Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh đã về.
Lão đại của Nam gia. Nam Huyền Dạ.
Tiếng bước chân rất nhẹ nhưng cô vẫn có thể nghe thấy. Từ lúc ở trong ngôi biệt thự này, hay chính xác là căn phòng này, thính giác của cô trở nên nhạy bén hơn.
Nam Huyền Dạ mặc một chiếc áo măng tô đen, bên trong là áo sơ mi trắng, bên dưới là quần âu thẳng thớm, hai màu đen trắng hòa lẫn với nhau. Gương mặt anh đẹp như tượng tạc, cũng rất ma mị.
Một vẻ đẹp khiến người khác không kìm chế được mà ngắm nhìn, nhưng không có ai dám lại gần. Đôi mắt một mí giống như mắt phượng, lông mày lưỡi mác, môi mỏng, sống mũi cao, mọi nét hòa hợp vào lại vô cùng tuyệt mỹ.
Trong túi áo măng tô đen là một chiếc hộp nhung, đi đến trước cửa phòng Thời Ninh, anh bèn lấy chiếc hộp đó ra. Ở đằng sau là một người giúp việc đang bê một tô cháo còn bốc khói nghi ngút. ngày hôm nay cô cứng đầu không ăn chút gì, khiến anh thật sự lo lắng liền bỏ mặc tất cả để quay về.
"Ninh Ninh?"
Nam Huyền Dạ cất tiếng gọi, giọng nói vô cùng dịu dàng khác hẳn bình thường.
Anh biết cô chưa ngủ, chỉ là không muốn gặp mặt anh. Nam Huyền Dạ quay sang nói với người giúp việc
"Chìa khóa đâu?"
"Đây ạ."
Cô gái giúp việc rút ở trong túi áo ra chiếc chìa khóa đưa cho Nam Huyền Dạ, mặc dù bọn họ có chìa khóa nhưng không dám tự ý mở cửa. Chỉ khi nào anh về thì anh sẽ đích thân mở cửa ra.
Đây không phải là lần đầu tiên. Thời Ninh biết có khóa cửa cũng vô ích, nhưng cô không muốn phải làm tất cả mọi thứ theo ý anh, ngoan ngoãn giống như một con búp bê.
"Ninh Ninh?"
Cánh cửa bật mở, Nam Huyền Dạ bước vào, trong phòng không mở đèn mà tối om. Nam Huyền Dạ ra hiệu, ánh sáng tức thì chiếu rọi cả căn phòng, Thời Ninh nằm trùm chăn bất động trên giường.
Tấm đệm bị lún xuống, anh ngồi lên giường bên cạnh cô. Thời Ninh cố thở thật nhẹ, Nam Huyền Dạ chạm khẽ vào tấm chăn
"Ninh Ninh. Anh về rồi. Cả ngày hôm nay em còn chưa ăn gì, ăn một chút đi. Em như thế khiến anh rất đau lòng, đừng giận dỗi nữa được không?"
Thời Ninh nghe xong mà thầm cười khẽ, đây là cô đang tỏ ra giận dỗi sao? Tại sao đột nhiên nghe như anh chợt biến thành nạn nhân?
"Ra ngoài đi."
Nam Huyền Dạ chợt quay đầu nói với cô gái giúp việc. Cô ta vâng một tiếng rồi đặt bát cháo lên tủ đầu giường, lúc đi ra còn cẩn thận đóng cửa lại.
Thời Ninh vẫn không chút động tĩnh.
"Nếu em không dậy ăn hết bát cháo, anh sẽ trực tiếp mớm từng muỗng cho em."
Cô nhếch môi, đây mới chính là giọng điệu thật sự của anh.
Ngang ngược. Bắt ép.
Có điều Nam Huyền Dạ nói là sẽ làm chứ không bao giờ nói suông. Thời Ninh nắm chặt góc chăn, không buồn ló đầu ra.
Cô nhất quyết không ăn xem anh có thể làm được gì.
La hét, vùng vẫy, đập phá, tuyệt thực, chỉ thiếu mỗi bị bức đến tự tử nữa thôi là cô làm đủ.
Nhưng đúng là người xưa có câu 'Ma cao một thước, đạo cao một trượng.', 'Vỏ quýt dày có móng tay nhọn'. Nam Huyền Dạ hiểu Thời Ninh đến chân tơ kẽ tóc, muốn cứng đầu với anh, cô vẫn còn non lắm.
Thò tay móc điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho ba mẹ của Thời Ninh, cô vừa nghe thấy giọng của mẹ, ngay lập tức lật tung chăn ra ngồi bật dậy.
Mái tóc dài hơi rối, gương mặt nhỏ nhắn trái xoan, đôi môi anh đào khẽ mím, ánh mắt gắt gao nhìn chiếc điện thoại trên tay Nam Huyền Dạ.
Trên người Thời Ninh là chiếc váy trắng, bởi vì lúc nãy nằm trên giường nên lúc ngồi dậy tà váy bị vén lên trên đùi nhỏ trắng noãn, một bên dây váy tuột xuống bờ vai, từ góc độ của Nam Huyền Dạ còn nhìn thấy khe ngực sâu hút mịn màng.
Ánh mắt anh chợt tối lại, yết hầu khẽ chuyển động nhưng cố gắng kiềm chế. Khóe môi nhếch lên cười tà mị nói
"Ninh Ninh, ăn cháo được rồi chứ?"
"Anh định làm gì ba mẹ tôi?"
Thời Ninh chuyển ánh mắt sang gương mặt đẹp đến tuyệt mỹ của Nam Huyền Dạ, vẻ đẹp đó thật cuốn hút nhưng lại rất tàn nhẫn.
Nam Huyền Dạ bật cười, đưa tay ra xoa gò má mịn màng của cô
"Anh có thể làm gì chứ? Tiểu bảo bối?"
Thời Ninh không khách khí hất tay anh ra, định chùm chăn tiếp tục tuyệt thực nhưng động tác của Nam Huyền Dạ còn nhanh hơn, đưa tay ra ôm cả người Thời Ninh vào lòng. Mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô khiến máu nóng trong người anh lại trỗi dậy, không kìm nén được mà tham lam hít hà mùi hương đó
"Bảo bối, đừng ngang bướng nữa...anh rất đau lòng."
Ngoài mùi của máu ra, mùi hương này là mùi anh thích nhất.
Thời Ninh cắn môi không đáp, thay câu trả lời bằng cách vùng vẫy muốn thoát ra. Nhưng đôi tay của Nam Huyền Dạ như gọng kìm bao chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô, giọng nói trầm trầm của anh cùng hơi thở nóng bỏng quấn quýt bên tai
"Ninh Ninh, em đang muốn kích thích anh phải không? Hửm?"
Nói đến cuối còn hôn một cái vào dái tai cô.
Càng vùng vẫy thì váy càng bị vén lên, lộ ra đôi chân dài trắng noãn.
Người cô chợt nổi hết da gà, Thời Ninh gằn giọng "Buông ra!" nhưng anh bỗng nhiên bật cười trước hành động chống cự này của cô.
Không khác gì một chú nhím xù gai, anh không cảm thấy ghét mà càng thấy đáng yêu hơn. Tiểu bảo bối luôn có sức hút như vậy với anh, mà đến chính cô còn không biết.