Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Hải Dương muốn cười để làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng, song khóe miệng cậu nhếch lên lại thành bộ dạng cười không nổi phải gượng cười, hiệu quả rất tệ, Mã Tiểu Vĩ nhìn thấy sắc mặt càng tái đi.
Tiêu Hải Dương: “…”
Cậu đành phải từ bỏ đường hòa nhã, trưng ra khuôn mặt lạnh tanh như chiêu bài bắt đầu làm việc công: “Nhớ anh chứ?”
Mã Tiểu Vĩ câu nệ gật đầu: “Chào cảnh sát Tiêu.”
“Anh bây giờ đã được điều lên Cục công an rồi,” Tiêu Hải Dương nói, “Hôm nay anh đến đây, là muốn hỏi em vài việc.”
Mã Tiểu Vĩ xoắn hai tay lại, đứng ngồi không yên mà cúi đầu, giống như lại bị lôi ra thẩm vấn lần nữa.
Tiêu Hải Dương chăm chú nhìn gã một lát: “Em từng hợp tác với cảnh sát bọn anh, bọn anh đã cứu mạng em, giúp em thoát khỏi hiềm nghi giết người, em gặp anh không nói đến mừng vui khôn xiết, ít nhất cũng không nên căng thẳng như thế – Mã Tiểu Vĩ, thực ra em biết anh muốn hỏi gì, đúng không?”
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Mã Tiểu Vĩ.
Tiêu Hải Dương: “Buổi tối ngày hai mươi tháng Năm năm nay, em lấy điện thoại của Hà Trung Nghĩa bán cho bọn buôn ma túy, sau đó Hà Trung Nghĩa bị sát hại vứt xác đến nơi giao dịch ma túy, sáng sớm hôm sau thi thể bị người qua đường phát hiện. Mà em ngay vào lúc cảnh sát đi xung quanh điều tra vụ án này, xảy ra xung đột với dân địa phương, cùng nhau bị bắt tới phân cục khu Hoa Thị, nhất thời lỡ miệng để bọn anh biết trước sau khi vụ án xảy ra em có mặt ở hiện trường, và tại hiện trường đã xảy ra một chuyện khác không thể nói ở phân cục.”
Mã Tiểu Vĩ ấp úng nói: “Phải… những việc này lúc ấy em đã khai hết rồi.”
“Anh biết,” Tiêu Hải Dương bắn ánh mắt đe dọa từ sau cặp đít chai tới, “Anh muốn hỏi là, lúc ấy rốt cuộc là tự em lỡ miệng, hay có người dạy em nói?”
Mã Tiểu Vĩ thoáng run rẩy.
“Em gan nhỏ, hèn nhát, mà còn thích nói dối,” Tiêu Hải Dương nói một câu trúng ngay tim đen, thấy Mã Tiểu Vĩ há miệng như định biện giải, cậu trực tiếp cứng rắn cắt ngang, “Không cần thiết phủ nhận, nhân cách kiểu trộm cắp, lừa dối là đặc trưng điển hình của con nghiện – lúc ấy không phải chính em khai, em lấy trộm di động của Hà Trung Nghĩa, còn lừa cậu ta sao?”
“Thế anh không hiểu,” Tiêu Hải Dương nhẹ nhàng dựa ghế, “Em đã không phải là người thật thà không biết nói dối, tại sao cảnh sát chỉ hỏi vài câu cũng có thể lỡ miệng? Tất cả đều nói ‘không biết’ khó lắm à? Em biết rõ đêm hôm ấy người của Vương Hồng Lượng ở đó, còn cố ý lập lờ nước đôi, không sợ họ diệt khẩu à?”
Mã Tiểu Vĩ không trả lời được.
“Có phải người dạy em làm như vậy đã cam đoan với em, đám Vương Hồng Lượng sẽ lập tức ác giả ác báo, cho nên em không cần lo lắng?”
Mã Tiểu Vĩ hơi trợn mắt, gã xét cho cùng chỉ là đứa trẻ vị thành niên, vẻ kinh ngạc trong một tích tắc lập tức bán đứng gã.
Hôm qua về nhà Tiêu Hải Dương đã suy nghĩ cả đêm nên hỏi như thế nào, công sức không phụ lòng người, cậu nhìn sắc mặt Mã Tiểu Vĩ, mạch lạc nói ra một câu có sức nặng nhất: “Thế anh cho em biết một việc, em còn nhớ ngày anh đưa em đến Cục công an chứ? Kỳ thực đêm hôm ấy đám Vương Hồng Lượng có gửi một tin nhắn cho đồng lõa ở lại phân cục trực, bảo hắn mau chóng xử lý nhân chứng mục kích là em, nếu lúc ấy không phải anh vẫn giám thị họ, dẫn em trốn đi trước khi họ ra tay, bây giờ em đã thành một đống xương rồi.”
Mã Tiểu Vĩ mặt cắt không còn chút máu: “Sẽ, sẽ không…”
“Khi đó em kỳ thực đã vô dụng,” Tiêu Hải Dương từng bước ép sát, “Dù sao cảnh sát đã có được manh mối chính xác, sẽ nhanh chóng lấy được chứng cứ là đoạn phim phạm tội của Vương Hồng Lượng, em chết ở phân cục chẳng ảnh hưởng gì, cùng lắm là cho Vương Hồng Lượng thêm một tội danh, hắn căn bản không quan tâm tới em, chỉ muốn để em tự sinh tự diệt mà thôi.”
Mã Tiểu Vĩ như bị sét đánh, Tiêu Hải Dương lập tức hỏi tới: “Là ai dạy em?”
Môi Mã Tiểu Vĩ run run một lát, hồi lâu gã mới thốt ra mấy chữ: “Là… là anh, anh Triệu.”
“Anh Triệu nào?” Tiêu Hải Dương thoạt đầu ngớ ra, sau đó lập tức nhớ lại, “Em nói anh Triệu ở cùng phòng với các em, xưng là đồng hương của Hà Trung Nghĩa, tên ‘Triệu Ngọc Long’?”
Mã Tiểu Vĩ cắn môi gật đầu.
Tiêu Hải Dương nhíu mày – cậu nhớ lúc ấy Vương Hồng Lượng định để Mã Tiểu Vĩ gánh tội thay, làm người hiềm nghi phạm tội, qua loa kết vụ án Hà Trung Nghĩa vô cùng quỷ dị cho Cục công an xem, nhưng cậu biết trong đây có lỗ hổng, thế là đi theo Đào Nhiên cũng còn nghi hoặc như mình, bí mật gặp mấy người quen của Hà Trung Nghĩa khi còn sống, bao gồm Triệu Ngọc Long.
Người này không hề là nhân vật then chốt gì, bởi vì khi vụ án xảy ra, nghe nói hắn đã về quê chịu tang, lúc Tiêu Hải Dương gọi điện hắn mới biết Hà Trung Nghĩa chết rồi, vội vã quay lại Yến Thành. Kỳ thực hắn ngay cả nhân chứng cũng chẳng phải, chỉ có thể nói là một lần gặp mặt bình thường để hiểu thêm về tình hình hoàn cảnh của nạn nhân.
Trừ cậu và Đào Nhiên ra, khéo những người khác còn chẳng biết có một người như vậy.
Nhưng nghĩ lại, manh mối do Triệu Ngọc Long như người qua đường Giáp này cung cấp tương đối then chốt – lai lịch chiếc điện thoại màu trắng của Hà Trung Nghĩa, xung đột của Hà Trung Nghĩa với Trương Đông Lai, đều là sau khi nói chuyện với hắn mới tiến vào tầm nhìn của cảnh sát, quan trọng nhất là, Hà Trung Nghĩa hôm ấy để đến nhà hàng Thừa Quang gặp Triệu Hạo Xương, đã ăn mặc khá trang trọng, đôi giày trên chân chính là hỏi mượn hắn, cho nên rất có khả năng Triệu Ngọc Long nắm giữ hướng đi của Hà Trung Nghĩa.
Lúc ấy tra đến “nhà hàng Thừa Quang” trước nhất kỳ thật là Phí Độ, bởi vì hôm đó trùng hợp hắn tình cờ gặp Hà Trung Nghĩa hỏi đường. Nhưng nghĩ kỹ lại, có lời khai của Triệu Ngọc Long, dù không có Phí Độ vô tình gặp, cảnh sát cũng sẽ rất tự nhiên chuyển hướng tầm nhìn đến nhà hàng Thừa Quang, kế tiếp ý thức được “hiện trường vụ án” mà Mã Tiểu Vĩ ấp úng không chịu nói có thể căn bản không phải là hiện trường vụ án, mà là có ẩn tình khác.
Chỉ chớp mắt, trong lòng Tiêu Hải Dương đã lướt qua vô số ý nghĩ, cậu hơi mím đôi môi khô khốc: “Không phải em nói Triệu Ngọc Long này đêm vụ án xảy ra đã về quê chịu tang à?”
“Anh ta nói về quê, nhưng tinh mơ hôm sau trời còn chưa sáng lại đột nhiên quay về, anh Trung Nghĩa không về, những người khác đi vắng, trong nhà trọ chỉ có một mình em,” Mã Tiểu Vĩ nức nở nói, “Anh ta đột nhiên lay em dậy, đưa ảnh đăng trên mạng mà các anh chưa kịp xóa cho em xem, hỏi em chuyện này là thế nào… em vừa mở mắt liền nhìn thấy… nhìn thấy anh Trung Nghĩa… em… em…”
Mã Tiểu Vĩ vừa nhớ lại chuyện đó liền nghẹn ngào không nói thành lời, miệng một tràng “anh anh em em” lộn xộn cả buổi, thế rồi bưng mặt khóc.
Tiêu Hải Dương: “…”
Cậu giữ nguyên sự hờ hững của người đứng ngoài nhìn mà ngồi đờ ra giây lát, sau đó chẳng biết nghĩ thế nào, đột nhiên len lén giơ tay, đệm đầu ngón tay, cẩn thận vỗ vai Mã Tiểu Vĩ, chạm nhẹ rồi rụt về ngay, giống như Mã Tiểu Vĩ là một con nhím hình người sẽ đâm tay vậy.
“Anh Triệu hỏi em chuyện này là thế nào, còn nói anh Trung Nghĩa ở ngay dưới lầu, bên dưới toàn là cảnh sát, em không dám tin, kéo cửa sổ nhìn ra ngoài mới biết là thật, trong đầu ‘Uỳnh’ một tiếng. Sau đó em nghe thấy anh Triệu nói, ‘Hình như họ phát hiện Trung Nghĩa ở tam giác kia’, em nghe vậy sợ chết khiếp – đó chính là nơi đêm qua mua bán ‘thứ kia’, sao anh Trung Nghĩa lại dính dáng tới họ? Anh ấy chưa bao giờ đụng vào mấy thứ này, em biết… lúc ấy suy nghĩ đầu tiên của em chính là hỏng rồi, nhất định là cái điện thoại em bán đã gây ra chuyện.”
“Em cho rằng Hà Trung Nghĩa nhìn thấy em bán chiếc điện thoại cưng mới toanh, nên xông lên nói phải quấy với bọn buôn ma túy, muốn lấy lại đồ của mình, kết quả bị những người đó giết?” Tiêu Hải Dương hỏi, “Là tự em nghĩ thế, hay người khác khiến em hiểu lầm?”
Mã Tiểu Vĩ hoang mang nhìn cậu.
“Được rồi,” Tiêu Hải Dương hết cách, cậu nhóc ngốc này bị người ta lợi dụng cũng không biết, “Sau đó thì sao?”
“Anh Trung Nghĩa tốt với em lắm, nếu em không phải… em cũng chẳng trộm đồ của anh ấy! Em sợ hãi, liền nói hết với anh Triệu, hỏi anh ta nên làm thế nào, nhưng anh Triệu nói ‘Nếu đám Vương Hồng Lượng giết người, anh Trung Nghĩa chết cũng là chết oan’.”
Tiêu Hải Dương nghe ra điều gì đó, trầm giọng hỏi: “Ý em là, Triệu Ngọc Long cũng biết chuyện đám Vương Hồng Lượng – hắn cũng nghiện à?”
Mã Tiểu Vĩ lắc đầu: “Anh ấy không phải loại như bọn em, có điều anh Triệu sống ở đây rất nhiều năm rồi, thời gian dài hơn ai khác, nên chuyện gì cũng biết.”
Tiêu Hải Dương lại cau mày – bởi vì khi họ nói chuyện với Triệu Ngọc Long, không nhìn ra Triệu Ngọc Long là người thần thông quảng đại “cái gì cũng biết”, không chỉ thế, hắn còn giả vờ vừa từ quê quay lại, hoàn toàn không hay biết gì về nguyên nhân cái chết của Hà Trung Nghĩa!
Tiêu Hải Dương đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh: “Hắn bảo em làm gì?”
“Anh Triệu lặng lẽ xuống lầu nhìn một vòng, nói là có một chiếc xe cảnh sát chưa thấy bao giờ, có mấy cậu nhóc vây xem xung quanh, còn nhìn thấy phân cục trưởng cúi đầu khom lưng với người ta,” Mã Tiểu Vĩ nhỏ giọng nói, “Anh Triệu nói hiện giờ chắc chắn đã lớn chuyện, bên trên phái người xuống điều tra, may ra bọn em sẽ có cơ hội giải oan cho anh Trung Nghĩa.”
Tiêu Hải Dương không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Anh Triệu em đến cả xe cảnh sát nào không phải của phân cục cũng nhận ra? Hắn còn biết Vương Hồng Lượng người phụ trách phân cục?”
Mã Tiểu Vĩ gật đầu như một lẽ đương nhiên: “Anh Triệu quen biết rất nhiều người, chuyện gì cũng có thể hỏi thăm rõ ràng.”
Tiêu Hải Dương không nói gì nổi, sự sùng bái của mấy cậu nhóc chưa lớn đã đến nơi phồn hoa lang bạt đối với “mạng lưới quan hệ” có thể so sánh với tà giáo, với chúng mà nói, không có gì là không thể dùng một câu “bên trên có người” để giải thích, nếu không thể thì thêm một câu “bên trong có anh em” nữa là được.
“Anh Triệu nói, theo lý thuyết cảnh sát sẽ tới nơi anh Trung Nghĩa ở để hỏi, nhưng giết người và điều tra đều là một bọn, tới hỏi cũng chỉ là làm theo trình tự cho cấp trên xem, nếu bọn em muốn giải oan, nhất định phải để người bên trên nghe thấy, phải đến phân cục quậy. Thế nhưng phân cục là địa bàn của họ, làm vậy chẳng khác nào tố giác họ ngay trước mặt họ, anh Triệu hỏi em có dám không, dám, thì làm theo lời anh ấy dạy, bảo đảm không việc gì, tối đa là nhốt vài hôm rồi thả, bên trên chắc chắn có người che chở cho em, không dám cũng không sao, dù gì anh Trung Nghĩa với em không thân chẳng quen, em cũng không có cố ý hại anh ấy.”
“Anh Triệu còn nói rất nhiều lời từ tận đáy lòng, nói đã gặp rất nhiều người trẻ như em, cuối cùng đều thối rữa trong bùn lầy, bị người ta dùng chiếu cuộn lại rồi kéo ra ngoài thành phố đốt, ai may mắn thì có thể báo cho gia đình, một số xử lý như dân lang thang, cha mẹ người thân đều không biết. Anh ta nói em làm theo lời anh ta, nếu có thể tính là lập công, tội trộm cắp vặt và ‘chơi thuốc’ trước kia đều có thể xóa, sẽ không bỏ tù, còn được vào trại cai nghiện miễn phí, về sau ra ngoài lại giống mọi người bình thường, chẳng ai biết em từng lầm đường lạc lối.”
Mã Tiểu Vĩ tủi thân lau nước mắt, Tiêu Hải Dương sinh ra một chút lòng trắc ẩn lạ lẫm, hiếm khi nuốt xuống câu nói lạnh lùng mà chân thật là “Hắn chỉ muốn lừa em đi làm vật hi sinh”.
Tiêu Hải Dương trước sau trò chuyện với Mã Tiểu Vĩ hơn một tiếng, mới nắm được trong lòng, chào ra về, trước khi đi cậu đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, nâng kính, quay đầu lại hỏi: “Triệu Ngọc Long tuy nói dối đủ điều, nhưng không sai em làm việc gì phạm pháp, sao lúc anh vừa vào em giống như hơi sợ hãi vậy?”
Mã Tiểu Vĩ sắc mặt tái mét ngẩng đầu lên-
“Mã Tiểu Vĩ này nói, trên đường gã rời khỏi Cục công an đến trại cai nghiện, có một chiếc xe liên tục bám theo, sau đó giơ lên một dòng chữ, khen gã làm rất tốt, người trong xe đeo kính râm, tuyệt đối không phải là anh Triệu. Chuyện này đã dọa gã, Mã Tiểu Vĩ cho rằng đó là câu nói ngược, ý tương tự với ‘xem chuyện tốt mày làm đi’, chuyện gã và Triệu Ngọc Long bí mật bàn bạc đã bị người ta biết, băng đảng Vương Hồng Lượng có cá lọt lưới, đang đe dọa gã.” Tiêu Hải Dương ngồi thẳng như cán bút trên sofa nhà Lạc Văn Chu mà báo cáo.
Sofa nhà Lạc Văn Chu rất mềm, ngồi lên sẽ lõm xuống, song Tiêu Hải Dương không chịu nước chảy bèo trôi theo sofa, giống như hơn người khác ba trăm khúc xương, ngồi sofa ra hiệu quả của ghế lạnh, hình thành sự đối lập rõ rệt với Phí Độ kế bên.
Phí Độ chống khuỷu tay lên thành sofa mà chống đầu, xiêu vẹo như không xương, Lạc Một Nồi bên cạnh học theo, vẹo cổ nằm ườn trên đùi hắn ngủ, biến thành một cái bánh mèo, cọ cái quần bảnh bao của chủ tịch Phí thành một cái quần lông.
Phí Độ, Tiêu Hải Dương, Lang Kiều và Lạc Văn Chu ngồi quanh bàn trà nhỏ, tạm thời coi phòng khách nhà Lạc Văn Chu thành cứ điểm, điện thoại trên bàn thông với Đào Nhiên còn đang nằm viện.
“Tôi có ấn tượng với Triệu Ngọc Long,” Đào Nhiên đầu bên kia nói, “Không riêng Tiểu Tiêu, tôi cũng không phát hiện vấn đề gì, nếu là thật, không khỏi quá đáng sợ… A lô? Tín hiệu không tốt à, sao cứ có tạp âm vậy?”
Lạc Văn Chu đứng dậy, chẳng rằng chẳng nói xách con Lạc Một Nồi đang nằm nhoài lên đùi Phí Độ ngáy o o ném vào ổ.
“Em đã điều tra theo thông tin trên chứng minh thư lúc ấy hai ta ghi lại,” Tiêu Hải Dương tiếp tục, “Quả thật có một người tên Triệu Ngọc Long, và quả thật từng đến Yến Thành, nhưng năm năm trước đã về quê, tiếng phổ thông rất kém, hoàn toàn không phải người hôm đó hai ta gặp, hơn nữa nghe nói anh ta từng đánh mất chứng minh thư ở nơi này.”
“Sống ở dãy nhà trọ bên đó đều là người làm thuê trẻ tuổi nghèo khó nhất, họ mới đến, hai bàn tay trắng. Mặc dù Triệu Ngọc Long này đứng trong đám đông không chói mắt, nhưng lôi ra nhìn một mình quả thật có chỗ không giống đám thanh niên đó, nói thế nào nhỉ… chính là loại có thể diện rất sạch sẽ.” Đào Nhiên đầu dây bên kia nói, “Việc này phải trách tôi, lúc ấy tôi chỉ cho là trong nhà hắn khả năng có khó khăn gì, không truy sâu.”
“Vậy Triệu Ngọc Long giả này làm gì ở đây?” Lang Kiều hỏi, “Bí mật tìm kiếm bằng chứng đám Vương Hồng Lượng tham dự buôn ma túy, tự nguyện trừ hại cho dân?”
Phí Độ: “Nghe ý Mã Tiểu Vĩ thì người này ẩn nấp đã rất lâu, nếu thật sự muốn trừ hại cho dân thì đã trừ từ lâu rồi…”
“Chỉ là không dùng đến quân cờ này cho nên thấy chết không cứu mà thôi.” Lạc Văn Chu tiếp lời, đồng thời trừng mắt nhìn Phí Độ, “Viêm họng thì bớt nói đi, nghe cậu nói chuyện là tôi khó chịu.”
Lang Kiều: “…”
Cô cảm thấy mình đã đưa ra một câu hỏi cực kỳ sai lầm, cảm giác tầm nhìn không chỗ dừng, đành phải ném tới Tiêu Hải Dương bên cạnh cũng dư thừa y như mình: “Vậy Triệu Ngọc Long giả này rốt cuộc là ai?”