Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói thì nói như vậy, nhưng mà muốn nhận được sự tin tưởng của Phan Viễn và Dụ Tiên, hai đại thần tôn này hiển nhiên không phải dăm ba câu có thể thành công.
Phan Viễn thần tôn cười nhạt nói:
- Nói miệng không bằng chứng, nhị vị đạo hữu nếu muốn chúng ta tin tưởng, cũng phải xuất ra một chút thành ý chứ?
- Hừ.
Già Diệp thần tôn cười lạnh nói:
- Phan Viễn, ngươi cũng đừng có bày giá đỡ gì đó trước mặt lão tử, chúng ta đều tự biết bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, đều biết rõ trong lòng. Hai người chúng ta mấy ngày nay mặc dù có chút chật vật, nhwung thực sự còn chưa tới mức phải cầu các ngươi. Chủ lực thập đại thánh địa đuổi giết chúng ta, cũng không làm gì được chúng ta. Chúng ta có thể sống tới bây giờ nhất định có thể sống tới lúc hội họp với Quang Độ đại nhân. Còn các ngươi... Hắc hắc. Chủ lực thập đại thánh địa sẽ lập tức giết tới Quang Minh thánh địa. Hy vọng các ngươi có thể tự mình cầu phúc.
Đây là sách lược mà đám người Giang Trần định ra, tuyệt đối không thể khúm núm, thái độ tuyệt đối không thể quá thấp. Nếu không mà nói, ngược lại sẽ lộ ra cái đuôi.
Dù sao căn cứ vào trí nhớ của Vu Công, tu sĩ phái tới Bình Sa đảo tu vi bình thường đều mạnh hơn tu sĩ thần đạo được phái tới thập đại thánh địa một bậc.
Tu vi đã mạnh hơn một điểm như vậy, tư thái tuyệt đối không thể hạ quá thấp. Dù là hiện tại bọn họ ở trong thời khắc chán nản, cũng tuyệt đối không thể yếu thế.
Tên tu sĩ mà Vu Công cải trang mặt đen lên, nói:
- Đi, nói nhảm những lời vô dụng với bọn họ làm gì? Nơi này không lưu chúng ta, nhất định sẽ có nơi khác. Chủ lực thập đại thánh địa sắp giết tới nơi, các ngươi tự mình chống đỡ đi.
Già Diệp thần tôn và Vu Công kẻ xướng người họa, diễn rất là thật.
Phan Viễn thần tôn cười ha hả:
- Nhị vị đạo hữu không nên tức giận a. Tất cả mọi người đều hiệu lực vì Quang Độ đại nhân, chúng ta chú ý, cẩn thận như vậy bất quá là không muốn làm hỏng chuyện lớn a. Kính mong nhị vị thông cảm nhiều hơn.
- Hừ, ngươi đang châm chọc chúng ta làm hỏng chuyện sao?
Già Diệp thần tôn càng căm giận, ngữ khí thoáng cái tràn ngập địch ý.
- Hắc hắc, không dám, không dám. Nhị vị đạo hữu không nên đa nghi như vậy. Trận chiến ở Bình Sa đảo, nghe nói thập đại thánh địa kia như có thần trợ giúp, không phải là các ngươi sai.
- Bớt xàm ngôn đi, nói một câu, rốt cuộc có cho chúng ta vào hay không? Không cho chúng ta vào, chúng ta sẽ quay đầu rời đi, nghe nói Quang Độ đại nhân đã xuất quan, bắt đầu thu nạp lại nhân thủ, chúng ta cũng đi hội họp với lão nhân gia.
Già Diệp thần tôn rất cứng rắn nói.
Dụ Tiên thần tôn trước đó một mực không có mở miệng, lúc này lại mở miệng nói:
- Nhị vị, chỉ cần các ngơi thề trước đó không đầu nhập vào thập đại thánh địa, ta sẽ cho các ngươi tiến vào. Vừa vặn mọi người đồng tâm hiệp lực đối kháng với thập đại thánh địa.
- Thề?
Già Diệp thần tôn cười ha hả:
- Dựa vào cái gì? Các ngươi cũng xứng để cho chúng ta thề? Đừng nghĩ sai, chúng ta không phải là đám ăn mày tới cầu các ngươi thu nhận.
- Nhị vị không nên hiểu lầm, chúng ta chỉ cầu ổn định, cũng không nghĩ nhị vị tới cầu chúng ta thu nhận. Tất cả mọi người đều hiệu lực vì Quang Độ đại nhân, yêu cầu thu nhận, cũng là thu nhận cho Quang Độ đại nhân mà thôi.
Phan Viễn vội vàng giải thích.
Già Diệp thần tôn hừ lạnh một tiếng, dường như cân nhắc một hồi.
- Nể mặt Quang Độ đại nhân, ta sẽ phát ra lời thề. Hàn mỗ ta nếu như đầu nhập vào thập đại thánh địa, thiên lôi sẽ đánh xuống, thiên địa lôi kiếp, ngũ lôi oanh đỉnh cùng đánh.
Tên tu sĩ mà Già Diệp thần tôn cải trang họ Hàn, cho nên hắn tự xưng là Hàn mỗ.
Trên thực tế An Già Diệp hắn không có đầu nhập vào thập đại thánh địa, hắn và Giang Trần bất quá là có quan hệ thân thích, coi như là có quan hệ minh hữu a.
Mà hắn lại dùng tên người cải trang này để thề.
Tự nhiên loại lời thề này tuyệt đối không có khả năng ứng nghiệm.
Dụ Tiên thần tôn và Phan Viễn thần tôn phân biệt một chút, vẫn cảm thấy lời thề này tương đối hung ác. Tu sĩ võ đạo, nhất là tu sĩ thần đạo, kiêng kỵ nhất chính là vi phạm thiên địa thệ ước.
Một khi vi phạm, lực cảm ứng của thiên đạo vô cùng nhạy cảm, thường thường sẽ ứng kiếp.
Cho nên sau khi bọn họ nghe xong, không nghi ngờ gì. Ánh mắt hai người lại chuyển về phía tên tu sĩ mà Vu Công cải trang.
Hai mắt Vu Công tràn ngập giận dữ:
- Sao nào? Một không đủ còn muốn hai sao? Đầu các ngươi bị vô nước rồi sao? Hai người chúng ta một đường đồng hành, chẳng lẽ còn có dị tâm hay sao? Chủ lực thập đại thánh địa ở ngay phía sau mông, các ngươi lại còn ở chỗ này bàn tán lắm điều, nói nhảm hết lần này tới lần khác. Có phải các ngươi cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt lắm đúng không?
Phan Viễn thần tôn và Dụ Tiên thần tôn nhìn nhau.
Đối phương đã cùng nhau đồng hành, như vậy hẳn không có vấn đề. Nghĩ tới đây hai người đều cùng gật đầu.
Cảm thấy sẽ không có vấn đề gì.
- Nhị vị đạo hữu, mời vào trong.
Trận pháp mở ra, Phan Viễn thần tôn và Dụ Tiên thần tôn cũng đi ra nghênh đón. Chỉ là rốt cuộc hai người vẫn có chút đề phòng, giữ khoảng cách nhất định với Già Diệp thần tôn.
Già Diệp thần tôn hừ lạnh một tiếng:
- Nhị vị, nếu như các người không chào đón chúng ta, sợ chúng ta lớn tiếng đoạt chủ, nói thẳng ra là được, không cần phải như vậy.
- Ha ha, nhị vị hiểu lầm rồi, chúng ta nhận được Quang Độ đại nhân truyền thức, bảo chúng ta thủ vững nơi này, cho nên không dám khinh thường a.
Phan Viễn thần tôn giải thích.
- Nhị vị, mời.
Dụ Tiên thần tôn khoát tay, ý bảo mời bọn họ đi vào trong.
Có thể nhìn ra được Phan Viễn thần tôn và Dụ Tiên thần tôn vô cùng cẩn thận, không muốn đưa lưng về phía hai người này, cho nên mới bảo bọn họ đi trước.
Nếu không như vậy, bọn họ đi trước, một khi có chuyện sẽ là kẻ chịu thiệt trong tay đám người Già Diệp thần tôn.
Già Diệp thần tôn và Vu Công, hai người đi phía trước, khi sắp tới gần biên giới trận pháp, hai người đột nhiên dừng bước.
- Ồ? Nhị vị, sao không đi tiếp?
Phan Viễn thần tôn nhíu mày nói.
Già Diệp thần tôn bỗng nhiên dừng chân, phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười u ám:
- Lại nói, trước đó nhị vị luôn chất vất chúng ta, hiện tại đã đồng ý để chúng ta đi vào, rồi lại ở sau lưng chúng ta. Chúng ta sao có thể biết được các ngươi có đầu nhập vào thập đại thánh địa hay không? Không những vậy còn cố ý dẫn chúng ta đi vào. Bên trong lại sắp xếp mai phục chúng ta.
Già Diệp thần tôn vừa ăn cướp vừa la làng, lại quay đầu cắn ngược lại một cái.
Dụ Tiên thần tôn giận quá hóa cười nói:
- Nhị vị trên đường bị đuổi giết, ta thấy nhị vị đã có chút hồ đồ rồi a? Chúng ta phụng mệnh tới Quang Minh thánh địa, không tốn bao nhiêu thời gian đã thu được Quang Minh thánh địa tới tay. Luôn chiếm giữ ở nơi này, người thập đại thánh địa căn bản không có tới đây. Bằng những binh tôm tướng cua lưu lại ở chỗ này có thể khiến cho huynh đệ chúng ta khuất phục bọn chúng được hay sao?
Già Diệp thần tôn cười hắc hắc:
- Vậy cũng không chắc. Ai biết các ngươi có khăng khăng nhất mực với Quang Độ đại nhân hay không?
- Đạo hữu, ngươi đang cố tình gây sự sao?
Phan Viễn thần tôn lạnh lùng nói.
- Nói láo, ngươi vừa rồi muốn chúng ta phát lời thề độc, hiện tại ngươi cũng phát lời thề độc đi.
Già Diệp thần tôn cố ý dây dưa không dứt.
Hắn đang kéo dài thời gian, chờ đám người Giang Trần phía sau chạy tới, hai mặt giáp công.
Hiện tại hắn và Vu Công đã đem con đường trở lại trong trận pháp của hai người này phong kín, Giang Trần dẫn hai đại Chân linh thần đạo giáp công phía sau, hai người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Phan Viễn kia nhướng mày, đang một mở miệng, đột nhiên ánh mắt hắn biến đổi, thất thanh nói:
- Không tốt, Dụ Tiên đạo hữu, hai người này có quỷ.
- Sao lại nói vậy?
Trong lòng Dụ Tiên thần tôn cũng trầm xuống, hắn biết, đồng bạn mình gần đây vô cùng cẩn thận, hắn đã nói như vậy nhất định là có đạo lý của hắn.