong lòng.
Hai câu Muốn Muốn nói ra dường như muốn níu lưỡi, nếu không phải đầu lưỡi hắn nhanh nhẹn, nói không chừng đã cứng lại rồi.
Nghe lời này của tiểu yêu tinh nói đi, đến muốn gặp Hoàng thượng cũng nói được tươi mát thoát tục như thế.
"Đi thôi, vừa lúc muốn hỏi một chút nàng vẽ cái gì, lúc này nhất định phải hỏi ra, sẽ kiên quyết không ngắt lời!" Tiêu Nghiêu gấp lại tờ giấy có hình hạc, thu vào túi gấm, không có bất cứ do dự gì liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trương Hiển Năng bước nhanh đuổi kịp, nhìn bước chân vội vã này của Hoàng thượng, không khỏi khẽ thở dài một hơi dưới đáy lòng.
Nhưng thật ra ngươi muốn đánh trống lảng cũng không thể lăn ở trên giường, chỉ sợ gần đây cẩu tử bị vắng vẻ rồi.
Lúc hắn đi vào Thưởng Đào các, vừa lúc Tần Phiên Phiên đang cầm bút vẽ tranh, nói nàng vẽ tranh không bằng nói vẽ xấu.
Từ hình vẽ hạc trên tờ giấy kia là có thể nhìn ra trình độ hội họa của Đào Tiệp dư duy trì ở trình độ của đứa bé ba tuổi, không thể nhiều hơn.
"Nàng vẽ thành như vậy, về sau nếu sinh ra hài tử, đoán rằng nó lấy bút vẽ bừa một nét cũng đều đẹp hơn nàng?" Vốn Tiêu Nghiêu còn nghĩ không quấy rầy nàng nhàn hạ thoải mái, kết quả trừng mắt nhìn lên, thiếu chút nữa dọa chết hắn rồi.
Hắn không nên chờ mong Đào Tiệp dư của hắn có thiên phú gì ở mặt hội họa.