Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: V.O
Bạch Vũ bất đắc dĩ, cũng không khuyên nữa, chỉ dựa sát vào, đặt tay hắn lên bụng: "Bọn chúng cử động."
Dạ Quân Mạc cảm nhận được xúc cảm ở lòng bàn tay, tinh thần khẽ động, rốt cuộc khuôn mặt lạnh như băng cũng dịu xuống một chút. Đây không phải lần đầu tiên hắn cảm nhận được hài tử đạp, nhưng mỗi một lần hắn đều vô cùng mới lạ, vô cùng cảm động.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên Bạch Vũ phát hiện bảo bảo biết cử động, kích động lôi kéo hắn cùng nhau vuốt bụng nàng, hắn vui vẻ đến mức không biết nên nói gì, loại cảm giác này rất kỳ diệu, nói không nên lời, khi đó hắn mới có cảm giác làm phụ thân chân thật.
Nữ nhân hắn yêu nhất mang thai bảo bảo cho hắn, hắn đã muốn gặp bọn chúng rồi.
Dạ Quân Mạc không nhịn được ngồi lên giường, ôm lấy Bạch Vũ từ phía sau: "Ta nhất định sẽ không để nàng có chuyện gì, nhất định bảo bảo của chúng ta sẽ sinh ra thuận lợi.
"Ừ." Bạch Vũ dùng sức gật đầu, nàng chưa bao giờ nghi ngờ chuyện này.
Nàng đặt tay lên tay Dạ Quân Mạc: "Chàng đoán cục cưng của chúng ta sẽ là nam hài, hay là nữ hài?"
Dạ Quân Mạc nhếch môi: "Một nam một nữ, tất cả đều có."
Bạch Vũ chu miệng: "Chàng thật là tham lam."
"Đây là vì tốt cho nàng, sinh toàn bộ trong một lần, lần sau đỡ phải lại chịu khổ." Mang thai thật sự là một chuyện rất mệt, Dạ Quân Mạc không nỡ để Bạch Vũ lại chịu thêm một lần nữa.
"Ngộ nhỡ không phải thì sao? Nếu cả hai đứa đều là nữ hài thì sao?" Ánh mắt Bạch Vũ tha thiết nhìn bụng.
"Nữ hài càng tốt, nữ hài giống nàng, rất đẹp?" Dạ Quân Mạc càng vui vẻ.
Bạch Vũ lại sờ sờ bụng: "Mà ta càng muốn có nam hài, ta muốn có hai tiểu Dạ, anh tuấn tiêu sái, ra cửa sẽ khiến một đám người say mê, haha..."
"Có ta cho nàng nhìn không đủ sao, nhìn hài tử làm gì?" Dạ Quân Mạc ghen hôn một cái lên trán Bạch Vũ.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, ngay cả hài tử cũng ghen, diendanlequydon – V.O, còn chưa biết là nam hài hay là nữ hài đâu.
Hai người hàn huyên một lúc Bạch Vũ đã mệt mỏi, rất nhanh ngủ mất.
Dạ Quân Mạc nhẹ tay nhẹ chân đặt nàng lên giường, bản thân mình thì dựa vào nàng mà ngủ.
Đêm đó, Bạch Vũ lại cảm thấy đau bụng.
Dạ Quân Mạc sợ tới mức thiếu chút nữa đánh thức cả tòa cung điện, vội vàng bế nàng vào phòng sinh, đã sớm sắp xếp bà mụ xong, Y sư Đông Phương cũng đã bị Ám Lang vô cùng lo lắng túm đến chờ đợ trước rồi.
Ám Lân, Ám Lang, Ám Ưng, còn có Dạ Vương và Ảnh Vương đều chạy đến, vừa đến cửa phòng sinh, lại thấy mặt Dạ Quân Mạc tái nhợt.
Ám Lang ngạc nhiên nhìn Dạ Quân Mạc: "Thánh Quân, người không khỏe sao? Sao mặt trắng bệch như vậy?"
"Chắc là bị dọa." Ám Lân nói.
"Làm sao có thể?" Thánh Quân nhà hắn anh minh thần võ, sẽ bị nữ nhân sinh hài tử dọa sao?
"A..." Trong phòng sinh truyền ra một tiếng hét thảm.
Mặt Ám Lang thoáng cái cũng trắng bệch, cái này cũng quá dọa người rồi.
Ám Lân miễn cưỡng cố giữ bình tĩnh vỗ vỗ vai Dạ Quân Mạc: "Đừng lo lắng, nữ nhân sinh hài tử đều là như vậy."
"Cần bao lâu?" Mặt Dạ Quân Mạc trắng bệch, hỏi.
Sắc mặt Y Sư Đông Phương cũng không dễ nhìn, nói: "Chuyện này phải xem tình huống, có thể một hai giờ, cũng có thể một hai ngày."
Một hai ngày? Khuôn mặt trắng bệch của Dạ Quân Mạc hoàn toàn không có chút máu, Bạch Vũ sợ đau như vậy, nếu đau một hai ngày như vậy thì sao có thể chịu đựng được?
Hắn lại lập tức muốn đẩy cửa ra xem Bạch Vũ.
Y Sư Đông Phương sợ hãi: "Thánh Quân, người muốn làm gì? Nam nhân không thể vào phòng sinh."
"Cút!" Dạ Quân Mạc đẩy ông ta ra, Dạ Vương và Ảnh Vương vội vàng bước lên phía trước ngăn cản.
...
Trong phòng, Bạch Vũ chỉ cảm thấy đau! Đau quá! Vô cùng đau! Đau đến mắt đều không còn thấy rõ ràng, có cảm giác bất cứ lúc nào cũng muốn ngất đi.
Đột nhiên, bà mụ luôn luôn giúp nàng sinh lại ngã xuống, Bạch Vũ lập tức cảm nhận được nguy hiểm, trong mắt mơ hồ nhìn thấy một thứ sắc bén đánh về phía nàng.