Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Huyền thấy thế, vội nói với Hạ Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, không được vô lễ với đại phu nhân.”
Hạ Vân Nhiễm mím môi cười một tiếng, “Con cũng chỉ hỏi một chút thôi mà! Đây lại là vàng mà Nhị hoàng tử ban cho con, đại phu nhân tịch thu của con, con không có lời nào để nói, nhưng nếu vàng này không được dùng như lời người nói, vậy thì thật sự rất xin lỗi một mảnh tâm ý này của Nhị hoàng tử rồi.”
Hạ Huyền đang uống rượu liền dừng lại, ông cau mày nói, “Con nói cái gì?” Nói xong, lập tức chuyển ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm đại phu nhân, “Là bà bảo Vân Nhiễm giao ra sao? Không phải là do con bé tự nguyện?”
“Đương...... Đương nhiên là nó tự nguyện a! Vân Nhiễm, con cũng không thể nói oan cho ta! Ngày đó chúng ta nói chuyện con đã quên sao?”
“Đương nhiên con chưa từng quên ạ! Đại phu nhân nói trong phủ đã đến hạn phát bạc cho người làm, cần ngân lượng gấp, cho nên, con liền nguyện ý giao cho người. Có điều, đại phu nhân, người thực sự đi ngân hàng tư nhân đổi bạc sao? “Hạ Vân nhiễm ngây thơ chớp mắt, tràn đầy mong đợi mà hỏi.
“Đương nhiên là đi đổi, còn cần con hết lần này đến lần khác chất vấn ta sao?” Đại phu nhân lập tức liền cả giận, chột dạ trong lòng, mà đại phu nhân lại đang muốn dùng lửa giận để kết thúc đoạn nói chuyện này.
Hạ Vân Nhiễm to gan chất vấn như vậy, khiến cho mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng, song, Hạ Vân nhiễm cũng không khiến họ thất vọng, đây mới chỉ là mở đầu cho màn kịch hay mà thôi!
“Đại phu nhân, thật xin lỗi, đã mạo phạm người rồi, nhưng mà, con nghe nói tiền trang tư nhân đổi vàng cũng đều có biên lai, huống chi, đó lại là vàng của hoàng gia! Những thỏi vàng này ở phía dưới đều có khắc một dấu hiệu của hoàng cung, tiền trang tư nhân sẽ không dám chậm trễ nha!” Hạ Vân Nhiễm lại tiếp tục nói.
Sắc mặt của đại phu nhân đột nhiên kinh hoảng, bà hoàn toàn không có chú ý tới việc mặt dưới mỗi thỏi vàng có chữ, hơn nữa, bà có một loại dự cảm xấu, bà đang bị Hạ Vân nhiễm tính toán. Đại phu nhân lập tức bình ổn lại tâm trạng nói: “Tiền bạc trong phủ này, lão gia yên tâm giao cho ta quản lý, ta tự có chủ trương, số vàng đó ta vẫn chưa có động đến, giờ vẫn để ở chỗ ta đây! Con muốn lấy lại sao?”
Đại phu nhân mới vừa rồi còn nói đã đi đổi vàng, vào lúc này lại nói vẫn còn ở trong phủ, không phải rõ ràng chính là nói láo sao? Hạ Huyền là người sáng suốt nhất, sắc mặt của ông đã bắt đầu có chút khó coi.
“Cũng không cần phải như vậy, nhưng mà, con thấy đại phu nhân không nên dùng lý do như vậy để làm cái cớ mà lừa gạt lấy vàng của Nhị hoàng tử ban thưởng cho con.” Hạ Vân Nhiễm rất uất ức nói.
“Ta...... Ta nào có lừa ngươi......” Đại phu nhân tức giận quát lên, chân bắt đầu có chút đứng không vững, Hạ Vân Nhiễm giống như là đang bóc trần từng tầng từng tầng bí mật của bà ra.
“Vậy nói như thế, số vàng này của con hiện đang cất ở trong kho bạc trong phủ sao!” Hạ Vân Nhiễm nói xong, liền nhìn sang vị quản gia đang đứng một bên nói: “Lão quản gia, ông hãy thành thật nói xem, số vàng của ta hiện có đang ở trong nhà kho không?”
Gương mặt của lão quản gia trở nên luống cuống, lúc này ánh mắt đại phu nhân hệt như đao quét tới, hắn vội vã cúi đầu nói: “Đúng vậy, Thất Tiểu Thư, vàng của người đang ở trong kho!”
“Ồ! Quản gia, ông biết phía dưới thỏi vàng viết chữ gì không? Ông chính là người ghi danh nhập kho đúng không?”
“Chuyện này...... Chuyện này......” Quản gia không nói được, ngoại trừ lần trước vội vã liếc qua một cái trong đại sảnh, hắn vốn chưa từng thấy qua số vàng này.
“Đồ vật của hoàng gia, ký ức của ông phải còn nguyên chưa phai mới đúng a!” Hạ Vân Nhiễm nghiêng đầu hỏi.
Hạ Huyền đã sớm nghe ra được ý tứ của Hạ Vân Nhiễm, số vàng của Hạ Vân Nhiễm vốn không có được tịch thu nhập kho, mà là bị đại phu nhân chiếm làm của riêng, hắn nặng nề vỗ bàn đứng dậy, quát đại phu nhân, “Sao bà lại dám làm càn như vậy, ngay cả lễ vật của Nhị hoàng tử ban thưởng cũng dám đoạt lấy để dùng, bà thật đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.”
Đại phu nhân bị dọa sợ đến mức hồn phi phách tán, bà vội vàng đứng dậy khỏi ghế ngồi, hoảng loạn nói, “Lão gia, oan cho ta a! Lão gia, oan uổng cho ta! Ta không có...... Ta không có chiếm làm của riêng đâu, chỉ là mấy ngày nay bận rộn nhiều chuyện nên quên chưa nhập kho số vàng này thôi.”
“Đại phu nhân, nửa tháng rồi còn không có nhập kho ư! Người không sợ bị mất sao?” Lý Nguyệt Kiều ở một bên nhẹ nhàng lên tiếng.
Sắc mặt của Hạ Huyền có chút dọa người, hắn hừ lạnh một tiếng, “Bà lấy cái gì không lấy? Lại nhất định phải lấy tiền mà Nhị hoàng tử ban thưởng cho Vân Nhiễm? Bà có biết làm như vậy là mạo phạm Hoàng Uy, tội không thể tha thứ hay không.”
Đại phu nhân lập tức sợ đến quỳ cả xuống, toàn thân run rẩy đến cực độ, “Lão gia...... Lão gia ta không phải cố ý, ta thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi! Xin lão gia bỏ qua cho ta...... Tha cho ta lần này đi lão gia!”
Ở một bên, Lý Nguyệt Nhu cũng quỳ xuống cầu xin, “Cha, xin người khoan dung mà tha thứ cho mẫu thân lần này đi! Mỗi ngày mẫu thân đều xử lý mọi chuyện trong phủ thực sự là quá mệt mỏi rồi, có lẽ bà cũng chỉ nhất thời quên mất mà thôi.”
Hạ Vân Nhiễm lạnh nhạt nhìn một màn này, cũng biết, Hạ Huyền phát giận đến mức này, hoàn toàn bởi vì đó là vàng mà Nhị hoàng tử ban thưởng, nếu không, đại khái ông cũng sẽ không trách mắng đại phu nhân trước mặt mọi người, xem ra, ngược lại lần này lại chính là Nhị hoàng tử đã giúp cho nàng.
“Bà thật đúng là bị ma xui quỷ khiến rồi, ngày thường tôi dung túng cho bà, lại khiến cho bà mang tâm tư như thế, ỷ vào sự dung túng của tôi tùy ý làm bậy, ngay cả lễ vật Nhị hoàng tử ban thưởng cũng dám nghĩ cách lấy, bà thật đúng là to gan lớn mật.” Hạ Huyền cao giọng tức giận mắng.
Kể từ ngày đại phu nhân gả vào Tướng phủ, đây là đầu tiên bà bị mắng thảm như vậy, bây giơ trong lòng của bà chỉ hận không thể bóp chết Hạ Vân Nhiễm, thì ra là nó vui vẻ nộp số vàng đó lên, là đã sớm có âm mưu muốn đối phó bà, vậy mà bà sơ ý đã trúng bẫy của con bé rồi.
Đại phu nhân lập tức lớn tiếng khóc, “Lão gia, ta mỗi ngày đều tận tâm tận lực xử lý mọi chuyện lớn nhở trong phủ vì người, không có công lao cũng có khổ lao a! Cầu xin ông hãy nể chút tình ý này, tha thứ cho ta một lần này đi!”