Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: V.O
Hảo một đôi tuấn nam mỹ nữ!
Tuấn dật xuất trần, khuynh thành tuyệt thế, khí chất lạnh lẽo mà cao ngạo giống như thiên thần từ trong bức tranh bước ra, vì lỗi lầm mà bị đày xuống thế gian.
Hai người sóng vai mà đứng, phù hợp như thế, những thứ khác hết thảy đều trở thành phông nền bài trí cho bọn họ.
Một tiểu nhị ăn mặc cầu kỳ đẹp đẽ lập tức đi đến trước mặt bọn họ, thập phần ân cần tiếp đón: “Hai vị khách quý, có cần cái gì không?”
”Cho ta phòng tốt nhất.” Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nói.
”Xin hỏi hại vị có hẹn trước không? Nếu không thật sự chỉ sợ không được, phòng của chúng ta đều được đặt trước hết.....” Tiểu nhị vẫn duy trì mỉm cười, thực uyển chuyển cự tuyệt, nhưng ánh mắt khinh thường lại bán đứng tâm tư của hắn.
”Câm miệng cho ta!” Một lão giả đột nhiên nổi giận đùng đùng tiêu sái đi lại đây, trừng mắt nhìn tiểu nhị, tức giận trách cứ một tiếng.
Bạch Vũ vui mừng, đúng là gặp người quen, vị lão giả này không phải ai khác, đúng là Thương trưởng lão Vô Trần Cung.
Nhưng Thương trưởng lão không có nhận ra Bạch Vũ, nhưng lại vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Dạ Quân Mạc: “Tiểu nhị không hiểu chuyện, ngài đừng nóng giận, ta lập tức cho người an bài phòng tốt nhất, xin đi theo ta.”
Bạch Vũ rõ ràng cảm giác được Thương trưởng lão đối với Dạ Quân Mạc trong thái độ cung kính còn có một phần e ngại, đứng đầu tứ đại trưởng lão Vô Trần Cung chính là Thương trưởng lão, cư nhiên lại e ngại một người như thế?
Bạch Vũ tò mò đánh giá Dạ Quân Mạc, thấp giọng hỏi: “Hắn vì cái gì mà hình như rất sợ bộ dạng của ngươi?”
”Có sao? Ta không có cảm giác.”
“.....”
Lầu ba của Vô Trần tửu lâu là nơi tôn quý nhất cũng là địa phương ít người nhất, có thể lên được tầng này không có vài người. Cả tầng lầu đều dùng tinh thể so với vàng bạc càng quý hơn tạo ra, khảm thành Ngọc sinh linh chứa đầy linh khí, thảm trên mặt đất đều dùng da mãnh thú chế thành.
Bạch Vũ đi lên lầu ba, lập tức cảm giác được một trận thần thanh khí sảng.
Lúc này, trước cửa tửu lâu vừa lúc có hai người đi đến, chính là Bắc Thần Phong cùng Bách Lý Vân Diễm!
Hai người đồng dạng tướng mạo không tầm thường, thân phận tôn quý, nhưng đối với những người vừa rồi mới gặp qua Dạ Quân Mạc cùng Bạch Vũ mà nói, chỉ cảm thấy Bắc Thần Phong cùng Bách Lý Vân Diễm cùng người thường không khác biệt nhiều lắm.
Bắc Thần Phong đã quen được mọi người nhìn chằm chằm, đột nhiên không được nhìn nữa, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu.
Bách Lý Vân Diễm ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Bạch Vũ chợt lóe trên lầu ba rồi biến mất, trong lòng nhảy dựng: “Ta hình như vừa mới nhìn thấy Bạch Vũ!”
Bắc Thần Phong nhìn theo ánh mắt của nàng ta, sớm đã không còn ai. Hắn rất không cao hứng nhíu mày: “Nàng nhìn lầm rồi? Bạch Vũ hẳn là nên ở biên cảnh hoang mạc xây tường thành, nói không chừng đã bị mãnh thú ăn sạch, làm sao có thể ở trong này? Nàng suy nghĩ nhiều quá.”
”Có thể là ta hoa mắt.....” Bách Lý Vân Diễm cắn môi. Lần trước phái người đuổi giết Bạch Vũ thất bại, nàng ta vẫn còn lo lắng, lén lút tìm Hoàn Tố Âm để cho nàng ta nghĩ biện pháp đem Bạch Vũ giết chết, nhưng Hoàn Tố Âm cho đến nay vẫn chưa truyền đến tin tức gì, cũng không biết tình huống thế nào, sau khi trở về phải nghĩ biện pháp thúc giục mới được.
Trong căn phòng đẹp đẽ quý giá mà tao nhã, Bạch Vũ cùng Dạ Quân Mạc ngồi xuống, Thương trưởng lão liền lấy đến đây tất cả thức ăn chiêu bài của tửu lâu.
”Đây là hải sản?” Bạch Vũ thực ngạc nhiên, nơi này gần hoang mạc, nhưng lại cách biển rất xa, Vô Trần tửu lâu thế nhưng có thể mang ra hải sản mới mẻ như vậy.
Thương trưởng lão tự hào cười cười: “Đây đều là từ ngàn dặm hải lý tìm kiếm được, trước tiên dùng Linh thuật ướp lạnh, sau đó để cho Triệu hoán thú đưa tới, cam đoan mới mẻ!”
Bạch Vũ đã lâu không nếm qua thức ăn mỹ vị như vậy, lập tức ngón trỏ hành động, càn quét hết sạch.
Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào vẻ đáng yêu của Bạch Vũ khi ăn, khóe miệng hơi hơi giơ lên, con ngươi thâm thúy lộ ra tràn đầy sủng nịnh.