Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 7: Có rảnh
Điền Lệ Quân không ở văn phòng, Tô Yểu đem bức họa để cẩn thận sau đó thuận tiện đi toilet. Trên đường lại gặp Hoàng Uyển vừa ra khỏi thang máy, cô gật đầu coi như chào hỏi liền đi qua, cũng không chú ý trên mặt Hoàng Uyển không thích hợp.
Trở lại văn phòng, thấy mấy người trong văn phòng đang tụ tập một chỗ, không biết đang nói chuyện bát quái gì, Tô Yểu thấy nhiều cũng không trách, vừa bật máy tính vừa hỏi: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Nhất thời an tĩnh.
Vẫn là Hoàng Uyển đại biểu lên tiếng, cô ta dẫm giày cao gót đi tới, chống cằm, lại nghịch ngợm mà chớp chớp mắt: "Tô tỷ, người vừa mới đưa chị về là ai vậy?"
Tô Yểu cũng không ngẩng đầu lên: "Không ai cả."
"Sao có thể?" Hoàng Uyển nâng cao âm lượng, "Em vừa mới xuống lầu lấy đồ vật, đều nhìn thấy!"
Tô Yểu lúc này mới hướng mắt về phía Hoàng Uyển.
Hoàng Uyển là bà con của Điền Lệ Quân, làm cái chức vụ nhàn nhã trong công ty, cả ngày không có việc gì làm, thích nhất là dựa vào tên tuổi của bạn trai phú nhị đại kia hẹn người trong văn
phòng uống trà trưa. Hơn nữa cô ta lớn lên nhỏ xinh đáng yêu, miệng cũng rất ngọt, nhân duyên ở công ty cũng rất tốt.
Nhưng Tô Yểu lại không thích nổi.
Những người khác đều gọi cô là giám đốc Tô, chỉ có cô ta trái một tiếng Tô tỷ phải một tiếng Tô tỷ, mặt ngoài không thể hiện, nhưng trong lòng đã sớm đem người chém 800 nhát. Đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu. Tìm hiểu rõ căn nguyên ngọn ngành, theo trực giác Tô Yểu cảm thấy cô ta không thích cô, cô cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, cũng không nghĩ đi cải thiện cái quan hệ gợn sóng này.
"Vậy thì làm sao chứ?" Cô hỏi.
"Mỗi ngày tôi đều đi xe cùng với Côn Khiên nhà tôi, cũng có nghiên cứu xe cộ một chút, chiếc xe đưa Tô tỷ trở về kia, giá trị cũng đến bảy con số đi?"
Côn Khiên chính là bạn trai phú nhị đại Hoàng Uyển treo bên miệng mỗi ngày.
Tô Yểu quả thật lắc đầu, "Này tôi cũng không rõ ràng lắm."
"Tô tỷ hảo hảo nắm chắc nhé," Hoàng Uyển cười tủm tỉm, vẻ mặt vô hại, "Tuổi Tô tỷ hiện tại cũng vừa thích hợp, em thấy người này cũng
không tồi đâu." Trong lòng lại nghĩ là, điều kiện như vậy còn phải đi xem mắt, nếu không phải hơn năm mươi tuổi thì cũng là tai to mặt lớn, nhưng mà hai người lại rất thích hợp.
Khoảng thời gian trước Tô Yểu đi xem mắt không biết thế nào lại để lộ tiếng gió, mấy ngày nay Hòang Uyển đều có ý ám chỉ đủ thứ, Tô Yểu chỉ nghĩ cô ta còn nhỏ tuổi, cũng không muốn so đo: "Bạn bè mà thôi, không cần nghĩ nhiều."
Hoàng Uyển còn muốn nói thêm, Tô Yểu lại nhìn cô ta, "Cô không có việc gì làm sao?"
Lúc này mới đem cô ta bức lui về.
Gõ gõ hai hàng chữ, gõ lại xóa, Tô Yểu vỗ trán, nhớ tới trong nhà thúc giục cùng với lời nói quanh co lòng vòng của Hoàng Uyển...
Cô buồn bực, chính mình có phải thật sự nên yêu đương hay không?
...
Đúng giờ tan tầm về nhà, Tô Yểu cởi áo sơmi và chân váy bó, chỉ mặc nội y đi vào phòng tắm, khi ngồi trên bồn cầu, động tác của cô hơi dừng lại, không khỏi bực bội mà hừ một tiếng.
Cô đã cảm thấy hôm nay cơ thể có chút lạ, eo đau lưng đau không nói, ngực còn hơi hơi căng trướng. Tính nhẩm thời gian, còn đến sớm hơn 2 ngày so với tháng trước.
Tắm rửa xong, đầu óc hỗn độn muốn hôn mê, Tô Yểu lười biếng mà bò lên giường, nằm một lúc ngực trướng đau lại phải lấy tay đè lên, không thoải mái, cuối cùng vẫn là ngồi dậy đọc sách.
Đọc được hai trang, di động đột nhiên rung lên, cô tiện tay với lấy, vừa bật lên lập tức liền ngồi dậy.
Lương Sở Uyên hỏi cô thứ sáu có thể hay không.
Này...Là mời đi.
Sợ trả lời quá nhanh có vẻ không đủ rụt rè, Tô Yểu nhịn xuống ý định gõ chữ, để di động xuống, không màng thân thể đang khó chịu, đầu tiên là xuống giường uống nước, lại lên giường đọc sách, bộ dáng bận rộn giống như đã qua nửa giờ.
Nhưng lật di động lên mới thấy có hai phút.
Tô Yểu: "..."
Thôi.
Tốc độ tay rất nhanh mà trả lời: Có rảnh.
Lương Sở Uyên gửi tin nhắn trả lời vô cùng dứt khoát, nội dung cũng đơn giản rõ ràng nói tóm tắt địa điểm, thời gian, cùng với dò hỏi ý kiến.
8h tối thứ 6, địa điểm là ở một tiệm ăn âm nhạc mới mở, ở ngay phía sau Bích Nhai Loan, dựa Ôn Giang, đi bộ là có thể đến.
"Đồng ý." Tô Yểu trả lời.
*
Thứ sáu có việc trì hoãn, Tô Yểu về đến nhà cũng gần 7 giờ.
Không kịp tắm gội, cô thay đổi bộ đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước, lúc ra cửa mới cảm thấy chính mình có chút khoa trương.
Cuối mùa thu Ôn thành, mặc một kiện áo lông là không thể được.
Vì thế cô lại xám xịt mà lộn trở lại, mặc thêm kiện áo khoác, như vậy liền ấm áp hơn nhiều.
Vừa kiểm tra đồ vật trong túi vừa đi ra khỏi thang máy, ra cửa không để ý bậc thang, suýt chút nữa trượt chân, Tô Yểu lảo đảo mà đứng vững lại, sắc mặt chật vật mà ngẩng đầu, lại phát hiện cách cô năm mét có một người đàn ông đang đứng.
Mấy ngày trước đèn đường dưới lầu đã được sửa rồi.
Thật sáng, so với đèn bên cạnh còn muốn sáng hơn hai phần, đem ngũ quan của Lương Sở Uyên ngũ chiếu đến lập thể lại đẹp mắt.
...Mà cô cũng thật xui xẻo, hiếm khi bị vấp chân một lần lại bị người nhìn thấy.
Bình phục lại hô hấp hỗn loạn của chính mình, Tô Yểu bình tĩnh vuốt lại tóc, đi qua: "Sao anh lại tới đây? Tôi đang chuẩn bị trực tiếp đi qua."
Lương Sở Uyên muốn làm bộ không thấy được, nội tâm lại không lừa được người.
Nhưng Tô Yểu trực tiếp lựa chọn bỏ qua hai câu trêu đùa của anh, chỉ nghe anh nói: 【 thời gian tương đối tự do. Tôi nghĩ tới đón cô cùng nhau đi, cũng khá tốt. 】