Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: V.O
Tề trưởng lão nghe Thủy trưởng lão nói xong trong long lại bồn chồn, mang một thân mồ hôi lạnh về phòng mình.
Ngay bên cạnh phòng Tề trưởng lão, Nhiếp Văn, Lý trưởng Lão cũng cứng rắn lôi kéo Âu Dương Diệp nói chuyện phiếm.
Biết được công chúa đáng yêu của bọn họ đã gả cho người, sinh hài tử, còn gả cho Ám Dạ Quân Vương, bọn họ thật không nghĩ tách khỏi Bạch Vũ, bọn họ chỉ lo lắng Ám Dạ Quân Vương là một tên lừa gạt. Công chúa của bọn họ đơn thuần như vậy, bị lừa sẽ đau lòng biết bao?
Nhiếp Văn và Lý trưởng lão nói thao thao bất tuyệt hơn nửa đêm, lo lắng tràn đầy ở trên mặt, hận không thể đi mượn rượu giải sầu.
Âu Dương Diệp nghe đến mức lỗ tai muốn mọc vết chai, thở hổn hển trừng mắt: "Các ngươi thôi đi, cho dù Dạ Quân Mạc thật sự lừa công chúa, nên lừa cũng đều đã lừa hết rồi, còn có cái gì mà lo lắng?"
Nhiếp Văn và Lý trưởng lão một đầu vạch đen, nói cũng đúng, cũng đã gả cho người, hài tử cũng sinh, cũng không phải là đã lừa hết sao? Muốn tách ra là không thể, chỉ có thể mong Ám Dạ Quân Vương luôn luôn đối xử tốt với công chúa.
Một đêm này, các Trưởng lão Viện Trưởng Lão đều ngủ không ngon, chỉ có Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc ngủ yên ổn.
Ngày thứ hai, lúc đi đến phòng hội nghị tập hợp dựa theo đã ước định, các Trưởng lão phát hiện hình như thiếu người.
Khẽ đếm cẩn thận, chỉ có 35 người, thiếu không ít.
"Kỳ lạ, không phải nói đến phòng hội nghị tập hợp sao? Sao còn có người chưa tới?" Tề trưởng lão tức giận nói.
"Đều đã đến." Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc song song đi đến, thoải mái ngồi xuống ghế phía trên đầu.
"Công chúa, còn có người chưa tới." Lý trưởng lão gượng cười nói.
"Đã để cho sát thủ của Thượng Quan Vân Trần dẫn những người còn lại về rồi, dieendaanleequuydoon – V.O, không cần xen vào bọn họ nữa." Bạch Vũ thản nhiên nói.
Nhất thời, sắc mặt mọi người, chuyện khi nào, sao bọn họ không biết? Không chỉ một, hai người làm trò, là mười mấy người! Một buổi tối toàn bộ bị ném ra bên ngoài, lại một chút động tĩnh bọn họ cũng không nghe thấy, công chúa làm thế nào nghe được? Hoặc là Dạ Quân Mạc?
Bọn họ nào biết rằng người Ám Dạ Đế Quốc trải rộng khắp Ngũ Hành Đại Lục, cho dù bọn họ (nhóm Bạch Vũ) không dẫn người đến, muốn người cũng có thể lập tức triệu tập không ít.
Ám Ưng dẫn người giám thị toàn bộ Viện Trưởng Lão, chỉ cần đồng ý hợp tác với Thượng Quan Vân Trần, sẽ lập tức dùng thuốc độc làm cho hôn mê, trực tiếp ném ra.
Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc có thêm một phần kính sợ. Nói là để người Thượng Quan Vân Trần dẫn về, trên thực tế là bị đuổi ra, cho dù bị dẫn về, Thượng Quan Vân Trần còn có thể dùng sao?
Những người này tương đương với bị hai bên từ bỏ, triệt để xong rồi.
Tề trưởng lão càng khiếp sợ, trong lòng hoảng sợ lợi hại, càng không ngừng lau mồ hôi trên trán.
May mắn, may mắn đêm qua lúc người Thượng Quan Vân Trần đến gặp ông, bị ông nói lời lẽ nghiêm khắc từ chối, nếu không, hôm nay trong những người bị quăng ra chắc chắn có ông.
"Tề trưởng lão sao vậy, rất nóng sao?" Ánh mắt như nước của Bạch Vũ nhìn về phía Tề trưởng lão, quan tâm hỏi một câu.
"Không, không có gì, mặc nhiều y phục thôi." Tề trưởng lão vội vàng cười giải thích.
Bạch Vũ gật gật đầu: "Tất cả mọi người ngồi đi. Đã ở lại, từ hôm nay trở đi chính là người trên một thuyền rồi."
Tường đầu thảo không quyết định chắc chắn đều bị nàng quăng ra ngoài, người muốn lợi dụng nàng cũng bị nàng đuổi đi, mà những còn lại trải qua một lần như vậy chỉ có thể khăng khăng một mực đi theo nàng.
Nàng muốn chính là nắm bọn họ trong tay, mà không phải là bị bọn họ lợi dụng.
"Công chúa nói đúng.” Thủy trưởng lão ngồi xuống đầu tiên, đại biểu tỏ thái độ thay mọi người: "Công chúa có chuyện gì phân phó, nhất định mọi người ở Viện Trưởng Lão xông pha khói lửa quyết không chối từ."