Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nhạn.
Đã là ban đêm, ánh chiều tà xuyên thấu qua song cửa chiếu vào trong phòng, chiếu lên trên người của Tề Thiếu Diễn, làm cho cả người hắn cũng dát lên ánh sáng màu vàng, nổi bật lên gương mặt lạnh lùng càng rung động lòng người, cho dù Lục Ý đã hầu hạ hắn hơn một năm, hàng ngày đều thấy qua rất nhiều dáng vẻ của hắn, nhưng vẫn như cũ bị cảnh đẹp bất chợt xuất hiện trước mắt mà đánh lỡ một nhịp tim.
Lục ý vôi vàng ổn định tinh thần, vừa vào cửa lập tức khom người một cái bẩm: “Gia, vừa rồi phu nhân lại sai nha hoàn đưa Bách Hợp Cao tới, vì ngài đang tĩnh tọa (ý là ngồi thiền) cho nên nô tỳ không dám quấy rầy ngài, vì vậy nô tỳ tự làm chủ nhận lấy phần điểm tâm đó, đồng thời thưởng cho tiểu nha hoàn này năm mươi văn tiền.”
Tề Thiếu Diễn nghe vậy, mí mắt cũng không nâng lên, chỉ nhàn nhạt phân phó: “Đưa tới ta xem!”
“Dạ, Gia.” Lục Ý khom người đáp một tiếng sau đó thối lui ra bên ngoài, không bao lâu sau cầm một mân điểm tâm bằng men gốm sứ hoa văn dơi bay trong mây quay trở lại: “Mời Gia xem qua.”
Mí mắt Tề Thiếu Diễn vẫn như cũ không nâng lên, chỉ duỗi ngón tay thon dài, cầm một khối điểm, tâm tao nhã cho vào miệng.
Lục Ý thấy vậy, không khỏi khẩn trương: “Gia, ngài biết rõ điểm tâm này có vấn đề, tại sao ngài lại ăn? Nếu ngài muốn điều tra cái gì thì không phải là còn có nô tỳ đây hay sao?” Tuy nói chỉ ăn một ít điểm tâm cũng không ảnh hưởng lắm đối với thân thể con người, nhưng ‘dược có ba phần là độc’, Lục Ý cũng không muốn thân thể của Gia bị bất kỳ tổn thương gì!
Dường như Tề Thiếu Diễn không nghe thấy lời nàng ta nói vẫn tiếp tục nhàn nhã cầm khối điểm tâm lên miệng ăn, sau đó khóe môi khẽ nâng lên nói: “Chỉ ăn một chút, không sao. Theo ý ngươi, vị kia có biết điểm tâm này có vấn đề hay không?”
Tuy là cười giễu cợt, nhưng vẫn là cười khiến gương mặt của hắn càng rạng rỡ, làm cho người ta không cách nào dời tầm mắt khỏi hắn.
Lục Ý thấy vậy, nhịp tim không khống chế được đập mạnh hơn, mặc dù hết sức kiềm chế nhưng vẫn không yên: “Nô tỳ nghe nói không riêng gì phu nhân thích ăn Bách Hợp Cao này, còn nói là ‘lớn tuổi rồi răng lợi yếu đi, khi ăn phải tốn sức nhai, Bách Hợp Cao này lại rất vừa miệng’, còn sai người đưa sang cho Hầu gia ăn, Hầu gia ăn xong cũng khen ngon, lại có Nhị gia, Chu nhị thiếu phu nhân cũng luôn làm cho Nhị gia ăn, chắc phu nhân cũng biết….”
Nếu độc phụ Ninh thị kia biết Bách Hợp Cao này có vấn đề, cũng có thể cho cái người phụ thân trong ngoài không giống nhau của hắn ăn, chỉ sợ ngay từ ngày thứ hai sau khi Tề Thiếu Du ra đời, Ninh phu nhân đã hận không thể khiến Tề Hanh không còn khả năng sinh con. Cho nhi tử duy nhất của nàng ta ăn là vạn vạn lần không thể, nói cách khác, nàng ta cũng không biết điểm tâm này có vấn đề……Tề Thiếu Diễn cười lạnh, một hồi lâu phân phó Lục Ý: “Thời gian này chú ý bên phía Ỷ Tùng viện nhiều một chúc, có điều gì khác thường lập tức bẩm báo cho ta!”
“Dạ, Gia.” Lục Ý vội khom người đáp, do dự trong chốc lát lại nhịn không được hỏi: “Có phải Gia đã có tính toán gì rồi?”
Ngón tay thon dài của Tề Thiếu Diễn gõ lên cái bàn gỗ hoàng hoa lê: “Tạm thời vẫn chưa có, ngày hôm nay tiểu Chu thị là địch hay là bạn vẫn chưa nói được, phải quan sát thêm một thời gian nữa mới có thể tính toán tiếp, trước tiên cứ xem đi đã!”
Lục Ý gật đầu một cái, cân nhắc từng câu từng chữ nói: “Từ trước đến nay cả phủ đều biết phu nhân không D
Mặc dù Lục Ý chưa bao giờ làm mẫu thân, nhưng cũng có thể hiểu một chút cảm nhận của Chu Quân Uyển, bỏ qua việc huyết nhục tương liên, chỉ bằng việc hài tử kia là chỗ dựa lớn nhất cả đời của một nữ nhân, Lục Ý lại cảm thấy Chu Quân Uyển vì hận mà làm bất cứ chuyện gì, về tình cũng có thể tha thứ.
Tề Thiếu Diễn nghe vậy, ngẫm nghĩ chốc lát, mới nói: “Mặc kệ nàng ấy nghĩ gì, cần phải quan sát tình hình mới có thể tính toán bước tiếp theo!” Nếu tiểu Chu thị vì chuyện lần này mà hận Ninh thị và Tề Thiếu Du, coi như kẻ thù của kẻ thù chưa chắc là bằng hữu, có thể quan sát thái độ của nàng với mẫu tử kia cũng là một chuyện tốt, không phải hay sao?
Bởi vì Thái phu nhân nói đi đường mệt nhọc cho nên muốn đi nghỉ sớm, ‘lớn tuổi nên xương cốt cũng nhức mỏi’. Vốn là định buổi chiều sẽ thiết đãi gia yến, vì sợ ảnh hưởng đến thân thể của bà ta mà đổi lại thành buổi chiều ngày mai, cho nên tất cả mọi người vẫn như thường ngày, dùng cơm ở trong phòng của mình.
Điều này cũng giảm bớt chuyện cho Chu Quân Uyển, không nói cái khác, không cần chỉ trong một ngày mà phải hai lần đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Thái phu nhân thì nàng đã âm thầm cảm thấy may mắn rồi, nàng không muốn đi đến đó để bị ăn thiệt thòi.
Nhưng may mắn của nàng cũng không duy trì được thời gian dài, vì sau khi Tề Thiếu Du dùng xong cơm chiều tại phòng nàng, cũng không có như những đêm trước, nàng chỉ cần mỉm cười khuyên hắn mấy câu để hắn tới nghỉ ngơi trong phòng của Vân Cẩm, hắn đã ỡm ờ đi rồi. Mà lần này, hắn thoải mái ngồi tại chỗ của mình, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng, ngồi bất động uống trà.
“...... Thời gian cũng không còn sớm, sáng mai Gia còn phải đi Quốc Tử Giám, không bằng mau chóng tới nghỉ ngơi trong phòng của Vân Cẩm?” mắt thấy khuyên mãi Tề Thiếu Du vẫn không đi, Chu Quân Uyển không khỏi nóng này nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra chút nào, chỉ đành kìm chế tính tình tiếp tục khuyên hắn, vừa cười vừa phân phó cái người ăn mặc xinh đẹp đang đứng một bên, Vân Cẩm: “Vừa rồi Gia có uống mấy ly rượu, còn không mau đỡ gia về phòng nghỉ ngơi!”
Thời gian này Vân Cẩm đã sớm bị hành động đẩy người của Chu Quân Uyển làm cho lo sợ, lúc này lại thấy Chu Quân Uyển lặp lại chiêu cũ, nhưng thái độ của Tề Thiếu Du rõ ràng muốn lưu lại tại nơi này mà không phải nghỉ ngơi tại phòng nàng ta, vì vậy hắn cố ý liếc mắt cảnh cáo nàng ta, lập tức nàng ta nhịn không được càng lo sợ thấp thỏm không yên. Trong lúc nhất thời không biết phải nghe lời Chu Quân Uyển tiến lên đỡ Tề Thiếu Du hay nghe theo cảnh cáo của hắn mà lui ra ngoài, vẻ mặt đau khổ đứng im một chỗ.
Chu Quân Uyển nhìn thấy vậy, âm thầm thở dài, may mắn là Chu Quân Uyển chân chính không có ở đây, D_D$l!Q^D nếu không chỉ cần thấy Vân Cẩm không trung thành với nàng, chỉ sợ nàng ấy sẽ tức chết. Nhưng nói đi thì cũng nói lại, nếu Chu Quân Uyển chân chính vẫn còn, Vân Cẩm căn bản không thể xuất hiện trong phòng này!
Đang miên man suy nghĩ, chợt nàng nghe giọng nói của Tề Thiếu Du truyền vào lỗ tai: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, các ngươi đã vất vả rồi, tất cả lui ra ngoài đi, ta và Chu nhị thiếu phu nhân muốn nghỉ ngơi!”
Sau đó, tất cả mọi người có mặt trong phòng bao gồm cả Vân Cẩm đều khom người hành lễ, sau đó cúi đầu nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ có Văn Mụ Mụ trước khi rời đi, thật nhanh liếc Chu Quân Uyển một cái, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Chu Quân Uyển cảm thấy một trận phiền não, có loại kích động muốn đuổi Tề Thiếu Du ra khỏi phòng, đừng nói nàng không phải là Chu Quân Uyển thật sự, mà coi như đúng là nàng ấy, nàng cũng không thể làm được chuyện đó sau khi bị hại cho mất mạng, không thể ân ái với Tề Thiếu Du giống như trước đây!
Đầu óc của nàng chuyển động thật nhanh, quyết định dù như thế nào cũng muốn khuyên Tề Thiếu Du đi nghỉ ngơi ở chỗ khác.
Lơ đãng ngẩng đầu lên, đã thấy Tề Thiếu Du nằm trên giường của nàng, áo khoác đã cởi từ sớm, chỉ còn nội y xanh nhạt rộng lùng thùng, giày vớ cũng cởi, để chân trần lắc lư theo nhịp điệu, nhìn qua bộ dạng cực kỳ thích ý.
Chu Quân Uyển cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, chẳng lẽ tối nay nàng thật sự chạy trời không khỏi nắng sao?