Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại hán khôi ngô cũng không biết ý định trăn trở của nàng, thấy mắt nàng lộ ra nghi ngờ, tận lực kéo ra một nụ cười coi như ôn hòa, nói: "Chủ tử nhà ta rất có hứng thú với Ngân Tinh tiêu của người, cũng muốn hỏi mua bản vẽ của người, hơn nữa, hi vọng trừ người ra vật này không lưu truyền đến tay người khác, vật này được coi là đặc hữu ở tiệm chúng ta, dĩ nhiên, để báo đáp lại, về sau chỉ cần người chế tạo thứ gì, có thể tới nơi này của chúng ta, chúng ta quyết không thu bất kỳ phí dụng nào."
Hắn là thợ rèn, hiển nhiên hiểu được một món binh khí trong yếu như thế nào đối với người sử dụng, huống chi hắn không phải là một thợ rèn bình thường, khi hắn thấy bộ bản vẽ kia, tự nhiên biết vật này cùng những vật khác bất đồng đến cỡ nào, chủ tử của hắn khôn khéo hơn hắn, tự nhiên cũng biết tầm quan trọng của vật này.
Nghe đến đó, tâm treo lơ lửng của Thanh Nguyệt lúc này mới lặng lẽ để xuống, chỉ cần không phải bị người nhìn ra cái gì là tốt rồi, bỏ cảnh giác, đầu óc của nàng lại bắt đầu nhanh chóng chuyển động, trong đầu lọc lại từng lời nói của hán tử khôi ngô, lập tức thản nhiên cười, che giấu giảo hoạt ở trong mắt chậm rãi mở miệng.
"Được, nhưng mua thì không cần, bản vẽ thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền, các ngươi nếu để mắt cũng coi như chúng ta hữu duyên, vậy đưa cho các ngươi đi, nhưng có một điều kiện, về sau mặc kệ ta chế tạo thứ gì, lấy tài liệu gì các ngươi phải miễn phí cho ta."
Thật ra thì, bản vẽ này chỉ cần là người có tâm vừa nhìn liền sẽ rõ, người này có thể quang minh chính đại nói ra mà không phải âm thầm nuốt riêng, là có thể chứng minh chủ nhân của người nay tuyệt đối là người trọng chữ tín, đối với cái điểm này nàng rất hài lòng, trù mưu sau này, thời điểm chế tạo binh khí phòng thân là không thể tránh khỏi, có một đồng bạn có thể thành thực tin cậy là tốt nhất.
"Quân tử nhất ngôn khoái mã nan truy, về sau chỉ cần cô nương chế tạo đồ vật gì, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ tự mình chế tạo, hơn nữa không lấy một đồng tiền." Thanh Nguyệt sảng khoái, đại hán khôi ngô cũng sảng khoái, lập tức đối với nàng tăng lên không ít hảo cảm, cười ha hả, hai người coi như là đạt thành ước định.
Bên ngoài tiệm rèn, Hồng Diệp như môn thần ngăn ở cửa nhìn chằm chằm nam nhân đứng ở góc tường, Diệp Lạc cũng từ trên mặt đất đứng lên, đi đứng bủn rủn đỡ cánh cửa, nhìn chằm chằm Minh Vô Ưu ánh mắt cũng không khá hơn chút nào.
Minh Vô Ưu đứng ở góc tường đối với ánh mắt không tốt của các nàng làm như không thấy, thân thể cứ nghiêng ngã tựa vào tường, chẳng những không chê bùn đất trên tường làm bẩn quần áo màu trắng của hắn, ngược lại còn mỉm cười chào hỏi những người đi ngang qua, tao nhã, ung dung.
Thanh Nguyệt vừa ra khỏi tiệm rèn liền nhìn thấy một màn này, lập tức hết sức thở dài bất đắc dĩ, nhắm mắt đi ra.
Thật là đen đủi, làm sao lại gặp được một người khó dây dưa như vậy chứ? Xem ra, về sau trước khi ra cửa cần phải xem lịch thật kỹ mới được.
"Tiểu thư,......"
"Nói đi, ngươi muốn ta đi con đường nào?"
Vừa thấy Thanh Nguyệt đi ra tiệm rèn, ánh mắt Minh Vô Ưu sáng lên, lập tức mang theo nụ cười đi tới, chuẩn bị tận tình khuyên bảo nữ nhân không chịu nghe người khác khuyên này, thật không nghĩ đến lời của hắn còn chưa nói hết liền bị nàng nửa đường cản lại.
Minh Vô Ưu hơi giật mình nháy nháy mắt, sắc mặt của Thanh Nguyệt luôn không tốt, hắn một đường đuổi theo, thái độ của nàng vẫn kiên định như vậy, thậm chí còn mang theo một tia tàn nhẫn, thế nào lại vào tiệm rèn một chuyến trở về tâm tính liền chuyển biến tốt cơ chứ?
Thấy hắn không nói, Thanh Nguyệt cũng không còn kiên nhẫn nữa, tùy ý chọn một phương hướng muốn đi.
"Chuyện này......." Thanh Nguyệt vừa mới xoay người, Minh Vô Ưu lập tức hô to một tiếng.
"Này, con đường kia có thể đi?" Không đợi Minh Vô Ưu nói xong, Thanh Nguyệt nhức đầu thân thể dừng lại, không nhịn được hỏi.
Nếu hắn yêu chỉ đường như vậy, như vậy thì tùy hắn đi, như vậy chắc hắn sẽ không đi theo mình nữa?
Minh Vô Ưu bị nàng trừng khiến lông tơ cả người dựng đứng, khóe môi run rẩy mấy cái, không kìm được đưa ngón tay chỉ phương hướng mới cho Thanh Nguyệt đi.
Liếc mắt nhìn nơi hắn chỉ, dưới chân Thanh Nguyệt chuyển một cái lập tức hướng phía đó đi tới, Hồng Diệp theo sát đi, mà Diệp Lạc quái dị nhìn Minh Vô Ưu một cái, lúc này mới vội vàng đi theo.
Chẳng lẽ người này có yêu thuật gì sao? Bằng không làm sao tiểu thư lại đột nhiên nghe lời hắn như vậy?
"Ai, cái đó, ta là nói......." Ba người rời đi, Minh Vô Ưu chợt lấy lại tinh thần, lời cảnh cáo còn chưa nói xong, liền chột dạ nói không được nữa, bởi vì, hắn nhìn thấy phía trước có đoàn người chặn Thanh Nguyệt lại, rõ ràng tìm đến.
Thật ra thì lời của hắn chính là, trừ con đường này đi con đường nào đều được.
Nhìn đoàn người trước mắt ngăn đường đi, Thanh Nguyệt hung hăng trừng mắt như lưỡi đao quét về phía Minh Vô Ưu, hắn chỉ đường tốt a.
"Thật là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Tiểu Nguyệt Nhi, ca ca xem như lại gặp được nàng." Nam tử thèm thuồng nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, ánh mắt đắm đuối thật chặt bao lấy thân thể Thanh Nguyệt, đưa tay hướng gia đinh vung lên, đám người kia lập tức bao vây ba người chủ tớ Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt nhìn chằm chằm mặt nam nhân dâm tà này, nguy hiểm nheo mắt lại, đây không phải là nam nhân cợt nhã ở trong hoàng cung tính toán nàng sao? Hắn không phải biết mình đang phiền, cho nên đưa tới cửa để nàng hả giận?
"Cái đó...... Huynh đài, ngươi làm như vậy là không đúng."
"Chạy trở về Thần Ky sơn trang của ngươi đi, chuyện của Bản Tiểu Hầu ngươi cũng dám trông nom?"
Minh Vô Ưu rất anh hùng khí khái đỡ lời cho Thanh Nguyệt, đáng tiếc, nam nhân ngăn trở đường đi của Thanh Nguyệt căn bản không coi hắn vào đâu, khoát tay bổ một chưởng bên cạnh hắn, mấy gia đinh đồng loạt xông lên khống chế hắn giống như trói gà.
"Ngươi làm như vậy là phạm pháp......" Minh Vô Ưu thấy nam nhân cười dâm đảng hướng Thanh Nguyệt đi tới, chính nghĩa lẫm nhiên la lớn, nhưng ánh sáng hưng phấn loé lên trong mắt rất rõ ràng.
"Tiểu Nguyệt Nhi, ca ca dẫn nàng đến một nơi rất thú vị, ta bảo đảm nàng sẽ vui đến quên cả trời đất." Không để ý tới cảnh cáo không có sức thuyết phục của Minh Vô Ưu, nam nhân tự xưng Tiểu Hầu gia đắm đuối mời mọc Thanh Nguyệt.
Ngày đó trong cung thiếu chút nữa liền đắc thủ, lại không nghĩ rằng nhất thời chưa chuẩn bị lại bị nữ nhân này ám toán, khi tỉnh lại, cả khuôn mặt như đầu heo thê thảm không nỡ nhìn, để tránh bị người chê cười, vội vàng ảo não chạy trốn, lễ mừng thọ của Thái hậu cũng không hiến tài, buổi tối hôm đó sau khi từ trong cung trở về liền bị cha đánh cho một trận.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, mặc dù hắn hết sức ghi hận chuyện ngày đó, nhưng không biết tại sao, nhớ tới nàng ngày đó ở hoa viên dáng vẻ nghiêng mặt gò má ủng hồng, trong lòng muốn ngừng mà không được, làm hại hắn hiện tại mỹ nhân ở trong ngực cũng không có cảm giác, trong đầu ngày ngày chỉ nghĩ đến dáng vẻ mị hoặc của nàng.
"Hắn là Hầu Gia nhà nào? So với Ngũ Hoàng Tử như thế nào?" Thanh Nguyệt không để ý lời nói thấm thía khuyên bảo của Minh Vô Ưu, cặp mắt xem xét kỹ lưỡng nam nhân trước mắt tự xưng Tiểu Hầu gia, lặng lẽ hỏi Hồng Diệp bên cạnh.
Tiểu Hầu gia? Không biết có thể đánh giữa ban ngày ban mặt hay không?
"Thừa kế Hầu gia, Lưu Thiên Tứ." Hồng Diệp trả lời rất là đơn giản, cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Thanh Nguyệt, suy nghĩ một chút sau lại nói: "Có thể đánh."
Thanh Nguyệt nghe vậy không có ý tốt cười hắc hắc, trong mắt lệ quang lóe lên, đôi tay chậm rãi nâng lên nắm quyền, xương lập tức phát ra tiếng "rắc rắc" giòn vang, tim Lưu Thiên Tứ đập rộn lên, lùi lại một bước.
Hắn thích tính cách mạnh mẽ của nàng, nhưng không có nghĩa là thích bị đánh.