Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sòng bài ngày xưa đã bị dỡ, sửa thành cao ốc thương vụ từ lâu rồi, nếu xác chết thực sự giấu ở đó, khi xây dựng mấy lần san lấp mặt bằng, không thể nào không đào ra. Về phần những việc khác, thời gian thật sự quá xa xưa, hồ sơ lúc ấy không đầy đủ, trong thời gian ngắn cũng không tra được gì.” Lang Kiều thoáng nhìn Tô Lạc Trản hai tay chống cằm qua màn hình theo dõi, lại ớn lạnh một trận, “Với cả những lời con bé thần kinh này nói rốt cuộc có tin được không?”
“Chỉ có thể tham khảo, anh thấy con bé này hơi mắc chứng rối loạn nhân cách kịch tính.” Lạc Văn Chu chăm chú nhìn màn hình không chớp mắt, trầm ngâm giây lát rồi nói, “Nhưng cách thức gây án cơ bản đã rõ – do người trưởng thành và thiếu nữ hợp tác gây án, đầu tiên theo dõi mục tiêu, sau đó để người trưởng thành lộ diện trong tình huống thích hợp, làm gì đó khiến nạn nhân sợ hãi, thiếu nữ lại lộ diện, giành được lòng tin của nạn nhân, sau một hai lần tiếp xúc bắt đầu lừa nạn nhân đi.”
“Hôm tôi chuyển nhà, Thần Thần quả thật đã bị bám theo,” Đào Nhiên nghĩ một chút, nói, “Nếu kẻ theo dõi lúc ấy Phí Độ phát hiện chính là người hợp tác gây án này…”
“Đặt giả thiết hắn là người hiềm nghi A,” Lạc Văn Chu rút ra một tờ giấy A4, khoanh một vòng bên ngoài chữ cái, “Tiếp đó chúng ta tạm thời cho là, trong vụ án lừa bắt Khúc Đồng ở Tây Lĩnh, người trưởng thành lái xe là B – A và B có phải là cùng một người hay không, chúng ta tạm thời chưa xác định, nhưng cá nhân tôi nghiêng về không phải.”
Lang Kiều hỏi: “Tại sao?”
“Tần suất phạm tội,” Lạc Văn Chu dùng nắp bút gõ bàn, “Nếu người hiềm nghi A bắt đầu theo dõi Thần Thần từ ngày Đào Nhiên chuyển nhà, tính đến tối hôm qua là đã gần một tháng, khoan tính đến A này có đủ sức để trong một khoảng thời gian đồng thời theo dõi hai cô bé phạm vi hoạt động không trùng nhau hay không, dù hắn có thể, một người có kiên nhẫn theo dõi nạn nhân hơn một tháng, gây hai vụ án liền trong vòng năm ngày, cũng không khỏi quá dày đặc.”
“Kế đó là người thứ ba trong vụ án này, Hứa Văn Siêu, đêm xảy ra vụ án Khúc Đồng, hắn có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn, cho nên chúng ta biết hắn nhất định không phải là B, vậy hắn đóng vai trò gì trong đây?” Lạc Văn Chu viết một chữ “Hứa”, lại viết một chữ “Tô”, nối một đường giữa hai chữ, “Sau khi chuốc thuốc mê Thần Thần trói ở nhà cũ, Tô Lạc Trản điềm nhiên về nhà, nó vừa không sợ Thần Thần tỉnh lại chạy mất, cũng không sợ cô bé gây ra động tĩnh gì, bị người ta nghe thấy…”
“Bởi vì nó biết đồng bọn sẽ đến thế tay!”
“Nhưng tên đồng bọn này không đến, cho tới khi Tô Lạc Trản bị cú điện thoại của thầy giáo ở cung thiếu niên kinh động, tự mình chạy đến xác nhận Thần Thần có bị đưa đi chưa, sau đó gọi hai cuộc điện thoại cho Hứa Văn Siêu.” Lạc Văn Chu tô đậm đường nối giữa Hứa Văn Siêu và Tô Lạc Trản, kéo xuống chia làm hai, “Trương Vũ Thần đêm hôm đó đã bị dọa hết vía, chúng ta tạm thời không tham khảo lời khai của cô bé, chỉ phán đoán dựa trên những thông tin này, chuyện này có hai khả năng-“
“Thứ nhất, Hứa Văn Siêu chính là người hiềm nghi A theo dõi Thần Thần, mưu đồ dụ bắt cô bé.” Lạc Văn Chu dừng lại, “Thứ hai, Hứa Văn Siêu và Tô Lạc Trản là quan hệ ‘người đại diện’, Tô Tiểu Lam bị bệnh đã rất lâu, mà có một số việc Tô Lạc Trản không thể hoàn thành một mình, nó cần một người lớn.”
Khi Hứa Văn Siêu lần đầu tiên bị cảnh sát gọi đến, bản thân hắn rất bất ngờ, bởi vì hoàn toàn không biết mình sơ hở ở đâu, đối với tất cả các câu hỏi, hắn trả lời đều cực kỳ cẩn thận, thà rằng để mình có vẻ phản ứng hơi chậm – rất có khả năng lúc ấy hắn còn chưa biết chuyện Tô Lạc Trản ném đoạn ghi âm vào nhà Khúc Đồng, hắn cũng không ngờ tới cảnh sát sẽ liên hệ vụ án này với vụ án hai mươi năm trước.
Thế nhưng Đào Nhiên trong quá trình nói chuyện đã đánh rắn động cỏ, rất có khả năng là Hứa Văn Siêu thông qua cuộc hỏi chuyện này suy đoán ra Tô Lạc Trản đã làm gì, sau khi cảnh sát bắt đầu theo dõi hắn cùng với nhận được hai cú điện thoại của Tô Lạc Trản, đã chuẩn bị sẵn sàng mình lại lần nữa bị đưa về cục, đồng thời chuẩn bị xong xuôi lời giải thích.
“Ý ông là,” Đào Nhiên không tự chủ được hạ giọng xuống, “Hứa Văn Siêu giống như vừa rồi con bé đó nói, hắn là ‘người vệ sinh tạm thời’.”
“Người vệ sinh tạm thời… sẽ… sẽ không phải như em nghĩ chứ?” Lang Kiều nghiêng đầu nhìn Lạc Văn Chu, “Hắn là xử lý… Thế Khúc Đồng sao rồi? Chẳng lẽ thực sự không còn hi vọng?”
“Đêm qua, Tô Lạc Trản trói Thần Thần để ở nhà cũ, vốn nên do Hứa Văn Siêu thế tay, nhưng Hứa Văn Siêu bị chúng ta gọi đến phối hợp điều tra, không đi được.” Lạc Văn Chu không để ý tới câu hỏi của cô, mí mắt cũng không nâng lên, nói, “Mà trên mảnh vải trong hộp nhạc ở phòng ngủ của Tô Lạc Trản phát hiện rất nhiều máu, song pháp y không hề kiểm tra được phản ứng Luminol phù hợp với lượng máu này ở ngôi nhà cũ của nhà họ Tô, nói cách khác, rất có thể nơi đó chỉ là trạm trung chuyển tạm thời, hiện trường phạm tội chân chính không ở đó.”
Đào Nhiên: “Thế hiện trường phạm tội chân chính sẽ ở đâu?”
“Khoan đã! Không… Các anh khoan đã!” Lang Kiều tay chân luống cuống rút một tờ trong xấp tài liệu, “Có phải các anh đã tính sai cái gì không? Hứa Văn Siêu, người này hơn hai mươi năm trước đã học được trung học tư thục đắt gần chết, lớn lên chơi được thiết bị chụp ảnh, hiện tại hắn làm một nhiếp ảnh gia tự do, có nhà có xe không nợ nần, thực sự rất giàu. Em xin nói một câu không thích hợp lắm, chỉ cần anh có tiền, cho dù anh là một kẻ biến thái thật sự, cũng có thể mua được thứ anh muốn qua một số đường – hắn có đáng hợp tác với Tô Lạc Trản, làm chuyện điên khùng kiểu này không? Hắn đâu có thiếu tiền, việc này có thể mang đến lợi ích gì cho hắn?”
Câu này khiến tất cả đều im lặng.
Đúng – một người đàn ông lớn lên trong gia đình trung sản, thậm chí giàu hơn, cha mẹ còn đủ, quá trình trưởng thành có thể nói là xuôi gió xuôi nước, tại sao lại đi chung với nhà họ Tô?
Nếu không phải Tô Lạc Trản vì “ham vui” bắt chước “chữ ký” của Tô Tiểu Lam năm xưa, ném đoạn ghi âm vào nhà Khúc Đồng, cùng với hắn trước sau hai lần tự mình bất cẩn để lộ dấu vết, ai sẽ cho rằng hắn có vấn đề?
“Đội trưởng Lạc,” Lúc này, một cảnh sát hình sự thò đầu vào, “Chú họ Quách tới sớm nhất tìm anh kìa.”
Quách Hằng chờ ở ngoài phòng tiếp khách ồn ào, không biết là ai thấy tội nghiệp kéo cho cái ghế, ngồi đối diện cửa sau phòng trực ban. Cảnh sát trực ban chẳng rõ đã chạy đi đâu hỗ trợ, ti vi không kịp tắt, trên màn hình hơi cũ, một kênh bản địa đang đưa tin về cuộc giải cứu ở cung thiếu niên gây chấn động đêm hôm trước.
Quách Hằng rướn cổ, tập trung tinh thần chăm chú xem, tấm lưng còng vô thức thẳng lên, tư thế ngồi ngay ngắn – trong tù sẽ tổ chức cho phạm nhân xem ti vi tập thể, thường là tiếp sóng thời sự và giáo dục tư tưởng, chỗ quản nghiêm sẽ yêu cầu họ xem ti vi bằng tư thế ngồi tiêu chuẩn này.
Cuộc sống lao tù hai mươi năm biến người đàn ông trai tráng ngày ấy thành một ông lão không còn có thể tự do thoải mái nằm dài trên sofa nữa.
Lạc Văn Chu gọi nhẹ một tiếng: “Chú Quách.”
Quách Hằng vô thức thẳng lưng lên, giống như đang kiểm tra tư thế ngồi của mình, sau đó định thần lại, khóe mắt buồn bã cụp xuống, các nếp nhăn vốn căng ra nối nhau xuất hiện.
Quách Hằng thở dài, thấp giọng nói: “Làm lỡ công việc của anh, tôi chỉ là… nhìn thấy đông người đến như vậy, vẫn hơi lo lắng, năm ấy tôi giết Ngô Quảng Xuyên liệu có khả năng là giết nhầm hay không?”
Lạc Văn Chu chần chừ giây lát, lấy hai điếu thuốc trong túi, đốt một điếu đưa cho Quách Hằng: “Chú còn nhớ cô bé năm đó chú cứu không?”
“Nhớ chứ,” Quách Hằng lập tức gật đầu, “Rất gầy, nhìn hơi lớn hơn Phỉ Phỉ, là một cô bé xinh xắn, tên là gì nhỉ?”
Lạc Văn Chu: “Tô Tiểu Lam.”
“Đúng đúng, chính là cái tên này,” Quách Hằng quý trọng đưa thuốc vào miệng, rít một hơi dài, ngậm trong miệng nuốt xuống, không nỡ phun ra – có thể cũng là bệnh mắc ở trong tù, “Ôi chao, nhiều năm trôi qua, cũng không biết cô bé ấy thế nào rồi. Lúc mới ra tù tôi có định đi thăm, nhưng sau đó lại nghĩ, có thể người ta đã kết hôn sinh con rồi, ai còn muốn nhớ những chuyện tồi tệ ấy, đừng quấy rầy thì hơn.”
Quách Hằng nói, trên khuôn mặt luôn có vẻ hết sức âu lo sầu khổ hơi xuất hiện nét cười: “Không giấu gì anh, hai mươi năm qua, tôi luôn cảm thấy có một điểm mình không thẹn với lòng, chính là lỡ đâu lúc ấy tôi sợ không dám ra tay, nói không chừng cô bé kia đã mất mạng rồi, ngồi tù mấy năm đổi lấy một mạng sống, cũng rất đáng phải không?”
Lạc Văn Chu hơi mấp máy môi, nhìn khuôn mặt nghiêng của Quách Hằng, quả thật không biết nên nói từ đâu.
Chẳng lẽ phải nói với ông rằng, “Có thể chú thật sự đã giết nhầm người rồi, đứa bé chú cứu mới là hung thủ chân chính”?
Thế nửa cuộc đời đáng buồn của ông, tư thế ngồi ngay ngắn và điếu thuốc e dè, chẳng phải đều thành trò cười hoang đường ư?
“Cảnh sát Lạc,” Quách Hằng lại nhớ tới, vội hỏi, “Anh vẫn chưa cho tôi biết, những người này rốt cuộc là thế nào? Ngô Quảng Xuyên rốt cuộc có phải là hung thủ hay không?”
“Chú Quách, trước hết cháu muốn nhờ chú nhớ kỹ lại một việc giúp cháu,” Lạc Văn Chu giơ tay chống thành ghế, “Chú nhìn cháu, nghĩ kỹ lại xem, chú lúc ấy – chính là ngày đâm người, rốt cuộc làm sao tìm được Ngô Quảng Xuyên?”
Quách Hằng sửng sốt, không hiểu vì sao anh có câu hỏi này: “Không phải là có một cậu bé…”
“Anh ta ‘nhắn’ chú, người này là một nam sinh của trung học Cẩm Tú, tên Hứa Văn Siêu, từng cùng chú điều tra theo dõi Ngô Quảng Xuyên, những việc này cháu đều biết – chú còn nhớ lúc Hứa Văn Siêu nhắn cho chú, đã nói như thế nào chứ?”
Quách Hằng ngậm điếu thuốc, nhíu mày, nhớ lại một hồi lâu: “Hình như – hình như nói là ‘ông ta dẫn bạn ấy đi, ở trong trường’, đúng, chính là câu này, nói rất khó hiểu, không có lấy một cái tên, lúc ấy tôi xem xong da đầu ngứa ran, vội vã tìm buồng điện thoại công cộng gọi lại.”
Lạc Văn Chu hơi sửng sốt: “Chú gọi điện thoại lại? Sau đó thì sao? Chú nói chi tiết đi.”
“Sau đó tôi hỏi rõ tình hình, đến cổng trường tìm cậu bé,” Quách Hằng nói, “Cậu bé đó dẫn tôi đi đến hướng nhà Ngô Quảng Xuyên, những chuyện còn lại không phải tôi kể hết với anh rồi à?”
Lạc Văn Chu hơi nheo mắt: “Nói cách khác, lúc ấy Hứa Văn Siêu đang đợi điện thoại của chú, hắn đợi ở chỗ nào?”
“Gần trường,” Quách Hằng nói, “Cẩm Tú xây dựng cơ bản rất tốt, xung quanh có một vòng buồng điện thoại mới, bình thường cậu ta toàn liên lạc với tôi như vậy.”
Lạc Văn Chu: “Chú chạy đến tìm hắn mất bao nhiêu thời gian?”
Quách Hằng: “Cũng chỉ năm sáu phút thôi.”
“Hứa Văn Siêu đầu tiên nhắn tin cho chú, rồi chờ điện thoại của chú, sau khi nói chuyện rõ ràng, chú mất năm sáu phút chạy tới gần trung học Cẩm Tú tìm hắn, rồi các chú mới cùng xuất phát, đúng không? Trước sau chắc khoảng mười phút?” Thấy Quách Hằng gật đầu, Lạc Văn Chu mới tiếp tục, “Hai người các chú trông thấy Ngô Quảng Xuyên, chú để Hứa Văn Siêu đi tìm người, bản thân bám theo tới cửa nhà Ngô Quảng Xuyên, phải không? Chỗ các chú nhìn thấy Ngô Quảng Xuyên cách nhà hắn bao xa?”
“Không xa lắm, qua một ngã rẽ là đến,” Quách Hằng tính sơ qua, “Cũng chỉ hơn năm mươi mét một chút… Không đến một trăm mét.”
“Ngô Quảng Xuyên dẫn Tô Tiểu Lam từ trường trở về nhà hắn, các chú cũng xuất phát từ gần trường, trong tình huống trì hoãn gần mười phút, làm cách nào các chú kịp tới gần nhà Ngô Quảng Xuyên trước hắn?”
“Cậu bé đó dẫn tôi đi đường tắt.” Quách Hằng nói, “Tên khốn nạn Ngô Quảng Xuyên kia chắc chắn không dám đi đường lớn, mà đi từ cửa sau, phải vòng qua một khu dân cư lớn, hai chúng tôi thì trực tiếp băng qua khu dân cư ấy, cơ bản là một đường thẳng – thời bấy giờ các tiểu khu đều có tường ngoài, nhưng không cao lắm, trên có các khoảng rỗng do ‘ngói bướm’ tạo ra, tôi ở sau bức tường, vừa vặn trông thấy Ngô Quảng Xuyên lôi cô bé kia. Lúc ấy quả thật cũng còn trẻ, đuổi cậu bé kia đi rồi, tôi liền trực tiếp trèo tường bám theo.”
Lạc Văn Chu lấy một quyển sổ nhỏ trong túi: “Chú có thể vẽ lại đại khái mấy vị trí vừa đề cập cho cháu không?”
Quách Hằng hơi chần chừ, vừa nghĩ vừa sửa sửa xóa xóa mà vẽ ra một sơ đồ phác thảo: “Sao vậy? Tại sao anh hỏi việc này? Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Cháu còn chưa biết,” Lạc Văn Chu nhẹ giọng nói, “Chú Quách, chuyện này điều tra đến bây giờ, có thể có một chút ngoài dự tính, chú có chấp nhận được không?”
Quách Hằng chậm rãi vịn thành ghế đứng dậy.
“Chúng cháu sẽ mau chóng cho chú một câu trả lời.” Lạc Văn Chu bỏ lại câu này rồi sải bước đi, xé bản vẽ phác thảo của Quách Hằng đưa cho Đào Nhiên đang đứng chờ, “Có thể tra được năm ấy đây là tiểu khu nào không? Bây giờ còn hay không?”
Đào Nhiên lật đi lật lại trang giấy nhìn một lúc: “Nhà Ngô Quảng Xuyên từ lâu đã không còn, hôm trước khi chúng ta hoài nghi vụ án này có liên quan với vụ án hai mươi năm trước, đã có đồng nghiệp điều tra hiện trường phạm tội năm xưa, trường trung học Cẩm Tú chuyển đi lâu rồi, nơi lúc ấy Ngô Quảng Xuyên ở đã xây sân vận động, có điều tiểu khu này hình như… Để tôi đến hiện trường xem!”
Phí Độ chậm rãi đi tới, Lạc Văn Chu chẳng cần quay đầu lại cũng biết là hắn – bởi vì trước mắt cả Cục công an Yến Thành đều bận muốn điên, người qua lại toàn là chạy chậm hoặc đi nhanh, chỉ có tiếng bước chân hắn trước sau như một vẫn thong thả.
Phí Độ dùng áo chùi kính rồi đeo lên lại, khí chất cả người tức khắc thay đổi, từ một thanh niên “tình sâu nghĩa nặng” ngay tại chỗ hóa thân thành một y quan cầm thú – hắn mà dùng cái bộ dạng này đi gặp Tô Lạc Trản, chắc chắn nửa câu cũng đừng hòng moi được.
Phí Độ uể oải ngân dài giọng: “Anh có biết ‘phòng hoài niệm Phúc Nguyên’ không?”
“Phòng hoài niệm của nhà tang lễ ‘Phúc Nguyên’?” Lạc Văn Chu ngớ ra, “Không phải nơi gửi tro cốt à?”
“Tro cốt Tô Tiểu Lam ở đó,” Phí Độ nói, “Hứa Văn Siêu giúp đỡ liệm, nghe nói một số vật phẩm tùy thân khi còn sống đều để ở đó với hũ tro cốt, tôi đề nghị anh cùng tôi đi xem thử, biết đâu lại có thứ hữu dụng.”
Lạc Văn Chu nhíu mày hơi suy tư: “Tô Lạc Trản đã nói gì?”
“Làm sao có thể, con bé đó giảo hoạt gần chết, nó sẽ không lộ ra chi tiết thế này – đây là tôi đoán.” Phí Độ nói, “Ban nãy tôi vẫn suy nghĩ, đối mặt với một đám khách cuồng theo dõi vừa yếu đuối vừa nhát gan, không dễ khiến họ câm miệng giữ bí mật, ngoại trừ thỏa mãn dục vọng của họ, ít nhất cũng phải giữ lại thóp, và nơi bảo quản thóp này phải chú trọng. Tốt nhất có thể như két sắt ngân hàng, lắp camera khắp nơi, có người canh hai mươi tư giờ. Đồng thời còn phải ‘an toàn’, không thể đều nằm dưới danh nghĩa của mình như ngân hàng, một khi bị cảnh sát khống chế sẽ dễ dàng bị tìm ra – Nếu là tôi, tôi sẽ cảm thấy nơi gửi tro cốt là một chỗ rất lý tưởng.”
“Nghe nói phòng hoài niệm của Phúc Nguyên quản lý rất chặt, chỉ có người thân lúc ấy lo liệu thủ tục gửi quẹt thẻ mới được nhân viên dẫn vào, thăm hỏi tưởng nhớ đều cần hẹn trước, không như nghĩa địa, một số nghĩa địa bây giờ quản lý quá lỏng lẻo, ai cũng vào được.”
Lạc Văn Chu: “…”
Thóp của người ta chưa tìm được, thóp của chính anh đã rơi trong nghĩa địa với bó hoa trắng kia.
“Tôi không có ý gì khác đâu,” Phí Độ nhún vai cười, “Nếu không, Hứa Văn Siêu đã lo tang ma cho Tô Tiểu Lam, tại sao không mua cho cô ta một ngôi mộ? Hứa Văn Siêu hẳn không đến mức không bỏ nổi vài đồng bạc ấy chứ? Thế nào, có thể phiền đội trưởng Lạc làm tài xế một lúc không?”
Một tiếng sau, Lạc Văn Chu đậu xe trước cửa nhà tang lễ ở ngoại ô thành phố.
Xung quanh đậu mấy chiếc xe tang thưa thớt, lưng dựa núi, rất u tĩnh, cả nhà tang lễ âm u bao trùm trong bóng núi khổng lồ, chỉ có ống khói chọc trời bốc ra khói trắng, là khói hỏa thiêu.
Phí nửa tàn thò đầu nhìn thoáng qua, một tay đẩy cửa xe, lại phát hiện tài xế vẫn chưa mở khóa. Hắn gõ nhẹ cửa xe một cái, nhắc nhở Lạc Văn Chu, liền nghe thấy người bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Đêm qua cậu làm vậy là có ý gì?”