Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
#VeronicaDeMary
"San San, cậu đừng buồn, do đám người đó cứ làm quá lên, cậu có người yêu thì sao chứ? Bọn họ không có quyền chọn lựa hạnh phúc của cậu đâu."
Chu Trinh nhìn bạn mình như thế cũng tức giận chứ, nhưng hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cách để giải quyết, tạm thời cứ để mọi chuyện im lặng.
"Ừm, không sao đâu."
San San không thể nào không hiểu được một ít, cô biết là do bọn họ quá đáng, nhưng hiện tại bản thân cũng thật kì lạ, cứ để tâm những lời nói kia.
"Chu Trinh, hôm nay mình muốn nghỉ một ngày, cậu xin phép cô giúp tớ nha."
San San xách balo, sau đó tạm biệt bạn mình rồi nhanh chóng rời đi, để lại bóng lưng u buồn.
"San San..." - Chu Trinh nhìn cô rời đi, không biết nên nói gì để cứu vãn...
...
Tiêu Diễn hôm nay khá bận rộn nên không để ý chuyện xảy ra trong trường, đến khi nhấc điện thoại mới nhìn thấy tin nhắn của San San.
14:09, San San: "Hôm nay anh không cần chờ em đâu, em đã về trước rồi."
Tiêu Diễn nhìn một chút, sau đó lại cảm thấy có chút sai, nhưng cũng cúp máy để về nhà gặp cô.
Ở nhà khung cảnh tối mù, không có đèn nào bật cả, không lẽ cô gái nhỏ không có ở đây?
"San San? Em có ở đây không?"
Tiêu Diễn mở đèn lên, vẫn nhìn thấy đôi giày cô gái nhỏ trong tủ nhưng không có bất kì ai lên tiếng.
Anh bước vào trong phòng ngủ, nhìn thấy trong chăn là một cục cuộn tròn lớn, quả nhiên là San San đang bên trong đây.
"San San? Em đang..."
Tiêu Diễn bước tới nhẹ nhàng lật chăn lên, nhưng điều khiến anh không ngờ là khuôn mặt cô gái lại mang đầy lệ đang nhắm nghiền, tiếng nấc cứ vang lên không ngừng.
Trái tim anh như co thắt lại, sao bé con của anh lại khóc? Ai lại cả gan gây ra chuyện này?
Tiêu Diễn khẩn trương mang cô dậy ôm vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng bao dung hết lòng như không muốn cô gái chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
"San San, ngoan, bảo bối của anh đừng khóc, nói anh biết chuyện gì đã xảy ra được không?"
Nếu biết chuyện gì xảy ra, anh chắc chắn sẽ giải quyết nó ngay lập tức, không kéo dài dù chỉ một giây.
Nhưng San San trong lòng một mực lắc đầu, không chịu hé miệng trả lời bất cứ gì, cứ thế mà vùi đầu vào hõm cổ anh khóc nức nở.
Rất khó chịu, hiện tại cô không muốn nói ra chuyện gì cả, chỉ muốn khóc đến kiệt sức.
"San San, bảo bối..."
Tiêu Diễn nhìn cô gái nhỏ đã khóc không ngừng suốt nửa giờ cũng biết không phải là cách hay, anh cũng xót xa không kém.
Đột nhiên nhớ tới bên cạnh cô hình như có một cô bạn, nói không chừng em học sinh đó sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Tiêu Diễn vỗ nhẹ lưng San San, vừa trấn an một lúc thật lâu, đến khi bé con không còn khóc nữa mà ngủ say thì mới đặt lại trên giường.
Anh đến bàn làm việc của mình, thông qua việc lật hồ sơ lớp của cô mới truy ra số liên lạc của Chu Trinh.
Hiện tại Tiêu Diễn như đứng trên đống lửa, vô cùng gấp gáp, muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt.
"Alo, ai vậy ạ?" - Đầu dây bên kia bấm gọi trả lời.
"Tôi là Tiêu Diễn."
Chu Trinh bên kia nhận ra là thầy giáo...bạn trai của San San.
"Dạ, có chuyện gì sao thầy?"
"Em cho thầy biết chuyện gì xảy ra với San San được không? Em ấy về nhà đã khóc rất nhiều."
Đang nghe rất bình thường nhưng nghe đến ba từ cuối thì lại hét lên.
"Sao cơ, cậu ấy đã khóc sao?"
Bình tĩnh nào, bình tĩnh.
"San San...hôm nay bạn ấy đã bị chụp lén khi ăn với thầy ở quán ăn rồi đăng lên mạng, may mắn là không chụp rõ khuôn mặt của thầy.
"Nhưng tồi tệ là những phản ứng của tất cả mọi người... rất tiêu cực với bạn ấy, có người còn chửi bới, mắng nhiếc San San rất thậm tệ nữa, cậu ấy khi về kí túc đã nhờ em xin nghỉ một ngày hôm nay, bản thân lại một mình đi về nhà..."
Không thấy Tiêu Diễn lên tiếng, Chu Trinh cảm thấy có chút ngại.
"Nếu thầy muốn hiểu rõ có thể lên diễn đàn trường xem tin tức, cậu ấy chắc chắn đang rất uất ức, mong thầy hãy an ủi đừng để San San khóc nữa."
Cuối cùng Tiêu Diễn cũng lên tiếng, cảm ơn rồi tắt máy.
Im lặng một lúc, anh cũng mở trang diễn đàn lên xem, tất cả những tin tức trên đây toàn là về San San.
Mọi chuyện cuối cùng cũng vỡ lẽ, mọi sự áp lực của tất cả đều áp đặt lên cô gái của anh, những cơn sóng tiêu cực nặng nề này...không bị lung lay cũng là điều khó khăn.
Anh thật sự khó hiểu một điều, San San cũng như bao học sinh bình thường khác, là con người thì đều có quyền được yêu, tại sao những đám người này lại làm như thế?
San San vì anh mà bất chấp, cái gì cũng không phản bác, thậm chí khi có anh ở bên cũng kiên quyết không kể ra, không muốn để anh phiền lòng.
Lần này đừng lo lắng nữa, anh sẽ giải quyết mọi thứ cho em.
...
Ngày hôm sau, cả trường xúm lại ở một tờ giấy thông báo, tất cả đều xôn xao trước nội dung này.
"Thông báo đến các em học sinh, chúng tôi đã có những đề án cho những bạn học sinh đã bôi nhọ danh dự, làm những việc không đúng với phép tắc quy định, làm ảnh hưởng xấu đến tinh thần của bạn học."
"Chúng tôi yêu cầu tất cả những người trên đều đi lên phòng hiệu trưởng xưng tội càng nhanh càng tốt, ban giám hiệu sẽ khoan hồng, những người chống đối sẽ mang hình phạt nặng nề hơn, có thể sẽ đuổi học."
Tất cả đều toát mồ hôi hột, dù làm việc xấu nhưng ngôi trường này rất quý giá cho tương lai của họ.
Mặc dù do dự nhưng vẫn phải nghe theo lời ban giám hiệu, đầu thú chắc chắn sẽ tốt...