Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chúng đệ tử đỉnh Kinh Lôi chờ mong bộ dạng thất bại của Bạch Vũ, lại càng ngày càng thất vọng, sau khi Bạch Vũ thắng năm mươi trận quyết đấu, tâm tình của bọn họ không thể dùng buồn bực để hình dung, giống như bị người ta đánh một cái tát, trên mặt đau rát hừng hực.
Năm mươi trận quyết đấu, vậy mà Bạch Vũ toàn thắng kết thúc, đệ tử đỉnh Kinh Lôi toàn quân bị diệt!
Tòng Nguyệt Cầm tức giận đến mức đều nói không ra lời.
Nàng ta nghe theo đề nghị của Liễu Trường Phong, kích động chúng đệ tử đi tìm Bạch Vũ quyết đấu, là muốn cho Bạch Vũ không ngừng bị đả thương, mỗi ngày quyết đấu đều bị đánh cho không dậy được. Nàng ta muốn cho Bạch Vũ biết, đắc tội nàng ta ở Vô Trần Cung chỉ có một con đường chết, nàng ta muốn cho Bạch Vũ nhận hết tra tấn, hèn mọn van cầu nàng ta.
Nhưng kết quả là không ai có thể thắng được Bạch Vũ, nhiều nhất cũng chỉ làm cho nàng bị chút vết thương nhẹ.
Liễu Trường Phong cũng có chút kinh ngạc đối với kết quả này, nhưng chỉ có thể nhận. Hắn vốn cũng không trông cậy vào đám đệ tử có thể gây ra thương tổn gì đối với Bạch Vũ, chỉ là muốn làm cho Bạch Vũ không có thời gian tu luyện mà thôi.
“Đệ tử đỉnh Kinh Lôi khi nào thì trở nên vô dụng như thế? Nhiều người như vậy còn không thắng được một mình Bạch Vũ, đều là phế vật! Ngày mai ta nhất định phải đánh cho Bạch Vũ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.” Không Đồng Dục cực kỳ bực bội, phẫn nộ trực tiếp đập cái bàn lay động.
Liễu Trường Phong liếc mắt nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng, “Ngươi không phải đối thủ của nàng ta.”
“Liễu sư huynh!” Sắc mặt Không Đồng Dục nhất thời khó nhìn.
Liễu Trường Phong khoát tay, tao nhã nhấp một ngụm trà, “Không phải ta hạ thấp ngươi, thực lực của ngươi ở đỉnh Kinh Lôi cũng chỉ ở lớp giữa, cũng không thể so giỏi hơn những người quyết đấu với Bạch Vũ mấy ngày hôm trước. Thực lực của Bạch Vũ ở phía trên ngươi, Triệu Hoán Thú của nàng ta có lực công kích cao, chỉ sợ toàn bộ Vô Trần Cung đều không có người có thể so sánh được.”
Không Đồng Dục không phục ngưỡng cổ, không nói chuyện.
“Tóm lại sáng sớm ngày mai ngươi nhận thua một chút, đừng để cho chính mình bị thương. Bạch Vũ ta sẽ giải quyết.” Liễu Trường Phong cười nhạt đặt chén trà xuống, khuôn mặt cười ôn hòa thoáng hiện một chút biểu tình âm hiểm, ngoan độc.
Bạch Vũ được nhớ đến đang vui mừng kiểm tra cống hiến, năm mươi trận quyết đấu, mỗi trận 50 cống hiến, gần nửa tháng nàng đã thu được 2500 cống hiến.
Nàng tiện tay lấy ra 100 cống hiến giao cho Tả Vũ, “Giúp ta trả lại cho Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên mỗi người 20, còn lại là trả lại ngươi.”
Tả Vũ lặng đi một chút, trả lại cho hắn không chỉ gấp đôi, hắn quả nhiên không chọn lầm người. Hắn cũng không từ chối, mặt mày hớn hở cất huy chương rời đi.
Bạch Vũ chạy vào bên trong lầu các tìm được Dạ Quân Mạc, một đôi phượng mâu sáng ngời ngập nước nhìn hắn, “Đây là 400 cống hiến, trả lại ngươi.”
Hôm nay Dạ Quân Mạc mới hấp thu qua lực lượng của đá niết bàn, dung nhập lực lượng hỏa diễm làm cho linh khí ở trong cơ thể hắn móc nối hỗn loạn, thân thể cũng giống như bị hỏa thiêu đau nhức. Cả người chính suy yếu nghiêng người dựa vào trên nhuyễn tháp, hắc bào màu đen đơn bạc tà tứ rộng mở, tuấn dung tái nhợt lạnh như băng lộ ra một tia yếu ớt hiếm có.
Cho dù là lúc hắn trọng thương hôn mê, cũng là khí phách cao ngạo, lạnh băng không thể tiếp cận, chưa từng giống như hôm nay, khiến cho người ta nhìn muốn khi dễ một chút.
Hắn lạnh nhạt nhìn tươi cười trong sáng của Bạch Vũ, hơi hơi câu môi, “Rất vui vẻ?”
“Đương nhiên vui vẻ.” Bạch Vũ cố gắng không cho máu mũi phun ra, đi lên phía trước nằm úp sấp bên cạnh Dạ Quân Mạc, “2000 cống hiến, ta có thể đổi rất nhiều thứ.”
“Quyết đấu của nàng vẫn chưa xong.”
“Ta biết.” Bạch Vũ không cho là đúng, “Không phải là Không Đồng Dục sao? Dễ làm. Về phần Liễu Trường Phong...... lúc quyết đấu ta có thể hạ độc không?”
Dạ Quân Mạc nhíu mày, trong mắt viết chữ nàng cứ nói đi?