Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Chang Phi
Beta: Vy Chiêu nghi
Tin tức lớn!
Kẻ lật đổ Nguyệt Quý phi, một đường tấn vị ngủ với Hoàng thượng, ngủ tới ngủ lui, không biết xấu hổ Tần Phiên Phiên, rốt cuộc con mẹ nó bị giáng vị rồi!
Còn trực tiếp giáng đến chính lục phẩm Quý nhân, đúng, chính là loại phẩm giai tự xưng nô thiếp, tiểu tiện nhân này nhất định là bị vắng vẻ, đại thù được báo, trời không diệt hậu cung ta.
Bọn tỷ muội, xông lên, làm Hoàng thượng, bắt đầu từ ta làm!
Tần Phiên Phiên làm Hoàng thượng phá lệ, gần đây gặp phải vô số vận đen, mất long thai rốt cuộc làm cho Hoàng thượng nổi giận, có lẽ sắp thất sủng.
Tin tức này lan truyền nhanh chóng, hậu cung mặt ngoài bình tĩnh đã lâu, rốt cuộc lại lần nữa trở lên náo nhiệt lên.
Tất cả mọi người như là thấy được vô số hy vọng vậy, một đám trang điểm cho mình đến mức cực kỳ hoa hòe lộng lẫy, chỉ hận không thể đi ra ngoài cửa cũng không cần mặc quần áo, cứ trần truồng như vậy đứng ở trước mặt Hoàng thượng, nói cho hắn biết có bao nhiêu nhớ nhung hắn.
Bảy ngày sau rốt cuộc nguyệt sự của Tần Phiên Phiên cũng hết, nàng đã sớm từ biểu tình thật cẩn thận của mấy người Liễu Âm mà đoán được hiện giờ ở hậu cung đang dâng lên tinh phong huyết vũ [1].
[1] 血雨腥风: gió tanh mưa máu. Hình dung hoàn cảnh không khí nguy hiểm, điên cuồng giết chóc.
Vốn là ngày thứ tám nàng liền chuẩn bị rời núi đi đến trước mặt Hoàng thượng thể hiện cảm giác tồn tại, nhưng lại bị Cao Thái hậu ngăn cản.
"Đi cái gì mà đi, ai gia giúp ngươi nhìn, hắn cũng không chạy được. Ít nhất ở trong khoảng thời gian ngươi dưỡng thân thể này, nếu hắn dám đi sủng hạnh nữ nhân khác, ai gia đánh gãy chân chó của hắn. Làm nam nhân cũng thật tốt, nữ nhân cho dù là sinh hài tử hay là làm cái gì đều phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, khó chịu đến chết đi sống lại, còn bọn họ lại khỏe mạnh có thể ra cửa tìm hoan mua vui! Đừng sợ, Tiêu Muốn Muốn hắn không dám đâu!"
Cao Thái hậu mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai nàng, một bộ dáng hai tỷ muội tốt, khẳng định sẽ giúp đỡ bạn không tiếc cả mạng sống.
Vì thế nàng nằm ở trên giường cả một tháng, cả người nóng lòng như lửa đốt, mấy ngày cuối cùng nàng đều phát hoả, môi bị khô uống nhiều nước vào vẫn cảm thấy trong lòng nóng đến khó chịu.
Mấy cái cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng không dám nói cái gì ở trước mặt nàng, nhưng mà Tần Phiên Phiên không biết tin tức bên ngoài, chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu, nên cứng rắn ép buộc các nàng phải nói.
Mấy người Liễu Âm hiện giờ sợ nhất là đến lượt mình trực đêm, chủ tử không ngủ được, liền lôi kéo các nàng nói chuyện trời nam biển bắc.
Nhưng mà một mảnh trời đất ở hậu cung, tổng cộng có nhiều chuyện như vậy, nhưng lại luôn không thể tránh khỏi nhắc tới Hoàng thượng, lúc đó Tần Phiên Phiên liền ép các nàng nói chuyện mới nhất gần đây.
"Ngươi nói cho ta, các ngươi đều không nói, hai mắt ta đều tối om đen xì, chờ đến lúc đi ra ngoài thì làm sao đấu lại được với những người đó!" Tần Phiên Phiên trợn mắt lên, theo lý cố gắng, còn biểu hiện ra trạng thái không thèm sợ hãi.
Chỉ là mỗi lần nàng nói xong, đều không nhịn được muốn liếm môi khô khốc của chính mình, tơ máu mang theo mùi tanh bị liếm theo trong miệng, vừa đau vừa khó chịu giống như bị kim đâm vậy.
"Chủ tử, ngài đừng hỏi, tất cả vẫn tốt, Hoàng thượng không sủng hạnh ai đâu, có Cao Thái hậu ở đây ngài đừng sợ."
Mỗi lần các nàng đều an ủi nàng như vậy, nhìn Tần Phiên Phiên bởi vì liếm môi mà nhíu mày, các nàng đều thấy đau lòng.
"Không được, ngươi không nói ta tự mình tìm cung nữ bên ngoài hỏi."
Liễu Âm khẽ thở dài một hơi trong lòng, hôm nay vẫn như cũ không đánh lại chủ tử nhà mình, cuối cùng mở miệng nói: "Hoàng Thượng không có sủng hạnh ai cả, nhưng là sau khi hắn hạ triều đầu tiên là đi đến tẩm cung của ba vị Quý phi một chuyến, còn đi thăm Bính Quý nhân. Chu tú nữ vẫn ở Trữ Tú cung, hôm nay nàng ăn mặc một bộ áo thêu trúc màu xanh lá cùng váy sam thủy tụ, ở bên ngoài rừng trúc nhảy một điệu 《 trúc u vũ 》, nghe nói vừa đẹp vừa cao nhã, làm người trầm mê, ngay cả Hoàng thượng cũng dừng chân xem một hồi lâu sau mới rời đi."
Sau khi Tần Phiên Phiên nghe xong, đôi mắt đỏ lên hoàn toàn là tức giận.
Đám tiện nhân này đúng là không biết xấu hổ, Chu Uyển vẫn luôn là tú nữ, Hoàng hượng căn bản không để ý đến nàng ta, lúc trước càng là không thèm nhìn.
Nhưng mà từ sau khi Tần Phiên Phiên bị giáng vị, Chu Uyển lại có thể nhìn thấy hắn, thậm chí còn múa cho hắn xem, mà Hoàng thượng cũng không đuổi nàng ta đi.
Đương nhiên vị Chu cô nương này lúc trước cũng đâm phải vách tường, ban đầu nàng ta mặc một thân váy trắng, tóc đen bay bay, ở đêm trăng tròn để một đôi chân ngọc trần trụi, đứng ở trên trống múa cho Hoàng thượng xem, kết quả bị Hoàng thượng chửi mắng cho một trận.
Nói là nữ quỷ bò từ dưới địa ngục lên tới lấy mạng, muốn nàng lăn (cút).
Kỳ thật lúc ấy Tiêu Nghiêu muốn nhịn một chút, rốt cuộc trong lòng hắn đã sớm tính toán tốt, nhất định phải cho Tần Phiên Phiên nữ nhân kia một bài học.
Kết quả con mẹ nó Chu Uyển nữ nhân này quá ngu, lần trước là bởi vì có người giả dạng giống nữ quỷ, bị Tiêu Nghiêu đá tới mức bị nội thương, lần này vẫn là chết sống không dài ra trí nhớ [2], chọc hắn tức điên.
[2] không chịu nhớ kỹ.
Cuối cùng vẫn là hắn thả lộ ra ít tin tức, Chu Uyển mới đi đổi thành con đường thanh y nhảy múa.
"Đám cô cô ở Trữ Tú cung chết hết rồi sao? Sao lại để thả ra nhiều lần như vậy, Minh Quý phi cũng mặc kệ không quản sao?" Tần Phiên Phiên tức giận đến đau cả gan.
Liễu Âm không có đáp lời, kỳ thật nàng không nói, Tần Phiên Phiên cũng có thể đoán được.
Trong chuyện này nhất định có Hoàng thượng bày mưu đặt kế, còn tâm tư của nữ nhân Minh Quý phi kia, Tần Phiên Phiên cũng khinh thường đi đoán.
Minh Quý phi là bởi vì hiện giờ Hoàng thượng tuy không sủng hạnh ai, nhưng cũng xem như mưa móc đều dính, cung điện mỗi người trong cung đều đi một chút, như vậy Tần Phiên Phiên chẳng khác nào hoàn toàn bị thất sủng, Minh Quý phi chỉ cần nghĩ tới Tần Phiên Phiên xui xẻo, liền mừng thầm trong lòng, cũng không nghĩ lại để ý tới cái gì nữa.
Loại tâm tư này nếu để Tần Phiên Phiên biết được, có lẽ nàng tức đến hộc máu mất, không nghĩ tới sẽ có một ngày, những chuyện lúc trước nàng làm bây giờ đều bị báo ứng trở lại.
Muốn khoe khoang liền khoe khoang lên đến tận trời, dù sao xui xẻo không phải chính mình là được.
"Bính Quý nhân lại gây ra chuyện gì?" Tần Phiên Phiên kích động hỏi.
Liễu Âm do dự một lát, vẫn quyết định nói: "Nghe nói Bính Quý nhân xin ân điển, để Thái phu nhân tiến cung gặp nàng, hơn nữa còn mang cho nàng một con chó Chow Chow rất thông minh. Con chó Chow Chow đã được chuyên gia huấn luyện qua, nghe nói Bính Quý nhân muốn con chó này là do có chỗ cần dùng đến."
Tần Phiên Phiên chau mày, tức giận nói: "Có thể có ích lợi gì chứ, chẳng lẽ còn nói con chó Chow Chow kia là huynh đệ của Hoàng thượng chắc, Chow Chow là Đại Cẩu Tử, Hoàng Thượng là Nhị Cẩu Tử sao?"
Liễu Âm ngây ra như phỗng, lời này nàng không dám tiếp.
"Còn có cái gì đều nói hết luôn đi, dù sao ta cũng đã tức thành như vậy rồi, đều gộp lại cùng tức luôn một thể, không cần phải tách ra."
Tần Phiên Phiên mạnh mẽ vỗ mép giường, tiếng vang nặng nề, cùng với biểu tình tức muốn hộc máu trên mặt nàng, đúng là rất thích hợp.
Liễu Âm trầm mặc một lát, khiếp vía nói: "Hôm qua người cũng nói như vậy rồi, hôm nay tạm thời không còn chuyện gì nữa, ngày mai có ngày mai lại nói."
"Biến biến biến, ta muốn ngủ!" Tần Phiên Phiên biết nha đầu này sẽ không nói thêm gì, còn đứng ở trước mặt nữa, quá ngứa mắt, nên lập tức không kiên nhẫn phất tay đuổi nàng ta đi.Liễu Âm lập tức thở nhẹ một tiếng, hành lễ với nàng, lén lút chuẩn bị đi ra ngoài.
"Quay lại, ngươi lại nói cho ta nghe một chút xem Đại Cẩu Tử kia trông như thế nào, có giống Hoàng thượng không?" Tần Phiên Phiên lại vẫy tay gọi nàng quay lại.
Liễu Âm liền mang theo một vẻ mặt khóc tang, lời này nàng thật sự không dám tiếp mà! Người đâu mau tới, chủ tử nhà bọn họ điên rồi!
Tần Phiên Phiên rốt cuộc nhận phải hậu quả xấu, giả mang thai không đáng sợ, đáng sợ chính là giả sinh non, ăn uống tiêu tiểu ngủ nghỉ trên cơ bản đều không được ra khỏi cửa, tuy nói ở chỗ Cao Thái hậu có thể kê cao gối mà ngủ, nhưng mà mỗi ngày nghe người khác nói đám tiểu biểu tạp [3] khác lợi hại như thế nào, dỗ Hoàng thượng vui vẻ đến mức nào, làm kỹ nữ nàng đây cũng nóng lòng muốn thử, nhưng lại không thể rời đi nửa bước.
[3] 小婊砸 (ngôn ngữ mạng tq): tiểu kỹ nữ.
Mỗi ngày đều sống trong sự hối hận vô cùng, nàng đúnglà ngu về đến nhà, mới làm ra chuyện tương kế tựu kế.
Sáng sớm lúc nàng dậy, liền bắt đầu nằm ở trên giường chờ đến nửa đêm, hôm nay đến lượt Hồng Y làm việc, nàng phải nhìn chằm chằm vào Hồng Y, đến lúc đó còn ép hỏi.
Kết quả còn chưa chờ đến buổi tối, mới vừa ăn đồ ăn sáng xong không bao lâu, Cao Thái hậu liền tự mình lại đây.
"Phiên Phiên à, thân thể tốt không?" Cao Thái hậu vừa vào cửa liền đặt câu hỏi.
Tần Phiên Phiên lập tức gật đầu như gà con mổ thóc, còn không tốt thì nàng phải chờ đến lúc xác khô mất thôi.
"Vậy dậy đi, ai gia không chịu được nữa rồi, hôm nay đám người kia biểu diễn quá xuất sắc, ngay cả ai gia không phải là nam nhân cũng phải động tâm, huống gì Muốn Muốn là một nam nhân!"Cao Thái hậu vừa nói vừa giúp nàng nhấc chăn lên, tự mình tìm giày thêu cho nàng.
Liễu Âm ở bên cạnh thấy Cao Thái hậu chổng mông lên, liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức đi lấy giày thêu ra, giúp Tần Phiên Phiên đi vào.
"Mẫu hậu, ngài nói cái gì? Không phải, hôm qua không phải vẫn còn tốt sao. Ngài nói sẽ vẫn luôn giúp ta nhìn Hoàng thượng cơ mà."
Đến lúc Tần Phiên Phiên định đi, nàng lại có chút chùn bước.
"Không được, ta không chống đỡ được nữa, ngươi phải tự mình lên thôi." Cao Thái hậu lập tức xua tay.
Tần Phiên Phiên mang theo một khuôn mặt khóc tang, hiện giờ nàng còn chưa có thu dọn, cả người lôi thôi lếch thếch không chịu được, cộng thêm môi bị bong da, còn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp gì. Tối hôm qua sau khi nghe Liễu Âm nói Đại Cẩu Tử lợi hại đến mức nào, Tần Phiên Phiên tức giận đến không chịu được.
Bởi vì Đại Cẩu Tử này không phải do nàng nuôi, mà là do tiểu biểu tạp khác dùng để phân sủng của nàng, làm nàng tức đến mức há mồm muốn mắng to, kết quả môi giãn ra độ cung quá lớn không chịu được, nên bắn ra một miệng máu, chính là cái loại đổ máu ào ào.
"Nhanh trang điểm cho chủ tử các ngươi thật đẹp vào, son môi phải tô thật tốt, môi khô quá rồi."Cao Thái hậu ra lệnh một tiếng, toàn bộ cung nhân trong điện đều vội lên, bởi vì phải trang điểm cho Tần Phiên Phiên thật xinh xinh đẹp đẹp, đưa đi chỗ của Tiêu Nghiêu để tranh sĩ diện.
Sau khi Tần Phiên Phiên sắp xếp xong, đã bị cứng rắn kéo ra ngoài, ngồi kiệu liễn xóc nảy đi đến đình hóng gió, thấy ở bên trong có mấy người ngồi, Tiêu Nghiêu ngồi ở chủ vị, bên cạnh là Thái Hân cùng Tô Uyển Nghi, ngay cả Chu Uyển chưa có phân vị cũng có mặt.
Lúc nào thì thấy Nhị Cẩu Tử thoải mái như vậy?
Nàng tránh ở sau núi giả cách đó không xa, chu miệng, tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen.
"Mau đi đi! Ai gia canh chừng cho ngươi, một khi có gió thổi cỏ lay gì đó, ai gia lập tức đi ra ngoài bảo hộ ngươi!" Cao Thái hậu không cho phép nàng lùi bước, hạ thấp giọng nói với nàng một câu, sau đó liền trực tiếp duỗi tay đẩy nàng một cái.
Tần Phiên Phiên rốt cuộc cảm nhận được Thiết Sa Chưởng của Cao Thái hậu, vừa cảm thấy phía sau lưng đau nhức, cả người liền bị đẩy nhào ra ngoài.
Bỗng nhiên có người nhảy ra, mấy người ở đình hóng gió kia tất nhiên đều đặt hết lực chú ý lên trên người nàng, Tiêu Nghiêu híp híp mắt, không nói chuyện.
Trong khoảng thời gian ngắn không ai nói chuyện, Tần Phiên Phiên do dự một chút, nàng rõ ràng cảm thấy khí tràng người sống đừng tới gần quanh thân Hoàng thượng, dưới đáy lòng nàng cũng khó chịu, muốn quay đầu rời đi, nhưng mà vừa nhấc mắt liền nhìn thấy biểu tình khinh thường trên mặt ba cái tiểu biểu tạp ở trong đình hóng gió, lập tức trong lồng ngực liền dâng một cỗ tử khí.
Các ngươi muốn ta đi? Vậy ta càng không đi, ghê tởm cũng muốn ghê tởm chết các ngươi.
"Nô thiếp gặp qua Hoàng thượng." Lúc nàng đi vào đình hóng gió, biểu tình ủ dột trên mặt đã hoàn toàn biến mất, khóe miệng ngậm một nụ cười ngọt ngào.
Sau khi nói xong, nàng còn cố ý ngẩng đầu lên chớp chớp mắt với hắn, vừa nghịch ngợm lại vừa quyến rũ.
Tiêu Nghiêu nhướng nhướng mày, cũng không có dấu hiệu nổi giận gì, ngược lại còn duỗi tay chỉ chỉ cái ghế đá còn trống nói: "Lại đây ngồi."
Thanh âm của nam nhân quá mức bình tĩnh, thậm chí lúc Tần Phiên Phiên đi tới, khí tràng không cao hứng quanh thân còn thu bớt lại.
Lập tức đình hóng gió càng thêm yên tĩnh, ba người khác vốn tưởng rằng đối với loại nữ nhân đã thất sủng lại còn da mặt dày như Tần Phiên Phiên, Hoàng thượng nhất định sẽ nổi giận lôi đình, thậm chí còn hung hăng mà nhục nhã một trận.
Nhưng mà cái các nàng muốn nhìn cũng chưa nhìn thấy, Hoàng thượng lại còn cho nàng ta ngồi, hơn nữa không hề có dấu hiệu tức giận gì.
Chẳng lẽ nàng ta muốn phục sủng?
Trong đầu mới vừa nhảy ra cái ý nghĩ này, Thái Hân liền sợ đến cả người toát ra mồ hôi lạnh.Không được, nàng mới vừa làm Hoàng thượng sinh ra một chút hảo cảm với nàng, nhất định phải nắm chắc cơ hội, ngàn vạn không thể lại để nữ nhân Tần Phiên Phiên này chen vào được.
"Hoàng Thượng, ngài xem con Chow Chow này có đáng yêu hay không?" Thái Hân đưa con chó Chow Chow ở trong lòng ngực về phía trước, để nam nhân có thể thấy càng thêm rõ ràng.
Tiêu Nghiêu cúi đầu cẩn thận quan sát, bỗng nhiên duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai con chó nhỏ, trên mặt khó có được mà lộ ra một nụ cười.
"Đáng yêu."
Hắn vừa dứt lời, con chó kia giống như biết hắn thích mình, liền thè lưỡi ra với hắn, ngay cả Tần Phiên Phiên cũng cảm thấy nó thật đáng yêu.
Ừm, không hổ là Đại Cẩu Tử huynh đệ của Nhị Cẩu Tử, ở phương diện làm cho người ta thích này, cũng có thể liều mạng với Nhị Cẩu Tử.
"Ngài nhìn xem có cảm thấy quen mắt hay không?" Thái Hân sau khi nhận được đáp án mình muốn, có vẻ càng thêm cao hứng, tiếp tục đặt câu hỏi.
Nàng ta vừa nói lời này ra, toàn bộ nữ nhân trong đình hóng gió đều thấy khẩn trương lên, hiển nhiên Thái Hân có chiêu sau.
Tiêu Nghiêu nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng là có chút quen mắt, trước kia trẫm từng được một con Chow Chow cứu."
Thái Hân lập tức nói: "Con Chow Chow cứu ngài tuy rằng đã chết, nhưng mà nó có một đồng bào huynh đệ, đây chính là cháu trai của con Chow Chow kia. Nô thiếp nhìn thấy nó liền cảm thấy cảm động, lực lượng huyết thống rất mạnh mẽ, ở trên người một con chó cũng có thể thể hiện ra được, ngài nhìn xem có phải nó lớn lên giống con kia như đúc hay không?"
Đình hóng gió lại là một mảnh yên tĩnh, Tiêu Nghiêu giật giật khóe miệng.
Nữ nhân này đầu óc có bệnh đúng không?
Hắn không trả lời, nhưng vẻ mặt cũng không có ý tức giận gì, Thái Hân xấu hổ một chút, nhưng là nữ nhân hậu cung các nàng đều biết, Hoàng thượng thích nữ nhân không biết xấu hổ, cho nên lúc này nhất định không thể sợ, đi lên chính là thắng!
"Hoàng thượng, lúc trước nô thiếp chỉ là nghe người trong nhà nói tìm được con chó con này, liền nghĩ để mẫu thân nô thiếp mang tiến cung xem một chút. Không nghĩ tới vừa thấy liền không nỡ rời tay được, nô thiếp dường như xuyên qua con chó này, nhìn thấy khi ngài còn nhỏ gặp được con Chow Chow kia, thật giống như là nhìn thấy cảnh tượng ngài cùng nó vui đùa vậy. Nó giống như cũng muốn được gặp ngài, lúc mẫu thân muốn mang nó xuất cung, nó không nỡ rời đi, không ngừng kêu ngao ngao, nô thiếp nhất thời mềm lòng nên mới để nó lại."
Thái Hân tiếp tục thâm tình chân thành kể ra nàng cùng chó con này gắn bó keo sơn như thế nào, lúc nhìn về phía Hoàng thượng, cặp mắt kia ngập nước, hốc mắt cũng đỏ lên rồi.
"Gâu ——" Đúng lúc này chó con kêu to một tiếng.
Thái Hân dường như vui quá mà khóc, lập tức vui vẻ nói: "Hoàng thượng, ngài xem, nó nhận ra ngài, đang kêu ngài chơi với nó kìa? Đây là xa cách gần hai mươi năm mới gặp lại đó, nô thiếp cảm động quá!"
Thái Hân nói nói, lại là thật sự chảy xuống hai hàng nước mắt.
Tiêu Nghiêu xem đến mức trợn mắt há hốc mồm, con mẹ nó người đâu mau tới đây, ở đây có nữ nhân bị điên rồi!
Tần Phiên Phiên ngẩn người, sau đó nhìn đến bộ dáng khóc đến nước mắt lưng tròng của Thái Hân, không nhịn được cười lên tiếng.
"Ha ha ha, Hoàng thượng, nàng đang mắng ngươi kìa!"
Ở trong không khí bi tình Bính Quý nhân cố tình xây dựng ra, tiếng cười của Đào Quý nhân liền có vẻ chói tai mà đột ngột, làm tất cả mọi người đem tầm mắt đặt lên trên người nàng.
Bính Quý nhân càng tức muốn hộc máu nói: "Đào Quý nhân, ngươi nói bậy cái gì vậy? Ta rõ ràng là đang hoài cảm [4] con chó Chow Chow cứu Hoàng thượng, ngươi đang cười cái gì vậy chứ? Ngươi cái đồ nữ nhân vô tâm vô phế này!"
[3] hoài cảm: nhớ đến và xúc động trong lòng về những gì đã qua.
Nhìn xem, người thông minh luôn biết nên chọc phải chỗ đau gì, Hoàng thượng để ý nhất không phải là mắng Tần Phiên Phiên không có tâm sao?
Tần Phiên Phiên lạnh mặt, hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi đây là cảm hoài con chó kia sao? Ta thấy là ngươi muốn Hoàng thượng cùng con chó con này xưng huynh gọi đệ thì có? Đúng là to gan lớn mật, còn kêu Hoàng thượng cùng chơi với nó, Hoàng thượng thích chơi thì chơi, không thích chơi thì thôi, như thế nào từ trong miệng ngươi nói ra, liền kỳ cục như vậy chứ! Huống hồ con chó con này đúng thật là đáng yêu, chỉ là ngươi ôm nó, sắc mặt quá mức ghê tởm, chỉ thiếu viết hai chữ "lợi dụng" lên trên mặt nữa thôi."
Tuy rằng ở trong lòng nàng đã nhận định Đại Cẩu Tử là huynh đệ thất lạc nhiều năm của Nhị Cẩu Tử, nhưng ngoài miệng nhất quyết không nói ra.
"Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!" Bính Quý nhân chỉ vào nàng, trên mặt đều là ủy khuất mà nhìn về phía Tiêu Nghiêu: "Hoàng thượng, ngài cần phải ——"
Chỉ là lời của nàng còn chưa kịp nói xong, đã bị Tô Uyển Nghi ở bên cạnh tiếp lời nói: "Ta nghe cũng thấy có chút không thích hợp, chỉ là lúc trước chưa phản ứng lại được, lúc này Đào Quý nhân vừa nói ta mới nhớ tới, đúng là Bính muội muội nói chuyện có vấn đề, sao lại cứ có hương vị mắng chửi người như vậy chứ. Bính muội muội, làm trò ở trước mặt Hoàng thượng, ngươi cũng phải hiểu rõ quy củ, đừng lỗ mãng hấp tấp nói ra lời nói như vậy."