Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phí Độ bước đến một góc phòng khách, ở đó dựng một tấm bảng trắng nhỏ đầy tính văn nghệ, bảng này là do hắn mua về, không ngờ bản thân chẳng dùng mấy lần, ngược lại làm lợi cho một Đường Tăng họ Lạc – Lạc Văn Chu trước kia chỉ dài dòng, bây giờ ngoài lải nhải còn muốn đem ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi đã lải nhải ra phân tích cặn kẽ rồi quy kết tổng kết, treo cao trên bảng, thực hiện dạy dỗ tận tâm mọi hướng cho mắt và tai Phí Độ, điên rồ hết sức.
Phí Độ hơi do dự, nể tình ai đó hì hục viết cả buổi, không nỡ xóa đi, hắn lật tấm bảng lại, lấy bút marker ra, vẽ một hệ tọa độ, trục hoành là thời gian, trục tung là nguồn áp lực.
So sánh với chuyện vừa mới xảy ra, tính dẻo của ký ức hơi xa sẽ mạnh hơn, khả năng bị đại não tăng giảm chỉnh sửa một cách thích hợp sẽ lớn hơn.
Mà so sánh với một số việc nhỏ nhặt râu ria, ảnh hưởng của nguồn áp lực đối với người này càng lớn, cảm giác khó chịu tạo thành sẽ càng mạnh, thể hiện trong cảnh mơ của ý thức tầng sâu, khả năng bị bóp méo cũng lớn hơn.
Chuyện mở hộp thức ăn cho mèo đối với Phí Độ đêm hôm ấy, là việc nhỏ vừa xảy ra, ký ức tầng ngoài rất cạn, thay vì nói là mơ thấy, chẳng bằng nói là bản thân trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh nhớ đến việc này. Hắn gạch một đường nghiêng từ điểm khởi đầu trong hệ tọa độ.
Kế tiếp là cảnh “Lạc Văn Chu nổi giận, dỗ dành thế nào cũng không được”.
Buổi tối hôm ấy Lạc Văn Chu đúng thật hơi sốt ruột, Phí Độ cảm nhận được, nhưng không đến mức tức giận, chỉ là đến cuối cùng Phí Độ quả thật không rõ mình có dỗ được đối phương hay không. Có lẽ là vì vậy, hắn ở trong mơ ít nhiều lo nghĩ, mà giấc mơ của hắn không biết tại sao phải đem chuyện bé xé ra to, phóng đại chút lo nghĩ nhỏ tẹo này.
Phí Độ hơi nghi hoặc, cảm thấy gần đây mình nhọc lòng ít quá, thành thử chuyện bằng cái rắm cũng có thể chiếm một chỗ. Hắn nghiêng đầu đắn đo chốc lát, dọc theo trục tọa độ của “độ sâu nguồn áp lực”, dịch xuống một chút, vẽ đường thứ hai.
Như vậy kế tiếp là “Đào Nhiên bị thương” và “ngạt thở”, hai việc không liên quan gì đến nhau bị trộn vào cùng một cảnh tượng.
Phí Độ viết đến đây bỏ bút marker xuống, cau mày đi vài bước trước tấm bảng, có phần không thể phân tích tiếp.
Trong ý thức và ký ức của con người cất giấu sự chiếu vô cùng phức tạp và sự vặn vẹo vô cùng vi diệu, logic tầng ngoài và tầng sâu tựa hồ không dùng chung một ngôn ngữ, cho dù Phí Độ tự thấy đã cực kỳ thành thật với bản thân, vẫn rất khó giải mã khách quan một loạt giấc mơ hôm đó khiến hắn như bị hóc xương.
Dựa theo lẽ thường, một giấc mơ có thể khiến người ta choàng tỉnh dậy, nhất định là đã chạm đến nỗi lo âu và sợ hãi kìm nén rất sâu trong lòng người này.
Nhưng Phí Độ tự hỏi lòng mình, cảm thấy mình không hề có lo âu, càng không thể nói tới sợ hãi, “sợ hãi” đối với hắn giống như ngôi sao trong phim ảnh trên ti vi vậy – biết người này, cách màn hình nhìn thấy mỗi ngày, nhưng trong hiện thực rốt cuộc như thế nào, tính tình ra sao… thì không có duyên được biết.
Hắn không cảm thấy mình sau khi nghe tin Đào Nhiên được đưa vào bệnh viện cấp cứu có gì mất bình tĩnh, tai nạn đã xảy ra, cứu chữa được chỉ có thể là bác sĩ, chẳng có việc gì của hắn, Phí Độ nhớ mình chỉ là dọc đường suy xét tiền căn hậu quả của chuyện này mà thôi.
Chẳng lẽ đối với hắn, chuyện “Đào Nhiên bị thương” từng là một nguồn áp lực cực lớn, sâu đến độ đủ để chạm tới một thứ khác sâu hơn và dữ dội hơn ẩn nấp trong ký ức?
Trong giấc mơ, Đào Nhiên bị tông xe xuất hiện khuôn mặt ngạt thở, phỏng đoán theo lối suy nghĩ này thì “khuôn mặt ngạt thở” hẳn cũng là thứ trong ký ức của hắn… Nhưng hắn đã gặp ở đâu?
Lạc Một Nồi thử mấy lần cũng chẳng mở được cái tủ chết toi kia, đành phải dựng đuôi chạy tới làm nũng Phí Độ, nó nịnh nọt dùng cái đầu tròn xoe cọ ống quần Phí Độ, còn giơ chân trước dùng đệm thịt vỗ chân hắn.
Phí Độ khom lưng, xách chân trước của Lạc Một Nồi ôm lên trước mắt, con Lạc Một Nồi này lúc xin ăn luôn rất ngoan hiền, nó vẫy đuôi, muốn nặn khuôn mặt hung dữ ra biểu cảm đáng yêu “hồn nhiên ngây thơ”, họng phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Phí Độ ngắm nghía mặt mèo một lúc, cảm thấy hẳn mình sẽ không đem khuôn mặt lũ động vật nhỏ ngạt thở giãy giụa kia chồng lên khuôn mặt người, cấu tạo ngũ quan khác nhau quá xa.
Lạc Một Nồi tưởng có hi vọng, vội “Meo” một tiếng trầm bổng.
“Không được,” Phí Độ lạnh lùng vô tình thả Lạc Một Nồi lại xuống đất, tuyên bố, “Động vật tao bế không nổi có một Lạc Văn Chu là đủ rồi.”
Lạc Một Nồi: “…”
Cái bọn đi bằng hai chân đều chẳng tốt đẹp gì!
Phí Độ suy nghĩ một chút, lau sạch chữ trên bảng, gửi cho Lạc Văn Chu một tin nhắn “Tôi về nhà lấy vài thứ”, rồi mặc áo khoác đi ra ngoài.
Hắn quyết định trở về tầng hầm ở nhà cũ xem thử, ở nơi ấy hắn từng trải qua thời thơ ấu tăm tối ngột ngạt, chịu vô số lần uốn nắn bằng điện giật và thuốc, thậm chí chứng kiến cái chết của mẹ, Phí Độ thật sự không hiểu, tại sao ký ức của hắn lại xuất hiện sai lệch trên chuyện lẻn vào tầng hầm.
Lạc Văn Chu không rảnh xem điện thoại, anh đang đuổi theo Dương Hân vừa lao vụt qua.
Vừa chạy đến đầu cầu thang, Lạc Văn Chu liền đụng phải một đoàn người nhà bệnh nhân, chắc là một đại gia đình kéo cả họ đi, bên trong còn có mấy cụ già chống gậy, chặn kín đầu cầu thang, vừa vặn tách anh với Dương Hân ra.
Lạc Văn Chu nhìn mấy ông bà cụ run rẩy kia, tuyệt đối không muốn ra tay đẩy một nhóm các ông bà già cần dưỡng lão, nhưng Dương Hân trong giây lát anh chần chừ đã không thấy bóng dáng. Trước tình thế cấp bách, Lạc Văn Chu quay đầu đẩy cửa sổ hành lang, giữa tiếng thét của một hộ lý đi ngang qua, anh trực tiếp đạp lên bệ cửa sổ bò ra từ tầng ba, mượn bệ cửa sổ hơi nhô ra của tầng hai giảm lực, tiếp đó nhảy lên bãi cỏ nhân tạo dưới lầu, lăn một vòng tại chỗ, đoạn co cẳng chạy trước khi người dân vây xem nhao nhao giơ di động lên.
Trong đại sảnh chật ních người, nhưng cũng ngay ngắn trật tự, Lạc Văn Chu đằng đằng sát khí lao vào, làm các nhân viên y tế đang trực giật nảy mình, an ninh của bệnh viện lập tức đến hỏi, Lạc Văn Chu qua quýt đập thẻ công tác ra cho an ninh xem: “Cảnh sát đây, các anh có nhìn thấy một cô gái ngoài hai mươi mới từ trên lầu chạy xuống không?”
An ninh còn chưa kịp nói gì, Lạc Văn Chu đã liếc thấy Dương Hân ở đầu kia hành lang vừa đến tầng một. Dương Hân bất ngờ đụng phải ánh mắt anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xuất hiện một biểu cảm rất phức tạp, như là một nỗi đau đớn và phẫn nộ muốn nói lại thôi, sau đó cô dứt khoát lao tới cửa sau.
Lạc Văn Chu tức đến mức phổi muốn bốc hơi lên qua đầu: “Em đứng lại cho anh!”
Cửa sau khu nội trú có một con đường nhỏ, đi qua là đến bãi đậu xe ở cổng sau bệnh viện, khoảng cách giữa Lạc Văn Chu và Dương Hân đang không ngừng rút ngắn, đúng lúc này một chiếc xe con đột nhiên lao từ bãi đậu xe ra, tông thẳng vào anh, Lạc Văn Chu chạm mặt người lái – chính là tuần tra viên giả hôm đó anh với Phí Độ gặp ở hiện trường giết người Chung Cổ Lầu!
Trước tình thế khẩn cấp anh nhảy lên nắp capo, thuận thế lăn sang bên kia, may là tài xế cũng không định tông chết anh, cửa kính xe hạ xuống một nửa, khóe miệng hắn như hơi lộ ra nụ cười, hắn lịch sự gật đầu chào Lạc Văn Chu, rồi lập tức đạp chân ga hết cỡ, nhanh như chớp lao khỏi bãi đậu xe, và lúc này Dương Hân đã nhảy lên một chiếc xe khác, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Lạc Văn Chu bị xe quẹt vào đùi đau buốt, không nhịn được phun ra một câu chửi thề: “Mẹ nó!”
Phó Giai Tuệ bị đẩy vào phòng cấp cứu, Thường Ninh rất tế nhị né đi, xuống lầu mua đồ uống cho họ, Lục Hữu Lương và Đào Nhiên im lặng chờ trong hành lang bệnh viện đầy áp lực, cùng ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Chu trở về với sự giận dữ và bụi đất đầy người.
Lạc Văn Chu tìm một góc, phủi mạnh đất trên người: “Chạy rồi, hai chiếc xe, một Bora một Jinbei, biển số tôi nhớ, đã kêu người đi chặn rồi.”
Lục Hữu Lương không nói gì, ngẩng đầu nặng nề dựa lên tường.
Đào Nhiên trầm mặc một lúc: “Trước Tết khi điều tra vụ án Phùng Bân, cô từng gọi tôi đến nhà, đưa cho tôi di thư của sư phụ, còn… còn nhân lúc tôi thất thần bỏ máy nghe trộm vào cặp, giống hệt cái trên người cục trưởng Lục và Tiểu Vũ. Hôm nay lúc Tiểu Vũ nói với tôi, tôi còn… tôi còn…”
Đào Nhiên không thể nói tiếp, trừng mắt nhìn chằm chằm mặt đất một lúc lâu, anh mới khó khăn tiếp tục: “Xem xong di thư của sư phụ, có một dạo tôi còn cảm thấy hơi vui mừng, cho là thái độ lạnh như băng của cô nhiều năm qua không phải là bản ý của cô, cô không hận, không ghét gì chúng ta, chỉ là sư phụ dặn phải xa lánh chúng ta mà thôi.”
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ là xa lánh do có nỗi khổ tâm, đám cảnh sát hình sự dựa vào thấu tỏ mọi việc để kiếm cơm như bọn họ thật sự không cảm nhận được chút nào ư? Nếu không phải là ghét thật sự, có thể khiến Lạc Văn Chu hơn ba năm không muốn đến thăm ư?
“Tiểu Vũ? Ông nói vụ tông Doãn Bình cũng là họ bày ra?” Bộ não lửa giận sôi trào của Lạc Văn Chu từ từ hạ nhiệt, anh hơi mệt mỏi ngồi xuống cạnh cục trưởng Lục.
Lục Hữu Lương hỏi: “Cũng là vì hãm hại Lão Trương?”
“Đúng vậy, cháu hoài nghi cô bị người ta lừa,” Đào Nhiên nói khàn khàn, “Kẻ sau màn bày ra hết thảy mới là người năm ấy hãm hại Cố Chiêu, sau đó hại chết sư phụ. Nếu Lão Xỉ Than năm ấy thật sự là Doãn Bình giả mạo, rất có khả năng trong tay lão có manh mối quan trọng, cho nên họ muốn giết người diệt khẩu, người không chết, còn muốn lợi dụng lão lại lần nữa hãm hại cục trưởng Trương… Đối với cô cũng dễ giải thích, họ chỉ cần nói trong tay Doãn Bình không hề có chứng cứ, dù ra làm chứng, lời chứng cũng không đủ tin cậy, chẳng bằng lợi dụng lão bày cục.”
Lạc Văn Chu chống khuỷu tay trên đầu gối, hai tay nhẹ nhàng hợp lại, chống cằm: “Chú Lục, hôm nay cháu đến đây, thật ra là muốn hỏi thăm chú về một người.”
Lục Hữu Lương: “Cháu muốn hỏi về Phạm Tư Viễn à?”
Lạc Văn Chu sửng sốt: “Làm sao chú biết?”
Lục Hữu Lương trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Đoán… Ngữ khí và giọng điệu hôm nay bà ấy nói chuyện với chú, khiến chú bỗng nhớ tới người này.”
Lạc Văn Chu và Đào Nhiên cùng tập trung ánh mắt vào ông.
“Kỳ thực Phạm Tư Viễn cũng là thầy của chú… hẳn cũng từng dạy Lão Dương.” Lục Hữu Lương suy nghĩ một chút, chậm rãi nói, “Lúc ấy ông ta còn trẻ, chẳng lớn hơn các chú mấy tuổi, nhưng cực kỳ có sức hấp dẫn, đôi khi cháu cảm thấy ông ta nhìn cháu một cái, là biết trong lòng cháu đang nghĩ gì, người cũng có tài, học rộng hiểu nhiều, từng có rất nhiều tác phẩm văn chương, giảng dạy đặc biệt giỏi… Khi đó chưa phổ biến học sinh chấm điểm cho giáo viên, chứ không hàng năm ông ta nhất định đều được bình là giáo viên được học sinh chào đón nhất. Thỉnh thoảng có một số học sinh cứng đầu có vấn đề, văn phòng và giáo viên kỷ luật đều không làm gì được, tìm ông ta đến bảo đảm hữu dụng. Ký túc xá các chú lúc ấy cũng có một người, cứng cổ bị ông ta gọi đi nói chuyện một tiếng, chẳng biết ông ta đã nói gì, mà người anh em ấy trở về gào khóc nức nở, hận không thể làm người lại lần nữa.”
Lạc Văn Chu: “Cố Chiêu cũng có qua lại với ông ta, đúng không ạ? Cháu đã tra qua lý lịch làm việc của ông ta, lúc cảnh sát Cố đi học nghiên cứu sinh, vừa vặn do ông ta hướng dẫn.”
“Ừ,” Lục Hữu Lương gật đầu, “Cố Chiêu chăm chỉ, về trường học nghiên cứu sinh tại chức không phải để kiếm học vị thăng quan phát tài, mà là thật sự muốn học, rất bỏ công, sách đọc qua đều ghi chú lại, cuối tuần chưa bao giờ nghỉ ngơi, không hiểu thì nhất định phải hỏi rõ, có một dạo mở miệng ngậm miệng toàn là thầy Phạm. Lúc tốt nghiệp ông ấy mời khách, mấy anh em các chú và Phạm Tư Viễn đều tham gia.”
“Mối quan hệ của ông ấy và Phạm Tư Viễn rất tốt.”
“Rất tốt…” Lục Hữu Lương hơi chần chừ, lại nói, “Ừm, rất tốt, kỳ thực Cố Chiêu không phải là người đặc biệt sôi nổi hướng ngoại, rất phân biệt thân sơ, có thể nhìn ra ông ấy đối với Phạm Tư Viễn là thật sự rất tốt, nhưng ai biết người kia nghĩ như thế nào?”
Lạc Văn Chu lại hỏi: “Kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên là do ông ta đề xuất? Cụ thể như thế nào? Chú Lục, Phạm Tư Viễn thật sự chết rồi ư?”
Có một bác sĩ vội vã đi qua, Lục Hữu Lương bất an thoáng nhìn cuối hành lang, giống như lo lắng bên kia sẽ truyền đến tin tức gì không tốt.
“Kỳ thực về sau nhìn lại, một số luận văn khi ấy ông ta viết đã có mầm cực đoan,” Lục Hữu Lương nói, “Chỉ là các chú năm đó đều không lưu ý. Lúc ấy kỹ thuật ‘phác họa tâm lý’ trong nước mới phát triển, Phạm Tư Viễn dẫn đầu xin dự án ‘thành lập hồ sơ phác họa tâm lý phần tử phạm tội’ này, muốn thông qua tập hợp nghiên cứu, để xem kỹ lại một số vụ án chưa kết, tìm đường mới phá vỡ bế tắc, điểm một loạt cảnh sát hình sự tuyến một ở Cục công an… Dự án nghiên cứu thuộc về nhân vật chính trị ngoài công việc hằng ngày, tham gia hay không đương nhiên toàn là tự nguyện, nhưng các chú đều tham gia – bởi vì ‘vụ án quốc lộ 327’ chưa bắt thủ phạm chính về quy án cũng nằm trong đó. Khi ấy Cố Chiêu mới gặp chuyện chưa đầy một năm, các chú đều chưa quên, theo chú biết, có vài người anh em vẫn đang âm thầm tìm kiếm điều tra.”
“Nhưng kỹ thuật phác họa tâm lý không thể dùng làm bằng chứng trên tòa,” Lạc Văn Chu nói, “Các vụ án chưa kết trong kế hoạch Tập Tranh kỳ thực đều có đối tượng khả nghi, không có chứng cứ thuyết phục, trừ khi vu oan giá họa, nếu không…”
“Điều đó là không thể,” Cục trưởng Lục hơi cười khổ, “Lúc ấy Cố Chiêu có một tội danh chính là cảnh sát lạm dụng chức quyền, các chú khi đó nhất cử nhất động đều có người nhìn chằm chằm, đều phải cắp đuôi làm người, một số việc trái với lệ thường đều không dám làm… Chú từng theo thầy Phạm đi điều tra một vụ án, sau khi trở về ông ta đột nhiên nói với chú, ‘Đôi khi suy nghĩ, thật không biết pháp luật và quy tắc rốt cuộc là để bảo vệ ai, hạn chế vĩnh viễn đều là người tuân thủ pháp luật, bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh’, chú cảm thấy ông ta hơi là lạ, song cũng không nghĩ nhiều… Nhưng tiếp đó, sự tình bắt đầu khác thường.”
Lạc Văn Chu: “Ý chú là những người hiềm nghi lần lượt tử vong một cách lạ lùng?”
“Đúng, thủ pháp giống hệt nạn nhân của vụ án tương ứng, mà rất nhiều tình tiết trong vụ án các chú chưa từng công bố ra ngoài, cho nên kế hoạch Tập Tranh bị buộc dừng khẩn cấp, tất cả các thành viên liên quan đều đình chỉ công tác để điều tra.” Lục Hữu Lương nói, “Phạm Tư Viễn chính là mất tích khi nhân viên điều tra đến tìm, ở nhà, ở trường… mọi nơi đều không có, lúc ấy ông ta bị nhận định có hiềm nghi lớn, nhưng hiềm nghi thì hiềm nghi, chứng cứ không có, trong cục tranh luận rất lâu về việc rốt cuộc định tính ông ta là ‘mất tích’ hay là ‘nghi phạm bị truy nã’, sau đó vì suy nghĩ cho hình tượng của Cục công an, chỉ công bố là ông ta ‘mất tích’. Tất cả hồ sơ của kế hoạch Tập Tranh cái thì xử lý cái thì niêm phong cất vào kho, chỉ tiếp tục điều tra trong bí mật.”
“Ba tháng sau, người thân của ông ta nhận được một bức di thư, đồng thời, trong cục nhận được tuyến báo nói Phạm Tư Viễn từng xuất hiện ở khu Tân Hải, khi ấy Tân Hải còn hoang vắng hơn bây giờ, các chú tìm đến đó, suýt nữa bắt được ông ta.”
“Suýt nữa?”
“Trong quá trình truy bắt, Phạm Tư Viễn đã nhảy xuống biển,” Lục Hữu Lương nói, “Trên đá ngầm có vết máu, song không vớt được xác, đành phải để ông ta tiếp tục mất tích. Thế nhưng người này từ đây mai danh ẩn tích, vụ án tương tự cũng không xuất hiện nữa… Các cháu cũng biết, sát thủ liên hoàn một khi đã giết người là rất khó dừng lại, nên dần dần mọi người cảm thấy ông ta chết thật rồi. Vài năm sau nhà ông ta liên quan đến vấn đề giải tỏa đền bù, người thân vì tài sản đến xin chứng nhận tử vong, Phạm Tư Viễn chính thức ‘chết’ trên hồ sơ.”