Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: V.O
Chung quanh bên trong khế ước trận đã bắt đầu vang lên tiếng rắc rắc rắc rắc, lúc đầu tiếng rất nhỏ, dần dần liền giống như mạnh mẽ tiến vào trận nổ tung tóe, ầm ầm cực kỳ dọa người.
Bạch Vũ biết đây là điềm báo khế ước trận bắt đầu sụp đổ, nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Còn chịu được không? Chúng ta phải gia tăng tốc độ."
Dạ Quân Mạc gật gật đầu, tuy hắn bị trúng độc tổn hại đến thân thể, không thể sử dụng linh khí, nhưng giải độc đúng lúc, chạy vẫn không là vấn đề, lại nói, phạm vi khế ước trận này không lớn lắm, cũng sắp đến đầu ra.
Bạch Vũ lại bóp nát một khối tinh thể thượng phẩm, cùng Dạ Quân Mạc gia tăng tốc độ, lao ra khỏi khế ước.
Ầm - -
Khế ước hấp linh ở phía sau liên tục bạo phát nổ vang.
Ở chỗ sâu sau núi, dải đất trung tâm được Âm Linh U Hà bao quanh, bên trong tiền viện của một tòa nhà gỗ nhỏ ấm áp, nam tử mặt chữ điền, thân thể cường tráng ngồi ngay ngắn ở trong lương đình (chòi nghỉ mát).
Ông mày rậm mắt to, khuôn mặt trông có vẻ chính trực, làm cho người ta có một loại cảm giác uy nghiêm mà đáng tin cậy.
Lúc này, ông cau mày, đột nhiên phun ra một ngụm máu, trong mắt tràn đầy không thể tin: "Còn có người có thể phá được khế ước hấp linh của chúng ta?"
Vào khế ước hấp linh, chỉ có thể liều mạng thoát ra trước khi bị hút sạch linh khí, trừ cách đó ra thì hoàn toàn không còn cách nào khác.
Nhưng bây giờ khế ước của ông ta đã bị cường bạo phá nứt! Linh khí vĩ đại như vậy khiến cho ông ta khó có thể tin. Dù sao ông cũng không nghĩ đến sẽ có người lãng phí tinh thể thượng phẩm bóp nát ném vào khế ước trận như vậy, người bình thường hoàn toàn sẽ không nghĩ tới phá nứt khế ước trận, cho dù nghĩ đến cũng hoàn toàn rất không nỡ.
Tinh thể thượng phẩm mà Bạch Vũ ném ra cũng đã đủ xây dựng được mấy tòa thành trì!
Bỗng nhiên, tiếng mãnh thú gào thét liên tục vang lên ở bên ngoài cánh rừng.
Ông nheo mắt lại, những mãnh thú này là ông cố ý nuôi dưỡng ở bên ngoài, diendanlequydon – V.O, xem ra người muốn gặp ông đã thoát khỏi khế ước hấp linh, hơn nữa còn ra khỏi khu sương độc của Âm Linh U Hà, cũng không biết bọn họ có thể đi đến trước mặt ông được không, nếu thật có thể đưa cho ông kim khí như đã hứa, cũng là không tệ.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đi ra khỏi khu sương độc, linh khí của Bạch Vũ đã sắp bị hao hết, mặc dù liên tục sử dụng Tịnh Nguyệt, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều, cách một khoảng thời gian thì Bạch Vũ thường giải độc cho Dạ Quân Mạc, cuối cùng phải dựa vào việc dùng linh quả bổ sung linh khí mới chống đỡ được.
Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi khu sương độc liền gặp không ít mãnh thú lục tục tụ tập về phía này, thái độ thù địch đối với người từ bên ngoài vào như bọn họ vô cùng rõ ràng, mà còn thông minh hơn mãnh thú bình thường một chút, cảm giác như là được nuôi lớn, mà không phải hoang dã.
Bạch Vũ cảm thấy linh khí không đủ, cũng dứt khoát không gọi Triệu Hoán Thú ra, trực tiếp vẩy độc.
Dù sao trong tay nàng cũng có một viên độc châu liên tục sản sinh độc tố, độc dược còn nhiều mà.
Sau khi Bạch Vũ trực tiếp độc chết hai con mãnh thú cấp 5, mấy con mãnh thú khác bắt đầu có chút kiêng dè, không dám tùy tiện tiến lên phía trước, vây quanh bên cạnh bọn họ gầm thét, ánh mắt sắc bén, đáng sợ nhìn chằm chằm bọn họ, giống như một giây sau liền xé nát bọn họ.
Bạch Vũ bình tĩnh dùng phấn độc xua đuổi mãnh thú, mở đường ở phía trước, Dạ Quân Mạc theo sau canh chừng sau lưng nàng.
Mãnh thú không dám tiến lên, mắt thấy bọn họ muốn tiến vào chỗ đất trống sâu trong rừng rậm, đột nhiên cùng nhau từ phía sau bổ nhào lên giống như phát điên.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc biến đổi, xoay người lại vung tay lên, hơn mười cây ngân châm dính độc tố theo hình quạt bay ra, châm chết ba con mãnh thú nhào lên ngay tại chỗ.
Cũng cùng lúc đó, Bạch Vũ gọi Tiểu Thanh ra, một đường Bạo Liệt Lưu Hỏa trực tiếp nổ trên người một đám mãnh thú, ngọn lửa phóng lên trời, càn quét núi rừng dễ như trở bàn tay. Rất nhiều mãnh thú kêu thảm tránh ra. Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lập tức đi vào đất trống.