Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam Kính Đình ngồi bên cạnh mami, nhìn hai người bọn họ, ánh mắt cậu đột nhiên trầm hẳn xuống, khác hẳn vẻ tinh nghịch đáng yêu như mọi khi.
Xe cuối cùng đã trở về Nam gia. Nam Huyền Dạ được Thời Ninh đỡ vào bên trong, cô lập tức bảo người hầu gọi bác sĩ. Anh bảo cô đỡ anh lên phòng cô, Thời Ninh gấp gáp cởi giày rồi lấy gối để anh tựa, sau đó lại chạy vào nhà tắm lấy khăn ấm để lau vết thương cho anh.
Trông cô cứ chạy đi chạy lại như thế, anh đột nhiên cảm thấy thật ngọt ngào.
Thời Ninh đã cầm khăn ấm quay lại,ngón tay cô hơi run rẩy cởi từng cúc áo cho anh, lồng ngực vạm vỡ tráng kiện dần lộ ra, cơ bắp phập phồng dường như nóng lên mỗi khi cô chạm vào. Gò má Thời Ninh đỏ rực lên, nhịp tim càng nhanh dần, cô cẩn thận nhẹ nhàng cởi nó ra ở bả vai anh, máu đã thấm ướt đẫm một mảng, mỗi khi cử động là nó lại chảy ra thêm.
Thời Ninh cầm khăn thấm đi máu xung quanh, cảm nhận được cơ bắp anh càng gồng lên, cô lại run rẩy. Nam Huyền Dạ đáng ghét này...lúc đó anh đã không chần chừ mà đẩy cô cùng Tiểu Đình vào trong xe, còn mình thì mặc kệ nguy hiểm mà chiến đấu lại với bọn chúng.
Nam Huyền Dạ vừa hưởng thụ sự lo lắng từ cô, vừa thấy xót xa. Bảo bối hình như đã bị dọa sợ lắm rồi, hàng mi cong cong run rẩy che đi một phần đồng tử long lanh, sống mũi cao thon nhỏ. đặc biệt là đôi môi đỏ mỏng như tỏa hương ngọt ngào.
Cả người cô dường như đầy sức cám dỗ, chỉ cần ở gần cô là anh lại ham muốn, dục vọng của anh chỉ trỗi dậy khi đối diện với bảo bối. Cho cả khi bị thương thì anh vẫn như vậy.
"Bảo bối..."
Nam Huyền Dạ càng kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn, hơi thở nóng bỏng của anh làm mấy sợi tóc mai cô bay lên.
"Sao vậy?"
Cô trả lời anh,ánh mắt lo lắng không rời khỏi vết thương.
Rõ ràng Hoắc Lãnh nói đi gọi bác sĩ tới mà sao lâu thế.
"Anh khó chịu."
Phần dưới đang bứt rứt muốn điên rồi.
Thời Ninh bèn sốt sắng
"Anh khó chịu ở đâu?"
"Ở đây."
Anh cầm tay cô dứt khoát chạm vào dục vọng đang phồng lên dưới lớp vải.
Nhiệt độ của nó thật nóng, khi cô chạm vào còn cảm thấy to hơn.
Mặt cô bỗng chốc đỏ rực như tôm luộc, định rụt phắt tay lại nhưng anh đã nắm chặt lấy cổ tay cô, tay còn lại vòng tay qua eo cô ôm sát vào ngực mình, mặt cô áp lên làn da nóng rực của anh lại càng cảm thấy nóng hơn. Vết thương trên bả vai còn đang chảy máu mà lực tay lại chế trụ eo cô không cho cô cử động, khác hẳn bộ dạng nhăn nhó kêu đau ban nãy.
"Nam Huyền Dạ... buông tôi ra..."
Thời Ninh lúc này mới lờ mờ cảm nhận anh đang giả vờ lừa cô, người đàn ông chết tiệt này lại dám lừa cô, còn nhân cơ hội làm chuyện xấu hổ!
"Bảo bối...anh chỉ muốn ôm em một chút, em đừng động, anh sẽ đau..."
Anh khẽ khàng nói bên tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ vô hạn, còn coa chút đáng thương.
Cô nhất thời mềm lòng không động đậy.
"Vậy tay anh đang làm gì đó..."
Ôm thì cô chấp nhận. nhưng sao anh vẫn bắt cô chạm vào vật đó của anh vậy??
Anh cười một cái
"Bảo bối, làm sao đây, cứ ở gần em là nó lại thế...nó chỉ c.ương lên với mỗi mình em thôi..."
Nam Huyền Dạ buông lời ái muội, hơi thở hơi nặng nề rồi.
Cô nghe xong thì trái tim đập vô cùng mạnh, trong đầu anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó, bị thương rồi mà vẫn còn ham muốn chuyện đó...bại hoại...
"Đáng lẽ anh nên bị thương ở đó mới đúng!"
Cô không rút tay ra được, cũng không cử động được, chỉ có miệng nhỏ duy nhất công kích anh.
Bên môi anh nụ cười lại càng sâu, không tức giận bởi lời nói của cô mà còn vui vẻ trêu cô.
"Bảo bối, nếu nó bị thương thì sao có thể làm em sung sướng được."
"Ai thèm!"
Nam Huyền Dạ bật cười trước sự đáng yêu này của cô, nhẹ giọng dỗ dành cô giúp mình.
"Bảo bối. em giúp anh đi, anh thực sự rất khó chịu, lát nữa bác sĩ vào rồi..."
Nếu bác sĩ mà vào nhìn thấy cảnh này sẽ không hay, Thời Ninh ban đầu tất nhiên không đồng ý nhưng anh cứ nỉ non năn nỉ bên tai cô, vì lo cho vết thương của anh nên cô đã cắn môi đồng ý.
Thời Ninh tạm nhẫn nhịn, sau này sẽ tính sổ với anh sau!
Nam Huyền Dạ đạt được mục đích, vui như mở cờ trong bụng, anh hướng dẫn cô nắm lấy vật đó của mình rồi chuyển động lên xuống. Mặt cô đỏ gay, không ngờ cô lại làm chuyện đó cho Nam Huyền Dạ!
Bởi vì ngại ngùng nên tốc độ của cô chậm như rùa bò, căn bản không thể thỏa mãn nổi anh. Đã thế cô chỉ nắm lấy qua lớp vải, khiến anh lại càng ham muốn hơn.
Ánh mắt cô cũng dần mê ly, đột nhiên anh nắm lấy tay cô thò vào bên trong, trực tiếp sờ thẳng vào vật đang run rẩy, nóng hổi.
Cảm giác lúc nắm bên ngoài và chạm trực tiếp vào quả thật rất khác nhau, tuy lúc nãy cô đã ngại lắm rồi thế mà bây giờ còn phi thường ngại ngùng, miệng nhỏ rấm rứt mắng anh
"A...đồ xấu xa...anh mau buông ra đi..."
Thời Ninh ngọ nguậy. Anh lại giữ chặt cô, đôi tay mềm mại của cô đem lại xúc cảm thật khác với tay của mình, bụng dưới khó chịu xen lẫn khoái cảm dâng lên không kìm được, thế là lại nắm lấy tay cô cùng chuyển động.
"Bảo bối...anh khó chịu lắm, thật đấy...em giúp anh đi..."
Cô đúng là không chịu nổi người đàn ông này nữa, được voi đòi tiên. Mà bây giờ nó đang cứng ngắc dựng đứng thế này, cô mà bỏ anh thì đúng là tội nghiệp anh.