Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chủ nhật hai người ngồi tàu điện về Ôn Thành, Khi về đến nhà trời còn chưa tối, trong không khí có bụi bặm màu cam vàng, lại tràn ngập mùi đất tanh ẩm ướt.
Hai ngày nay Ôn Thanh cũng đang mưa, thật sự là mùa hè sắp tới rồi.
Lương Sở Uyên đem hành lý đặt ở cạnh cửa, cởi giày xong, đi vài bước lại quay đầu lại, Tô Yểu còn đứng ở huyền quan gọi điện thoại, còn chưa phân thần được để thay giày.
Anh yên lặng đi qua, giúp cô mang dép lê ra, sau đó lại vỗ vỗ cẳng chân cô.
Tô Yểu theo bản năng làm theo, giày đổi thành dép lê mềm mại, thoải mái vô cùng, cô nói với điện thoại hai tiếng ừ, sau đó ngắt máy, trực tiếp đi về Lương Sở Uyên còn chưa đứng lên, áp lên phía sau lưng anh--
"Em có nặng hay không?"
Lương Sở Uyên cõng cô đi về phòng ngủ, lắc lắc đầu.
Cô cười ha ha, nói: "Vừa rồi là Quan Đình gọi điện thoại cho em. Anh còn nhớ Quan Đình không? Là bạn tốt nhất của em, mở phòng sách kia."
Lương Sở Uyên ở phía trước gật đầu.
Cô tiếp tục nói: "Cô ấy nói em thấy sắc quên bạn, để lát nữa em tìm cô ấy đi ăn cơm, em đồng ý rồi. Anh có muốn đi cùng không?"
Tới phòng ngủ, Lương Sở Uyên thả cô xuống, xoay người, lại cự tuyệt nói: "Lát nữa anh phải về nhà một chuyến."
Tô Yểu bừng tỉnh đại ngộ: "À đúng, anh nên về nhà một chuyến."
Anh rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện, tuy rằng chỉ là mấy chữ thì cũng là đột phá rất lớn, ở bên cô hai ngày, cũng nên về nhà nói một tiếng.
"Vậy đêm nay anh có về không?"
[chắc là ngày mai mới về được.]
Tô Yểu nghĩ nghĩ, "Vậy hôm nay em đi ngủ ở nhà Quan Đình, vãn hồi hình tượng thấy sắc quên bạn."
[được, mai anh đi đón em tan tầm.]
Hai người thương lượng xong, cùng đi ra cửa, Lương Sở Uyên đưa Tô Yểu đến phòng sách của Quan Đình, không xuống xe, [buổi tối gọi video.]
"Được, anh đi đường cẩn thận."
Nhìn Lương Sở Uyên rời đi, Tô Yểu đứng tại chỗ, nhất thời không có động tĩnh.
"Đừng nhìn nữa, người đều đã đi rồi."
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Quan Đình đang đứng dựa cửa, tươi cười xinh đẹp, "Người con gái được tình yêu sưởi ấm rốt cuộc nhớ tới lốp xe dự phòng là mình sao?"
Tô Yểu hừ lạnh, đến gần cô ấy: "Cậu tốt nhất cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng." Đừng tưởng rằng cô không biết mấy ngày gần đây cô ấy đang quen một người đàn ông, tú ân ái trên mạng liên tục, không phải khoe tay thì chính là khoe mặt, ngày qua ngày đều tiêu dao sung sướng.
Vào phòng sách, hai người đi vào khu nghỉ ngơi ở quầy bar. Giúp Tô Yểu lấy một ly trà hoa quả, Quan Đình mặt dày cười nói: "Sao mà cậu đang cùng bạn trai ở bên nhau lại chạy đến nơi này của mình uống cà phê vậy? Mình muốn lôi kéo làm quen còn chưa có cơ hội."
"Mỗi ngày anh ấy đều đón mình tan tầm về nhà, sau đó ăn cơm lại vận động...Làm gì có thời gian đến đây?"
"Vận động? Vận động gì nha?"
Tô Yểu ném khăn giấy về phía mặt cô ấy, "Tản bộ!"
Quan Đình giả vờ buồn nôn, "Lời nói này của cậu cũng không sợ đem mình tức chết."
"Cũng như nhau thôi."
"Vậy sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến đây?"
Uống vào một ngụm nước chanh, Tô Yểu nói: "Anh ấy về nhà."
Quan Đình lại mắng cô thấy sắc quên bạn, "Còn dám nói không đem mình thành lốp xe dự phòng!"
"Được rồi, hôm này sẽ giới thiệu hai người làm quen, đỡ để cậu cả ngày lẩm bẩm không yên."
Quan Đình cười hắc hắc, nhớ tới cái gì, hỏi: "Vậy cậu nói đến lúc đó mình cùng anh ta nói chuyện như thế nào?
Tô Yểu nhướng mày, "Nói không chừng đến lúc đó anh ấy có thể nói chuyện với cậu rồi."
Cô rất chắc chắn.
*
Lương Sở Uyên đánh xe đến Tây Đồng, sắp đến Lương trạch anh dừng xe lại, nhìn thấy tin nhắn của Lương Sở Thương, anh nhíu nhíu mày, muốn anh quay về.
Nhưng đã gần nửa năm anh không gặp Lương phụ, không thể kéo dài nữa.
Vào đến cửa nhà đã là nửa giờ sau.
Trong nhà đang có khách, trò chuyện vui vẻ, khi Lương Sở Uyên đi vào, chỉ cảm thấy chính mình không hợp ở đây, rốt cuộc anh là người câm, không dung nhập được--
Tô Yểu nghĩ sai rồi.
Trên thực tế, chuyện có thể mở miệng nói chuyện này, anh chỉ nói cho cô.
"Sở Uyên về rồi sao? Lại đây ngồi."
Lương phụ hẳn là người đầu tiên nhìn thấy anh, nhưng người lên tiếng lại là Lương Sở Thương. Anh kéo kéo khóe miệng, đi qua, tầm mắt nhìn đến người phụ nữ ngồi bên cạnh Lương phụ, anh gật đầu xem như là chào hỏi.
Không ai sẽ nói cái này là tật xấu không lễ phép.
Trong lòng Tôn Giai Nhụy nghĩ, nhìn thế nào cũng không giống người không nói được. Một ánh mắt giao lưu ngắn ngủi, nhìn qua cũng chỉ nghĩ người này ít nói, mặt lạnh, cũng không dễ tiếp cận thôi.
Cũng không cần người khác chủ động giới thiệu, cô ta hào phòng cười cười, làm mấy cái thủ thế.
Lương Sở Uyên nhìn thấy, ánh mắt lóe lên.
Cư nhiên sẽ tìm cái người biết ngôn ngữ người câm điếc đưa cho hắn.
- -
Tác giả: Chọc, người này tên ba chữ, lại làm hư đội hình của ta.
Editor: đến tác giả cũng ghét nữ phụ thì đủ biết bà nữ phụ này sẽ sớm KO.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");