Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: V.O
“Nếu người nào đó ám toán?” Dạ Quân Mạc dùng ngón tay chỉ chỉ.
Bạch Vũ liếc mắt một cái nhìn thấy Tòng Nguyệt Cầm hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, hàng mi liễu rũ cong cong hơi hơi nâng lên: “Ta đây sẽ độc chết nàng ta.”
“Ý kiến hay.” Dạ Quân Mạc gật đầu, đứng dậy rời đi.
Bạch Vũ không nói gì nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu sao cảm thấy gần đây chính mình càng ngày càng hung tàn, đều là bị Dạ Quân Mạc làm hỏng rồi.
Dạ Quân Mạc nhận được tin tức truyền âm ngàn dặm của Ám Ưng, trực tiếp đến Băng Nguyên. Vào bên trong một khu rừng tuyết, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng một người, Cô Ảnh Hắc Ưng của hắn di chuyển qua lại trên bầu trời, quan sát khắp rừng tuyết.
“Mất tích?” Dạ Quân Mạc lạnh lùng hỏi.
Ám Ưng cung kính trả lời: “Thuộc hạ đã bày ra kết giới ở chung quanh, hắn còn chưa chạy khỏi nơi này. Nhưng hành tung của hắn lại quỷ dị, khu rừng tuyết này có địa hình phức tạp, nhất thời không biết hắn trốn ở đâu.”
Dạ Quân Mạc đạm mạc nhìn lướt qua kết giới yếu ớt chung quanh, nâng tay phóng một đạo linh khí lên cao, trong nháy mắt, kết giới nhuộm một tầng ánh sáng màu tím, chỉ có thể vào, không thể ra.
Quanh thân hắn dâng lên hỏa diễm u lam, giống như hồng thủy đổ xuống, những nơi đi qua, băng tan thành nước, hiện ra núi đá trần trụi, quét ra một cái hang giấu ở dưới băng tuyết.
Đôi mắt Ám Ưng biến đổi, Cô Ảnh Hắc Ưng lập tức đáp xuống, xé rách không khí, ma sát tạo thành nhiều đốm lửa nhỏ, giống như sao băng rơi vào hang.
Một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện, va chạm ‘ầm ầm’ với Cô Ảnh Hắc Ưng, chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục, Cô Ảnh Hắc Ưng mở hai cánh ra, rút lui về phía sau, lông chim sắc bén bắn ra xối xả, trong nháy mắt sát khí bốn phía.
Trong nháy mắt, bóng đen liền biến mất, xuyên ra từ trong tầng tầng sát khí, quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Ám Ưng, một thanh đao nhọn quét ra, khí thế ngập trời áp bức tiến đến.
Trong đôi mắt Ám Ưng hiện lên hàn quang, tung ra năm mảnh lông chim, phong kín tất cả đường ra của bóng đen.
Bóng đen lại một lần nữa biến mất, xuyên thủng lông chim màu đen, đánh vào trên cây đối diện, cổ thụ ba người ôm không hết bị chẻ thành hai đoạn trong nháy mắt.
Phía sau, một cỗ hàn khí sắc bén đánh úp lại, trong lòng Ám Ưng trầm xuống, thân thể lập tức lui trở về, một thanh đao nhọn sắc bén đã đâm thẳng vào giữa lưng của hắn.
Ầm ——
Dạ Quân Mạc vung tay đánh ra một đạo U Lam Hỏa Quang (ánh lửa U Lam), giống như linh xà trực tiếp xông thẳng đến trên người bóng đen, khí thế bạo ngược tàn sát bừa bãi khuếch tán ra, trong chốc lát, bóng đen nổ ầm, hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi).
Ám Ưng ra một thân mồ hôi lạnh: “Đã chết rồi sao? Tại sao ngay cả một chút dấu vết cũng không có?”
Dạ Quân Mạc nguy hiểm nheo lại con ngươi thâm thúy: “Khế ước phân thân.”
“Cái gì?” Sắc mặt Ám Ưng kịch biến (biến đổi rất nhanh).
Khế ước phân thân này phải trả giá xé rách linh hồn, phân ra thành một nhân bản giống y như đúc, có rất nhiều mạng sống. Nhưng trên thực tế, phân thân chính là dùng trạng thái của linh hồn để tồn tại, không thể sử dụng Triệu Hoán Thú, bởi vậy mới có thể xuất quỷ nhập thần.
Nhưng dù sao xé rách linh hồn cũng rất khó có thể lành lại thương tổn, thực lực của nhân bản sẽ giảm xuống trên diện rộng, linh hồn cũng sẽ càng ngày càng suy yếu. Cho nên ngoại trừ người này bị uy hiếp tính mạng, rất ít người sẽ ký khế ước phân thân.
Thích khách Sáng Thế Thần Điện phái tới vậy mà không tiếc trả giá khế ước phân thân, căn bản chính là tử sĩ không tiếc trả giá tất cả hoàn thành nhiệm vụ! Nếu nơi này xuất hiện phân thân của hắn, vậy nhân bản của hắn hiện tại sẽ ở......
Tâm Ám Ưng chìm sâu xuống, nhìn về phía Dạ Quân Mạc.
Một con Điểu Nhân thật lớn đã tắm hỏa bay ra, hỏa diễm thiêu đốt mặt đất làm cho cả tòa Băng Nguyên run rẩy, bầu trời Vân Vũ Thần Châu bị nhuộm một màu lửa đỏ, hỏa diễm rơi xuống có thể đốt cháy một tòa thành trì gần như không còn.
Ngũ Hành Chu Tước, Hỏa Hệ Chi Vương chân chính!
Dạ Quân Mạc cưỡi lên lưng Chu Tước, trong nháy mắt bay ra khỏi Băng Nguyên, thẳng đến Vô Trần Châu.